Phương bá đi tới sảnh chính, nhưng không đi vào từ cửa chính mà tiến vào từ cửa lầu thiên tương thông với cửa chính. Cửa chính thiên các chỉ cách nhau một tấm rèm, Thượng Quan Sĩ Tín nhẹ gật đầu với Phương bá, Phương bá mới thu thần sắc, vén rèm đi vào.

Vốn là Phương bá dự định trực tiếp tới hòn giả sơn gặp A Ân, nhng tiểu chủ nhân cảm thấy hứng thú, ngồi ở trên đình mặc dù có thể nhìn thấy không sót thứ gì trong hòn giả sơn nhưng thủy chung vẫn không nghe thấy gì. Ở đây chỉ cách một tấm rèm thuận tiện cho việc nghe.

Chưa đi đước mấy bước, Phương bá liền nhìn thấy cô nương đang ngồi trên ghế đứng dậy, hành lễ của hậu bối với lão.

Phương bá hí mắt quan sát A Ân, đầu tiên là ánh mắt của lão rơi trên tay A Ân, mười ngón tay tinh tế, không giống như đôi tay chuyên cầm đao, sau đó mới nhìn đến khuôn mặt nàng. Phương bá nhìn người chỉ nhìn tay, mặt mũi thì chỉ nhìn thoáng qua rồi lại thu hồi tầm mắt về, nói: “Quy tắc lão phu đã định sẽ không thay đổi, hai cnah giờ, không ít đi một phân cũng không nhiều hơn một giây một khắc, một canh giờ đã qua, thời gian còn lại của ngươi cũng không nhiều nữa.”

A Ân đáp lại không chút hoang mang: “Trong lòng A Ân có thắc mắc, mong Phương bá giải đáp.”

Phương bá nói: “Ngươi tới đây giải nan đề của lão phu, bây giờ ngược lại là tới hỏi lão phu.”

“Thắc mắc chưa giải, A Ân không cách nào điêu hạch, mong Phương bá thứ lỗi.”

Phương bá cũng không phải là người thích gây khó dễ, khoát tay nói: “Ngươi hỏi đi.”

A Ân trước ‘Tạ ơn.” Sau mới nói: “Phương bá có biết câu nói không bột đó gột nên hồ?” Thấy Phương bá gật đầu, A Ân lại lộ ra thần sắc khổ sở, nói: “Phương bá nếu biết, tại sao lại ra đề khó như vậy?”

Phương bá sờ râu trừng mắt: “Một tiểu nữ oa như ngươi vậy mà dám nói xấu lão phu? Lão phu đường đường chính chính ra đề, người tới đường đường chính chính khiêu chiến, Tỏa đao Trùy đao hạt đâò đều có, sao lại nói là làm khó? Ngươi thật là người đâu tiên phá lệ, không phá giải được nan đề liền muốn dựa vào miệng lưỡi mà đạt được sao? Như vậy là đầu cơ trục lợi, uổng cho ngươi là một hạch điêu kỹ giả!”

A Ân cũng không nóng giận, chậm rãi nói: “Phương bá chớ vội, trước hết nghe ta nói đã.”

Lúc này là đầu hạ, thời tiết dần chuyển nóng, Phương bá tuổi tác đã cao, nóng giận đến mức mồ hôi cũng ra. Nhưng vừa nghe nàng nói nhẹ nhàng như vậy lúc này mặt mày cũng hòa nhã hơn, mồ hôi cũng chảy ít hơn, toàn thân thư thái. Lão nói: “Ngươi nói đi.”

“Số lần A Ân đến Hạch Điêu trấn cũng chỉ được đếm trên đầu ngón tay, vẫn là từ Phạm gia tiểu lang mà biết đến danh tiếng của Phương bá nhà Thượng Quan, nhưng thủy chung vẫn không thể đến bái kiến Phương bá. Hôm nay A Ân vì nan đề mà tới, lúc sắp xếp hạch điêu mới chợt nhớ tới chưa từng ra mắt Phương bá…”

Phương bá từ từ bình tĩnh trở lại, nói: “Chưa ra mắt thì sao?”

A Ân nói: “Cho nên A Ân mới nói không bột đố gột nên hồ, A Ân chưa từng thấy qua Phương bá, thì làm sao mới khắc ra dáng dấp của Phương bá đây?”

Phương bá lập tức rùng mình, ánh mắt cũng có thay đổi.

A Ân thấy thế liền biết mình đã đoán đúng, lại cười tủm tỉm nói: “Bây giờ đã xem được ngũ quan thần thái của Phương bá, trong lòng đã có hình dung, thời gian không còn nhiều nữa, A Ân xin được cáo lui trước.” Một bước, hai bước, ba bước…

“Chậm đã.”

A Ân xoay người, hỏi: “Chẳng hay Phương bá có gì chỉ giáo?”

Phương bá hỏi lại: “Ngươi là làm sao mà biết?”

Lúc nàng cầm hạch điêu lên đã suy nghĩ, hạt đào với phần bụng thô dày, khi cầm chiếm khoảng gần một nửa lòng bàn tay. Cỡ hạch điêu như vậy theo lúc thường mà nói thì chính là điêu khắc người, không phải là nửa thân mà là toàn thân, sở dĩ những người tới đây khiêu chiến đều chọn mười tám vị La Hán, hay là phật Di Lặc, hay là bát tiên, những thứ này đều là những hạch điêu thần tiên thường thấy trong ngày thường nhất.

Thế nhưng những thứ này đều không phải là thứ mà Phương bá muốn.

Như vậy Phương bá muốn cái gì?

A Ân nói: “ Lúc tới đây ta có nghe Phạm gia tiểu lang nói Phương bá nói nan đề này không phải là mới đưa ra gần đây, nhiều năm trước cũng từng thử thách những người khác, đáng tiếc là cũng không thu hoạch được gì nên đành gác lại cho đến đại hội thi đấu hạch gần đây Phương bá mới lại đưa ra. Cho nên A Ân liền nghĩ Phương bá thử thách như vậy, sợ không phải là đang khảo nghiệm bản lĩnh điêu hạch của hạch điêu kỹ giả, cũng không phải khảo nghiệm nhữn lực của hạch điêu kỹ giả,” dừng lại, nàng lại nói tiếp: “Thứ cho A Ân cả gan phỏng đoán, Phương bá thực ra chính là đang đợi người?”

Bất luận là nàng điêu thế nào, cũng không ra hạch điêu Phương bá muốn.

Điều Phương bá muốn không phải là hạch điêu, mà chính là tình cảm đặc biệt.

“Vậy mà lại bị một tiểu nữ oa nhìn ra…” Phương bá lẩm bẩm nói.

A Ân đáp: “Ta cũng chỉ là suy đoán mà thôi, nếu có gì đắc tội mong Phương bá lượng thứ.” Nàng khom người thi lễ, lại nói: “Thời gian không còn nhiều nữa, A Ân xin được cáo lui trước…”

“Không cần.” Phương bá nói: “ Ngươi đã nhìn ra suy nghĩ của lão phu, coi như là đã hồi phục lại hạch điêu của ta. Lại nói, ngươi điêu cũng không ra thần vận của người đó, hà tất phải uổng công vô ích. Bảo tử, đem giấy mời tới đây,” liếc nhìn A Ân một cái, “Giao cho cô nương dũng cảm, thận trọng lại thông mình này.”

A Ân được khích lệ thì không khỏi có chút mừng rỡ, dịu dàng nói tiếng cám ơn “Phương bá khen nhầm.”

Cũng là lúc này, tấm rèm trên Thiên Các đã được vén lên, xuất hiện một đạo ảnh.

“Cô không cần khiêm tốn, Phương bá từ trước tới nay chưa từng khen ai. Cô có thể đoán được nguyên do, quả thực là làm cho người ta kinh ngạc.” Thanh âm như nước suối róc rách khiến cho người ta như mộc xuân phong, giương mắt nhìn lại, đạo nhân ảnh kia đã xuất hiện trước mặt nàng, người này mặc một bộ cẩm bào đơn giản màu nhạt, trên đai lưng có mang một khối ngọc bội trắng, ngộc bội rũ xuống là một hạch điêu tam tiên hí thiềm tinh xảo. (tam tiên hí thiền: 3 tiên đùa cóc.”

Một tấm thiệp được đưa tới.

Thanh âm dễ nghe lại vang lên lần nữa: “Phương bá, thiệp mời người giữa lại đi, chỗ ta vẫn còn. Cô nương này rất thông minh, rất đáng để ta cho thiệp mời.”

Phương bá nói: “Tiểu chủ nhân, chuyện này không được.”

Nghê thấy ba chữ “Tiểu chủ nhân” này lông mày A Ân giật giật, theo bản năng lại nhìn lang quân trước mắt này nhiều hơn vài lần.

Phương bá là người của Thượng Quan gia, mà tiểu chủ nhân nhà Thượng Quan gia ngoài Thượng Quan Sĩ Tín thì còn ai?

Nàng vẫn luôn muốn được gặp Thượng Quan Sĩ Tín, thật không ngờ hôm nay kinh hỉ lại tới đột nhiên như vậy, quả thực là giống như trong tưởng tượng của nàng vậy, ngày thường măt mày tuấn lãng, tựa như trời quang trăng sáng. Có điều hết thảy đều là miếng ngọc bội bên dưới có hạch điêu của hắn có lực hấp dẫn hơn.

Tiếc là khoảng cách hơi xa, nhìn không rõ lắm.

Thấy A Ân nhìn chằm chằm miếng hạch điêu bên dưới ngọc bội của mình, Thượng Quan Sĩ Tín không khỏi hiểu rõ, cười: “Đây là hạch điêu gần đây ta mới điêu khắc.” Trong lòng lại vui vẻ, qủa thực là như dự liệu của hắn, nàng là một người chân chính yêu thích hạch điêu, rõ ràng là thiếp mời đang ở trước mắt nhưng lại chỉ nhìn chằm chằm hạch điêu.

Hắn gỡ miếng ngộc bội xuống, cũng đồng thời đưa tới trước mặt A Ân.

Nàng giống như mới tỉnh lại từ trong mộng, mang tai có chút điểm hồng, nàng vậy mà vừa gặp mắt đã nhìn chằm chằm vào hạch điêu của người ta, thật sự là qua thất lễ.

Phương bá lại nói: “ Cô nương ngàn dặm vạn dặm xa xôi tới chỗ này của ta chính là vì muốn thiếp mời, người sao có thể nửa đường xuất hiện chặn ta lại chứ? Hơn nữa nếu ta không đưa thiếp mời cho nàng, đái khái chẳng phải là ta làm khó người ta ư…”

A Ân nghe ra ý tứ trêu chọc của Phương bá, ngược lại cũng không phản bác được, chỉ có thể bày ra vẻ mặt nghiêm túc, nói: “Vừa rồi A Ân nhất thwoif cấp bách, thỉnh Phương bá bao dung.”

“Bao dung cái gì, tính tình của cô nương ngươi khá hợp ý ta. Bảo Tử!” Lại mộ tiếng nối, Bảo Tử vội vàng chay tới, Phương Bá lại nói: “Còn không mau đem thiệp mời tới.” Thấy Bảo Tử liếc nhìn Thượng Quan Sĩ Tín, Phương bá hùng hồn nói: “Nghe lão phu, chuyện này tiểu chủ nhân không hợp đạo lí.”

Bảo Tử lúc này mới đi đem thiếp mời tới.

A Ân chỉ cảm thấy đời người thật phòng hồi lộ chuyển, sớm hôm qua còn sầu não không biết tới chỗ nào kiếm thiếp mời, mà bây giờ lại có ba tấm thiếp mời đang đặt trước mắt mình. Chỉ là không thể đều muốn cả. Nàng nhận lấy thiếp mời từ tỏng tay Bảo Tử, khom người với Thượng Quan Sĩ Tín, nói: “ Vô công không nhận lộc, đa tạ hảo ý của tiểu chủ nhân.”

Thượng Quan Sĩ Tín nở nụ cười, chỉ nói: “Là tại hạ đường đột, đã làm khó cô nương.”

Hắn thu lại thiếp mời, lại nói: “Nếu cô nương không ngại, hạch điêu này liền tặng cho cô, lại đường đột tặng qùa. Ta thấy cô nương tựa hồ như rất thích?”

“Cái này… Cái này không thỏa đáng lắm. Đa tạ hảo ý của tiểu chủ nhân, có điều qua mức qúy trọng…”

“Không có qúy trọng như cô nói đâu, Sĩ Tín cho rằng điêu hạch có hai niềm vui, một là qúa trinh điêu hạch, hai là hạch điêu có thể gặp được chủ nhân thực tâm thực ý yêu thích.”

A Ân hiếm khi gặp được hạch điêu kỹ giả có cùng chí hướng thì không khỏi có chút mừng rỡ, trong lòng bỗng nhiên có cảm giác như gặp được tri âm tri kỷ. Lúc này nàng cũng không cự tuyệt nữa, nếu tiếp tục cự tuyệt thì đó chính là làm kiêu, cũng có lỗi với hạch điêu Tam Tiên Hí Thiềm trước mắt.

Nàng đưa hai tay cung kính nhận lấy.

Phương bá đứng bên cạnh thờ ơ nói: “Ngươi cũng không cần phải ghi tạc trong lòng, tiểu chủ nhân có một sở thích là tặng hạch điêu. Chỉ cần là người được ngài ấy xem trọng, bất quản là loại người nào cũng bằng lòng tặng. Người khác không nhận, trong lòng ngài ấy còn mất hứng đó.”

(Chậc Chậc! Cute dã man!!)

A Ân âm thầm cảm tạ trong lòng.

Nhưng nhận lễ của người ta, cũng không thể không đáp lễ được.

Nàng sờ sờ túi trong tay áo, một lát sau mới lấy ra hạch điêu Hà Đường Nguyệt Sắc, ngại ngùng mà nói: “Tiểu chủ nhân tặng ta hạch điêu Tam Tiên Hí Thiềm, A Ân cũng chỉ có thể lấy hạch điêu đáp lại, đây là hạch điêu ta mới điêu gần đây, tay nghề tầm thường, không thể so với tiểu chủ nhân…”

“Khéo, thực sự là rất khéo.” Thượng Quan Sĩ Tín nói: “Lá sen điềm điềm, đao công tinh tế, tay nghề của cô nương thực sự khiến ta kinh ngạc.” Hắn vốn tưởng rắng A Ân chỉ là một hạch điêu kỹ giả non nớt, không ngờ bây giờ xem ra, bản lĩnh thâm hậu, không được bảy, tám năm nhất định sẽ không đạt được tới trình độ này.

A Ân vừa nghe liền biết hắn thật tâm thích, trong long cũng buông lỏng.

Nàng lúc này có chút cảm thạ Mục Dương Hậu, lúc đó lại tặng hạch điêu Hà Đường Nguyệt Sắc đi nàng lại sợ hắn sẽ lại nói chỉ một hạch điêu liền muốn xua đuổi hắn, liền dứt khoát dự định điêu thêm một hạch điêu nữa, vẫn luôn cất trong tay áo, nghĩ rằng nếu ngày nào đó hắn gọi nàng tới hầu bệnh sẽ tặng đi. Không ngờ tới cuối cùng lại thành quà đáp lễ cho Thượng Quan Sĩ Tín.

Nàng khi đó sợ Mục Dương Hậu ghét bỏ nên đã mất rất nhiều tâm trí để điêu.

Hiện tại thấy dáng vẻ yêu thích không buông tay Thượng Quan Sĩ Tín thì đồng thời có một loại vui sướng mà thành, còn mơ hồ có cảm giác tự hào. Giống như vừa rồi Thượng Quan Sĩ Tín nói _____ điêu hạch có hai niềm vui, hạch điêu có thể gặp được chủ nhân thực tâm thực ý yêu thích là phúc khí của hạch điêu, cũng là may mắn của hạch điêu kỹ giả.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play