Tô Cảnh Thần ngồi nghiêm nghị trong phòng họp, giọng điệu lãnh đạm đang nói đến dự án sắp tới của công ty, điều động các phòng ban về những việc cần nên làm.
Điện thoại trong túi rung lên liên hồi, Tô Cảnh Thần vốn trước khi vào phòng họp sẽ để chế độ im lặng, mặc kệ thứ trong túi cứ run lên, hắn vẫn không muốn chú ý đến, tiếp tục nói. Cho đến khi các cổ đông khác phát biểu, hắn mới lấy điện thoại ra xem là ai cứ gọi liên tục năm cuộc. Đôi mày nhíu lại khi thấy dãy số điện thoại hiện trên màn hình, sau đó hắn đi ra ngoài bắt máy.
Các vị cổ đông nhìn nhau tò mò không biết là ai gọi mà làm cho sếp lớn lúc nào cũng lãnh đạm nhã nhặn hiện tại có thái độ lạ thường.
Rất nhiều bức ảnh hiển thị trên màn hình điện thoại, đều chụp chiếc taxi đằng xa, đầu xem đâm mạnh vào giải phân cách móp méo bể nát. Như đoán ra được điều gì, Tô Cảnh Thần càng lạnh lẽo hơn khi nghe người trong điện thoại báo cáo tình hình.
"Tô tổng, tài xế taxi chở cô Tô đi có vấn đề, hắn lái xe phóng rất nhanh, lảo đảo đụng trúng rất nhiều người. Chúng tôi đã cố gắng…"
"Nói vào trọng tâm!"
Giọng hắn lạnh lẽo dọa người như muốn đóng băng đầu dây bên kia. Người đó cố gắng nói nhanh nhất có thể:
"Xe taxi bị va vào dải phân cách nhưng vẫn không dừng, nhờ đó xe không thể di chuyển nhanh được nữa. Chúng tôi đã vây bắt tên tài xế điên lại. Tô tiểu thư bị thương đã ngất, chúng tôi đang trên đường đưa cô ấy đi cấp cứu."
Tô Cảnh Thần lập tức cúp máy, nhanh chóng đi về hướng thang máy.
Lục Hách bên trong chờ cùng các cổ đông khá lâu thì nhìn ra, thấy hắn một mạch đi mất dạng liền bảo với mọi người tạm dời cuộc họp đi hôm khác, nhanh chân chạy theo Tô Cảnh Thần. Tiếc rằng vẫn không đuổi kịp được, Lục Hách nhìn chiếc xe của Tô Cảnh Thần vụt qua người như mình một cơn gió.
Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì khiến hắn gấp gáp đến vậy?
Tốc độ lái xe của Tô Cảnh Thần rất nhanh. Thoáng chốc đã đến cửa bệnh viện. Cùng lúc thấy được Tô Thanh Anh nằm trên xe đẩy đang bị đưa vào trong.
Phần đầu của cô chảy máu khá nhiều, sắc mặt trắng bệch dọa người. Một khắc ấy, hắn không nghĩ gì liền chạy đến bên cạnh cô.
Đến phòng cấp cứu, Tô Cảnh Thần rất muốn vào trong, y tá kịp thời ngăn hắn lại. Cửa phòng lạnh lùng ầm một cái khép chặt trước mắt hắn.
Tay hắn siết thành đấm, căm giận nhìn mấy người được phái đi bảo vệ cô trước mắt. Bọn họ đều rụt lại sợ hãi với ánh nhìn như dao cắt đó, cúi đầu nhận lỗi.
"Tô tổng, là lỗi của chúng tôi đã bảo vệ cô Tô không tốt. Nhưng tên tài xế đó thật sự bị điên, chạy xe hết tốc độ đụng trúng vô số người. Chúng tôi không thể làm như hắn nên mới để cô Tô…"
Người đó không dám nói tiếp bởi thấy sắc mặt của Tô Cảnh Thần đáng sợ cùng cực. Lần đầu tiên bọn họ thấy hắn tức giận đến vậy.
"Cút, cút hết cho tôi!"
Giọng hắn lạnh lẽo phát ra dường như đông cứng xương cốt của bọn người trước mắt. Mấy người đàn ông đành phải cúi đầu rời đi.
Người của Tô Cảnh Thần trước giờ rất có trách nhiệm trong công việc, tuy nhiên lần này tên tài xế đó mất hết lý trí thật sự. Hắn không nghĩ đến mạng sống của mình, kéo theo Tô Thanh Anh muốn chết chung.
…
Mùi thuốc khử trùng nồng nặc trong khoang mũi làm Tô Thanh Anh nhíu mày khó chịu. Mi mắt dài khẽ lay động khó khăn muốn mở ra.
"Tỉnh rồi?"
Giọng nói trầm thấp như tiếp thêm sức lực cho Tô Thanh Anh tách hai mí mắt ra, nhưng lờ mờ chẳng thấy được gì, cô hốt hoảng chống tay muốn ngồi dậy.
Chỉ một cử động nhẹ như thế đã làm đầu cô đau đến điếng người, khẽ rên lên một tiếng.
"Nằm im!"
Tô Cảnh Thần nghiêm giọng, đỡ cơ thể cô vừa ngóc dậy lại nằm xuống, khẽ hỏi:
"Đau lắm à?"
Tô Thanh Anh không đáp, chỉ nhíu mày khó chịu, tay bỗng chốc sờ lên phần đầu đang bị băng bó cứng ngắc mà sợ hãi.
Mắt của cô…
Sắc mặt Tô Thanh Anh vốn dĩ không tốt, hiện tại lại trắng đến dọa người. Tô Cảnh Thần lập tức gọi bác sĩ đến.
Sau khi khám lại kĩ càng. Nữ bác sĩ báo rằng Tô Thanh Anh bị chấn động não nhẹ. Vì mất máu quá nhiều khi bị va đập mạnh dẫn đến thiếu máu thị thần kinh đột ngột, nhưng trong khoảng thời gian khá ngắn nên không ảnh hưởng nghiêm trọng. Tầm chừng một tuần thị giác của cô sẽ dần hồi phục lại. Tuy nhiên cần tĩnh dưỡng khoảng thời gian dài để bồi dưỡng lại lượng máu đã mất, hồi phục sức khỏe.
Bác sĩ và y tá đi mất, Tô Thanh Anh nằm bất động trên giường khẽ thở dài. Cô hiện tại đang làm chuyện lớn, nào ngờ ầm một phát gặp chuyện thế này.
Một bàn tay ấm áp nắm lấy tay cô, xoa dịu đi nỗi lo trong lòng cô. Ánh mắt hắn âm trầm nhìn cô gái trước mắt. Cô không nói gì nhưng vẻ mặt buồn rũ rượi, ánh nhìn không có tiêu cự nghiêng về một bên.
Tô Cảnh Thần vươn tay xoa nhẹ lên cái má trắng bệch của cô, an ủi:
"Bác sĩ đã nói không sao rồi, em chỉ cần tịnh dưỡng tốt sẽ hồi phục. Đôi mắt hết một tuần sẽ nhìn thấy thôi."
Cô phụng phịu bóp bóp lấy tay hắn, ấm ức.
"Người phụ nữ của anh làm ra đấy!"
"Chưa điều tra sao em biết?"
"Không cô ta chứ còn ai?"
Tô Thanh Anh có thể trăm phần trăm chắc nịch là do Lưu Tuyết Nhiên chứ không ai khác. Tô Cảnh Thần lại thấp giọng an ủi cô, vuốt ve mái tóc dài đang xoã. Cô thắc mắc hỏi:
"Sao anh biết em gặp chuyện?"
Ánh mắt hắn có chút né tránh, nói một câu cho qua:
"Em gái gặp chuyện thân là anh trai sao không biết được?"
Tô Thanh Anh không nói gì thêm, cô thấy chuyện này có chút kỳ lạ, tuy nhiên trong lòng rầu rĩ lấn lướt nên không suy nghĩ quá nhiều. Cầm tay Tô Cảnh Thần áp lên má ngọ nguậy.
Nhìn cô gái ĩu xìu đang ôm lấy bàn tay mình, hắn không nói gì, để cô an tĩnh một lúc.
…
Mấy ngày này Tô Cảnh Thần thường xuyên xuất hiện trong bệnh viện. Hắn đút cô ăn, cho cô uống thuốc, chăm sóc cô vô cùng chu đáo, hình thành cái thói ỷ lại hắn của cô.
"Anh cả, em đói bụng. Em muốn ăn súp cua, thêm năm cái quẩy nữa."
Tô Thanh Anh là chúa ăn vặt, sau nhiều lần vòi vĩnh Tô Cảnh Thần mua cho mình mấy món ăn vặt đều bị sát khí trên người hắn dọa cho sợ hãi, ý chí tiêu tan. Thế nên bây giờ cô khôn ngoan hơn một chút, đòi hắn mua những món ăn lành mạnh.
Tô Cảnh Thần liền móc điện thoại gọi cho Lục Hách đang tất bật làm việc bù đầu trong công ty vì Tô Cảnh Thần dạo này rất ít đến công ty, đa số đều ở phòng bệnh chăm Tô Thanh Anh. Thế mà hắn lại nhờ Lục Hách đi mua súp cua cho em gái hắn…
Hai mươi phút sau cửa phòng có tiếng gõ, Lục Hách đi vào trong với tâm trạng uể oải đặt phần súp cua xuống bàn.
"Tô tổng, tôi đã mua đến rồi!"
Tô Thanh Anh thấp giọng cằn nhằn:
"Hơi bị lâu đó, lần sau anh nhanh lên một chút nhé!"
Lục Hách muốn cười ra nước mắt, trong lòng thầm than thở: bà cô của tôi ơi, một ngày lượng công việc của tôi chất như núi, hiện giờ mua được súp cua cho cô đã là quá lắnrồi!
Những lời ấm ức này cậu chỉ có thể nghĩ thầm trong lòng chứ không thể nói ra, trước hết khoang hãy tính đến tính tình đanh đá của Tô Thanh Anh, Tô Cảnh Thần sẽ ngay lập tức xử tử hắn. Càng lúc Lục Hách càng thấy hắn nuông chiều em gái hết mức nói nổi. Vậy vì sao lại đuổi cô ra khỏi Tô gia chứ?
Tô Cảnh Thần đang phê duyệt mấy bộ công văn mà Lục Hách đưa tới lúc sáng, nhàn nhã cất lời:
"Nam Trì chiều nay về nước rồi, công việc của cậu xem ra nhàn hạ hơn một chút"
Lục Hách bất ngờ tròn mắt nhìn hắn:
"Nam Trì thật sự trở về, sao hắn không nói với tôi tiếng nào vậy?"
"Cậu ta bảo có gọi cho cậu nhưng cậu không nghe máy."
Lục Hách chợt nhận ra sáng giờ cậu ta đều bù đầu bù cổ, nào là xử lý tài liệu, dự hội thảo, đi xem xét mấy công trình đang thi công, điện thoại vốn không để ý đến. Những cuộc gọi không quan trọng gọi qua cũng đều tắt máy, chỉ đến khi thấy số của sếp gọi, cậu ta không có lá gan tắt máy.
"Tôi biết rồi, chiều nay tôi sẽ cho người đón cậu ấy. Tô tổng, Tô tiểu thư, tôi về công ty đây!"
Tô Thanh Anh khẽ gật đầu. Cô chợt ngẫm nghĩ đến cái tên Nam Trì. Tuy nghe không quen lắm nhưng cô nhận ra một chút kí ức kiếp trước về cậu ta. Người này không những đơn giản về thực lực trong công việc mà còn là một người có thân thủ khá tốt. So với Lục Hách, cậu ta nhỉnh hơn một chút. Năm trước được Tô Cảnh Thần điều động sang Anh Quốc tiếp quản nhánh công ty con của Tô Thị, hiện tại đang phát triển rất tốt.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT