Lục Gia Văn bị hắn trêu chọc khiến cả đêm ngủ không ngon, sáng dậy sớm lại nấu canh giải rượu cho đối phương. Anh vừa nấu vừa nghĩ: Lần này nếu Phó Khâm Hoàn còn không biết điều thì anh sẽ đổ luôn cho chó ăn! Đừng mong có lần tiếp theo!
Lúc anh ăn sáng xong Phó Khâm Hoàn vẫn chưa rời giường, Lục Gia Văn khó tránh khỏi thắc mắc. Trong khoảng thời gian ở chung này anh biết Phó Khâm Hoàn là người rất kỷ luật, cho dù là cuối tuần cũng sẽ dậy theo đồng hồ sinh học, kiên trì đi tập thể hình, rất ít ngủ nướng.
Vậy nên không phải là do hôm qua say quá đấy chứ?
Lục Gia Văn không thể thoát khỏi lương tâm của mình nên vẫn đi tới gõ cửa, "Anh Phó, anh có khỏe không?"
Anh gõ mấy cái vẫn không có người trả lời. Lo lắng không biết Phó Khâm Hoàn ở bên trong có xảy ra chuyện gì hay không anh vội vàng mở cửa phòng.
Trông thấy một bóng người cuộn tròn ở trên giường, anh tiến đến gần thì nhìn thấy Phó Khâm Hoàn với sắc mặt trắng bệch đang cau mày như thể phải chịu đựng một sự đau đớn nào đó.
Lục Gia Văn vội vàng ngồi xổm xuống, giọng nói sốt sắng, "Anh Phó, anh Phó? Phó Khâm Hoàn, anh sao vậy?"
Phó Khâm Hoàn cố gắng mở mắt ra nhìn anh, mồ hôi lạnh từ trên trán chảy sang bên thái dương, "Đau dạ dày."
Lục Gia Văn bị hắn làm cho hoảng sợ, không dám chậm trễ mà hỏi ngay: "Có thể đi được không? Tôi đưa anh đến bệnh viện."
Lục Gia Văn lái xe nhanh như tên bắn chạy tới bệnh viện rồi đăng ký khám cho hắn. Thấy bộ dạng khó chịu của Phó Khâm Hoàn thì bản thân không khỏi vừa tức vừa sốt ruột, "Anh đau dạ dày sao không nói với tôi chứ? Tôi ở ngay sát vách gọi một tiếng là tôi đã nghe thấy rồi. Cho dù anh không kêu được ra tiếng thì gọi điện thoại cho tôi cũng được mà."
Phó Khâm Hoàn hơi khép mắt lại, con người ngày thường dù có mạnh mẽ đến đâu thì đứng trước bệnh tật cũng sẽ trở nên suy yếu, "...... Tôi không muốn làm phiền cậu."
Lục Gia Văn tốt tính nhưng không phải không biết giận, nghe thấy vậy thì suýt chút nữa bị hắn làm cho tức đến mức bật cười, "Anh không làm phiền. Anh bệnh chết ở trong phòng thì càng không làm phiền tôi."
Lời vừa ra khỏi miệng thì Lục Gia Văn đã hối hận, ngày thường cho dù anh tức giận cũng rất ít khi nói những lời khó nghe như vậy huống hồ đối phương còn là người bệnh. Nhưng bảo anh cứ thế rút lại thì anh cũng không làm được vậy nên đành phải lạnh mặt ngồi xuống bên cạnh hắn. Tư thế này không giống như đưa người tới khám bệnh mà trái lại giống như đi trả thù.
Bệnh viện vào cuối tuần vẫn đông người như thế, bác sĩ nói Phó Khâm Hoàn bị viêm dạ dày cấp tính cần phải truyền dịch. Lục Gia Văn cầm đơn khám bệnh lạnh lùng bỏ lại một câu "Tôi đi nộp tiền thuốc" rồi đi mất.
Lúc anh quay lại không thấy đối phương ở chỗ cũ thì suýt chút nữa sốt ruột muốn chết. Bình thường thì cũng thôi nhưng bị bệnh mà còn chạy lung tung. Lục Gia Văn cầm một đống đơn vội vàng tìm kiếm đối phương sau đó được người ta kéo nhẹ một cái, "Tôi ở đây."
"Sao anh không ngoan ngoãn ngồi mà chạy khắp nơi thế?" Lục Gia Văn chặn họng trước.
Phó Khâm Hoàn đứng dựa vào tường, tay nắm chặt đặt ở vị trí dạ dày, có lẽ là vì đau nên giọng nói có vẻ rất nhẹ nhàng, "Bệnh viện nhiều người quá, vừa rồi có một cô bé cũng bị đau dạ dày nên tôi nhường chỗ ngồi cho cô bé."
Hắn lấy hai viên kẹo từ trong túi ra rồi nhét vào tay Lục Gia Văn, "Cô bé cho tôi cái này nhưng tôi không thích ăn ngọt."
Trái tim của Lục Gia Văn trở nên mềm nhũn giống bị ngâm nước ấm. Anh hơi mất tự nhiên nói: "Đi thôi. Tới phòng truyền dịch."
Phó Khâm Hoàn có mấy túi treo nên ước chừng phải mấy tiếng mới xong. Hắn nói với Lục Gia Văn: "Cậu về trước đi. Lát nữa xong thì tôi tự về."
Vốn dĩ Lục Gia Văn đã hết giận hơn phân nửa nhưng nghe thấy vậy lại có chút muốn nổi giận, anh liếc nhìn Phó Khâm Hoàn, "Bây giờ tốt nhất anh đừng nói chuyện."
Phó Khâm Hoàn không mở miệng nữa, Lục Gia Văn bèn ngồi chờ bên cạnh hắn. Thời gian truyền dịch khá lâu mà hai người không nói với nhau một lời nào nên càng thêm nhàm chán. Vốn dĩ tối hôm trước Lục Gia Văn ngủ không ngon nên giờ phút này có chút mơ màng sắp ngủ.
Phó Khâm Hoàn đột nhiên cảm thấy trên vai nằng nặng, lông mi chợt run lên, hắn hơi nghiêng đầu nhìn thì thấy Lục Gia Văn ngả đầu lên vai hắn ngủ rồi.
Chạy qua chạy lại cả ngày với hắn chắc hẳn là rất mệt nhỉ.
Phó Khâm Hoàn không đánh thức đối phương mà trái lại còn hơi điều chỉnh tư thế ngồi để đối phương tựa thoải mái hơn.
Không có sự bài xích khi thân thể tiếp xúc như trong tưởng tượng, mọi thứ đều ổn chỉ là cánh tay đang truyền dịch bị đè hơi tê một chút.
Lục Gia Văn ngủ rất thoải mái, trong lúc đó còn có một giấc mơ ngắn. Khi anh dần dần tỉnh lại, vừa mở mắt thì đã trông thấy gương mặt đẹp trai của Phó Khâm Hoàn gần trong gang tấc, trái tim không tự chủ được mà đập lỡ hai nhịp. Anh cố gắng dời mắt đi, khi nhìn thấy túi dịch đã gần như hết thì giả vờ trách: "Sao anh không gọi tôi dậy?"
"Thấy cậu mệt quá nên không gọi cậu."
Lục Gia Văn gọi y tá tới đổi túi truyền, anh ngồi lại về chỗ rồi hỏi Phó Khâm Hoàn: "Cảm thấy khá hơn rồi chứ?"
"Ừ."
"Bác sĩ nói anh phải ăn đồ lỏng, sau này vẫn nên về nhà ăn cơm đi." Lục Gia Văn đề nghị như vậy, vốn tưởng là hắn sẽ còn nói mấy điều tức chết người nhưng không ngờ Phó Khâm Hoàn lại đồng ý, "Được. Làm phiền cậu rồi."
Lục Gia Văn khó hiểu nhìn hắn rồi nghĩ thầm: Người này đổi tính rồi à?
Phó Khâm Hoàn chú ý tới ánh mắt của anh thì châm chước trong chốc lát rồi nói: "Chuyện lần trước rất xin lỗi."
"......Thế giờ anh không thấy thừa thãi nữa?"
"Rất xin lỗi." Phó Khâm Hoàn lại lặp lại lời xin lỗi lần nữa.
"Thôi." Lục Gia Văn rộng lượng xua tay, "Lần này tha thứ cho anh, nếu còn có lần sau thì tự anh uống gió Tây Bắc đi."
"Ừm."
Nói được ra lời thì không khí giữa hai người bỗng chốc dịu đi rất nhiều. Sau khi truyền dịch xong Lục Gia Văn đưa hắn về nhà rồi dặn dò hắn số lượng và thời gian uống thuốc.
Anh ninh chút cháo cho Phó Khâm Hoàn, để đối phương ngủ trước một lát rồi khi nào tỉnh thì ăn.
Nấu xong cháo trong phòng bếp thoang thoảng hương thơm của gạo. Lục Gia Văn đi vào phòng ngủ chính, nhìn thấy Phó Khâm Hoàn nhắm chặt mắt đã ngủ rồi. Chỉ là có lẽ còn chưa thoải mái lắm nên trong lúc ngủ mơ cũng cau mày lại.
Lục Gia Văn ngồi xuống mép giường lẳng lặng quan sát gương mặt ngủ say của hắn rồi thầm lầm bầm: Nếu không phải thấy anh đẹp thì còn lâu mới tha thứ cho anh dễ dàng như vậy!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT