Mùi đào tươi nhàn nhạt trong hang đá cũng không hòa tan được bầu không khí áp lực căng thẳng này.   

Nam nhân đang quỳ run rẩy giống như lá rụng trong gió thu, hắn tới đây là vì đem tin tức đặt ở nơi đã được âm thầm đánh dấu, chờ người cung cấp tin tức trong phủ truyền tin tức ra khỏi phủ.   

Ai biết hắn còn chưa đặt tin tức xong, Hàn Trọng Hoài liền tới.   

Xem ra giống như đã sớm biết hắn là mật thám.   

Nghĩ đến thủ đoạn của Hàn Trọng Hoài, nam nhân biết cãi chày cãi cối cũng vô dụng, nghe được câu hỏi lập tức gật gật đầu, "Là nàng..."   

Nam nhân này muốn tính toán kéo theo một người xuống nước nhưng lại nghe được giọng nói mang theo ý cười nhàn nhạt của Hàn Trọng Hoài: "Ngươi không ngẩng đầu nhìn nàng một cái, sao lại biết là nàng?"   

Chân của Hàn Trọng Hoài không tiện, hắn nói xong thị vệ ở chỗ tối liền hiểu ý, một cước đá vào nam nhân kia.   

Nam nhân ngã ngửa ra sau, lại nhanh chóng bò trở về nguyên trạng, biện giải nói: "Tuy rằng nô tài không nhìn thấy người, nhưng nếu nàng không phải là người thông tin, làm sao có thể tới nơi này."   

"Nói có sách mách có chứng."   

Ngón tay của Hàn Trọng Hoài khẽ gõ bánh xe ghế, mùi đào tươi trong động tản ra không sai biệt lắm, chỉ còn lại mùi chua ẩm ướt âm u sinh sôi nảy nở, Hàn Trọng Hoài không kiên nhẫn "Vừa rồi bò quá nhanh, nhìn giống như là đang châm chọc gia, đem chân của hắn chặt đứt rồi ném ra ngoài đi."

Ba thị vệ vai rộng ngực rộng từ trong chỗ tối đi ra, hai người xử lý tên mật thám kia, một người đứng ở phía sau Hàn Trọng Hoài thay hắn đẩy ghế.   

Tên mật thám bị che miệng, nức nở phát ra âm thanh thống khổ đến cực điểm, mấy người khác đều đã quen với tràng diện này nên vẻ mặt không có chút dao động nào.   

"Đại nhân, có muốn thả mồi nhử cho nha hoàn kia không?"   

Hồi tưởng lại mùi thơm ngào ngạt phá lệ khiến hắn cảm thấy thoải mái, Hàn Trọng Hoài lười biếng giật giật cổ: "Không vội, cứ nhìn xem."   

Từ chỗ núi giả quay lại, không biết trong lòng Ngọc Đào đã mặc niệm bao nhiêu lần xui xẻo, đúng là phí công tốn sức, vừa đi vừa về, xiêm y trên người lại bắt đầu ướt đẫm mồ hôi.  

Hơn nữa còn có khả năng đụng phải cái gì đó khó lường bí ẩn.   

nhưng mà nếu Hàn Trọng Hoài không gọi nàng lại, tùy ý để cho nàng chạy, vậy có phải đại biểu cho việc nàng vừa gặp được không phải là chuyện lớn gì?   

Nhớ lại vẻ mặt của Hàn Trọng Hoài trong hang động, Ngọc Đào nhớ tới quyển sách "Nhất phẩm thông phòng" này, để tôn lên phẩm hạnh cao khiết của nam chính, cho nên những nhân vật nam khác trong cuốn sách này bị đặt cái giả thiết là lão sắc phê.   

Hàn đại thiếu gia cùng Hàn nhị thiếu gia nhìn thấy nữ nhân liền đi không nổi, mà hai lần nàng gặp Hàn Trọng Hoài, ánh mắt của hắn đều đặt ở một chỗ khiến cho nàng cảm thấy hắn hẳn là cùng bọn họ không khác nhau nhiều lắm.   

Hơn nữa không chỉ nhìn mà mỗi lần nàng nhìn qua đều thấy lỗ mũi của hắn động đậy, còn có khả năng hắn cho rằng nàng không phát hiện ra.   

Cho dù hắn lớn lên anh tuấn, nhưng hành động này trong mắt nàng cũng giống như là con cẩu đến kỳ động dục nhưng chỉ có thể giao phối hơi thở.   

Ngọc Đào cúi đầu nhìn miếng thịt đang tung tăng nhảy nhót, lão sắc phê cũng sẽ không nhẫn tâm làm cho nó mất đi sức sống.   

Trở về Phúc Hoa viện, Ngọc Đào vừa vặn đụng phải Hàn nhị phu nhân rời đi.   

Nàng nghiêng người đứng ở một bên, mắt nhìn mũi mũi nhìn tim nhưng vẫn khiến Hàn nhị phu nhân nhìn nàng nhiều hơn hai lần.   

Mười sáu mười bảy tuổi chính là độ tuổi nở rộ, khuôn mặt trứng ngỗng nhưng không mập, mắt hạnh nhếch lên một độ cong lộ ra ý tứ câu người.   

Càng đừng nói dáng người của nàng khác với các nha đầu khác, có chút đồ vật khi làm cô nương không hiểu, đợi đến khi gả cho người khác mới hiểu được nam nhân yêu nữ nhân là cái gì.   

Đối với một số nam nhân mà nói, phẩm học, khuôn mặt đều là vô vị, miễn là ngực nở eo thon thì tuyệt đối sẽ có hương vị tiêu hồn.   

Nữ nhân như vậy, hậu viện của nhị phòng cũng có mấy người, Hàn nhị phu nhân nhìn Ngọc Đào, giống như cảm giác nhìn các nàng cảm thấy rất chướng mắt.   

Hàn nhị phu nhân dừng lại trước mặt Ngọc Đào vài bước mới đi, Bích Thúy nhìn bóng lưng Nhị phu nhân, trên mặt hiện lên một tia hưng phấn: "Nhị phu nhân cố ý nhìn ngươi, có lẽ là vừa ý ngươi."   

Nàng ấy vừa nói vừa liếc mắt nhìn về phía Thanh Trúc, sắc mặt Thanh Trúc bình tĩnh, giống như là cái gì cũng không nghe thấy, chính là loại thái độ này càng khiến cho người ta chán ghét.  

"Nhị phu nhân chỉ là *diệu bước sinh liên, đi hơi chậm một chút."   

*Diệu bước sinh liên: Bước đi như sen nở

Ngọc Đào có lệ nói một câu, không có khả năng Hàn nhị phu nhân coi trọng nàng, dừng lại phỏng chừng là đang ở trong lòng trào phúng nàng.   

Trong sách, thời điểm nguyên chủ cùng Thanh Trúc đi đến nhị phòng, Hàn nhị phu nhân vô cùng không thích nguyên chủ, cố kỵ nguyên chủ là người của Phúc Họa Viện nên mới không nói cái gì, nhưng vừa bắt được chỗ sai lầm của nguyên chủ đã lập tức làm cho nguyên chủ mất mạng.   - đọc và nghe truyện trên app TYT

Vào nội thất, khí lạnh của tảng băng chui vào da thịt, Ngọc Đào rùng mình một cái.   

"Nhìn bộ dạng này của ngươi xem, giống như một con mèo con vậy."   

Hàn lão phu nhân cười cười nhìn Ngọc Đào, người lớn tuổi, địch ý đối với tiểu cô nương cũng ít đi không ít, bà ấy thích bộ dáng có phúc khí này của Ngọc Đào, cho nên ở trước mặt Ngọc Đào cũng được sủng ái hơn vài phần.   

Ngọc Đào chạy bước nhỏ ngồi xuống bên chân Hàn lão phu nhân, bóp chân cho lão phu nhân, cười ngọt ngào nói: "Mèo con cũng không tốt như Ngọc Đào, Ngọc Đào sẽ thay lão phu nhân ấn chân, mèo con chỉ biết cào người."   

"Nói vậy cũng đúng."  

Hàn lão phu nhân cùng Hàn nhị phu nhân tán gẫu đã lâu, vẻ mặt mệt mỏi, Ngọc Đào hầu hạ Hàn lão phu nhân nằm xuống, sau đó ngồi ở một góc ngẩn người cọ khí lạnh.   

Sau khi nàng phát hiện chính mình xuyên sách, ngoại trừ rời xa nữ chủ, thứ hai chính là lấy lòng Hàn lão phu nhân.   

Đối với nàng mà nói, Hàn lão phu nhân chính là cấp trên trực tiếp của nàng, mức sinh hoạt của nàng là do thái độ của Hàn lão phu nhân quyết định.

Hiện giờ nữ chủ đi nhị phòng là chuyện chắc chắn, Nhị phu nhân không đề cập tới, nàng cũng không đề cập tới, tự nhiên lão phu nhân cũng sẽ không để cho nàng đi nhị phòng.   

Né tránh qua tình tiết bia đỡ đạn, nàng sẽ phải đối mặt với những vấn đề khác.   

Những nha đầu ở độ tuổi giống nàng, nhiều nhất là ở bên cạnh chủ tử thêm hai ba năm nữa thì sẽ phải gả cho người khác.   

Không có chỗ ở nhị phòng, thân là đại nha đầu bên cạnh lão phu nhân, lựa chọn của nàng sẽ ở trên người của quản sự trong phủ.   

Không ít nha đầu cảm thấy gả cho quản sự chính là may mắn, nhưng nàng thật sự không cách nào cảm thấy may mắn.   

phủ Quốc công lớn như vậy, nhưng một tháng nay nàng đều đã tìm hiểu qua.

Quản sự trong phủ nếu không phải là độ tuổi có thể làm gia gia của nàng thì chính là mất vợ, một phòng đều là hài tử thiếu nương chiếu cố.   

Nàng còn có thể lựa chọn nhi tử của quản sự, nhưng mà có lần trong lúc vô tình nàng đã nghe thấy quản gia dẫn đầu cùng với một đám hạ nhân của phủ Quốc công tán gẫu, nói diện mạo của nàng nhìn là biết không an phận, ngày thường nhìn nhiều thêm hai mắt, có cơ hội thì chiếm tiện nghi là đủ rồi, không thích hợp cưới về nhà làm tức phụ, bằng không lục vân che đỉnh, hài tử cũng không biết là của ai.  

Bọn họ ngại nàng lớn lên diễm lệ, nàng còn ngại mặt mũi của bọn họ tiểu nhân, nếu đi theo bọn họ, nói không chừng một ngày nào đó sẽ bị bọn họ đưa cho lão gia của phủ Quốc công hưởng dụng, dùng nàng để thăng chức tăng lương, đi lên đỉnh cao của kiếp sống nô tài.    nghe truyện tốt hơn trên app TYT -

Nghĩ như vậy, dĩ nhiên lúc trước nguyên chủ đi chỗ Tam thiếu gia chính là nơi tốt nhất, lại nói tiếp nhất định nàng sẽ không ghen tuông giống nguyên chủ, bằng không nàng vẫn nên đi chen chúc một chút với nữ chủ đi?   

Nội thất có động tĩnh, Ngọc Đào ngừng suy nghĩ lung tung không thực tế, đặt giày mềm lên chân, hầu hạ Hàn lão phu nhân mang giày.  

“Để Thanh Trúc đến." Hàn lão phu nhân nói xong, chỉ thấy Ngọc Đào ngẩng đầu, mới qua một cái nháy mắt, trong mắt nàng đã bịt kín tầng sương mù, bộ dáng bị ủy khuất, chọc người đau.   

"Ôi chao, đây là làm sao vậy?"   

Hàn lão phu nhân cười không được, "Như thế nào lại ủy khuất, ta gọi Thanh Trúc đến là bởi vì qua hai ngày nữa nàng sẽ đi nhị phòng, hai ngày nay để cho nàng ấy ở bên cạnh ta nhiều hơn, nhắc nhở nàng ấy hai ba câu quy củ."

"Chỉ là như vậy?   

Đôi môi Ngọc Đào hơi cong lên, giống như là còn chưa được dỗ dành tốt.   

"Cũng không phải là."   

"Vậy sai nô tỳ này đi gọi Thanh Trúc đến." Ngọc Đào bĩu môi, bảo tiểu nha đầu đi gọi Thanh Trúc, còn mình thì lưu luyến không muốn đi.   

Nàng không muốn đi một nửa là vì diễn trò làm cho lão phu nhân cao hứng, nửa còn lại là thật sự không muốn rời khỏi gian phòng có băng lạnh này.   

"Ta biết ngươi nhu thuận nhất, Thanh Trúc đi chỗ Thời Ca nhi, ta cũng sẽ tìm cho ngươi một nơi tốt."   

Sau khi nghỉ ngơi, tâm tình của Hàn lão phu nhân không tệ, tựa vào bên cạnh cột giường chạm trổ gỗ đàn hương cười nói.   

"Nơi này của lão phu nhân chính là nơi tốt nhất, nô tỳ chỉ muốn ở lại chỗ của lão phu nhân, chỗ nào cũng không muốn đi."   

"Nha đầu ngốc này, cho dù ngươi muốn ở bên cạnh ta hầu hạ nhưng đến tuổi rồi thì cũng nên gả đi, đợi đến khi gả cho người khác rồi lại trở về hầu hạ bên cạnh ta, bằng không người bên ngoài nhìn vào sẽ cảm thấy ta hà khắc với nha đầu."   

"Nô tỳ muốn ở trước mặt lão phu nhân hầu hạ cả đời."   

Ngọc Đào cúi đầu lộ ra bộ dáng ngượng ngùng của tiểu cô nương, giống như là chấp nhận chuyện Hàn lão phu nhân nói gả cho người khác rồi trở về hầu hạ.   

Biểu hiện như vậy, nhưng Ngọc Đào biết nếu như nàng thật sự gả thì khả năng trở lại hầu hạ bên cạnh Hàn lão phu nhân không lớn.   

Nha đầu ở Phúc Hoa viện của Hàn lão phu nhân không ít, nhưng tẩu tử bà tử lại không nhiều lắm.   

Gả cho người khác còn có thể trở về Phúc Hoa viện hầu hạ, phần lớn đều là người đã ở trong phủ một hai đời, mà nguyên chủ mãi đến năm bảy tám tuổi mới bị bán vào trong phủ Quốc công, cho dù được sủng ái nhưng cũng không có chỗ dựa.   

Hầu hạ Hàn lão phu nhân một tháng, Ngọc Đào chậm rãi thăm dò tính tình của Hàn lão phu nhân, Hàn lão phu nhân nhìn thì tâm địa Bồ Tát, mỗi ngày đều hao tổn nửa canh giờ trong Phật đường, nhưng kì thực lại lãnh tình, bởi vì không thích Hàn đại phu nhân mà có thể không có việc gì tìm chất nữ của mình trách móc nặng nề.  

Đối với người thân còn như vậy, huống chi là đối với một nha đầu như nàng.   

Trong lòng biết hết tất cả nhưng Ngọc Đào vẫn dốc hết toàn lực mà làm nũng làm nịu, dưới nỗ lực của nàng, cuối cùng cũng đạt được thành quả phi thường, lúc ra khỏi phòng được Hàn lão phu nhân thưởng cho một cây trâm vàng.   

Được ban thưởng, quay về phòng lại nhìn thấy Bích Thúy để lại điểm tâm cho nàng, Ngọc Đào nhét điểm tâm vào miệng rồi nằm lên giường, vui sướng chỉ đơn giản như vậy.   

