Căn phòng ăn hiện tại đầy áp lực, ba người ngồi cùng một bàn không nói với nhau lời nào, chỉ có tiếng vang của bát đũa. Thấy Lưu Tuyết Nhiên cứ gấp cơm trắng ăn với vẻ áp lực, Tô Cảnh Thần bảo cô ta cứ ăn thoải mái, nếu thích món gì cứ bảo đầu bếp làm. Ngay sau đó Tô Thanh Anh để mạnh đũa xuống bàn, tạo ra tiếng động lớn, một mạch bỏ đi khi chưa ăn được mấy đũa cơm. Cái tính tình ương bướng không xem ai ra gì của cô, Tô Cảnh Thần muốn quản cũng chẳng thể quản được nữa.
Tô Thanh Anh lên phòng thay một bộ đồ lịch sự rồi xuống nhà, không nói tiếng nào với ai liền đi bộ ra đường, đón một chiếc taxi đi mất.
Cô đến một quán cà phê nhỏ, vào cửa quán thoáng nhìn đã thấy bóng dáng của Vi Tiểu Mẫn đang ngồi gần cửa sổ, chăm chú gõ gõ gì đó vào điện thoại, miệng cười mỉm. Phong cách ăn mặc bây giờ của cô ấy rất khác lúc trước, đã biết cách chăm chút bản thân hơn nhiều rồi.
"Tiểu Mẫn!"
Tô Thanh Anh đi đến, kéo ghế đối diện với Vi Tiểu Mẫn. Thấy cô, cô ấy rời sự chú ý từ chiếc điện thoại đến mặt cô, có chút giật mình.
"Cậu đến rồi à?"
"Làm gì mà chăm chú vào điện thoại mãi vậy, có gì vui lắm sao? Hay… cậu có người yêu rồi?"
Cô híp mắt quan sát Vi Tiểu Mẫn với vẻ vô cùng hoài nghi, dò xét từ trên xuống dưới như muốn nhìn xuyên thấu cô nàng, mà Vi Tiểu Mẫn lúc này mặt bắt đầu đo đỏ, bị cô nói trúng tim đen, theo phản xạ liền bật ra câu nói:
"Làm gì có chứ, cậu cứ thích nói bậy."
"Biểu cảm giật mình thẹn thùng này thì đúng là thật rồi!"
Tô Thanh Anh che miệng cười thầm, chọc cho Vi Tiểu Mẫn tức giận.
"Thôi nào, chuyện có người yêu đâu phải là xấu hổ? Còn một năm nữa cậu ra trường rồi còn gì, đâu phải còn bé nhỏ. Nói xem, người vinh hạnh quen được cậu là chàng trai may mắn nào thế?"
Thoạt nhìn cô chăm chú hỏi han như thế, Vi Tiểu Mẫn lúng túng, tay vô tình huơ trúng cạnh bàn đau nhói lên, Tô Thanh Anh thấy bộ dạng khẩn trương của cô, bất ngờ lo lắng, nhòm người dậy trực tiếp nắm lấy bàn tay của Vi Tiểu Mẫn xem xét, còn không quên càu nhàu một câu:
"Sao lại bất cẩn như vậy, có sao không?"
Thấy khớp ngón tay của Vi Tiểu Mẫn đỏ chói mà chướng mắt, cô chà chà nhẹ vài cái. Hành động lo lắng của cô thu vào mắt Vi Tiểu Mẫn làm cô ấy chột dạ, trong lòng dâng lên sự hối hận. Nếu Tô Thanh Anh biết việc cô ấy làm sao lưng mình thì sẽ thế nào?
"Này, rốt cuộc hôm nay cậu bị cái gì đây? Hỏi người yêu cậu là ai cậu ậm a ậm ừ, sợ tôi giật bồ cậu à?"
"Không phải…"
Vi Tiểu Mẫn vẫn đắn đo không nói, Tô Thanh Anh thở dài.
"Vậy cậu nói đi, người cậu quen là ai?"
"Thanh Anh, mình… mình…"
Ting!
Điện thoại của Vi Tiểu Mẫn đặt trên bàn sáng màn hình, Tô Thanh Anh theo phản xạ liếc nhìn đến, thoang thoáng thấy tên người gửi tin nhắn qua, mắt cô liền điêu đứng.
