Nha đầu làm thông phòng không cần phải xem ngày giống như là cô nương đứng đắn lập gia đình.   

Hôm qua Hàn nhị phu nhân nhìn người, hôm nay Thanh Trúc đã lập tức thu thập hành lý.   

Bất đồng với trong sách chính là, lần này không có nguyên chủ vui vui vẻ vẻ đi theo phía sau Thanh Trúc.   

"Bởi vì còn đang trong hiếu kỳ, cũng không thể làm cho ngươi một bàn tiệc, nhưng lễ vẫn phải cho ngươi, chúng ta cùng nhau hầu hạ lão phu nhân ở chỗ này nhiều năm như vậy, hiện giờ người có tiền đồ tốt, ta chúc ngươi sau này sẽ luôn vui vẻ."   

Ngọc Đào nói xong thì nhét một đôi hoa tai bằng bạc kiểu hoa mai cho Thanh Trúc.   

Nhận lễ của Ngọc Đào, trên mặt Thanh Trúc hiện lên kinh ngạc rõ ràng, nhìn Ngọc Đào trước mặt đặc biệt xinh đẹp dưới ánh mặt trời, thật không biết nàng đã thông suốt như thế nào.   

Không tranh giành đi nhị phòng, cũng không đuổi theo mắng nàng ta, còn biết tặng lễ để thêm mặt mũi.   

"Ngươi thật đúng là đã thay đổi."   

"Cái gì mà đổi với không đổi, tất cả mọi người đều làm nha hoàn, đều là người mệnh khổ thì có thể có thù oán gì."   

Ngọc Đào cười tủm tỉm nhìn Thanh Trúc, ấn theo định lý của tiểu thuyết, bộ dạng xinh đẹp hơn nữ chủ, là bạn tốt với nữ chủ đều là những nhân vật không sống được dài lâu, mà bộ dạng xinh đẹp lại có thù oán với nữ chủ cũng không tốt hơn là bao.   

Nàng vừa không muốn có quan hệ tốt với nữ chủ, cũng không muốn có thù oán với nữ chủ, vì vậy chỉ muốn duy trì mối quan hệ gặp mặt thì gật đầu một cái.   

"Tính tình của tam thiếu gia ôn hòa, chưa bao giờ nghe qua chuyện hắn hà khắc với hạ nhân bên cạnh, mấy ngày trước còn giải khế ước cho thư đồng đi bên cạnh hắn từ nhỏ, để cho hắn ta có bạch thân có thể tham gia khoa khảo."  

Thanh Trúc chậm rãi nói, Ngọc Đào càng nghe nụ cười trên mặt càng tươi hơn: "Tam thiếu gia là người tốt, ngươi có thể đến bên cạnh hắn hầu hạ cũng là phúc phận."   

Nụ cười trong suốt, giống như thực sự vì nàng ta mà hạnh phúc.   

Ngọc Đào như vậy, đương nhiên Thanh Trúc không muốn nàng cùng đi nhị phòng, đừng nói là nam nhân, cho dù là nữ nhân đối mặt với hai nha đầu đồng dạng đều biết tiến lùi hiểu chừng mực, cũng sẽ càng thiên về người xinh đẹp kia hơn.   

Mặc kệ Ngọc Đào thay đổi tính tình như thế nào, hiện giờ nàng ta chỉ cảm thấy may mắn vì Ngọc Đào không đem chủ ý đặt ở trên người Tam thiếu gia, tránh cho nàng ta một ít phiền toái.   

"Nghe nói ngươi muốn đến chỗ của Tứ thiếu gia?"  

Nhận lễ xong, Thanh Trúc có ý tứ đáp lễ.   

Ngọc Đào chớp chớp mắt, phản ứng đầu tiên chính là miệng của Bích Thúy cũng quá không kín, nàng bất quá chỉ là tùy ý nói như vậy, Bích Thúy đã lập tức đem lời nói vô cùng rõ ràng mà truyền ra bên ngoài, còn truyền đến trong tai Thanh Trúc.   

Trong lòng không nói gì, nhưng trên mặt Ngọc Đào mỉm cười, cũng không nói là muốn hay không muốn.   

Lời nói từ miệng Bích Thúy truyền ra, Thanh Trúc cũng không phải là vô cùng tin tưởng, Kỳ Lân viện của Tứ thiếu gia là nơi mà hạ nhân trong phủ e ngại nhất, những nha đầu muốn leo lên cành cao cũng không dám tiến tới Kỳ Lân viện, với nhan sắc của Ngọc Đào thì có thể lấy lòng bất một vị gia nào, cần gì phải đánh chủ ý lên Kỳ Lân viện.   

Nàng ta nói lời này có ý thăm dò, nhưng nhìn Ngọc Đào *tích thủy bất lậu, cho dù cảm thấy có cái gì kỳ quặc nhưng bây giờ nàng ta cũng đã là người của nhị phòng, đối với việc này không cần phải suy nghĩ quá mức.

*Tích thủy bất lậu: không lộ ra sơ hở gì.

Nghĩ thầm muốn bán cho Ngọc Đào một chỗ tốt, Thanh Trúc nói: "Qua mấy ngày nữa là sinh nhật của Tứ thiếu gia, nhất định lão phu nhân sẽ đưa vài thứ đến Kỳ Lân viện, trước kia những chuyện này là do ta chuẩn bị, hiện giờ sự tình hẳn là rơi vào trên người Anh Lạc..."   

Thanh Trúc dừng một chút, "Nếu ngươi có tâm, có thể hỏi Anh Lạc nhận việc này."

Dứt lời, Thanh Trúc không nói nhiều nữa, mặc kệ Ngọc Đào đi Kỳ Lân viện là lấy lòng hay là đi để mất mạng, nàng ta đều xem như đã đem cái nhân tình này trả lại.   

Ngọc Đào nhìn Theo Thanh Trúc đi xa, nghĩ thầm nữ chủ đúng là nữ chủ, cách hành xử chính là không giống, nếu như những nữ phụ khác nhìn thấy địch nhân trước kia lấy lòng mình thì không thể thiếu châm chọc cùng khiêu khích, nhưng trong nháy mắt Thanh Trúc đã tiêu hóa được chuyện nàng lấy lòng, hơn nữa còn có qua có lại đưa cho nàng một cơ hội.   

Sinh nhật của Hàn Trọng Hoài.   

Thanh Trúc nhớ rõ ràng như vậy, cũng không biết có phải trước kia đã đem tính toán đặt ở trên người Hàn Trọng Hoài hay không.   

Ngọc Đào duỗi thắt lưng, nhanh chóng trở lại phòng để tận hưởng không khí mát mẻ, Thanh Trúc đã đề cập đến cơ hội như vậy, nàng đương nhiên là muốn đi Kỳ Lân viện xem một chút, tuy rằng ở trong tình cảnh này nàng vẫn muốn có thêm mấy lựa chọn.

Còn nữa, ngày đó xem như nàng nhìn thấy chuyện bí mật của Hàn Trọng Hoài, hắn không tìm nàng gây phiền toái có thể là không coi chuyện đó là chuyện quan trọng gì, nhưng cũng có thể cảm thấy nàng là tai họa ngầm, chờ thực tế xử lý, như vậy nàng trở thành người của hắn, hắn liền có thể bình ổn cái tai họa ngầm này.   

Nhưng mà cũng phải nhìn xem chỗ của Hàn Trọng Hoài có được dùng băng lạnh hay không, nếu không được dùng, vậy mặc kệ chen lấn ở đâu nàng cũng sẽ không đi tới Kỳ Lân viện.  

Ngọc Đào đi đến chỗ của Anh Lạc nhận việc, chưa nói xong hai câu, Anh Lạc đã liên tục gật đầu.   

"Ta chính là đang phiền vì việc này, ngươi biết lá gan của ta nhỏ nhất, mỗi lần nghe được chuyện có nha đầu hoặc gã sai vặt của Kỳ Lân viện bị chém chân, đêm đó ta đều gặp ác mộng, Ngọc Đào tỷ ngươi thật tốt!”  

Độ tuổi của Anh Lạc nhỏ hơn một chút so với Ngọc Đào, lại có quan hệ họ hàng với Tôn ma ma, cho nên Thanh Trúc vừa đi, nàng ấy liền tiếp nhận công việc của Thanh Trúc.   

Nghĩ đến chuyện này Ngọc Đào lại cảm thấy làm nha đầu đúng là một chuyện khó khăn, Phúc Hoa Viện có bốn đại nha đầu, ngoài mặt nói nàng là người được sủng ái nhất, nhưng kì thực nàng là người có ít quyền nhất, ngày thường chỉ ở trước mặt lão phu nhân làm cho ngài vui vẻ, cái gì mà thu chìa khóa thu sổ sách cũng đều không liên quan đến nàng.   

Hiện giờ là Xuân Oanh thay thế Thanh Trúc, phụ mẫu của Xuân Oanh đều là người hầu của của lão phu nhân, phỏng chừng đợi đến khi Anh Lạc gả, quyền liền đến trong tay Xuân Oanh, cho dù nàng không có người thì cũng không đến phiên nàng.

"May mắn còn chưa qua hiếu kỳ, bằng không sinh nhật của Tứ thiếu gia nhìn thật vắng vẻ..." Anh Lạc ở một bên cho Ngọc Đào chút đồ, một bên nói chuyện phiếm, từ sau khi lão quốc công gia qua đời, Hàn Trọng Hoài gãy chân, Kỳ Lân viện càng ngày càng yên tĩnh, thời điểm Hàn Trọng Hoài hạ lệnh chém chân người mới làm cho bọn hạ nhân trong phủ Quốc công cảm thấy còn có vị chủ tử này.   

"Cái này không tính là vắng vẻ..."   

Ngọc Đào ở bên cạnh nhìn Anh Lạc cầm sổ sách đếm đồ ở khố phòng, nhìn mà đỏ mắt.   

Cho dù nàng lấy lòng Hàn lão phu nhân như thế nào, nhiều nhất cũng chỉ là một cây trâm vàng ròng, mà mấy ngày nay nàng cũng chưa từng thấy qua Hàn Trọng Hoài đến thỉnh an Hàn lão phu nhân một lần, nhưng Hàn lão phu nhân vẫn như cũ không đau lòng mà đem thứ tốt cho ra ngoài.   

Hàn Hoài Trọng là thứ tử, Đại phu nhân chê hắn chướng mắt, mà cho dù Đại phu nhân không thích hắn nhưng đối với lão phu nhân, Hàn Hoài Trọng cũng là máu mủ của bà, không có chuyện quan trọng hay không.   - đọc và nghe truyện trên app TYT

"Ngọc Đào tỷ, lời đồn bên ngoài không phải là thật chứ?"   

Ngọc Đào đang thưởng thức đá hồng ngọc được điêu khắc trong hộp, nghe được lời của Anh Lạc, theo bản năng "Ừ" một tiếng, ngước mắt lên đã thấy Anh Lạc chớp chớp mắt tò mò tới gần nàng.   

"Tin đồn gì?"   

"Còn có thể là tin đồn gì nữa, đương nhiên là chuyện Ngọc Đào tỷ ngươi thích Tứ thiếu gia."   

Anh Lạc thật sự không hiểu, như thế nào Ngọc Đào lại thích Tứ thiếu gia, đây chính là một Diêm Vương sống, hạ nhân bên cạnh khiến cho chủ tử tức giận, nhiều nhất chỉ là tát vào mặt, mà Tứ thiếu gia thì trực tiếp chém chân.  

Ở bên cạnh hắn hầu hạ, hơi không để ý một chút thì chân sẽ không còn.   

Ngọc Đào: "..."   

Nhờ phúc của Bích Thúy, phỏng chừng toàn bộ người trong phủ đệ đều biết nàng có ý với Hàn Trọng Hoài.   

"Ta nào dám trèo cao, cũng không biết là tin tức truyền ra từ đâu." Đối với Anh Lạc đương nhiên không thể giống như đối với Thanh Trúc, Ngọc Đào biện giải một câu, có tin hay không thì không liên quan đến nàng.   

Anh Lạc đương nhiên là không tin. Nếu như Ngọc Đào không đến đây xin việc nàng ấy, nàng ấy cũng chỉ nửa tin nửa ngờ với lời đồn này, nhưng Ngọc Đào lại đến nói muốn nhận việc này vậy thì chắc chắn Ngọc Đào muốn đi Kỳ Lân viện.   

Làm sao lại muốn đến Kỳ Lân viện?   

Anh Lạc đồng tình nhìn Ngọc Đào, chẳng lẽ nàng cho rằng đi đến viện của tứ thiếu gia, có thể tranh cao thấp cùng với Thanh Trúc.   

Lớn lên hoa dung nguyệt mạo, đáng tiếc là không có đầu óc.   

Viện của Hàn Trọng Hoài tên là Kỳ Lân, là viện danh mà lão quốc công cố ý đặt cho khi còn sống.   

Nghe nói vốn dĩ lão quốc công còn có ý đem tên Hàn Trọng Hoài đổi thành Lân, đem hắn ghi dưới danh nghĩa của Hàn đại phu nhân, xem như con của vợ cả, nhưng lão quốc công bị bệnh qua đời, cũng không biết có phải chuyện này là tin đồn, hay là thật sự có việc này hay không.   