"Bị đuổi ra còn vui như vậy."   

Bánh đậu phộng bỏ vào miệng, đậu phộng giòn tan, đường mềm mại, Ngọc Đào hạnh phúc híp mắt lại, chạy đến chỗ điểm tâm mà Bích Thúy để lại cho nàng, hoàn toàn không để ý đến chuyện nàng ấy đổ thêm dầu vào lửa.   

Ngọc Đào vừa cao hứng, trên mặt liền hiện lên một lớp phấn hồng nhạt, Bích Thúy nhìn mà lắc đầu, nhìn Ngọc Đào ăn xong điểm tâm mới thở dài.   

"Thật không biết ngươi nghĩ như thế nào, nếu ngươi đi chỗ Tam thiếu gia, điểm tâm như vậy muốn bao nhiêu thì có bấy nhiêu."   

"Cái này cũng không nhất định, nhị phòng là do Nhị phu nhân làm đương gia, làm thông phòng cho Tam thiếu gia thì phải lấy lòng là Tam thiếu gia, như thế nào có thể muốn ăn bao nhiêu điểm tâm thì có bấy nhiêu."   

"Ngươi cũng chỉ biết nhớ thương điểm tâm!"   

Ngọc Đào vô tội chớp chớp mắt, đề tài điểm tâm này, không phải là nàng ấy nhắc tới trước sao?   

Có đôi khi Bích Thúy cảm thấy Ngọc Đào trở nên thông minh hơn, nhưng đôi khi lại cảm thấy sau khi nàng bị thương hàn lại càng ngu xuẩn hơn.   

"Không tranh giành với Thanh Trúc, sau này ngươi tính đi nơi nào? Đại thiếu phu nhân cùng Nhị thiếu phu nhân đều không dễ đối phó. "Bích Thúy là người hầu, đã sớm đính thân với biểu huynh nhà mình, chỉ chờ thời điểm thích hợp sẽ cầu lão phu nhân ban ân điển, nàng ấy không cần phải lo lắng về hôn sự của mình nên liền thích nhìn nha đầu trong phủ đi tìm hôn sự cho mình.   

"Lại không phải chỉ có hai vị thiếu gia này mới có thể lựa chọn."   

"Hiện giờ ngũ thiếu gia cùng Lục thiếu gia mới mười hai, cho dù ngươi có thể chờ thì các thiếu gia cũng sẽ không nguyện ý."   

"Không phải còn có Tứ thiếu gia sao?"   

Nghe thấy Bích Thúy bỏ qua Hàn Trọng Hoài, Ngọc Đào nhắc nhở một tiếng, bất quá tiếng nhắc nhở này của nàng làm cho Bích Thúy rùng mình vào ngày hè nóng nực: "Ngươi điên rồi, nếu là đi đến chỗ của Tứ thiếu gia, còn không bằng chờ Ngũ thiếu gia cùng Lục thiếu gia."   

Ở phủ Quốc công, Tứ thiếu gia không khác gì Diêm Vương, cho dù hắn đã từng phong quang, danh tiếng vượt qua những thiếu gia khác.  

Bích Thúy nói xong thì thấy Ngọc Đào giống như không ý thức được sự khủng bố của Hàn Trọng Hoài, nhíu mày nói: "Ngươi có biết mới chỉ trong chốc lát, Tứ thiếu gia lại chém hai chân của một gã sai vặt, ném người ra khỏi phủ."   

Bích Thúy nói xong toàn thân tê dại, cảm thấy khủng bố, "Ta nghe Xuân Oanh nói gã sai vặt kia làm người hiền lành, nhìn thấy ai cũng là ba phần cười, cũng không biết như thế nào lại chọc đến Tứ thiếu gia."

Ngọc Đào nhớ tới chuyện lúc trước trong lúc vô tình đụng phải, sau khi nghe Hàn Trọng Hoài nói, nếu bị chém chính là gã sai vặt ở trong hang động, vậy chỉ sợ là gã sai vặt kia cũng không vô tội, Ngọc Đào không mở miệng bình luận chuyện này, nhưng Bích Thúy lại mở ra máy hát.   

"Tuổi tác của Tứ thiếu gia cùng Tam thiếu gia kém nhau nửa năm, Tam thiếu gia làm người chính trực, muốn cho tiểu thư Triệu gia thể diện mới một mực mới không có thông phòng thiếp thị, nhưng Tứ thiếu gia lại kỳ quái, vẫn không có đề thân, cho dù là thủ hiếu cho lão quốc công mới không thể nạp thiếp, vậy cũng có thể làm bạn với nha đầu, nhưng bên cạnh hắn lại không có thông phòng, ta nghe người ta nói khả năng không chỉ là bị thương ở chân..."   

Những lời còn lại Bích Thúy không dám nói, chỉ dùng ánh mắt “ngươi hiểu mà” để nhìn Ngọc Đào.   

Đương nhiên là Ngọc Đào là hiểu ý tứ của nàng ấy, vốn dĩ Bích Thúy định dọa nàng, nhưng Ngọc Đào nghe lại cảm thấy không tệ, nếu Hàn Trọng Hoài thật sự không được, vậy chỗ của hắn thật đúng là một nơi tốt, có sắc tâm nhưng lại không có công cụ, ít nhất nàng không cần lo lắng đến vấn đề thằng nhãi con này sẽ đụng đến mình.   

Nghĩ nghĩ, Ngọc Đào thật đúng là nghiêm túc suy nghĩ đến Hàn Trọng Hoài.   

Hàn Trọng Hoài đứng thứ tư trong số các thiếu gia của phủ Quốc công, là thứ tử của đại phòng.   

Địa vị của hắn ở phủ Quốc công có chút xấu hổ, cũng không phải bởi vì hắn là thứ xuất, mà là bởi vì hắn đã từng phong quang vô hạn.   

Lúc lão quốc công còn sống, thích nhất chính là Hàn Trọng Hoài, tự mình đem hắn mang đến bên người dạy dỗ không nói, còn vì hắn mà trải cẩm tú đại đạo, để cho hắn tuổi còn nhỏ đã đi đến trong quân ngũ rèn luyện.   

Mà hắn cũng tranh đua lập mấy quân công, mười sáu tuổi đã được phong làm tướng quân ngũ phẩm, chỉ là sau khi lão quốc công bị bệnh qua đời, vận khí của hắn xuống dốc không phanh, hắn bị rơi xuống từ trên lưng ngựa trong một trận chiến, hai chân bị tàn phế sau đó được đưa về phủ Quốc công.   

Võ tướng nhưng không thể đứng thẳng động võ, trong mắt mọi người, cả đời này của Hàn Trọng Hoài xem như là chấm dứt.   

Nhưng cho dù có chấm dứt thì hắn cũng là chủ tử có thể sai sử hạ nhân, nhân sinh của nàng mới thật sự liếc mắt nhìn được kết thúc.   

"Ngươi sẽ không thật sự muốn làm thông phòng của Tứ thiếu gia đi?"  

Nửa ngày vẫn không nghe thấy Ngọc Đào nói chuyện, Bích Thúy mở to hai mắt không thể tưởng tượng nổi nhìn nàng.   

Ngọc Đào bất đắc dĩ lắc lắc đầu, nàng cũng không muốn làm thông phòng cho bất kỳ ai, nếu là có thể lựa chọn, nàng chỉ muốn làm Hàn lão phu nhân.   

Ngủ có người cởi xiêm y cho nàng, rời giường có người lấy giày cho nàng, mệt mỏi có nha đầu bóp chân, nhàm chán còn có nha đầu xinh đẹp giả bộ khoe mẽ, tranh giành tình cảm.

Này mẹ nó mới là nhân sinh!

App TYT & Cá Voi team

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play