Từ sau ngày hôm đó dường như quan hệ của hai người lại trở về điểm xuất phát. Khi Lục Gia Văn xuống bếp cũng không làm thêm một phần cho đối phương. Anh bực bội nghĩ: Không phải là thừa thãi à? Thế thì uống gió Tây Bắc đi!
Không có bữa sáng và cơm tối thì có vẻ như Phó Khâm Hoàn cũng không để ý nhiều, ít nhất là ở mặt ngoài. Hắn tăng ca đến đêm khuya giống như từ trước đến nay, thỉnh thoảng còn ngủ luôn tại văn phòng.
Hắn muốn tìm lại trạng thái của trước kia nhưng dường như đó là điều không thể.
Tina đối mặt với áp suất thấp của sếp thì vừa tự biết mình nghiệp chướng nặng nề vừa khổ không nói nổi. Lần trước đúng là không nên nhắc nhở anh ấy đến tiệc xã giao với giám đốc Vương, nhìn xem đã hại vợ chồng son thành cái dạng gì rồi! Đáng tiếc cô chỉ là một người làm công ăn lương số khổ, đành tự nhận mình xui xẻo.
Thật ra qua một thời gian thì Lục Gia Văn đã hết giận, đối phương không nhận ý tốt của anh thì coi như dâng lòng tốt cho chó ăn thôi! Về việc Phó Khâm Hoàn không về ngủ buổi tối thì anh càng không có quyền can thiệp, dù sao đối phương thích làm gì thì làm!
Tối thứ sáu tươi đẹp, anh vẫn như trước làm tổ trong phòng chiếu phim xem điện ảnh. Đêm nay anh xem một bộ phim Hongkong cũ có tên là《Xuân quang xạ tiết》. Vương Gia Vệ thực sự làm phim rất giỏi, tận dụng tối đa ánh sáng và bóng tối phác họa nên một bức tranh đậm màu mực. Anh xem Hà Bảo Vinh và Lê Diệu Huy lạc nhau ở Buenos Aires rồi "làm lại từ đầu" hết lần này đến lần khác, đến cuối cùng dưới thác nước Iguazu chỉ còn một mình Lê Diệu Huy. Anh có một cảm giác buồn bã khó nói nên lời, không khỏi ngẩn ngơ rơi nước mắt.
"Kính coong, kính coong." Tiếng chuông cửa vang lên, Lục Gia Văn vội vàng tắt máy chiếu đi ra ngoài mở cửa. Anh thắc mắc: Đã trễ thế này ai còn đến thăm? Không phải là bạn của Phó Khâm Hoàn chứ? Nhưng hiện tại anh ta cũng đâu ở nhà.
Anh vừa đi vừa sửa sang lại vạt áo, chuẩn bị dùng thân phận bạn đời của Phó Khâm Hoàn để đón tiếp đối phương. Kết quả là đi tới trước cửa nhìn qua mắt mèo thì mới biết hóa ra là Phó Khâm Hoàn say rượu đến mức được người ta đưa về nhà!
Tina và tài xế đỡ sếp Phó lên nhà, sau khi trông thấy cửa mở thì ngay lập tức có cảm giác được ân xá. Khi Tina nhìn thấy người ra đón thì không khỏi ngây người một giây, vốn cho rằng sếp Phó đã đủ đẹp trai nhưng không ngờ còn có người đàn ông đẹp như vậy! Sếp Phó để đối tượng đẹp như vậy ở nhà một mình mà trong lòng không lo lắng thật sao?
Nhưng Tina vẫn rất chuyên nghiệp, ngay lập tức nở một nụ cười lão luyện: "Chào anh, anh là bạn đời của sếp Phó phải không ạ? Tôi là thư ký Tina, trong lúc xã giao sếp Phó đã uống say nên chúng tôi chịu trách nhiệm đưa anh ấy về nhà. Hiện tại xin được giao lại cho anh."
