Mắt nhìn Oscar cùng Ninh Vinh Vinh chạy đi, Phất Lan Đức chỉ chỉ Cảnh Duệ nói: "Ngươi theo ta. Cả Đường Tam nữa" 

Đường Tam gật đầu, Vũ Văn chào Phất Lan Đức một cái rồi kéo Tiểu Vũ đang muốn đi theo trở về. 

Phòng làm việc của Phất Lan Đức cũng là chổ ở của lão. Cách không xa thao trường ngày hôm qua Đường Tam giao thủ cùng Triệu Vô Cực. Trong phòng bố trí vô cùng đơn giản, chỉ có một ít đồ vật dùng cho cuộc sống mà thôi.

"Cảnh Duệ" Phất Lan Đức sau khi ngồi vào bàn, nhìn về học viên không biết nên phân vào loại nào này "Ngươi phải xác định được bản thân đi theo con đường nào, mới có phương pháp tu luyện chính xác được. Hiện tại ngươi tu luyện rất hỗn tạp"

Cảnh Duệ ngẩng đầu lên nhìn viện trưởng, nói: "Phương pháp tu luyện của ta đúng ra rất hỗn tạp, nhưng chủ yếu ta vẫn tu trị liệu. Như ngài đã thấy, trước khi đến đây, nhóm bốn người bọn ta đều có các hệ tấn công khống chế, nhưng không có trị liệu. Qua buổi chiêu sinh vừa rồi ngài cũng thấy rồi đấy, bọn hắn tuy có Đường Tam lập kế hoạch, nhưng thực chất chỉ biết lao lên, chẳng bao giờ chịu lo cho bản thân. Với thân phận của họ, sau này, nếu không điều chỉnh lại phong cách này, chắc chắn sẽ ăn thiệt lớn"


Phất Lan Đức nghe đến hai chữ "thân phận" thì ánh mắt lóe lóe, nhìn Cảnh Duệ trong mắt đột nhiên toát ra ánh mắt phức tạp: "Ta hiện tại cũng không biết nên nói với ngươi thế nào đây. Cảnh Duệ, đôi khi ta thấy ngươi chẳng phải đứa trẻ 12 tuổi, cả Đường Tam lẫn đứa nhóc họ Vũ Văn kia nữa."

"Viện trưởng, thật ra ngài không cần lo đâu, khi bọn họ đã ổn định được cách chiến đấu của bản thân với đồng đội, ta sẽ hoàn toàn chú tâm vào phụ trợ" Cảnh Duệ cười nói.

Phất Lan Đức gật đầu nhìn sang Đường Tam hỏi "Đại sư vẫn khỏe chứ?"

Đường Tam gật đầu nói: "Sư phụ tốt lắm"

Phất Lan Đức nhìn hắn có chút kinh ngạc, "Ngươi là đệ tử của hắn? khó trách, khó trách cả cái đai lưng này hắn cũng đưa cho ngươi. Ngày đó thấy ngươi mang theo cái đai lưng này, hơn nữa với tuổi của ngươi, ta đã biết ngươi muốn đến Sử Lai Khắc học viện, nhưng chỉ là không nghỉ tới ngươi là đồ đệ của hắn. Lúc trước hắn từng nói với ta, một ngày nào đó sẽ bồi dưỡng ra một gã thiên tài hồn sư, khiếp sợ đại lục. Xem ra, ngươi là lựa chọn của hắn."


Đường Tam đặt tay trên nhị thập tứ kiều minh nguyệt dạ xoa một cái, đem một phong thư đưa tới Phất Lan Đức trước mặt, "Trước lúc xuât phát, Sư phụ để cho ta thông qua học viện kiểm tra, sau khi được tuyển chọn, đem phong thư này giao cho viện trưởng"

Nghe xong Đường Tam nói, Phất Lan Đức trong mắt hiện lên một tia bi thương, còn có một tia mỉm cười, " Hắn vẫn còn quật cường như vậy. Như vậy mới là phong cách của hắn. Hắn rốt cuộc cũng biết liên lạc với ta sao? "

Vừa nói, lão vừa chậm rãi mang phong thư mở ra, lấy ra bên trong một lá thư trắng thanh khiết. Đường Tam thấy rõ ràng, Bàn tay của Phất Lan Đức run nhè nhẹ trong lúc đọc bức thư.

Phất Lan Đức khi thì mừng rỡ, khi thì phẫn nộ, Hỉ nộ ái ố tâm tình bất đồng cơ hồ đều theo hắn trên gương mặt xuất hiện qua.


"Tốt, tốt cho lão già này, ngươi là một tên hỗn đản. Không nên chứng minh cái gì? Có cái gì để chứng minh? Chẳng lẽ ngươi không biết, kỳ thật.... "

Đột nhiên hắn mạnh mẽ ngẩng đầu lên, nhìn chăm chú vào Đường Tam, " Nếu ngươi là chứng minh của hắn, đừng làm cho hắn thất vọng. Ngươi đi đi, nhanh chút chuẩn bị buổi tối khóa trình. Khóa trình cũng không nhẹ nhàng đâu."

Hai người chào tạm biệt Phất Lan Đức xong đi ra ngoài, lúc này trời đã tối, hai người cũng nhanh chóng trở về phòng chuẩn bị cho khóa học ban đêm.

Phất Lan Đức đứng tại chỗ cao nhất của thao trường nhìn chín người, bảy người hoàn toàn tỉnh táo, nhưng mà hắn lại chú ý tới hai đệ tử còn lại.

"Oscar, các ngươi đã chạy hai mươi vòng rồi?" ánh mắt của Phất Lan Đức làm cho người ta cảm thấy sợ hãi, kẻ khác không dám nhìn thẳng vào.
Không biết tại sao, mấy hôm nay Đường Tam cũng không thấy các vị sư phụ của học viện xuất hiện, kể cả Triệu Vô Cực, tựa hồ như cả học viện này chỉ có chín đệ tử bọn họ và vị viện trưởngđại nhân này.

Oscar ho khan một tiếng, gật đầu nói "Viện trưởng, ta chạy xong rồi."

Phất Lan Đức hừ lạnh, "Ta hỏi là các ngươi, không phải chỉ mình ngươi".

Oscar quay đầu nhìn về Ninh Vinh Vinh. Ninh Vinh Vinh cũng đang nhìn hắn, một đôi mắt xinh đẹp tràn đầy sự ngây thơ vô tội.

Oscar cắn răng gật đầu, nói"Vâng, chúng ta đều hoàn thành."

Phất Lan Đức nở nụ cười, nụ cười này mà để Đường Tam nhận xét, chính là Âm Hiểm hai chữ mà thôi.

"Tốt lắm, Oscar, không nghĩ tới ngươi có tinh thần tương trợ, ngươi lại đây". Phất Lan Đức chỉ chỉ vào một vị trí trước mặt mình.

Trên mặt Oscar toát ra vẻ cười khổ, hắn không nhìn Ninh Vinh Vinh nữa, bước đi tới truớc mặt Phất Lan Đức.
Phất Lan Đức chậm rãi giơ tay phải lên, vỗ vỗ vào vai Oscar "Ta rất thích tinh thần tương ái của ngươi, như vậy đi, ngươi chạy thêm hai mươi vòng nữa, để ta xem ngươi tiến bộ đến độ nào, không chạy xong, không cần ăn cơm, ta đã phong trụ hồn lực của ngươi, đừng mong giải trừ, chạy đi."

Oscar không nói gì thêm, chỉ yên lặng gật đầy, xoay người hướng ra phía ngoài chạy đi.

Ánh mắt Phất Lan Đức chuyển về phía Đái Mộc Bạch và Đường Tam "Có phải các ngươi đang tự hỏi tại sao ta làm vậy? Tại sao lại muốn hắn tiếp tục chạy?"

Đái Mộc Bạch và Mã Hồng Tuấn rất quen thuộc tính tình Phất Lan Đức nên không dám lên tiếng. Chu Trúc Thanh tính tình lạnh băng, chỉ là thản nhiên nhìn, Đường Tam và Tiểu Vũ lại vô thức gật đầu, bọn họ quả thật không rõ lý do Phất Lan Đức lại yêu cầu làm vậy. Vũ Văn cười cười nhìn vào Ninh Vinh Vinh một lúc rồi dời đi, còn Cảnh Duệ thì dường như chẳng nghe gì cả, vẫn đứng im nhìn chằm chằm vị viện trưởng với vẻ mặt khó coi kia.
Phất Lan Đức vẫn giữ vẻ mặt khó coi ấy, nhưng lại tươi cười "Bởi vì hắn nói dối, mặc dù vì bất kỳ nguyên nhân tình cảm nào mà nói dối, nhưng đối với việc nói dối, các ngươi vẫn còn nhỏ, nói dối là không tốt. Ta hy vọng các ngươi hiểu rõ."

Hắn hướng ánh mắt trong sạch của bọn Đường Tam rồi nhìn qua ánh mắt thương cảm của Ninh Vinh Vinh "Nói cho ta biết, ngươi có hoàn thành khóa trình ban sáng của ta hay không?"

Ninh Vinh Vinh thành thật lắc đầu, nói "Không có, khoảng cách xa vậy, ta không kiên trì nổi."

Phất Lan Đức mỉm cười nói "Cho nên, ngươi chạy tới Tác Thác thành, hơn nữa lại lại ăn uống thoải mái, ngoài ra còn đi vòng tới khu vực buôn bán vui chơi, vừa mới trở về tìm được Oscar, đúng không?"

Ninh Vinh Vinh  trừng lớn cặp mắt xinh đẹp kia "Ngươi giám thị ta?"

Phất Lan Đức trầm mặt xuống nói: "Thân là viện trưởng, ta đối với học viên có trách nhiệm. Nếu nói Oscar nói dối vì không muốn ngươi bị phạt, toàn là vì tình hữu nghị. Nhưng sai lầm của ngươi thì không thể thứ, tự tiện rời bỏ học viện, không tuân thủ học viện an bài, để bạn học vì ngươi mà nói dối, đây không phải là sai lầm của một hồn sư vĩ đại. Nếu tại chiến trường, ngươi chỉ có một con đường là bị quân pháp xử chết mà thôi."
---------------------------------------

Tui cơm bách rồi đây bà con 🤗

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play