Dù sao mặc kệ có đổi tên hay không, không thể nghi ngờ chuyện khi còn sống lão quốc công vô cùng yêu thương Hàn Trọng Hoài, mặc dù vị trí Kỳ Lân viện cách xa chính viện nhưng quy mô cũng không nhỏ hơn Phúc Hoa viện là bao.    - đọc

Ngọc Đào dẫn theo hai tiểu nha đầu, chưa ra khỏi Phúc Hoa viện được vài bước trên trán đã có mồ hôi, nhìn thấy mái hiên của Kỳ Lân viện, trên cổ đã thấm đẫm một mảnh mồ hôi.   

Tốt nhất là sân viện của Hàn Trọng Hoài đáng xem, bằng không nàng sẽ...

Được rồi, hiện tại chức nghiệp của nàng là nha hoàn, không gian thăng tiến lớn nhất của nghề nghiệp này chính là thông phòng, cái gì nàng cũng không thể làm.   

Bởi vì buồn bực mà mồ hôi trên người càng thêm nhiều.   

"Ngọc Đào tỷ, tỷ có sợ không?"  

Qua nguyệt môn, Kỳ Lân viện đã gần trong gang tấc, tiểu nha đầu đi theo phía sau Ngọc Đào hai mặt nhìn nhau, bước chân có chút không dám đi về phía trước.   

Kỳ Lân viện không ai không sợ, hạ nhân của phủ Quốc công phạm sai lầm, tình nguyện bị phạt đi cọ bồn cầu cũng không muốn bị phạt đến nơi này, chỉ sợ đôi chân mà mình dùng để đi tới, một ngày nào đó để cho Tứ thiếu gia nhìn không hài lòng thì sẽ bị chém.   

"Tứ thiếu gia là người tốt, có cái gì đáng sợ."   

Mấy ngày nay Ngọc Đào nghe nhiều nhất chính là những lời này, người bên ngoài hỏi nàng có sợ Hàn Trọng Hoài hay không, nghe nhiều, ngay cả chuyện nhẫn nại cười mà không trả lời cũng không có, dứt khoát trợn mắt nói dối.   

"Tứ thiếu ôn tồn lễ độ, tư thế oai hùng vô song, cơ hội đưa hạ lễ cho Tứ thiếu gia, người bên ngoài cướp cũng không cướp được, có thể rơi vào trên người chúng ta chính là phúc khí của chúng ta..."   

Nghĩ đến chuyện bước vào địa bàn của Hàn Trọng Hoài, nói thêm vài câu tốt, cho dù chỉ là hạ nhân trong viện hắn nghe được thì nàng cũng có thể có chỗ tốt, ai ngờ vận khí của nàng lại tốt như vậy, vừa bước vào cửa viện, Ngọc Đào liếc mắt đã thấy được chính chủ.  

Nhìn cỏ dại mọc um tùm bên ngoài Kỳ Lân viện, hoa cỏ cũng không có người cắt tỉa, nhưng đình viện bên trong lại vô cùng tao nhã, đình viện muôn hồng nghìn tía, có thược dược, hải đường, cây trúc đào, cây thông rợp bóng râm, Hàn Trọng Hoài ngồi dưới tàng cây, hai mắt híp lại nhìn giống như đang phơi nắng.  

Nhìn thấy Hàn Trọng Hoài, vốn dĩ trong lòng Ngọc Đào còn đang thầm oán trời nóng, hắn ngồi ở bên ngoài chính là muốn làm heo sữa nướng, nhưng đi vào trong viện đã lập tức cảm giác được một cỗ khí lạnh đập vào mặt.   

Cũng không biết là địa hình của sân viện, hay là trên phương diện trồng cây xanh có bí quyết, so với nơi khác Kỳ Lân viện đều mát mẻ hơn rất nhiều.   

Mông ngựa bị chính chủ nghe được, sắc mặt Ngọc Đào không xấu hổ, hành lễ ở trước mặt Hàn Trọng Hoài, vẻ sắc bình tĩnh giống như người vừa mới nói chuyện không phải nàng.   

"Vấn an Tứ thiếu gia, lão phu nhân sai nô tỳ đến tặng hạ lễ mừng sinh nhật cho Tứ thiếu gia."   

Hai tiểu nha đầu phía sau nơm nớp lo sợ đi theo thỉnh an, vốn dĩ các nàng đã sợ hãi, vừa vào Kỳ Lân viện lại cảm giác được từng trận gió lạnh, sợ tới mức thanh âm run rẩy, đầu cũng không dám ngẩng lên một chút.