Lục Gia Văn không kịp đề phòng bất ngờ tiếp nhận một cơ thể ấm áp, ngay lập tức sững sờ tại chỗ. Còn Tina và tài xế thì tựa như ném được củ khoai lang nóng bỏng tay, vừa hoàn thành nhiệm vụ đã chào tạm biệt không chút chậm trễ.
Nhìn cánh cửa được tốt bụng đóng lại trước mắt quả thật Lục Gia Văn dở khóc dở cười. Nhưng ngay giây tiếp theo anh đã bị Phó Khâm Hoàn đang dán ở trên người kéo lại suy nghĩ.
Đối phương uống rượu say, hơi thở nóng rực phả lên da cổ mẫn cảm khiến anh nổi da gà ngay lập tức. Dường như vì tư thế không thoải mái nên Phó Khâm Hoàn cựa quậy, Lục Gia Văn luống cuống tay chân ôm hắn, quả thực sắp bị cọ ra lửa vì vậy anh vội vàng nói: "Để tôi đưa anh vào phòng ngủ trước."
Không ngờ Phó Khâm Hoàn ngày thường thoạt trông rất gầy nhưng thật ra lại rất nặng. Lục Gia Văn phải tốn khá nhiều sức mới kéo được hắn vào phòng ngủ rồi đặt xuống giường, sau đó lại tháo cà vạt và cởi giày cho hắn để hắn ngủ thoải mái một chút.
"Lục...... Gia Văn?"
Lục Gia Văn quay đầu nhìn, thấy hắn hơi nheo mắt nhìn thì tưởng là hắn còn tỉnh: "Anh không say?"
Phó Khâm Hoàn khẽ mở đôi mắt đang mơ màng, hắn bắt được cổ tay của đối phương rồi hơi dùng sức. Lục Gia Văn bị hắn kéo bất chợt nên trọng tâm không vững ngã lên trên người hắn.
Hai người chưa bao giờ đối mặt ở khoảng cách gần như vậy, Lục Gia Văn hoảng hốt trong lòng, anh siết chặt ga giường trong tay không biết đối phương định làm cái gì.
Lục Gia Văn vừa mới khóc nên vết đỏ trong mắt còn chưa biến mắt. Phó Khâm Hoàn nương ánh trăng quan sát anh, ngón tay nhẹ nhàng sượt qua mi mắt anh, trong giọng nói có chút bối rối: "...... Tại sao cứ luôn nhìn thấy cậu khóc?"
Hắn suy nghĩ, có phải mình đã làm sai rồi hay không, khiến cho người trước mặt này đau lòng như thế.
Lục Gia Văn ngẩn ra sau đó lại nghe thấy hắn nói với chất giọng kèm theo chút dịu dàng dường như là do men say: "Đừng khóc. Được không?"
Lời thủ thỉ nhẹ nhàng trầm thấp quét qua bên tai, hơi nóng từ vành tai lan ra tận cổ của Lục Gia Văn. Anh đột ngột đẩy đối phương ra, vội vàng vứt lại một câu "Tôi đi lấy canh giải rượu cho anh." rồi chạy trối chết.
Anh đóng sầm cửa lại nhưng bước chân thì không cách nào di chuyển, chỉ có thể vô lực ngửa đầu dựa lên ván cửa thở dồn dập. Trái tim đập như trống trận, ồn ào đến mức não bộ đau nhức nhối, còn mí mắt thì nóng ran tựa như còn giữ lại độ ấm nơi đầu ngón tay của đối phương...... Anh bất giác đưa tay lên chạm vào, khi nhận ra bản thân đang làm gì thì lại đột nhiên rút tay về như thể bị điện giật.
Xong đời rồi, xong đời thật rồi. Anh nghĩ.
Trong lòng anh hoang mang rối loạn, rồi lại không thể kiềm chế mà cảm thấy rung động mãnh liệt.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT