Tô Thanh Anh mở tủ lấy một cái vali to, tức giật kéo hết đồ đạc đang treo trên mắc áo tuôn xuống, mạnh bạo nhét vào vali ly, thu dọn tất cả đồ dùng cá nhân của mình, mặc kệ đồ đạc đủ hay thiếu. Hành động của cô như muốn xả giận, đột nhiên không thèm nhét đồ vào nữa, cô trực tiếp đá văng vali ra phía cửa phòng, hét toáng lên:

"Khốn kiếp!"

Cánh cửa đồng thời mở ra, chiếc vali tội nghiệp với đống đồ đạc lộn xộn văng tứ tung dưới nền sàn, va chạm vào đầu chiếc giày da màu đen. Tô Cảnh Thần lẳng lặng đứng xem cô phát cáo. Tô Thanh Anh thấy hắn lập tức quát lớn:

"Ai cho anh vào đây?"

Bỗng nhớ lại lời nói của hắn trước đó, cô cười ra tiếng khinh thường.

"Ha! Phải rồi, nhà này là của anh mà, anh vào chỗ nào chẳng được. Yên tâm, tôi sắp dọn đồ xong rồi, từ nay sẽ cút khỏi cuộc sống của anh, để anh mãi mãi hạnh phúc bên cô ta."

Tô Thanh Anh bắt đầu cúi người nhặt quần áo văng tứ tung, nhìn thấy chiếc quần con ngay gót giày của Tô Cảnh Thần, Tô Thanh Anh thoáng đỏ mặt, vờ như không có gì bước đến nhặt, vừa động vào chiếc quần thì cổ tay đã bị một lực tàn bạo xách lên.

Cô đối diện với ánh mắt lạnh lẽo mang theo sự tức giận khôn lường, Tô Cảnh Thần gằn giọng:

"Nhà này muốn ở thì ở, muốn đi thì đi? Cô nghĩ dễ dàng như vậy sao?"

"Chứ anh muốn gì? Tôi ở đây sẽ phá hoại hạnh phúc của hai người đó, đáng ra anh nên vui mừng mới phải chứ?"

Đôi con ngươi tròn trịa của cô như muốn bốc lửa trừng hắn, một lần nữa, hắn túm hai bả vai cô.

"Nếu em bước ra khỏi Tô gia, tôi liền phế chân em!"

Tô Thanh Anh tức đến cổ họng đông cứng, cả người run lên, nếu mức độ tức giận có thể biểu thị là con số thì chắc mức độ tức giận hiện tại của cô đã lên đến dương vô cực. Hai bàn tay hắn đủ cảm nhận được điều đó, đáy mắt lóe lên chút khó xử.

Cô nhìn Tô Cảnh Thần rất lâu, không nói thêm lời nào, cúi người nhặt những thứ còn rơi vãi trên đất vào vali, một mạch kéo vali thẳng tiến về cửa phòng. Muốn phế anh cứ phế, cô không sợ.

"Cha mẹ cô ấy mất vì bị liên lụy từ tôi."

Tô Thanh Anh vừa đi được hai bước thì câu nói lãnh đạm của Tô Cảnh Thần như hai cục đá nặng nề ném xuống bàn chân cô, cô đứng yên tại chỗ một lúc rồi, đáy mắt thoáng kinh ngạc quay sang quan sát hắn.

Sắc mặt hắn âm trầm nhưng thoáng một nỗi mất mát, hắn đứng đó không nhúc nhích, một cái chớp mắt cũng không có, đăm đăm nhìn ra ngoài cửa sổ, kể lại:

"Lúc xưa mẹ tôi mất trong đám cháy, lúc đó ba mẹ của Tuyết Nhiên cũng ở nhà tôi, vô tình bị liên lụy."

Cả căn phòng rơi vào tĩnh mịch, Tô Thanh Anh đờ ra, trái tim bất giác nhói lên một cái, dường như cảm nhận được sự thống khổ trong từng lời nói lạnh nhạt của Tô Cảnh Thần, hắn cất bước đến gần, vừa vặn đứng trước mặt cô, thở dài một tiếng:

"Tuyết Nhiên bị mồ côi cha mẹ là do bị ảnh hưởng lớn từ vấn đề của tôi, mấy năm nay tôi luôn dùng mọi cách để bù đắp những mất mát năm xưa cô ấy phải gánh chịu. Cho nên Thanh Anh, xin em đừng gây khó khăn cho em ấy nữa được không? Em là là gái của tôi, tôi cũng xem Tuyết Nhiên là em gái của tôi, đừng làm cho tôi khó xử."

Tô Thanh Anh vẫn giữ im lặng, thì ra đây là lý do, Tô Cảnh Thần nợ Lưu Tuyết Nhiên mạng sống của cha mẹ cô ta nên mới dùng mọi thứ bù đắp. Thảo nào khi biết tin cô cho người làm nhục cô ta, hắn lại tức giận đến hận không thể bóp chết cô. Nếu đoán không lầm, năm xưa người phóng hỏa đốt nhà của hai mẹ con Tô Cảnh Thần chính là Sơ Tĩnh Gia.

Lúc ấy hắn chỉ tầm mười ba mười bốn tuổi. Tan học, hắn đón Lưu Tuyết Nhiên trở về cùng bởi giữa hai gia đình họ rất thân thiết. Trở về, hắn chứng khiến căn nhà của mình chẳng còn gì ngoài đống tro bụi, cảm giác như cả trời đất đều sụp đổ. Cảnh sát đến khám nghiệm hiện trường, kết quả báo tin mẹ hắn đã mất trong đám cháy, tro cốt hoà với đống đổ nát hoang tàn, hắn thống khổ đến độ gào thét gọi mẹ không ngừng suốt cả ngày lẫn đêm, thứ đáp lại hắn vẫn luôn là sự im lặng đáng sợ cực cùng. 

Trong lòng hắn chỉ có một người thân duy nhất là mẹ, thế mà bà đã chết thảm thương trong đống lửa, cảm giác như mất đi cả thế giới.

Thế là một đứa trẻ như hắn phải bôn ba kiếm sống bên ngoài, làm vô số việc, đến lúc hắn biết nghĩ suy, hắn đặt nghi vấn người có động cơ giết chết mẹ mình nhất là ai? Cái tên duy nhất xuất hiện trong đầu hắn là Sơ Tĩnh Gia, thuận theo lời khuyên nhủ của Tô Trung Sơn mấy năm qua, hắn về Tô gia với thân phận con trai trưởng.

Sự việc năm xưa như một giấc mơ, điều tra mãi vẫn không tìm thấy chứng cứ, những người phóng hỏa năm ấy như bốc hơi khỏi trái đất này vậy, Tô Cảnh Thần không có một chút chứng cứ gì, nhưng không phải vì thế mà bỏ cuộc.

Mắt hắn cứ chằm chằm nhìn cô, muốn một lời xác nhận, Tô Thanh Anh mãi mới mở miệng, hỏi một câu xem chừng chẳng liên quan:

"Vậy anh trả lời câu hỏi của em, đối với anh, em và Lưu Tuyết Nhiên, người nào quan trọng hơn?"

Dường như không ngờ đến cô sẽ hỏi câu này, hắn cau mi, theo đó là chút khó chịu.

"Thanh Anh, đừng trẻ con nữa!"

"Em bảo anh trả lời em!"

Tô Cảnh Thần không mất quá lâu để suy nghĩ, câu trả lời lòng hắn rõ nhất rồi, nhưng nói ra thì có chút ngượng nghịu.

"Em… là em!"

Hai chữ xác nhận đó phát ra từ miệng hắn, Tô Thanh Anh cong môi cười mỉm, chỉ cần là trong lòng hắn cô quan trọng hơn Lưu Tuyết Nhiên là được.

"Em hứa với anh, nhưng… cô ta phải rời khỏi đây, em không muốn sống chung một mái nhà với kẻ mình ghét."

"Không được."

"Vậy thì em đi."

Tô Thanh Anh dám ngang nghênh uy hiếp Tô Cảnh Thần thế này, lá gan đúng là không nhỏ. Tô Cảnh Thần lại không muốn cứ mãi cãi cọ với cô, đành hạ mình một chút.

"Được rồi, nhưng sức khỏe Tuyết Nhiên không tốt, cho em ấy ở lại đây một tuần lễ, được chứ?"

"Hừ, tùy anh, đi ra ngoài đi!"

Tô Thanh Anh không vui, trực tiếp đẩy Tô Cảnh Thần ra ngoài khóa trái cửa phòng lại.



Căn phòng ăn hiện tại đầy áp lực, ba người ngồi ăn không nói với nhau tiếng nào, chỉ có tiếng vang của bát đũa. Thấy Lưu Tuyết Nhiên cứ gấp cơm trắng ăn với vẻ áp lực, Tô Cảnh Thần bảo cô ta cứ ăn thoải mái, nếu thích món gì cứ bảo đầu bếp làm. Tô Thanh Anh liền đập mạnh đũa xuống bàn, sau đó một mạch bỏ đi khi chư ăn được mấy đũa cơm. Cái tính tình ương bướng không xem ai ra gì của cô, Tô Cảnh Thần không thể quản được nữa.

Tô Thanh Anh lên phòng thay một bộ đồ lịch sự rồi xuống nhà, không nói tiếng nào với ai liền đi bộ ra đường, đón một chiếc taxi rồi đi mất.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play