Đôi mắt Hàn Trọng Hoài nửa mở, lộ ra tròng mắt đen tròn, cũng không biết tối hôm qua hắn có chuyện gì cần hắn ngày lý vạn cơ, làm cho hắn □□ buồn ngủ lười biếng thành như vậy, lúc này hắn nghe được giọng nói của nàng, nâng khuôn mặt buồn ngủ lên nhìn mặt nàng một cái, sau đó ánh mắt thẳng tắp dừng ở trước ngực nàng.   

Có vòng eo mảnh khảnh làm nổi bật, thỉnh thoảng rung động ở đâu đó lại càng thêm nổi bật, mượt mà.   

Áo mỏng xanh biếc bởi vì mồ hôi mà hơi xuyên thấu, mơ hồ có thể nhìn thấy hoa văn thêu màu vàng nhạt ở bên trong, nếu nhìn kỹ hơn nữa, còn có thể phẩm ra vài phần hình dạng.   

Ánh mắt của Hàn Trọng Hoài giống như là bình thường nhìn thẳng về phía trước, chỉ là cái nhìn thẳng này làm cho Ngọc Đào có loại ảo giác xiêm y của mình sắp bị lột sạch.   

"Tứ thiếu gia, hạ lễ nên đặt ở nơi nào?"   

"Này..."   

Âm điệu lười biếng kéo dài của Hàn Trọng Hoài giống như đang chậm rãi lý giải vấn đề của Ngọc Đào, "Trong phòng."

Nghe được chỉ thị của Hàn Trọng Hoài, trong lòng Ngọc Đào thở phào nhẹ nhõm, dẫn hai tiểu nha đầu nhanh chóng đi đặt đồ.   

Lại nói tiếp có phải Hàn Trọng Hoài quá mức keo kiệt hay không, mấy lần nàng gặp hắn, bên cạnh hắn cũng không có hạ nhân, hiện giờ đang ở trong viện của hắn, thế nhưng cũng không có hạ nhân nào hầu hạ ở bên cạnh hắn.   

Chẳng lẽ chân đều bị hắn chém sạch.   

Sau khi mở cửa phòng chính sảnh, nhất thời những ý nghĩ như vậy ở trong đầu Ngọc Đào đều tan thành mây khói.   

Chính sảnh của Kỳ Lân viện cùng Phúc Hoa viện không sai biệt lắm.   

Vì thuận tiện cho hành động của Hàn Trọng Hoài, trên mặt đất đều trải chiếu mềm, phía sau bình phong vẽ tranh sơn thủy núi đen ngà voi là một chiếc giường la hán không quá cao.   

Để cho thoải mái thế nhưng trên giường lại trải thảm mềm bằng lông cáo trắng tinh khiết vào mùa này.   

Mà để cho căn phòng này không nóng vào mùa hè, trong phòng đặt bốn tòa băng sơn.   

Băng sơn điêu khắc thành hình mai lan trúc cúc, nếu không phải cảm giác được hơi lạnh tản mát ra, nàng còn tưởng rằng đây là chạm ngọc dùng để bài trí.   

Hàn lão phu nhân thích một ít đồ trang sức bằng vàng bằng bạc, vốn dĩ Ngọc Đào còn tưởng rằng trong phòng Hàn lão phu nhân đã là nơi xa hoa nhất phủ Quốc công, nhưng lúc này nhìn thấy nơi này Hàn Trọng Hoài, nàng mới biết cái gì gọi là xa hoa thật sự.   

Sự xa hoa thật sự không nằm ở đồ trang trí quý giá, mà là vào mùa hè lớn có thể làm cho căn phòng tràn ngập sự thoải mái của mùa đông, đồng thời cũng có thể kiểm soát được nhiệt độ, làm cho người ta nhìn thấy lông cáo không phải là oi bức mà là buồn ngủ muốn ngủ. 

Nàng không biết bình thường khi Thanh Trúc tặng lễ có vào phòng này hay không, nếu đã vào mà còn chọn Tam thiếu gia, chỉ có thể nói cách hành sự của nữ chủ thật sự là không giống với người khác, so với phú quý trước mắt, nàng ta có thể nhìn thấy vinh hoa ở phía xa.   

Về phần nàng, nàng vẫn luôn có giác ngộ rõ ràng, nàng chính là một con cá mặn, không có suy nghĩ không có tầm nhìn, tuổi tác của Hàn phu nhân không thể chịu lạnh, chậu băng trong phòng càng ngày càng nhỏ, chính sảnh của Hàn Trọng Hoài lại có thể đặt bốn chậu băng sơn này, chỉ như vậy đã có thể làm cho nàng trở về trước mặt hắn, để cho hắn dùng đôi mắt hẹp dài lười biếng mà nhìn nàng một trăm tám mươi lần.

App TYT & Cá Voi team

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play