Đó là lần đầu tiên Phó Khâm Hoàn gặp Lục Gia Văn.

Hắn nhận được điện thoại của mẹ bảo hắn chạy qua một chuyến.

Mẹ hắn biết hắn công việc bận rộn nên rất ít khi gọi điện bảo hắn đến đâu đó, đây là lần đầu tiên. Giọng điệu của bà trong điện thoại cũng rất sốt ruột, Phó Khâm Hoàn lo mẹ xảy ra chuyện gì nên vội vàng kết thúc công việc trong tay rồi chạy qua.

Mặc dù hôm nay là cuối tuần nhưng Phó Khâm Hoàn vẫn bận rộn như thường.

Định vị mà mẹ gửi cho hắn là một nhà hàng, Phó Khâm Hoàn vội vàng chạy tới nơi thì lại phát hiện mẹ hắn đang ngồi nói chuyện phiếm với người chị em cũ rất yên ổn, trừ điều này ra thì trong bàn còn có thêm một người đàn ông đẹp trai.

Phó Khâm Hoàn bước tới, chẳng cần đợi hắn mở miệng, mẹ hắn thấy hắn tới thì đã mừng rỡ nói: "Khâm Hoàn, con tới rồi à! Nào, đây là con trai tớ, Phó Khâm Hoàn."

Người đàn ông đẹp trai kia ngẩng đầu lên, hai bên nhìn nhau, trong mắt cả hai đều lóe lên sự bất ngờ.

Mẹ hắn kéo hắn ngồi xuống bên cạnh, vừa vặn ngồi đối diện với người đàn ông kia rồi bà vui vẻ giới thiệu: "Nào, vị này chính là dì Lục của con, đây là Lục Gia Văn con trai dì Lục. Hôm nay tình cờ gặp nhau nên tiện thể gọi con tới gặp mặt."

Phó Khâm Hoàn đã hiểu chuyện gì đang xảy ra, đại khái là mẹ thấy hắn mãi không có ý định lấy vợ nên sắp xếp cho hắn đi xem mắt. Phó Khâm Hoàn nhớ tới công việc vừa mới kết thúc vội vã, lại nghĩ đến giọng điệu luống cuống sốt ruột trong điện thoại của mẹ hắn thì tức khắc có cảm giác bị lừa.

Phó Khâm Hoàn chào hỏi họ một cách cứng ngắc: "Chào hai người ạ."

"Ầy, con trai tớ không biết ăn nói cho lắm." Mẹ hắn nói rồi gọi người mang lên thêm mấy món ăn.

Lục Gia Văn thì dường như thích nghi nhanh hơn hắn nhiều, cho dù lúc mới gặp mặt thoáng có vẻ ngạc nhiên nhưng chẳng mấy chốc vẻ mặt đã bình thường trở lại rồi tiếp tục trò chuyện vui vẻ với hai dì.

Thông qua cuộc nói chuyện Phó Khâm Hoàn biết anh là một luật sư, còn là thành viên hợp danh của văn phòng luật Hành Văn. Không biết có phải luật sư đều giỏi ăn nói như vậy hay không mà gần như không có đề tài nào là Lục Gia Văn không tiếp chuyện được. Dường như anh có thể nói về mọi thứ, từ chuyện nhỏ như chuyện gia đình đến chuyện lớn như tin nóng thời sự; giọng điệu, thái độ và lời nói đều khiến người ta thấy thoải mái và phù hợp; còn rất biết quan tâm đến cảm xúc của người khác, dỗ cho hai bà mẹ cực kỳ vui vẻ.

Trò chuyện được kha khá rồi thì mẹ Phó mở miệng nói: "Ầy, mẹ còn hẹn dì Lục đi spa nữa, hai đứa cứ nói chuyện đi ha."

"Vâng ạ." Lục Gia Văn cười nói, "Hôm nay cứ tính vào thẻ của cháu đi ạ, để cháu đăng ký hội viên cho mẹ cháu."

Mẹ Phó vui vô cùng, "Thằng bé này có lòng thật."

Các bà đi rồi chỉ còn lại hai người là Phó Khâm Hoàn và Lục Gia Văn. Lục Gia Văn hỏi với vẻ bình tĩnh: "Lát nữa có muốn đi xem phim không? Tôi biết gần đây có một bộ cũng không tệ lắm."

"Khỏi đi." Phó Khâm Hoàn khẽ nhíu mày, "Cậu biết bây giờ chúng ta đang làm gì không?"

"Biết chứ." Lục Gia Văn thản nhiên nói, "Không phải đang xem mắt hả?"

"Cậu không phản đối à?"

"Tại sao phải phản đối?" Lục Gia Văn nhún vai, anh nhìn hắn rồi bỗng nhiên hơi mỉm cười, "Dù sao ngoại hình của anh rất phù hợp với hình mẫu lý tưởng của tôi."

"Chỉ vì ngoại hình?" Phó Khâm Hoàn hơi không thể hiểu nổi.

Lục Gia Văn nghĩ nghĩ rồi nói: "Còn cả gia đình nữa. Dù sao mẹ của hai chúng ta có quan hệ không tệ, sau này ở chung cũng sẽ không quá phiền phức."

Thẳng thắn mà nói thì quả thật Lục Gia Văn là một đối tượng kết hôn không tệ. Nhưng bằng trực giác Phó Khâm Hoàn cũng không quá thích kiểu tính cánh chu đáo về mọi mặt, trái tim "thất khiếu linh lung" ẩn sau vẻ ngoài sang quý, nhìn như hoàn hảo nhưng lại khiến người ta không thể nắm bắt này của anh.

"Anh ghét xem mắt lắm à?" Lục Gia Văn hỏi hắn.

"Cũng không đến mức đấy." Phó Khâm Hoàn nói, "Chỉ là không thể quen."

Hai người xa lạ gặp nhau do người nhà sắp đặt, hẹn hò giống như những cặp tình nhân, trò chuyện rồi cưỡng ép thiết lập quan hệ, đây cũng là điều Phó Khâm Hoàn không thể hiểu được.

Lục Gia Văn bật cười: "Không sao, anh cứ coi như biết thêm một người bạn đi, từ từ phát triển là được."

Bọn họ lưu cách thức liên lạc với đối phương rồi Lục Gia Văn nói: "Vậy hôm nay đến đây thôi?"

"Ừ."

Sau khi rời khỏi nhà hàng bọn họ không đi xem phim với nhau, vì phép lịch sự nên Phó Khâm Hoàn đưa anh về nhà. Lục Gia Văn xuống xe chào tạm biệt hắn, vừa mới đi được mấy bước thì đột nhiên xoay người lại rồi gõ lên cửa sổ xe.

Phó Khâm Hoàn tưởng anh đánh rơi thứ gì bèn hạ cửa sổ xe xuống nhìn anh.

"Anh Phó này, hôm nay anh cảm thấy quen hơn chút nào chưa?" Lục Gia Văn chớp chớp mắt hỏi hắn.

Nhất thời Phó Khâm Hoàn không nói nên lời, chỉ "ừm" một tiếng.

"Vậy tuần sau có rảnh không? Nếu tôi mời anh một bữa thì anh có từ chối không?"

"Tuần sau để xem tình hình."

"Được, lúc đó gặp lại." Lục Gia Văn cười nói, "Ngủ ngon, chúc anh mơ một giấc mơ đẹp."

Anh đạp lên ánh trăng, rời đi với một bóng dáng phóng khoáng.

Phó Khâm Hoàn nhìn theo anh lên tầng rồi mới đánh xe quay đầu hòa vào dòng xe trên đường.

Vừa về đến nhà không được bao lâu thì Phó Khâm Hoàn đã nhận được điện thoại của mẹ, hỏi hắn như bắn súng liên thanh: "Thế nào? Thằng bé Gia Văn này được chứ? Hai đứa có tiến triển gì không?"

Ngay lập tức tâm trạng của Phó Khâm Hoàn trở nên cực kỳ tệ, thậm chí hơi bực bội, "Không ạ."

"Thế thì con phải nắm bắt cơ hội chứ." Mẹ hắn nhắc đi nhắc lại, "Mẹ thích Gia Văn đấy, người đâu đẹp trai miệng lại ngọt, còn tài giỏi. Đối tượng ưu tú như thế có đốt đèn lồng cũng không tìm thấy, mẹ nói cho con biết lần này con phải nắm chắc cho mẹ."

Phó Khâm Hoàn thờ ơ, "Mẹ thích là được rồi."

"Cái gì mà mẹ thích là được, chẳng lẽ con không thích à?"

"Không thích kiểu này lắm."

"Không phải chứ? Gia Văn như vậy mà con còn không vừa mắt? Con kén chọn đến mức nào thế?" Mẹ hắn hít sâu một hơi cường điệu, "Rốt cuộc con thích kiểu gì? Con nói đi chứ, nói ra thì mẹ mới biết phải tìm giúp con thế nào."

"Không cần ạ." Phó Khâm Hoàn nói, "Chuyện của con tự con biết phải làm gì."

"Con thì biết làm gì? Nếu con biết thì đã không đến mức bao nhiêu năm cũng không có đối tượng." Mẹ hắn trách cứ rồi ra tối hậu thư, "Mẹ nói cho con biết hoặc là Gia Văn, hoặc là tự con dẫn người về nhà. Con cứ xem mà làm."

Phó Khâm Hoàn hơi đau đầu: "Con biết rồi ạ."

Mẹ hắn lại bắt đầu cằn nhằn, "Người trẻ tuổi ấy mà tình cảm đều có thể vun đắp. Bây giờ con không thích không có nghĩa sau này cũng không thích, phải trao đổi với người ta nhiều hơn, qua lại thường xuyên thì sẽ có tình cảm......"

"Biết rồi ạ." Phó Khâm Hoàn nói, "Bên con còn có việc, lần sau nói tiếp nhé."

"Thằng bé này, ngày nào cũng vội vàng bận rộn công việc, bận đến mức chẳng cần cả người yêu, giờ còn chê mẹ phiền." Mẹ hắn hừ một tiếng, "Mẹ lười nói với con. Cúp đây."

Sau khi cúp điện thoại Phó Khâm Hoàn thở ra một hơi. Hắn suy nghĩ một lúc rồi gửi tin nhắn cho Lục Gia Văn, "Tối thứ bảy tuần sau có rảnh không?"

Bên kia trả lời rất nhanh: "Có."

Phó Khâm Hoàn đặt trước nhà hàng xong thì gửi địa chỉ và thời gian cho anh như thể đang thực hiện một cuộc họp. Lục Gia Văn nhắn lại: "Được, hôm đó gặp lại."

Dù sao cũng chỉ là để hoàn thành cái nhiệm vụ kết hôn này mà thôi, về phần đối tượng là ai cũng chẳng sao cả, mẹ hắn cảm thấy hài lòng vậy là đủ rồi.

Đáng tiếc là sản phẩm mới lẽ ra sẽ ra mắt trong tuần này lại gặp sự cố nên tất cả mọi người bị bắt tăng ca. Với tư cách là ông chủ Phó Khâm Hoàn phải điều phối tình hình chung nên đương nhiên cũng không ngoại lệ.

Cũng may vấn đề không lớn, chẳng mấy chốc đã xử lý xong. Thứ bảy hôm đó phải thực hiện điều chỉnh lần cuối cho sản phẩm mới để đảm bảo khi ra mắt sẽ không còn vấn đề gì nữa. Nếu không có chuyện gì xảy ra thì đây hẳn là ngày tăng ca cuối cùng, tất cả mọi người cùng thở phào nhẹ nhõm.

Nhìn thấy lời nhắc lịch trình thì Phó Khâm Hoàn mới nhớ ra hắn hẹn Lục Gia Văn tối nay cùng ăn cơm. Giờ xem ra đã không kịp bữa tối, hắn nhắn tin cho Lục Gia Văn nói đang bận công việc và xin lỗi vì tối nay không thể đến cuộc hẹn, sau đó cũng hủy bàn ở nhà hàng đã đặt trước.

Đối phương không trả lời lại, Phó Khâm Hoàn nhìn thoáng qua điện thoại rồi lại tiếp tục vùi đầu xử lý công việc. Chẳng được bao lâu thì thư ký Tina nối máy nội bộ nói: "Sếp Phó ơi, có một người tên Lục Gia Văn tìm anh ạ."

Phó Khâm Hoàn khẽ nhíu mày, không biết đối phương muốn làm gì, "Cho cậu ta lên đi."

Lục Gia Văn nhanh chóng đi lên còn nhờ người giao đến một ít bánh ngọt của một khách sạn cao cấp. Cả đám nhân viên bụng đã sôi lên từ lâu nhìn thấy anh thì như nhìn thấy Bồ Tát tái thế, xúc động đến mức rơi nước mắt, "Anh Lục à, anh đúng là người tốt!"

"Đừng khách sáo, chút tấm lòng thôi mà." Lục Gia Văn cười nói, "Mọi người cứ ăn từ từ nhé, tôi vào tìm sếp Phó."

"Vâng ạ, hai anh nói chuyện từ tốn."

Xuyên qua cửa kính, Phó Khâm Hoàn chứng kiến toàn bộ cảnh tượng ở bên ngoài. Sắc mặt của hắn hơi tối lại, "Cậu tới làm gì?"

"Tôi đọc được tin nhắn của anh đoán là thứ bảy anh cũng làm việc thì nhiều khả năng là công ty có chuyện, bèn cố ý đến xem sao." Lục Gia Văn nói, "Tôi làm phiền các anh à?"

"Không." Phó Khâm Hoàn nói, "Với ai cậu cũng thế này à?"

Lục Gia Văn không hiểu ra sao, "Thế nào?"

Phó Khâm Hoàn cụp mắt xuống khẽ thở dài rồi nói: "Thôi."

Anh giống như trời sinh đã biết cách thu phục lòng người, từ mẹ hắn giờ đến nhân viên của hắn tất cả đều khen anh hết lời, anh có thể dễ dàng chiếm được thiện cảm của người khác. Người như vậy trong tình trường chắc hẳn là đánh đâu thắng đó.

"Nếu các anh bận thì tôi không làm phiền nữa." Lục Gia Văn đứng dậy nói, "Chúng ta lại hẹn lần sau vậy."

"Không sao, sắp xong rồi." Phó Khâm Hoàn nói, "Bên trong có phòng nghỉ, cậu có thể qua đó đợi một lát."

"Không cần, tôi ngồi ở đây là được rồi."

Phó Khâm Hoàn tùy ý anh rồi cúi đầu hoàn thành nốt công việc cuối cùng. Thấy cốc nước hết hắn đang định đứng dậy rót cà phê, khi ngẩng đầu lên thì lại thấy Lục Gia Văn ngả người trên sô pha ngủ mất rồi.

Dường như anh cảm thấy lạnh nên hơi co người lại. Phó Khâm Hoàn bước tới cầm chiếc áo khoác treo bên cạnh lên rồi nhẹ nhàng đắp lên người đối phương.

Như vậy cũng không tỉnh, xem ra là ngủ rất say. Phó Khâm Hoàn rót xong cà phê rồi quay lại tiếp tục xử lý công việc, chẳng biết từ lúc nào trời đã tối mịt.

Khi Lục Gia Văn tỉnh lại thì bất ngờ phát hiện trên người đắp một chiếc áo khoác. Chỉ thoáng chốc anh đã nhận ra đó là của Phó Khâm Hoàn, chợt ngẩng đầu lên nhìn thì trông thấy đối phương cũng đang nhìn về phía anh, "Tỉnh rồi à?"

"Ừm." Lục Gia Văn hơi xấu hổ, ở địa bàn của người ta mà lại ngủ mất ít nhiều gì cũng có chút ngượng ngùng, "Tôi ngủ bao lâu rồi?"

"Hai tiếng."

"Công việc xong hết rồi chứ?"

"Ừ."

"Vậy sao không gọi tôi dậy?"

"Thấy cậu ngủ say nên không gọi cậu." Phó Khâm Hoàn đứng lên, "Đi thôi, đi ăn chút gì đó."

Bên ngoài nhân viên đều đã tan tầm, văn phòng chỉ còn lại hai người họ. Hai người sóng vai đi cạnh nhau, ngay cả không khí cũng im lặng.

Tuy nhà hàng đặt trước đã hủy nhưng vẫn còn những lựa chọn khác. Phó Khâm Hoàn dẫn anh tới một quán cơm Tây yên tĩnh, chỗ đó tương đối thích hợp để trò chuyện.

"Lục Gia Văn, chúng ta kết hôn đi."

Lục Gia Văn đang cắt bít tết nghe thấy vậy thì tay trượt một cái, suýt chút nữa làm bay cả đĩa. Anh ngạc nhiên nhìn Phó Khâm Hoàn, "Đột ngột vậy?"

"Nếu chúng ta đều hài lòng về nhau thì không cần lãng phí thời gian xem mắt nữa." Phó Khâm Hoàn nói với vẻ hờ hững, "Cứ quyết định sớm một chút."

Lục Gia Văn nghĩ thử rồi nói, "Cũng đúng."

"Thứ sáu tuần sau mang theo sổ hộ khẩu và chứng minh thư của cậu để đi đăng ký."

Lục Gia Văn lại ngạc nhiên một lần nữa, "Thứ sáu?"

Phó Khâm Hoàn nhìn về phía anh, "Thứ sáu bận à?"

"Thứ sáu thì có phải hơi nhanh quá không?" Lục Gia Văn hơi nhíu mày.

"Vậy cậu thấy thứ mấy thì thích hợp?"

Lục Gia Văn suy nghĩ một lát rồi rốt cuộc thở dài, "Thôi, thứ sáu thì thứ sáu vậy."

"Ừm."

"Đến lúc đó cũng đi công chứng tài sản trước hôn nhân đi."

Phó Khâm Hoàn không để ý mấy chuyện đó, nói: "Tùy cậu."

Khoảng thời gian sau đó bọn họ đều rất bận, vừa bận công việc lại vừa bận kết hôn. Khi ký tên mình tại nơi đăng ký kết hôn Lục Gia Văn vẫn còn chưa kịp hoàn hồn.

Cứ thế này sao? Bọn họ cứ kết hôn như vậy? Có phải mơ hồ quá hay không......

"Ngẩn người gì vậy?" Phó Khâm Hoàn theo ra sau anh, nhíu mày hỏi.

"À, có cảm giác như đang nằm mơ." Lục Gia Văn cầm quyển sổ đỏ kia vẻ mặt ngẩn ngơ.

"Ừm." Phó Khâm Hoàn đưa cho anh một chùm chìa khóa, "Đây là chìa khóa nhà tôi, dọn tới đây đi."

Tuy Phó Khâm Hoàn luôn không thích những người khác đặt chân vào lãnh thổ của hắn nhưng từ giờ trở đi Lục Gia Văn không còn là "những người khác", mà là bạn đời của hắn.

Tuy rằng bạn đời này chỉ là để đối phó với người nhà nhưng nếu sau khi kết hôn mà bố mẹ phát hiện bọn họ không ở cùng nhau thì sẽ cực kỳ phiền phức.

Lục Gia Văn nhận lấy chìa khóa rồi nói "Được".

Cả hai bên đều cần cuộc hôn nhân này, có tình cảm hay không cũng không quan trọng. Phó Khâm Hoàn cảm thấy bất kể người trước mặt này là ai thì hắn cũng sẽ không yêu đối phương.

Chỉ là dựa theo nhu cầu mà thôi, hợp tác cùng có lợi.

Nhưng bọn họ đều không ngờ được rằng, từ khoảnh khắc nhận tờ giấy chứng nhận ấy thì hai đường thẳng song song vốn không có điểm chung đã nhập lại vào nhau, từ đây biến thành một đường, gắn bó không thể tách rời.

Hết.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play