Mưa mùa hè không phải để giải nhiệt. Một khắc trước khi mưa kéo đến sấm sét ầm ầm, sau một khắc mưa tạnh, ngược lại càng buồn bực hơn, ngoài cửa sổ hoa lay ơn còn đang nhỏ xuống những giọt nước mưa, cây cối nằm úp sấp xuống cũng đã bắt đầu gào thét.
Trong phòng, Hàn lão phu nhân đang nói chuyện với Hàn nhị phu nhân, Tôn ma ma cùng Thanh Trúc hầu hạ ở trước mặt, Ngọc Đào ở nhĩ phòng chuẩn bị trà, cảm nhận hơi nước nóng đập vào mặt, vô cùng tưởng niệm hai tảng băng lớn trong chính sảnh.
Trà hạt sen xông hương thơm ngát xông vào mũi, nhưng có thơm ngát đến đâu cũng khiến người ta không có phúc được dùng.
"Ngươi cũng không đi ra sao, ngươi có biết Nhị phu nhân đến viện lão phu nhân là vì cái gì không?"
Hàn lão phu nhân chỉ thích uống trà do Ngọc Đào pha, Bích Thúy không có việc gì để làm chỉ có thể ở bên cạnh thu thập trà cụ, thỉnh thoảng lại nâng lỗ tai lên để nghe động tĩnh trong phòng, đáng tiếc mấy tấm rèm trúc cộng thêm kim trướng che khuất, bên trong chính sảnh không chỉ không thể truyền ra âm thanh mà ngay cả vài câu nói cũng không thể nghe được.
Ngọc Đào nghe thấy Bích Thúy nói, cũng không thèm để ý trong lời nói của nàng ấy, chỉ hâm mộ gương mặt khô ráo sảng khoái của nàng ấy.
Ở hiện thực nàng là người không chịu được nóng, không nghĩ tới sau khi xuyên sách vẫn không chịu được nóng, tóc ướt đẫm vì mồ hôi thì thôi, bây giờ thậm chí nàng cũng có thể cảm giác được dưới ngực mình đã tích tụ một đống mồ hôi.
Mồ hôi dính nhớp lại với nhau, pha trà xong nàng đành phải dành chút thời gian để đi thay yếm.
Quả thật nàng không nên ra khỏi phòng chính, nhưng nếu không ra thì có thể làm sao bây giờ, rõ ràng người mà Hàn nhị phu nhân coi trọng chính là Thanh Trúc, nàng cũng không có khả năng làm bộ như nhìn không hiểu ánh mắt, cứng rắn ở nơi đó, đắc tội Hàn nhị phu nhân cũng không có việc gì, nàng chỉ sợ đắc tội với nữ chủ mà thôi.
Nàng xuyên vào cuốn "Nhất phẩm thông phòng" này đã gần một tháng, dựa theo trục thời gian, không sai biệt lắm thì thời điểm này chính là lúc mà nữ chủ sẽ đi làm thông phòng cho nam chủ.
"Nhất phẩm thông phòng" là một quyển tiểu thuyết đại nữ chủ, nữ chủ thăng cấp thỏa đáng, sau khi phụ mẫu của nữ chủ Thanh Trúc qua đời, nàng ta bị bán vào phủ Quốc công, bắt đầu là một nha hoàn quét dọn mạt đẳng, bước đầu tiên là trở thành đại nha hoàn được sủng ái bên cạnh Hàn lão phu nhân, bước thứ hai trở thành thông phòng của Tam thiếu gia Hàn phủ, sau đó trải qua rất nhiều bước, hại chết nguyên phối, thê thiếp của Hàn Tam thiếu gia, khi Hàn Tam thiếu gia năm mươi tuổi làm quan nhất phẩm, cuối cùng nàng ta cũng trở thành chính thất phu nhân của hắn.
Ngọc Đào cũng chưa hoàn toàn đọc xong cuốn sách này, chỉ là thấy độc giả tổng kết con đường thăng cấp của nữ chủ ở khu vực bình luận, nếu sớm biết rằng bản thân sẽ xuyên sách thì nàng đã nhìn qua nữ xứng pháo hôi có cùng tên với nàng, sau đó đọc thuộc những phần có nàng ấy.
Mặc dù chỉ đọc một vài trang nhưng nàng cũng đã biết được số phận của nhân vật này.
Tam thiếu gia Hàn gia *chung linh dục tú, được mọi người xưng là Văn Khúc Tinh hạ phàm, nhưng hôn sự của hắn lại không thuận lợi cho lắm.
*Chung linh dục tú: Tích tụ những cái đẹp, cái tốt - đọc và nghe truyện trên app TYT
Cô nương từ nhỏ đã định hôn ước với hắn, sau khi cập kê thì bắt đầu bệnh tật triền miên, Hàn tam thiếu gia chờ nàng ấy hai năm, sau đó lão quốc công gia qua đời, Hàn Tam thiếu gia muốn thủ hiếu ba năm, không nghĩ tới hiếu kỳ sắp qua, cô nương kia không đợi được đến khi vào cửa đã buông tay rời khỏi nhân gian, hương tiêu ngọc vẫn.
Mắt thấy hài tử nhà đường huynh của hắn đã năm sáu tuổi, Hàn nhị phu nhân sốt ruột đến mức bốc hỏa, trong hiếu kỳ lại không thể nghị thân, vì vậy liền muốn tìm cho nhi tử một nha đầu thông phòng, tránh để cho hắn đến khi đã đến tuổi cập quan mà vẫn còn chưa hiểu mọi chuyện.
Nữ chủ Thanh Trúc có bộ dáng thanh tú, hiểu quy củ biết tiến biết lui, Hàn nhị phu nhân đã gặp qua nàng ta vài lần ở Phúc Hoa viện, hơn nữa muốn bán tốt cho lão phu nhân nên đã chọn nàng ta.
Vốn là chỉ chọn ra một mình Thanh Trúc, chỉ là nguyên chủ thân là đá kê cho con đường thăng cấp của nữ chủ, làm sao có thể đứng ở một bên nhìn.
Nguyên chủ là người được Hàn lão phu nhân yêu thích hơn vì vậy liền năn nỉ lại ương ngạnh, sau đó cũng được như ý nguyện, cùng với Thanh Trúc đi làm thông phòng của Hàn Tam thiếu gia.
Đoạt nam chủ của nữ chủ, có thể tưởng tượng được kết cục là thảm thiết cỡ nào, vốn dĩ Hàn Tam thiếu gia yêu thích nguyên chủ hơn, nhưng trong quá trình ở chung, dần dần phát hiện nguyên chủ không hề có nội hàm, bụng dạ hẹp hòi nên liền xa lánh nàng, có một lần nguyên chủ phạm phải một sai lầm lớn, Hàn nhị phu nhân vốn không thích nàng nên đã hạ lệnh đánh nàng bốn mươi đại bản, nguyên chủ không chịu nổi mà chết ở phòng của hạ nhân.
Ngọc Đào còn nhớ rõ sau khi nguyên chủ chết, nữ chủ biết chuyện nguyên chủ bị tùy ý chôn ở một nơi nào đó, vì nguyên chủ mà rơi vài giọt lệ, đồng thời còn nhắc nhở chính mình phải an phận thủ thường.
An phận thủ thường, không chỉ là nữ chủ đang tự cảnh tỉnh chính mình mà bản thân nàng cũng phải khắc sâu mấy chữ này ở trên trán.
Nam chủ là của nữ chủ, bình thường mỹ nữ làm tỷ muội với nữ chủ sẽ không có được kết cục tốt.
Đặt đĩa trà lên khay, Ngọc Đào nhìn gương đồng, nha đầu trong gương búi tóc, trái phải đều cài một đóa lụa phấn nhạt, bởi vì mồ hôi mà vài sợi tóc dán lên khuôn mặt, lộ ra một gương mặt trắng như ngọc, mặt phù dung, liễu như mi, mắt hạnh má đào, chỗ tốt duy nhất khi xuyên sách hẳn là gương mặt này xuất chúng hơn không ít so với khuôn mặt khi ở hiện đại của nàng.
Đem khuyết điểm vốn có của nàng đều vứt bỏ, ưu điểm đều phóng đại đến vô hạn.
Nghĩ nghĩ Ngọc Đào cúi đầu nhìn, tầm mắt không dừng ở mũi chân mà là bị trước ngực che khuất, mơ hồ có thể nhìn thấy thịt trắng dính dính bên trong cổ áo bị lộ ra, cả người Ngọc Đào đều là mồ hôi nhớp dính không chịu được: "Ngươi đi đưa một chuyến, ta đi thay xiêm y."
"Đang yên đang lành thay xiêm y làm gì?"
Bích Thúy cho rằng Ngọc Đào muốn ăn mặc đẹp một chút để Hàn nhị phu nhân nhìn, "Đợi đến khi ngươi thay xiêm y quay lại, Nhị phu nhân cũng đã đi rồi.” - đọc
“Cả người ta đều là mồ hôi." Ngọc Đào vừa nói, Bích Thúy nhìn kỹ bộ dáng của nàng, quả thật nhìn thấy mấy giọt mồ hôi trong suốt ở bên tóc mai.
"Như thế nào lại nóng thành như vậy?"
Tuy rằng nhìn thấy mồ hôi nhưng Bích Thúy không cảm thấy Ngọc Đào như vậy có cái gì không thể gặp người khác. Người bên ngoài đổ mồ hôi đều là lôi thôi ghê tởm, mà Ngọc Đào lại có làn da trắng như tuyết, vừa đổ mồ hôi dưới da thịt liền lộ ra phấn, giống như nhụy hoa lộ ra, mềm mại ướt át.
"Vẫn là ngươi đi đi, lộ diện ở trước mặt Nhị phu nhân cũng tốt, đừng để cho Thanh Trúc cướp hết nổi bật."
"Bình thường cũng không phải là không gặp được Nhị phu nhân, có cái gì mà đoạt với không đoạt nổi bật."
Nếu là danh tiếng của nữ chủ, cho Ngọc Đào mười lá gan nàng cũng không dám đi cướp.
Lời phật hệ như vậy không giống như lời từ trong miệng Ngọc Đào, Bích Thúy hừ một tiếng: "Ta thấy sau khi ngươi khỏi bệnh giống như đã biến thành một người khác, nếu như trước kia chỉ sợ ngươi đã nháo lên, làm sao có thể tùy ý để cho Thanh Trúc diễu võ dương oai."
Trong Phúc Hoa viện, từ trước đến nay quan hệ giữa Ngọc Đào và Bích Thúy tốt hơn một chút, đều là đại nha hoàn, nhưng có lẽ là do Thanh Trúc có khí tràng nữ chủ gì đó, ở trong đống nha hoàn không được người khác yêu thích.
Bích Thúy không chỉ một lần từng nói cảm thấy Thanh Trúc chướng mắt các nàng.
"Vốn dĩ nàng ta không cam lòng làm nha hoàn, bây giờ làm thông phòng, lại là thông phòng của Tam thiếu gia, về sau cũng coi như là nửa tiểu thư, cùng chúng ta bất đồng."
Giọng điệu của Bích Thúy chua xót, vừa giống như chán ghét Thanh Trúc, lại giống như vì nàng mà bất bình.
Ngọc Đào cảm thấy Bích Thúy thật sự không muốn nhìn thấy Thanh Trúc sống tốt, nhưng cũng không tốt như vậy với nàng, lời này từng câu từng câu, rõ ràng đều có ý tứ thêm dầu vào lửa.
Nữ chủ đương nhiên là bất đồng, ở xã hội phong kiến lễ giáo nghiêm ngặt, từ thông phòng đến nhất phẩm phu nhân, cho dù là năm mươi tuổi mới làm được thì cũng là ngưu bức.
Nàng tự hỏi chính mình không có cái bản lĩnh kia, cho nên tuyệt đối sẽ không làm nha đầu thông phòng rồi cướp đoạt nam chủ của nữ chủ.
"Bất đồng thì bất đồng, mỗi người đều có số mệnh riêng của mình."
Bích Thúy cầm lấy khay viền vàng được điêu khắc bằng gỗ lim hải đường, khẽ chậc một tiếng: "Ngươi vậy mà lại nghĩ thông suốt."
Nói là nói như vậy, nhưng nàng ấy cũng không tin Ngọc Đào có thể nghĩ như vậy, Ngọc Đào ỷ vào xinh đẹp cùng với chuyện được lão phu nhân thích, mơ hồ cho rằng mình là nha hoàn đệ nhất của Phúc Họa Viện, làm sao có thể để cho Thanh Trúc lướt qua nàng để chiếm đi cơ duyên tốt nhất này.
Chỉ sợ là trong lòng cân nhắc cái gì đó nhưng không nói cho nàng ấy biết.
Hàn lão phu nhân là người cực kỳ quy củ, cho dù là ở trong nội thất, cũng là đai phỉ thúy buộc trán, áo ngoài là hoa hồng tím dệt lụa tơ tằm, trên đầu là vàng ròng, ngồi ngay ngắn ở ghế trên.
Hàn nhị phu nhân ngồi ở phía dưới bên trái ăn mặc thỏa đáng, đồ trang sức họa tiết hoa lan, áo khoác ngoài là hoa văn kim chi ngọc diệp, phía dưới là váy có đính hoa mẫu đơn.
Bích Thúy nâng khay vào trong rót trà, Hàn lão phu nhân nhìn thấy là nàng ấy thì hỏi: "Ngọc Đào đâu?"
Chính mình bưng chén trà nhưng lão phu nhân lại gọi tên nha đầu bên cạnh, ngược lại nụ cười trên mặt Bích Thúy càng sáng lạn hơn: "Ngọc Đào pha trà xong, ngại trời quá nóng nên trở về phòng thay xiêm y."
"Nha đầu này chính là dễ dàng nóng lên, ngày thường đều hận không thể dán đầu vào băng."
Hàn lão phu nhân cười nói một câu, sau đó tiếp tục cùng Hàn nhị phu nhân tán gẫu chuyện vặt vãnh bên người, chỉ là Thanh Trúc đứng ở một bên quạt nghe tên Ngọc Đào thì hơi lóe lên.
Trong phủ đệ này có bảy vị thiếu gia, ba người phía sau tuổi còn nhỏ, bốn người phía trước, đại thiếu gia cùng Nhị thiếu gia đều đã cưới phu nhân, thị thiếp thông phòng cũng không ít, mặc dù Tam thiếu gia cùng Tứ thiếu gia đều chưa cưới phu nhân, nhưng Tam thiếu gia là thiếu gia có xuất thân là con vợ cả, còn chưa đến tuổi nhược quán đã là thứ cát sĩ, tiền đồ một mảnh sáng lạn, mà Tứ thiếu gia là con vợ lẽ không được sủng ái.
Kỳ thật nếu để cho nàng ta chọn, nàng ta tình nguyện chọn thiếu gia thứ xuất, chính thất phu nhân không thích hắn sẽ không để cho hắn cưới chính thất có xuất thân hiển hách, đáng tiếc năm xưa Tứ thiếu gia bị thương nặng khiến cho hai chân tàn phế, tính cách lại âm lệ, thật sự làm cho người ta không có cách nào chọn.
Nàng ta biết nhị phu nhân vừa ý bộ dáng đoan trang của mình, nhưng nàng ta cũng biết bộ dáng của mình chỉ là đoan trang mà thôi.
So với Ngọc Đào xa không tính là xinh đẹp, nếu Ngọc Đào cũng đi vào phòng của Tam thiếu gia, chỉ sợ là Tam thiếu gia càng thích Ngọc Đào hơn.
Nhưng nàng ta lại không bài xích chuyện Ngọc Đào cùng mình đi đến làm thông phòng cho Tam thiếu gia, bởi vì Ngọc Đào đẹp thì có đẹp nhưng lại mười phần không có đầu óc.
Tính tình của Tam thiếu gia lạnh lùng tự kiềm chế, bằng không nhiều năm như vậy cũng không có thiếp thị thông phòng, hắn một lòng hướng học, đối với sắc đẹp sẽ nhất thời bị mê hoặc, nhưng sau khi nhận rõ sẽ biết được dạng nữ tử nào ở bên cạnh hắn mới là tốt nhất.
Thanh Trúc có lòng để cho Ngọc Đào tới phụ trợ cho mình, nhưng một tháng nay Ngọc Đào giống như là thay đổi tính tình, lão phu nhân nhắc tới chuyện nhị phòng cũng không nói một lời, giống như là không có hứng thú đối với chỗ của Tam thiếu gia, nếu nói có cái gì không giống nhau, vậy thì chính là Ngọc Đào ngày càng dụng tâm lấy lòng lão phu nhân, hiện tại trong mấy nha đầu, Ngọc Đào chính là người được lão phu nhân sủng ái nhất.
Hiện giờ Hàn nhị phu nhân lại đây, dựa theo tính tình trước kia của Ngọc Đào, nhất định là muốn lộ mặt, nhưng hiện giờ lại giống như là cố ý tránh đi, chẳng lẽ thật sự là cảm thấy chỗ Tam thiếu gia không phải là nơi tốt?
Nếu như vậy thì Ngọc Đào tính toán đi đâu? Chẳng lẽ chấp nhận số mệnh mà sánh đôi với người hầu quản sự, cả đời làm nô tài làm trâu làm ngựa.
Nếu thật sự là như vậy, vậy thì nàng chính là ngu xuẩn đến không thể cứu chữa.
Vừa từ nhĩ phòng đi ra Ngọc Đào liền hối hận.
Vốn tưởng rằng nhĩ phòng đã đủ ngột ngạt, nhưng ra khỏi nhĩ phòng nàng mới biết cái gì là mồ hôi như mưa.
Đoán chừng Hàn nhị phu nhân còn muốn ở Phúc Hoa viện đợi một hồi, Ngọc Đào thay xiêm y xong cũng không vội vàng trở về nhĩ phòng, mà là dựa vào một bên hành lang dựa vào tường, đi về phía núi giả có nước chảy ở trong phủ đệ.
phủ Quốc công có rất nhiều núi giả, nhiều nơi để tránh nóng, nơi nàng đi cách Phúc Hoa viện không xa, là một dãy núi giả làm bằng thạch nhũ.
Nơi có núi và nước tự nhiên là có gió mát.
Chỉ là hôm nay Ngọc Đào đi qua, vừa mới vào trong động đã phát hiện nơi này sớm đã bị người khác chiếm.
Từ ánh mặt trời chói chang chuyển sang nơi có ánh sáng tối tăm, ánh mắt nàng mơ hồ trong chốc lát nên không nhìn thấy bóng người, nghe được có người mở miệng mới dừng bước chân.
"Ai phái ngươi tới đây?"
Giọng nam tử mở miệng có chút hương vị biếng, lời nói thong thả, tuy rằng đang đặt câu hỏi nhưng cũng không giống như là để ý câu trả lời của nàng.
Thời điểm bước chân Ngọc Đào dừng lại đã không còn kịp nữa, nam nhân ngồi xe lăn trong huyệt động đã nghiêng mặt, tầm mắt của hắn từ trên người đang quỳ trên mặt đất chuyển đến trên người mới xông vào, con ngươi hẹp dài ở trong hoàn cảnh nửa tối nửa sáng trở nên vô cùng đặc biệt.
Ánh mắt lười biếng trượt một vòng trên mặt Ngọc Đào, dường như cảm thấy ánh mắt nâng cao như vậy quá mệt mỏi, tầm mắt của hắn liền nhìn thẳng, đối diện với nơi trước ngực đang phập phồng của nàng.
Ngọc Đào sợ chạy thì sẽ nóng nên một đường đi vô cùng ổn thỏa, nhưng một chỗ chỉ cần quá độ lớn, lại không có công cụ phụ trợ ổn định, nàng thở hổn hển cũng có thể run rẩy theo.
Không nghĩ tới sẽ gặp được người ở chỗ này, hơn nữa còn là chủ tử trong phủ, Ngọc Đào nhanh chóng hành lễ: "Tứ thiếu gia khỏe."
Hành lễ xong Ngọc Đào ngẩng đầu, nhìn thấy ánh mắt Hàn Trọng Hoài vẫn không dời đi, trong lòng mắng một tiếng *lão sắc phê, cổ khẽ cúi xuống: "Nô tỳ vô tình xông vào, quấy nhiễu Tứ thiếu gia, thỉnh Tứ thiếu gia không cần so đo với nô tỳ."
*Lão sắc phê: Ý chỉ những kẻ háo sắc
Lại nói tiếp đây không phải là lần đầu tiên nàng gặp Hàn Trọng Hoài ở nơi râm mát, nửa tháng trước nàng nằm sấp trên một cái bàn đá bên cạnh sườn núi giả mơ màng buồn ngủ, nửa híp mắt thì cảm giác ánh sáng bị vật thể che khuất khiến nàng sợ tới mức nhảy dựng lên, không ngờ người đến chính là Hàn Trọng Hoài.
Nhìn thấy có người đẩy xe lăn rời đi, ai biết lúc này người đột nhập biến thành nàng.
Không nghe thấy động tĩnh của Hàn Trọng Hoài, bước chân của Ngọc Đào thăm dò len lén cọ ra ngoài, cọ đến dưới ánh mặt trời chói chang, nàng xoay người chuồn mất.
Thắt lưng được quấn trong khăn lụa hoa nhạt hiện lên dưới ánh mặt trời, giống như bị ánh mặt trời phơi nắng hóa ra, mảnh khảnh giống như là sợi tơ lay động.
Một lát sau Hàn Trọng Hoài mới thu hồi ánh mắt, nhìn về phía nam nhân dưới chân đang run rẩy không ngừng: "Người ngươi muốn đưa tin tức là nàng?"
App TYT & Cá Voi team