Vi Tiểu Mẫn phát hiện được ánh mắt bất thường của cô, lập tức cầm lấy điện thoại, dù nhanh thế nào cũng không kịp, Tô Thanh Anh lập liền chụp lấy, mắt nhìn chầm chầm vào màn hình điện thoại.
"Thanh Anh, cậu trả cho tôi!"
Vi Tiểu Mẫn cố gắng nhòm người chóp lấy điện thoại của mình, Tô Thanh Anh lại càng nhích ra xa.
Trên điện thoại hiện lên dòng tin: [Sao lâu thế không trả lời anh, làm anh sốt ruột quá, em không thích anh nữa sao?]
[Tiểu Mẫn, em đâu rồi?]
Lại thêm một tin nhắn!
Tin nhắn kia đối với người yêu là hết sức bình thường, nhưng cái cô bàng hoàng nhất là tên của người gửi, là Tu Tử Văn.
Chết tiệt, sao cô có thế quên chuyện này, kiếp trước Tu Tử Văn chính là dụ dỗ Vi Tiểu Mẫn khiến cô chết mê chết mệt, Vi Tiểu Mẫn của hiện tại lại biết cách chăm chút bản thân hơn, càng khiến Tu Tử Văn hài lòng.
Tay Tô Thanh Anh siết chặt chiếc điện thoại, đáy lòng dâng lên sự căm phẫn tột độ, ngước nhìn Vi Tiểu Mẫn.
"Cậu hết người để yêu rồi à?"
Vi Tiểu Mẫn bắt đầu tím tái mặt mày, sợ Tô Thanh Anh giận mình, cô ấy như sắp phát khóc giải thích:
"Thanh Anh, mình biết loại chuyện đi yêu người yêu cũ của bạn thân rất hèn hạ. Nhưng mà Thanh Anh à, mình yêu học trưởng Tử Văn thật lòng, anh ấy hiện tại cũng đã động lòng với mình, xin cậu đừng vì chuyện lúc trước mà giận mình, thật tình mình xem cậu như chị em vậy, nếu vì thế cậu không muốn chơi với mình nữa, mình rất buồn."
Những câu nói của Vi Tiểu Mẫn là thật lòng thật dạ, cô sợ mất đi tình yêu của mình, cũng sợ mất đi người bạn thân thiết. Tô Thanh Anh hiểu được tâm tư rối bời của Vi Tiểu Mẫn, tuy nhiên cô không thể giả ngốc để bạn của mình trở thành con rối trong tay Tu Tử Văn.
"Anh ta không tốt như vẻ bề ngoài đâu, cậu biết lý do lúc trước mình chia tay với anh ta là do anh ta ngoại tình với Nhu Linh San đúng không? Loại người đến em họ của người yêu cũng không thèm buông tha thì cậu nghĩ xem anh ta hèn hạ đến cỡ nào?"
"Không phải đâu, lúc ấy là cậu hiểu lầm anh ấy. Cậu không biết đâu, sau khi cậu tàn nhẫn nói lời chia tay, anh ấy đau khổ đến cả tuần không đi học, anh ấy cũng đã kể cho mình anh ấy đau khổ vì mất cậu thế nào. Thanh Anh, có lẽ hai người không có duyên, thế nên cậu tác thành cho chúng mình nhé!"
Vi Tiểu Mẫn dùng hết lời để biện hộ cho Tu Tử Văn, càng khiến cho Tô Thanh Anh bực dọc. Cô không muốn nói nhiều lời nữa, quyết tâm bắt ép Vi Tiểu Mẫn.
"Mình bảo cậu không được liên quan đến con người xấu xa đó nữa, cậu hiểu chưa? Mình có quen biết một người khá xứng đôi với cậu, đặc biệt là không đê hèn như Tu Tử Văn. Ngồi yên đấy đi, chờ mình gọi người đó đến."
"Thanh Anh!"
Vi Tiểu Mẫn thật khó chịu với sự ép buộc của cô. Mà Tô Thanh Anh rất cương quyết bắt ép. Cô lấy điện thoại ra gọi một cuộc. Đầu dây bên kia một lúc mới bắt máy. Vi Tiểu Mẫn loáng thoáng nghe hình như người kia có việc bận gì đấy không thể đến, Tô Thanh Anh thế mà vô lý bắt buộc người đó, sau đó thẳng thừng cúp máy, mắt đăm đăm tức giận nhìn Vi Tiểu Mẫn, không nói lời nào.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT