Lạc Nguyên ở sau lúc này mới nặng nề thở phào một hơi.
Trầm Trường Đường vừa tới, Lạc Nguyên không dám ngồi ở ghế chủ vị, chỉ có thể đứng ở phía sau hắn. Thượng Quan Sĩ Tín ngược lại rất thong thả, cất tiếng chào hỏi rồi tiếp tục ngồi xuống. Một nhà Tạ huyện lệnh cũng không có khí thế như Thượng Quan gia, chỉ có thể theo Lạc Nguyên đứng cùng một chỗ.
Năm vị nữ hạch điêu đứng thành một hàng.
A Ân đứng ở vị trí thứ năm.
Lạc Nguyên vừa nhìn sắc mặt Trầm Trường Đường liền lập tức nói: “Còn không mau bái kiến Hầu gia? Vị này là Mục Dương Hậu ở Vĩnh Bình.”
Năm vị nữ hạch điêu đến từ các nơi nên khó có cơ hội được diện kiến qúy nhân, nhất thời đều hoảng hổn, thanh âm hành lễ vang lên lục tục, một chút cũng không chỉnh tề.
A Ân rũ mắt, gặp sao hay vậy.
Lạc Nguyên bên cạnh bất động thanh sắc quan sát Trầm Trường Đường, lại nói: “Đều là xuất thân từ tiểu môn tiểu hộ, khiến Hầu gia chê cười rồi.”
Thấy hành động của A Ân như vậy, sắc mặt Mục Dương Hậu liền không vui.
Gỉa bộ run rẩy, xoay xoay vặn vặn như không quen biết hắn, hắn cũng không quên trước đây là ai không chút kiêng kỵ mà quan sát hắn, là ai ở trong miệng hắn tùy ý đi lại. Bây giờ trước mặt mọi người lại như biến thành người khác vậy.
Vì không muốn có quan hệ, nàng thật ra rất hao phí tâm tư.
Nghe được tiếng ‘hừ’ lạnh phát ra từ mũi Mục Dương Hậu, Lạc Nguyên ở phía sau lưng áo lại ướt một lần nữa, hắn vắt hết óc để hòa giải, nhưng đáng tiếc vị Hầu gia này lại không tiếp lời, chỉ hé ra vẻ mặt âm trầm thật khiến cho người ta thà bị cắt cổ cũng không muốn đối mặt.
“Tên gọi là gì?”
Hắn thờ ơ hỏi.
Lạc Nguyên ho nhẹ một tiếng, vội vàng nói: “Hầu gia hỏi các ngươi tên là gì, còn không mau trả lời.”
Bốn vị nữ hạch điêu đằng trước lần lượt trả lời, đến lượt A Ân, nàng đang muốn mở miệng thì hắn chợt lên tiếng: “Đi tới đây, để Hầu gia nhìn một chút.”
Trong lòng A Ân có tiếng rơi lộp bộp, vẫn không hề nhúc nhích.
Lạc Nguyên vội vàng nháy mắt ra hiệu với A Ân.
Tạ Thiểu Hoài không hài lòng khi Lạc Kiều nói như vậy liền trừng mắt nhìn nàng một cái. Lạc Kiều không chịu tỏ ra yếu kém, lại nói tiếp: “Ta nói không đúng sao? Không tin chàng xem, nàng còn đang phát ngốc đó trong khi mọi người đã bắt đầu điêu hạch rồi.”
Chu lục lang vẽ với tốc độ cực nhanh, người khác chỉ mới vẽ được nửa nhưng hắn đã đem bản thảo của cụ già tóc bạc đặt trên giá vẽ, lấy giũa và hạt đào ra bắt đầu điêu hạch. A Ân vẫn như cũ nhìn cụ già không chớp mắt, làm như đang rơi vào trầm tư.
Chu lục lang dễ dàng dùng cái giũa mài lớp vỏ hạt, tranh thủ liếc nhìn A Ân một cái.
Nàng nhưng vẫn đang quan sát cụ già.
Mà lúc này những hạch điêu kỹ giả xung quanh đã lấy giũa ra bắt đầu điêu hạch rồi, những người chậm hơn cũng chỉ cần vài nét nữa là hoàn thành bản vẽ rồi. Chu lục lang chỉ cảm thấy kỳ lạ, nàng nếu còn không bắt đầu e răng sẽ không kịp nữa.
Thời gian của hiệp một là một canh giờ, mà lại xem như là thời gian mài nhẵn và đánh bóng. Nếu như điêu khắc La Hán bình thường thì một canh giờ có thể điêu được ba, bốn hạch cũng xem như không tệ. Dù sao cũng chỉ là so tốc độ, mà La Hán chỉ cần điêu bình thường. Lần này bạch phát lão giả là đề tài điêu mới, vào tay rất khó, trong một canh giờ nếu điêu được toàn bộ thân thể cũng xem như là lợi hại rồi.
Nghĩ đến đây, Chu lục lang cũng không dám phí thời gian nữa mà chuyên tâm điêu hạch.
Trong lúc toàn hội trường đang bắt đầu cầm giũa thì A Ân đang ngồi đó nhìn cụ già.
Nàng một chút cũng không nóng vội, giống như đang lạc vào cảnh giới quên mình, không bị những người xung quanh ảnh hưởng một chút nào.
Nếu muốn nhanh chóng trong một canh giờ điêu hạch vừa đẹp vừa nhanh, A Ân đang tìm bí quyết.
Điêu khắc cụ già tóc bạc với điêu khắc La Hán cũng không có khác nhau lớn lắm.
Trong La Hán cũng có lão già, mà điêu khắc người sống quan trọng nhất chính là ngũ quan. Đề bài là cụ già tóc bạc, trọng điểm tất nhiên là trên người cụ già. Cái lưng còng xuống, đôi mắt vẩn đục, lông mày bạc phơ, đều là đặc điểm của người già, mà cụ già tóc bạc trắng trước mắt này tướng mạo trung hậu nghiêm túc, so với vị La tôn giả La Hỗ rất có chỗ tương tự, mà lông mày của cụ lại rất giống với trường mi La Hán A Thị Đa tôn giả.
Nàng bắt đầu nhắm mắt trầm tư.
Tướng mạo của La Hỗ La tôn giả, lông mày A Thị Đa tôn giả, mũi tẹt nhỏ, đôi môi nghiêm túc…
Lạc Kiều cười nhạo, nói: “Lục đao tuyệt hoạt cũng chỉ là ngẫu nhiên mà thôi, bây giờ không phải là hạch điêu quen thuộc, nàng ta ngay cả đao cũng khong biết nên cầm thế nào kìa!” Thấy A Ân không hề động đậy thì trong lòng nàng càng đắc ý, đáng đời Ân thị bị làm trò cười.
Lạc Nguyên hé miệng tỏ ý quý nhân vẫn còn ở đây.
Lạc Kiều mới hơi thu liễm lại.
Lạc Nguyên đối với trận đấu hạch này cũng không quá quan tâm, hắn hiện tại chỉ quan tâm tới lí do Mục Dương Hậu tới đại hội đấu hạch là gì. Đáng tiếc là nghĩ tới nghĩ lui cũng đoán không ra. Lại nhìn Mục Dương Hậu, hắn lại bày ra bộ dạng thờ ơ, mắt không tập trung, cũng không biết là hắn đang quan sát cái gì.
Nhưng vào lúc này, Trầm Trường Đường lại hơi nghiêng mặt, nói với Thượng Quan Sĩ Tín: “Thiếu đông gia nhìn trúng hạch điêu kỹ giả nào chưa?”
Thượng Quan Sĩ Tín bị điểm danh chỉ cười, đáp: “Hiện tại mới là hiệp một, so tốc độ, tất cả vẫn chưa biết.” Trong lòng hắn tương đối xem trọng A Ân, có điều lúc này hắn định bụng sẽ nói ra, Lạc gia đang nhìn hắn chằm chằm, nói ra sợ rằng sẽ gây rắc rối cho nàng.
Trầm Trường Đường khẽ nhếch cằm.
“Vị kia thì sao?”
Thượng Quan Sĩ Tín đáp: “Xa quá, Sĩ Tín nhìn không rõ.”
“Thế ư?” Hắn chậm rãi kéo dài âm điệu, nói: “Nếu không thấy rõ thì thiếu đông gia không nên xúc động mới được.” Lời này vừa nói ra, khiến cho mọi người ngồi đây có chút nghĩ không thông. Nhất là Lạc Nguyên, cho là Trầm Trường Đường đang nhắc nhở hắn, trong lòng không tránh khỏi hoang mang.
Mới hiệp một nhưng những cái nhìn xung quanh dành cho A Ân ngày càng nhiều, còn có người muốn đến đây bắt chuyện, có điều có Hổ Nhãn và Hổ Quyền đứng canh nên ngược lại không có mấy ai có gan tiến lại. Khương Tuyền lại nói: “Từ giờ tới khi hiệp hai bắt đầu còn nửa canh giờ nữa, không bằng tỷ tỷ quay về xe ngựa nghi ngơi đi.”
“Cũng được.”
Xe ngựa dừng lại ở một nơi xa.
Nơi xe ngựa của A Ân dừng lại sớm đã chật, cho nên A Ân đành phải cho phu xe đánh xe tới dưới tàng cây cách xa một chút. Khương Tuyền có chuyện muốn nói với A Ân nên đặc biệt dặn dò Phạm Hảo Hạch đi cách xa một chút.
“Tỷ tỷ, vừa rồi…”
A Ân biết nàng muốn nói tới chuyện gì, liền nói: “Muội yên tâm, Hầu gia hẳn chỉ là tới xem một chút thôi. Thời gian điêu hạch dài, hắn sao có thể kiên trì chứ? Vừa rồi hiệp một chưa kết thúc hắn liền rời đi rồi. Chắc chỉ là tới tham gia náo nhiệt thôi.”
Khương Tuyền nghe xong cảm thấy khá yên tâm, lại nói: “A, sao phu xe lại không có ở đây nhỉ?”
A Ân nói: “Buổi sáng báo là đau đầu, có lẽ là đã đi đâu đó hóng mát rồi.”
Khương Tuyền cười nói: “Tỷ tỷ không bằng ở trong xe nhắm mắt nghỉ ngơi một lúc đi, buổi chiều còn hiệp hai nữa. Trong xe ngựa còn có bánh cẩu kỷ cao phu nhân làm, tỷ tỷ đói bụng có thể ăn một chút.”
A Ân ‘Ừ’ một tiếng liền bước lên xe ngựa.
Xe ngựa nàng mua không lớn, chỉ có thể chưa được hai người, có xửa sổ nhưng không có cửa xe, chỉ có tấm rèm dày che chắn. Lúc nàng đưa tay vén rèm lên thì một đạo lạnh buốt đánh tới, siết chặt lấy tay nàng.
Nàng theo bản năng muốn hất ra nhưng lại hất không nổi.
…Man lực không đem ra dùng được.
Man lực của nàng không đem ra dùng được chỉ có một tình huống, chính là tròi cao nói cho nàng biết không dùng được khi không phải lúc tính mạng nàng gặp nguy hiểm.
Nơi này an tĩnh hẻo lánh, có làn gió thổi tới hong khô nhưng giọt mồ hôi lạnh trên trán A Ân. Nàng không giãy giụa, bình tĩnh nói: “Các hạ là người phương nào?”
Người nọ làm như nổi lên hứng thú đối với lòng bàn tay nàng, cũng không trả lời, ngón cái vuốt ve tay nàng, một chút lại một chút, bỗng dưng lại có chút câu nhân. Nàng đỏ mặt tới tận mang tai, nói: “Mặc kệ các hạ vì sao mà đến, ngươi nếu muốn tiền có thể cầm lấy. Ta sẽ để người của ta rời khỏi đây, đảm bảo sẽ không la lên.”
Hôm nay đại hội hạch điêu bừng bừng khí thế, A Ân không muốn sinh chuyện, nhiều một chuyện không bằng bớt một chuyện.
Huống hồ A Ân biết rằng Trần Đậu vẫn luôn đi theo xe ngựa của nàng, có thể im lặng tiến vào xe ngựa của nàng mà không kinh động tới Trần Đậu, có lẽ cũng có vài phần bản lãnh, không nên đánh nhau với hắn.
Người nọ vẫn tiếp tục không lên tiếng, cũng không có hành động gì, chỉ đem bàn tay nàng như đồ chơi không ngừng vuốt ve.
A Ân tức giận: “Nếu các hạ không muốn phối hợp, vậy đừng trách ta không khách khí. Noi này quan binh trùng điệp, lại có Thượng Quan gia ở đây, ngươi nếu làm càn…” Còn chưa nói xong, chợt có lực đạo kéo tay nàng.
Nàng lảo đảo một phen, ngã vào xe ngựa, roi vào một vòng ôm mang theo mát lạnh.
Người nọ ôm nàng, rũ mắt quan sát, vẫn ngắm nghía tay nàng, mặt không đổi sắc nói: “Nàng thà rằng dùng danh tiếng của Thượng Quan Sĩ Tín cũng không chịu dùng danh tiếng của bản Hầu, ở tỏng lòng nàng, bản Hầu không bằng Thượng Quan Sĩ Tín sao?”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT