A Ân sớm đã rời khỏi đó, A Â dưới tình thế cấp bách không thể làm gì hơn là manh danh của Thượng Quan gia ra…” Nàng cuối cùng cũng biết được vị Hầu gia này tính toán cái gì liền bổ sung: “Nếu Hầu gia không phải đã sớm rời đi, A Ân nhất định sẽ mang uy danh của Hầu gia đầu tiên ra hù dọa kẻ khác!”
Nói xong mang tai nàng ngày càng hồng.
Vừa nói xong một câu ngắn ngủi, nguyên nhân đương nhiên không phải bản thân nàng mà là vị Hầu gia này. Ngón tay của hắn vẫn như trước đặt bên khóe môi nàng, một lần nói là một lần động môi, không phải là trên môi mà là đầu lưỡi, luôn chạm phải ngón tay của hắn.
Nàng muốn lui về phía sau nhưng ngón tay hắn lại ác liệt dời về một chút, nàng đành ngừng lại, nói xong một câu đầy đủ.
“Có thật không?”
A Ân khóc không ra nước mắt, thật không dám lên tiếng, chỉ có thể gật đầu một cái.
Cái gật đầu này làm nửa ngón tay của hắn chạm đến hàm răng của nàng, lúc đưa ra thì ngón tay ẩm ướt hiện lên ánh sáng trong suốt. Cái này, A Ân không chỉ đỏ tai mà ngay cả cái cổ cũng đỏ nốt.
Trầm Trường Đường rốt cục cũng buông tha cho nàng, thu ngón tay về, ghé mắt quan sát nàng.
Cả người A Ân rất không tự nhiên, chỉ nói: “Hầu gia thân thể ngàn vàng, A Ân thân thể nặng, sợ là sẽ làm mệt Hầu gia.”
Nàng cũng thấp giọng nói: “Hầu gia đã từng nhận lời ta, không biết Hầu gia còn giữ lời không?”
“Đương nhiên còn.”
“Không mang ta về Vĩnh Bình và ta lầ hầu bệnh cho Hầu gia là chuyện trời biết đất biết ta biết Hầu gia biết…Hai chuyện này có tính không?”
“Đi Vĩnh Bình có gì không tốt?”
Nghe hắn hỏi như vậy, A Ân luốn cuống nói: “Hầu gia không giữ lời sao?”
Trầm Trường Đường thấy bộ dạng như nhìn thấy yêu ma qủy quai của nàng thì cũng giận, hắn sinh ra ở Vĩnh Bình, nơi đó tốt như vậy, nàng sao lại cứ ghét bỏ như thế chứ? Hắn lại nói: “Bản Hầu nhất ngôn cửu đỉnh.”
A Ân nghe vậy liền hỏi: “Hầu gia giận sao?”
“Nàng sợ ta giận ư?”
A Ân gật đầu.
Tức giận trong bụng hắn lúc naỳ lại kỳ lạ mà biến mất, hắn nói: “Nàng sợ ta giận, vậy sau nàng đừng chọc ta giận nữa.”
A Ân mở to mắt, cảm thấy rất không hiểu, hỏi: “Vậy kính xin Hầu gia chỉ giáo cho A Ân, phải làm như thế nào mới không khiến Hầu gia tức giận?”
A Ân nói: “…Vâng, ta sẽ tự nghĩ biện pháp lấy tiền.”
Trầm Trường Đường cuối cùng cũng cảm thấy hài lòng, thấy bộ dạng nàng như nàng dâu nhỏ ngồi cạnh mình thì trong lòng không hiểu sao lạo tăng thêm vài phần nhàn hạ. Mà A Ân lại như cũ cảm thấy không được tự nhiên, thầm nghĩ Mục Dương Hậu này rốt cuộc là muốn ngồi trong xe cô bao lâu chứ? Nếu như đợi một lát nữa A Tuyền quay lại, nhìn thấy hắn trong xe ngựa chẳng phải là sẽ bị hù chết sao?
Trong lòng nàng trăm chuyển bách hồi nhưng Mục Dương Hậu lại hoàn toàn không biết.
Giờ khắc này hắn nhìn A Ân, từ trên xuống dưới, từ trái sang phải, càng nhìn trong lòng càng vừa ý.
Không trang điểm cũng đẹp hơn so với những qúy nữ ở Vĩnh Bình nhiều lắm, còn có thể làm dược cho hắn, chỉ có điều duy nhất không tốt chính là tính khí qúa bướng bỉnh, không chịu cùng hắn về Vĩnh Bình. Nhìn rồi lại nhìn, Trầm Trường Đường bắt đầu cảm thấy miệng khô lưỡi khô.
Nàng ngồi yên lặng, so với hoa ngọc lan lúc chớm nở còn đẹp hơn.
Ngay cả chiếc môi hôn trăm lần cũng không chán.
“…Hầu gia.”
“Ừ?”
Ngài chừng nào thì xuống xe?
Lời này đã nổi lên trong lòng một lúc lâu nhưng cuối cùng vẫn không nói nên lời, lại rầu rĩ một lúc, tiếng hít thở bên tai bỗng trở nên nặng nề, trái tim A Ân đập thình thịch, có dự cảm bất an mơ hồ, không dấu vết liếc mắt nhìn hắn, liền thấy hắn hơi thở rỗi loạn, dục vọng trong đôi mắt như đám sương mù núi xa tăng thêm vài phần nặng nề.
Đã có mấy lần kinh nghiệm, A Ân đã qúa quen, nên biết phải phản ứng như thế nào rồi.
Nàng theo bản năng muốn chạy trốn, nhưng còn chưa đụng tới màn xe liền bị ôm ngang eo quay lại.
Trên gò mà dâng lên hơi nóng.
Mặt của hắn nhẹ lướt qua lỗ tai của nàng, hơi mang theo cảm giác mát lạnh.
“Hầu…Hầu gia.”
“Bản Hầu phát bệnh rồi…Nhắm mắt lại.”
Nàng nói: “Nhưng bệnh của Hầu gia không phải là hai tháng mới phát một lần ư?”
“Gặp nàng, không giống như trước nữa…” Hắn kiềm chế, nói: “Nhắm mắt.”
Nội tâm nàng muốn vùng vẫy, cuối cùng vẫn là từ bỏ, tia sáng trong mắt biến mất, bên môi dây dưa với chiếc lưỡi ẩm ướt của hắn, hắn không trực tiếp công thành đoạt đất như trước đây, lần này hắn như lời hắn mới nói vậy, kiên trì tới cực điểm, chiếc lưỡi mềm ướt tô theo cánh môi nàng, ở trên đầu môi khô ráo của nàng đảo vài vòng, hợp với tiếng nước chảy.
Hắn rất kiên trì, liếm môi nàng.
Khô rồi lại ướt.
Ứơt rồi lại khô.
Hắn như là gặp phải điều mới lạ, tới tới lui lui mà đem nàng chơi đùa, hứng thú ngày càng đậm. A Ân cảm giác như mình là món ngon trên bàn vậy, giống như bánh đậu xanh ngày thường ở nhà A Tuyền hay làm cho nàng ăn, liếm da, hơi ngọt, để nếm được hết mùi vị, vì để đã ghiền, liền liếm da bánh, cuối cùng mới thảo mãn cắn một cái, nhân bánh tràn vào miệng, vừa ngọt vừa thơm, rất là thỏa mãn.