Nàng nói: “Tiểu lang nghiêm trọng rồi, nếu không có tiểu lang tương trợ, A Ân cũng không có ngày hôm nay. Đây là thứ huynh nên được nhận. Tiểu lang không cần khách khí với ta, không dối gạt tiểu lang, hôm qua ta đã được một tấm thiệp mời, hôm nay trong tay có hai tờ, không dùng tới thì lãng phí. Tiểu lang cất đi, về phần tiểu lang muốn làm như thế nào đều túy ý của huynh.” Thấy hắn vẫn không chịu nhận, nàng lại nói: “Nhân lúc bây giờ xung quanh không có ai, tiểu lang nhanh chóng nhận lấy, nếu không đến lúc có người tới e là sẽ gặp phiền toái.”
Phạm Hảo Hạch đứng dậy, nói: “Cô nương tặng tiểu nhân thiếp mời, tiểu nhân vô cùng vui mừng, cảm động đến rơi nước mắt. Tiểu nhân từ trước đã có suy nghĩ như thế này, nhưng sợ đường đột nên không dám nói với cô nương. Hôm nay thứ cho tiểu nhân cả gan, Dục Mao Toại tự đề cử mình, đi theo cô nương, tùy cô nương sai khiến.”
A Ân không nghĩ tới Phạm Hảo Hạch sẽ nói như vậy, có điều nàng thực sự thiếu một người chạy vặt, lúc trước cũng đến gặp người môi giới tìm vài phó dịch, cũng không phải là không đủ thông mnh, hay là tâm cơ qúa nhiều, nàng đang rầu vì không biết đi đẩu để tìm một người hợp ý. Bây giờ Phạm Hảo Hạch tự dâng tới cửa, nàng đương nhiên là rất mừng. Hắn giúp nàng rất nhiều, làm người cũng đáng tin cậy, trước kia cũng đã hỏi qua gia thế của hắn, ở Mãn Châu còn có lão phụ ngoài năm mươi, từ trước tới nay vẫn dựa vào việc buôn bán nhỏ lẻ mà sih sống, có thể nói là gia thế trong sạch, sẽ không có trói buộc.
Nảng hỏi: “Huynh thực sự nguyện ý?”
“Vầng.” Giọng nói chém đinh chặt sắt.
A Ân nói: “Được, sau này ta nhất định sẽ không phụ ý tốt này của huynh.”
“Tiểu nhân nguyện vì cô nương mà máu chảy đầu rơi!”
Sau khi lên xe ngựa Khương Tuyền bày ra bộ dạng không yên lòng, rơi vào mắt A Ân thì trong lòng nàng đã hiểu rõ. Làm tỷ muội nhiều năm, muội muội suy nghĩ gì, làm gì người làm tỷ tỷ như nàng chỉ cần liếc mắt liền nhìn ra bả tám phần rồi.
Nàng cầm lấy tay Khương Tuyền, hỏi: “Muội đã mười bảy, lại xinh đẹp như hoa, giống như bài giảng của tổ phụ hồi bé về chuyện tài tử giai nhân vậy, yểu điệu thục nữ, quân tử hảo cầu. Chỉ có quân tử ngọc thụ lầm phong lại ôn nhuận tao nhã, mới khiến cho bao nhiêu trái tim của giai nhân khuê các thầm mến…”
Khương Tuyền đỏ cả mặt.
“Tỷ tỷ!”
“A Tuyền đừng xấu hổ, Thượng Quan lang quân quan tâm chu đáo, lại có dáng dấp tựa như Phan An (chắc ai cũng biết ông này nhỉ?), giai nhân thầm hứa là chuyện đương nhiên.”
A Ân nói: “Hôm nay được tiếp xúc, đúng là một lang quân không giống như những lang quân khác, khí chất hơn hẳn đa số lang quân trong Cung Thành này, vả lại tấm lòng thật tâm với hạch điêu, qủa là hiếm có.”
Thấy nàng miệng khen không dứt, Khương Tuyền đỏ mặt mãi không thôi, cũng không phải là đỏ mặt thẹn thùng, mà là đỏ mặt vì cao hứng.
A Ân sững sờ, sợ nàng hiểu lầm liền vội nói: “Không phải là phải lòng, chỉ là ái hảo tương đắc, có cảm giác như cao sơn lưu thủy gặp tri âm. Chưa nói tới phải lòng, lang quân muội muội thích, ta sao có thể giành của muội được? Lang quân cho dù có tốt hơn nữa cũng không bằng tình nghĩa tỷ muội ta được.”
Khương Tuyền lắc đầu như cái trống lắc vậy.
“Không không không, tỷ hiểu lầm rồi! Muội không phải lòng Thượng Quan gia lang quân! Muội chẳng qua chỉ là cảm thấy Thượng Quan gia lang quân rất tốt, tỷ tỷ lại đối với hắn là khen không dứt lời, là…là người mà tỷ tỷ có thể phs thác chuyện chung thân cả đời. Tỷ tỷ trước đây chịu khổ nhiều như vậy, đáng có được một lang quân như vậy, so với Tạ gia tiểu lang là tốt hơn gấp nghìn lần.” Nàng siết chặt tay A Ân, “Tỷ tỷ không nên hiểu lầm, muội thật sự không thích Thượng Quan gia lang quân, trong đầu chỉ nghĩ là hắn có xứng đôi với tỷ tỷ hay không thôi. Tỷ tỷ sống tốt, trong lòng muội mới vui vẻ thoải mái.
A Ân nghe vậy trong lòng càng thương muội muội mình hơn.
Nàng nói: “A Tuyền, muội đừng luôn nghĩ cho ta, phải nghĩ cho mình nhiều hơn. Chuyện duyên phận, đến lúc tới thì sẽ tới, không tới cũng không sao. Không nói tới trong lòng ta đối với Thượng Quan gia lang quân là ý gì, người ta cũng chưa chắc đã để ý tới ta. Gia thể của Thượng Quan gia ở Tuy Châu so với Tạ gia ở Cung Thành còn lợi hại hơn, gia thế lớn như vậy thân phận như ta sao có thể được dung? Như thế này cũng rất tốt, có chung sở thích, còn có chung cách nghĩ, làm phu thê sẽ có thể cãi nhau, còn làm tri kỷ còn có thể tỉnh táo mà luyến tiếc nhau.”
Huống hồ nàng bị Mục Dương Hậu khinh bạc nhiều lần như vậy, trong sạch sớm đã không còn, nào dám có mơ tưởng xuất giá chứ?
A Ân lại nói: “Có điều cũng không thể chê trách, là suy nghĩ bình thường thôi. Ta nói với muội, chỉ là muôn muội biết Phạm gia tiểu lang có thể tin tưởng được, nhưng cũng không phải là Phạm tiểu lang chất phác thật thà như muội nghĩ.”
Đại hội đấu hạch đã gần đến, A Ân cũng không hề ra khỏi cửa, cũng không nhận vụ buôn bán nào, chỉ chuyên tâm nghiên cứu hạch điêu. Thiên ngoại hữu thiên, nhân ngoại hữu nhân, nàng có dự cảm rằng đại hội đấu hạch lần này nhất định sẽ có rát nhiều nhân tài. Lúc trước chỉ là Lạc Nguyên một mình tổ chức, nhưng hôm nay lại có thêm Thượng Quan gia, người đến tham gia nhất định là đều là đối thủ mạnh.
Mà cùng lúc đó, cửa chính Lạc phủ đại khai, một nhà Lạc Nguyên cũng cung kính kính tiễn Thượng Quan Sĩ Tin về.
Nhìn theo xe ngựa của Thượng Quan gia rời đi, Lạc Nguyên mới thở phào nhẹ nhõm, xoay người hồi phủ.
Lạc phụ nói: “Nhi tử, ngay cả Thượng Quan gia cũng chú trọng tới đại hội lần này như vậy, con nhất định phải lo liệu cho thật tốt, không được để người ta mượn cớ.”
Lạc Nguyên đáp: “Phụ thân yên tâm, con nhất định sẽ lo liệu thật tốt.”
“Ta nghe nói con cho Ân thị thiếp mời, con làm như vậy là đúng, Kiều Kiều dù sao cũng bị chúng ta làm hư, làm chuyện gì cũng không nghĩ trước nghĩ sau, ta luôn luôn lo lắng sẽ dẫn tới phiền phức cho con. Con có thể không để ý tới cản trở của muội muội con mà cho Ân thị thiếp mời, có thể thấy được một, hai năm nay ở Vĩnh Bình con đã chín chắn hơn. Tìm chỗ khoan dung mà độ lượng, Kiều Kiều nó…”
Lạc Nguyên không thể không cắt đứt: “Phụ thân, con hiểu nên làm thế nào, người yên tâm.”
Trong xe ngựa.
“Tiểu chủ nhân, thủ đoạn của Lạc gia thực sự là không thể xem nhẹ, vơ vét tiền của từng bộ từng bộ. Nếu như nô tài là Ngự Sử, nhất định sẽ tịch biên nhà hắn. Một tấm thiếp mời mà lại dám bán tới một trăm năm mươi lượng, thực sự là điên rồi.” Giang Mãn qưở trách Lạc Nguyên, nói ra đều là Lạc Nguyên Lạc Nguyên, bộ dạng không đem Lạc Nguyên lên Hổ Đầu Trảm (Cái này chắc mình cũng không cần giải thích nhỉ? ^^) thề không bỏ qua.
Thượng Quan Sĩ Tín nói: “Đều không phải là hắn tự mình sắp xếp, người khác cũng không bắt được điểm yếu của hắn. Ác giả ác báo, hắn vơ vét tiền của hắn, ta tìm người tài cuâ ta, chẳng liên quan gì tới nhau.”
“Aì, lòng dạ tiểu chủ nhân chỉ có hạch điêu. Theo nô tài thấy, đại hội đấu hạch lần này có Lạc Nguyên phụ cốt chi thư như vậy thì làm sao mà có nhân tài? Tiểu chủ nhân ôm hi vọng lớn như vậy, sợ là cuối cùng lại phải ôm thất vọng mà về.”
(Chậc chậc, tin tức của đại ca Giang Mãn thật không nhanh nhạy!)
Đợi Giang Mãn xuống xe ngựa, Thượng Quan Sĩ Tín mới mở tay ra, bên trong chính là hạch điêu Hà Đường Nguyệt Sắc. Lúc đó khi nhìn thấy hạch điêu này hắn chỉ cảm thấy đao công thâm hậu, sau khi nhìn kỹ lại, thật sự là yêu thích không buông tay. Mỗi một đều tinh tế như vậy, công bằng mà nói,
Nha đầu kia tuổi cũng không quá hai mươi nhưng lại có thể có công phu nhường này, qủa là khiến cho người khác phải kinh ngạc tán thán.
Tiểu nhị chợt cảm thấy gió xuân mưa phùn phả vào mặt, lại thấy vị lang quân trước mắt này mặc y bào quý giá, vội vàng nói: “Đa tạ lang quân lượng thứ.”
Giang Mãn nói thầm: “Tiểu chủ nhân, mặc dù là Mục Dương Hậu tới, chúng ta cũng không cần phải tránh hắn. Khi Thượng Quan gia chúng ta theo Thái tổ hoàng đế đi chinh chiến thiên hạ, Trầm gia không biết đang sa cơ thất thế ở đâu đâu.”
Một cái búng tay chợt roi trên trán Giang Mãn, Thượng Quan Sĩ Tín hơi trầm xuống.
“Không được nói bậy.”
Giang Mãn cũng biết mình nói sai liền thu lại sắc mặt, nói: “Tiểu nhân biết sai.”
Thượng Quan Sĩ Tín cùng Giang Mãn rời đi, trong nhà trọ Thiên Lăng bây giờ không còn một ai.
Sau khi hai người bước ra khỏi cửa, chưa đi được mấy bước, xe ngựa của Mục Dương Hậu liền đến. Qủa thực như Thượng Quan Sĩ Tín nói, phô trương qúa lớn, Huyền giáp vệ mở đường, xe ngựa xa hoa rỗng rãi chậm tới.
Thượng Quan Sĩ Tín không muốn ở lâu, khi xoay người tránh đi thì một vị bạch diện lang quân bước tới.
“Thượng Quan gia lang quân có lễ, ta phụng mệnh Hầu gia mời tiểu chủ nhân lên lầu tụ họp một lúc.”
(Chậc chậc, cuộc gặp mặt của 2 vị đại BOSS sắp diễn ra ^3^)
Mà trên bãi đất trống, đã bày chỉnh tề một trăm cái bàn Cao Túc cùng với ghế gỗ đồng bộ. Trên bàn đều bày những hộp gỗ giống nhau như đúc, bên trong đều là dụng cụ điêu hạch. Vừa qua giờ Tuất đã tấp nập người tới, trừ hạch điêu kỹ giả tham gia thi đấu ra, còn có quan viên được mời tới xem thi đấu, cũng có những người rảnh rỗi tới xem náo nhiệt.
Thời gian bắt đầu thi đấu là giờ Thìn.
A Ân ngủ đến giờ Tuất mới dậy, ngược lại không phải là tự mình tỉnh, mà là bị Ân Tu Văn gọi dậy. Ân Tu Văn trước đây vốn không đồng ý cho A Ân tham gia, nghĩ một cô nương mà xuất đầu lộ diện cho người ta chỉ chỏ thì còn ra thể thống gì, nhưng khi biết nữ nhi nhà mình rất có khả năng đoạt được giải nhất thì ông so với ai khác cũng tích cực hơn.
Đương nhiên,, Ân Tu Văn không muốn thừa nhận rằng ông là vì năm mươi lượng bạc sau khi được giải nhất.
Gần đây, Ân Tu Văn cảm thấy không đúng lắm.
Trong nhà có thêm tôi tớ, xe ngựa cũng mua thêm, A Ân cũng nói là chuẩn bị đổi phòng lớn hơn, cuộc sống dĩ nhiên là được cải thiện, nhưng Ân Tu Văn phát hiện ra quyền uy của mình không bằng trước kia nữa. Ngày thường ông giận dữ, nữ nhân trong nhà người nào cũng đều nơm nớp lo sợ, nhưng bây giờ ông giận dữ, ngay cả Tần thị cũng không quan tâm nữa. Trước đây nếu ông giận dữ, Tần thị nhất định sẽ mềm giọng mềm tiếng mà xoa dịu ông. Hiện tại Tần thị xoa không được vài câu, ông vẫn chưa cảm nhận được quyền uy của người đứng đầu trong nhà thì Tần thị liền bỏ mặc chạy tới phòng con gái. Ông buồn bực vô cùng, đi tiếp, ánh mắt của Hổ Nhãn chày giữ cửa trừng đến có thể so với mắt bò, cánh tay bó chặt tới nỗi ống tay áo sắp rách ra rồi.
Ông túng quẫn, đành phải tới phòng nhị di nương mà phát tiết, nào ngờ nhị di nương lại càng kiêu ngạo hơn, nói chưa được vài câu đã đề cập tới tiền riêng của nàng. Ông đuối lí, ngược lại cãi nhau ầm ĩ với nhị di nương. Cuối cùng đành phải sang phòng tam di nương ôn nhu hương, vậy mà tam di nương lại không có ở trong phòng, vừa hỏi mới biết đang ở trong phòng bếp làm điểm tâm cho đại cô nương, đợi gần nửa canh giờ, Ân Tu Văn tự đi tới nhà bếp thúc giục, tam di nương bận rộn tới mức ngay cả một cái liêc mắt cũng không dành cho ông, nói là đang nấu canh cho đại cô nương.
Ân Tu Văn tức giận tới mức ria mép sắp dựng đứng lên cả rồi! Nghĩ rằng nhi nữ có bạc, nhưng lại không đến trong tay mình, mỗi lần đều đúng lúc ông tới tìm thì đều lấy lí do khiến ông á khẩu không thể nói gì.
Lần này, ông nhất định phải xem con gái đoạt giải nhất, ở trước mắt baoi nhiêu người, ông cũng muốn xem nàng còn lấy lí do gì!
Vì vậy giờ Tuất còn chưa tới, Ân Tu Văn dã dậy, vội vội vàng vàng, rửa mặt cũng chưa rửa, trực tiếp đi gọi A Ân rời giường. Đáng tiếc là Hổ Nhãn và Hổ Quyền đứng canh ở cửa ngưu cao mã đại lại không nghe lời ông, ông gắng gượng kìm nén tới giờ Tuất mới mở miệng.
A Ân rửa mặt không chút lo lắng mà rửa mặt.
Lúc trang điểm, Ân Tu Văn nhìn nhi nữ như hoa như ngọc trước mặt, sai Khương Tuyền búi cho nàng một kiểu tóc đơn giản, còn dặn dò ngay cả phấn cũng đừng xoa. Ân Tu Văn đương nhiên là có tâm tư của mình, trước đây luôn đợi nhi nữ gả đi để được nhận lễ hỏi, hôm nay nhi nữ nhà mình chính là gà để trứng vàng, gả cho người ta rồi chẳng phảo là tiện nghi cho nhà chồng ư?
A Ân làm sao lại không biết tâm tư của cha mình chứ, nhưng nàng chỉ bình tĩnh giương mắt nhìn ông.
Ân Tu Văn trong lòng chợt chột dạ, nhi nữ sau khi kiếm được bạc, ngay cả khí thế cũng đã thay đổi. Nhìn vài lần mà ngay cả chân hay bụng đều phát run. Ông dặn dò xong liền dứt khoát xoay người đi.
Khương Tuyền hiện tại hoàn toàn không nghe theo lời của Ân Tu Văn, hỏi: “Tỷ tỷ hôm nay muốn trang điểm như thế nào? Người tham gia đấu hạch nhiều như vậy,nói không chừng còn có thể tìm một lang quân như ý đó nha?” Ngụ ý chính là muốn A Ân ra sức mà trang điểm.
A Ân bị chọc cười, chỉ nói: “Ta là đi đấu hạch chữ không phải là tìm lang quân như ý. Tự mình ta tới là được rồi.” Cuối cùng A Ân mặc một bộ y phục thuận tiện, ngồi lên xe ngựa chạy tới ngoại ô Cung Thành.
Trong hội trường vô cùng nào nhiệt.
Thân là chủ sự, Lạc Nguyên đã đến từ sớm, đi tới lều lán trong tiếng phụng nghênh, bên cạnh hắn còn có một nhà Tạ huyện lệnh. Tạ Thiểu Hoài cùng tân phụ Lạc Kiều đương nhiên cũng ở đây. Có điều hai người này tối hôm qua lại ầm ĩ một trận, nhưng trước mắt lại bày ra bộ dạng phu xướng phụ tùy, nhưng Lạc Kiều đợi khi không có ai lại cho Tạ Thiểu Hoài ánh mắt lạnh nhạt.
Sau khi nhập tọa, có tùy tùng đi tới nói: “Bẩm công tào, Thượng Quan gia thiếu đông gia đã tới rồi ạ.”
Ba chữ ‘Thượng Quan gia’ vừa ra, nhất thời liền dẫn tới sự chú ý của mọi người. Đặt trong thời bình, liếc mắt nhìn thiếu đông gia so với lên trời còn khó hơn đó. Đều nói thiếu đông gia ngày thường tướng mạo tựa Phan An, nhưng vẫn chưa được gặp, hiện tại đã có cơ hội, khiến cho dân chúng rất kích động.
Lạc Nguyên nói: “Bản quan đi nghênh đón.”
Lạc Nguyên đứng lên, những người còn lại nào dám ngồi, một đám người trùng trùng điệp điệp đều cung ngheeng Thượng Quan Sĩ Tín đi tới.
Chỗ ngồi trong lều cũng phải đúng quy củ, may là Lạc Nhuyên từ lâu đã giữ lại một vị trí. Hắn khi còn ở Vĩnh Bình đã nghe qua chuyện truyền lại của Thượng Quan gia, đối với vị không có quan chức gia thân này không dám lơ là chút nào, cung cung kính kính tiễn vào chỗ ngồi.
Đợi Thượng Quan Sĩ Tín an vị, Lạc Nguyên mới cười nói: “Thiếu đông gia tới sớm, từ giờ tới lúc bắt đầu thi đấu vẫn còn thời gian hai chun trà nữa.”
Hắn quét một vòng, không nhìn thấy thân ảnh của A Ân đâu, lại cẩn thận nhìn lại vài lần.
Lạc Nguyên hỏi: “Thiếu đông gia đang tìm người quen ư?”
Thượng Quan Sĩ Tín nói: “Cũng không hẳn. Lần thi này lang quân chiếm đa số, ngược lại không có được mấy vị cô nương.” Cũng không phải là không có, chỉ là quá ít, đặt ở giữa đám nam nhâ, trang phục của nữ nhi lại đặc biệt chú ý.
Lạc Nguyên cười nói: “Điêu hạch nên là công việc của nam nhi, cô nương ở nhà thêu hoa dệt vải là được rồi, mặc dù có bản lĩnh điêu hạch nhưng đại đa số đều không muốn xuất đầu lộ diện.”
Thượng Quan Sĩ Tín nói: “Cũng có người nguyện ý thản nhiên lộ diện, Sĩ Tín cho rằng điêu hạch không phân biệt nam nữ, có thể điêu ra hạch tốt thì đều là nhân tài Thượng Quan gia chúng ta cần.”
“Thiếu đông gia nói có lý.” Lời là nói như vậy, nhưng trong thâm tâm lại không cho là đúng.
Chỗ ngồi của Lạc Kiều cách Thượng Quan Sĩ Tín không xa, lời của hắn nàng một chữ đều nghe không sót, cúi đầu xuống nhìn hai ngón tay bị đứt của mình, chuyện thương tâm lại lần nữa trào lên trong lòng mình, không khỏi lại tăng thêm vài phần chán ghét đối với A Ân. Vừa nghiêng đầu, liền nhìn thấy ánh mắt của chồng mình đang roi vào chiếc lều đối diện, tâm trạng lại càng thêm tức giận.
“Nhìn cái gì vậy, đang tìm người nào sao?”
Uy phong gần đây của A Ân ở Hạch Điêu trấn chính là người người đều biết. Trong Hạch Điêu trấn cũng có người của Lạc gia, vì vậy Lạc Kiều đương nhiên cũng biết. Nàng véo Tạ Thiểu Hoài một cái, “Cùng một đám nam nhân đấu hạch, nàng ta qủa thực là không biết liêm sỉ!”
Tạ Thiểu Hoài bị véo rất đau
Hai phu thê cũng không dám quang mình chính đại cãi nhau, dù sao lúc này cũng còn có nhân vật lớn ở đây, không thể làm gì khác hơn là phóng ánh mắt sắc như đao bay tới bay lui.