Ngày thứ hai, A Ân nhận được lời nhắn của Phạm Hảo Hạch, nói là Phương bá đã bắt đầu tiếp khách rồi. Lúc đến trấn Hạch Điêu đã là xế trưa, Khương Tuyền cũng đi theo, nói là muốn mở mang một chút.

Phạm Hảo Hạch vừa đi vừa nói: “Sáng nay cũng có người tới thử, lúc đi ra đều chán nản. Có điều nghĩ đến hôm qua Phương bá nói chuyện cùng vị nhân gia ở Tuy Châu kia có vẻ vui nên hôm nay tâm tình của Phương bá cũng không tệ, cô nương nếu có thể làm cho Phương bá vui, nói không chừng còn có thể được một gợi ý. Lúc trước có người gặp được Phương bá lúc tâm tình đang vui liền được một gợi ý, tiếc là cuối cùng cũng không thể giải ra.”

“Là gợi ý gì?”

“Vị nhân gia Tuy Châu nào?”

A Ân và Khương Tuyền cơ hồ là đồng thanh mà nói ra.

Phạm Hảo Hạch quay đầu liếc hai tỷ muội, trước tiên trả lời vấn đề của A Ân: “Người nọ không muốn nói, có lẽ là không muốn tiện nghe của kẻ khác. Người đến giải rất nhiều, nhưng đại đa số những người thất bại đều không muốn nói, tránh để kẻ khác làm giá y thường. Thế nhưng cũng cố một số rất nhiệt tình, tối hôm qua ta nghe được một phen, nói là mười tám vị La Hán, tượng Phật Di Lặc, bát tiên đều đã thử qua.”

A Ân nghe nói vậy, đáp lại: “Xem ra hạch điêu ban đầu của Phương bá hẳn là hình người.”

Phạm Hảo Hạch lắc đầu: “Vậy cũng khó nói, nghe nói hạch điêu này bị phá hủy tới lợi hại, nhưng lại trải qua thời kỳ bị mài mòn, chỉ có thể dựa vào vụn vặt mà đoán hình dạng ban đầu.” Nói rồi hắn lại hướng về Khương Tuyền: “Vị nhân gia ở Tuy Châu là Thượng Quan…”

Nào ngờ Khương Tuyền lại nói: “Ta biết ta biết! Tiểu chủ nhân! Tên hai chữ Sĩ Tín! Ngày thường là bộ dạng ôn văn tao nhã!

A Ân cười nói: “Chuyện muội biết cũng thật nhiều!”

Khương Tuyền cười nói: “Đâu phải là muội biết nhiều, đều là ngày thường nghe được ở bên ngoài. Muội trước đây đến cửa hàng Hoa Trù, là nơi người đến người đi, luôn luôn có người nhắc tới vị kia, muội nghe thấy liền nhớ kỹ.” Nàng lại cười, nói: “Phạm tiểu lang, vị kia hôm nay vẫn ở lại Hạch Điêu trấn sao? Nếu có thể tự mắt mình nhìn thì tốt biết bao nhiêu a.”

Phạm Hảo Hạch sờ sờ mũi, đáp: “Hành tung của vị kia ta thật không có cách nghe ngóng được.”

Khương Tuyền đỏ mặt, nói: “Ta chỉ nói thế thôi! Cũng không thực sự muốn nhìn!”

Mấy người vừa nói vừa cười một lúc đã đến dinh thự của Phương bá.

Phạm Hảo Hạch trước đó đã đút lót tên gác cửa, không bao lâu sau liền có một thiếu lang da vàng mày rậm đi ra đưa mấy người bước vào. Dinh thự không lớn, bày biện rất thoải mái. Sau khi đi qua một cầu vòm, thiếu lang chỉ nói: “Ai là người đi phá giải?”

A Ân bước lên phía trước nửa bước, gật đầu, nói: “Là ta, phiền tiểu lang.”

Từ khi nan đề được đưa ra, người tới phá giải vô số nhưng rất ít cô nương, thiếu lang lại tỉ mỉ nhìn một cái lại cảm thấy có vài phần quen mắt, eooif giật mình nghĩ tới là vị Lục đao cô nương ngày đó đấu hạch với Lạc tam cô nương. Mày rậm của thiếu niên lang nhẹ giương, có chút ý tứ, nói: “Cô nương không cần khách khí, ta gọi là Tác Bảo Tử. Mời cô nương đứng đây một lúc, ta vào trong thông báo.”

“Đa tạ tiểu lang.”

Đợi Bào Tử đi vào, Khương Tuyền lại lén đi đến, thấp giọng nói bên tai A Ân: “Tỷ tỷ nhìn xem hoa sen ở bên kia, qua một thời gian nữa là có thể ăn hạt sen đường rồi.”

Nhìn sang theo ánh mắt Khương Tuyền, xa hơn một chút là ao sen, hạt sen nhọn, lá xanh um tùm, so với ao sen nhà thì lớn hơn phân nửa, ở giữa còn có một hòn giả sơn, cấu tạo kỳ lạ, tứ tứ phương phương, dựng ở phía trên hơi có chút quais dị. Nàng thấp giọng nói với Khương Tuyền: “ Chờ khi về Cung Thành ta sẽ đến cửa hàng bánh ngọt mua đường hạt sen cho muội.”

Nói xong Bào Tử cũng đi ra.

“Cô nương, mời bên này.”

A Ân khẽ gật đầu, Bào Tử lại quay lại nói với Khương Tuyền và Phạm Hảo Hạch: “Thỉnh hai vị dừng bước, chỉ có người phá giải mới đi.” Nói rồi dẫn A Ân đi về phía trước. Dinh thự vốn không lớn, lại có một ao sen lớn, trành nhỏ đường nhỏ cũng ít, một đường nối thẳng, không bao lâu sau đã đến.

Bào Tử nói: “Cô nương có hai canh giờ, dụng cụ điêu hạch chúng tôi cũng đã chuẩn bị, còn có nước trà, hoa quả. Nếu giữa chừng trời mưa, sẽ có người che dù cho cô.”

Hắn hơi nghiêng người.

A Ân có hơi kinh ngạc, ở góc độ vừa rồi không thấy rõ, phía sau ao sen vốn xây một cầu đường nhỏ, nối thẳng hòn giả sơn tứ tứ phương phương. Núi đá còn có một đường mối nối dài, hẹp, chỉ đu cho một người nghiên người đi qua, có lẽ là năm, sáu bước, trước mắt rộng mở thông suốt, thì ra trong hòn giả tứ tứ phương phương lại có một không gian nhỏ, có bàn đá và ghế đá. Phía dưới bàn đá

Trên bàn đá có một hộp gấm lớn chừng một bàn tay, bên trong là hạch điêu đã bị phá hư đến bảy phần theo lời đồng đại, còn có một hạt đào.

A Ân thấy hạch điêu, hai mắt bắt đầu tỏa sáng, cầm dụng cụ hạch điêu đã bày sẵn trên bàn lên, ngồi xuống băng đá bắt đầu tỉ mỉ quan sát.

Nàng lại không biết rằng giờ khắc này phía trên hòn giả sơn Tứ Tứ Phương Phương còn dựng một tòa đình, cây leo tầng tầng chắn tầm nhìn phía dưới, thế nhưng người ngồi trong đình lại có thể nhìn thấy bên ngoài không sót thứ gì.

Phương bá nói: “Tiểu chủ nhân, đó chính là cô nương mà đêm qua lão nói với người.”

Thượng Quan Sĩ Tín nhìn vài lần, cười nói: “Nói ra cũng trùng hợp, trước đay ta cũng đã gặp qua cô nương này, là ở trên Đào Sơn, lúc đó ta còn nói với Giang Mãn rằng cô nương này nhất định là một hạch điêu kỹ giả. Xem ra ta đoán không sai, qủa thật vậy.”

Phương bá nói: “Tiểu chủ nhân người nhìn xem cô nương kia có giống người hồi bé không? Hầu hết những người khiêu chiến đi tới chỗ này khi nhìn thấy hộp thức ăn có bốn tầng thì đều trực tiếp bày mọi thứ lên bàn. Vừa rồi ta còn đặc biệt sai Bảo Tử chuẩn bị món bánh ngọt yêu thích của nàng, không ngờ tới nàng ngay cả nhìn cũng không nhìn, trực tiếp cầm hạch điêu lên. Thật sự rất giống với người hồi nhỏ, thấy hạch điêu thì những thứ khác đều không để vào mắt.”

Thượng Quan Sĩ Tín nghe vậy, ý cười trong mắt lại thêm vài phần ôn nhu.

“Nàng ta tên gọi là gì?”

“Họ Ân.”

A Ân nhìn chằm chằm hạch điêu tỏng lòng bàn tay, ánh mắt nhìn lom lom.

Qủa thực giống như những gì Phạm tiểu lang nói, đâu chỉ có tổn hại mất bảy phần, nói tổn hại đến chín phần cũng không quá, thảo nào người khiêu chiến đến như vân lại không ai có thể hồi phục lại như cũ, đây không phải là thi nhãn lực, mà là thi vận khí.

Nàng vuốt ve đế hạch, rơi vào trầm tư.

Thượng Quan Sĩ Tín nhìn đồng hồ cát, đột nhiên nói: “Nàng ngồi im cũng đã nửa canh giờ, xem ra là bị Phương bá làm khó rồi.”

Phương bá cười ha hả nói: “Tới chỗ lão phi khiêu chiến, có người ngồi hơn một canh giờ, nửa canh giờ cũng không đáng là bao. Có điều nhìn nàng ta an tĩnh chưa hề có động tĩnh nào như vậy, ngược lại là người đầu tiên.”

Thượng Quan Sĩ Tín lại nói: “Người điêu hạch nếu không có tính kiên trì, sao có thể điêu ra hạch?”

Phương bá đáp lại: “Xem ra tiểu chủ nhân đối với nàng ta rất có lòng tin.”

Hắn cười, nói: “Ta có tin hơn nữa nàng ta cũng không thể giải ra nan đề của Phương bá. Đề bài này của Phương bá, sợ rằng người có thể giải ra trên thế gian này rất hiếm. Nếu Sĩ Tín không đoán sai, hạch điêu này chính là hạch điêu năm đó tri kỉ tặng cho bá? Lúc nhỏ ta từng nghe phụ thân nói qua, bốn mươi năm trước Phương bá có mọt tri kỷ, nói là tri âm cũng không quá đáng.”

Ánh mắt Phương bá buồn bã, tiếc nuối: “Tiểu chủ nhân đoán không sai, đáng tiếc năm đó…” Nói đến đây, hơi dừng lại. Tâm tình Phương bá có biến, nghiêng người điều chỉnh lại tâm tình một phen mới bình tĩnh nói: “Chuyện cũ đã qua, tiểu chủ nhân chớ nên nhắc lại.”

Thượng Quan Sĩ Tín nói: “Là Sĩ Tín làm Phương bá không thoải mái, đang muốn nói gì đó lại thấy cô nương ngồi trong hòn giả sơn đứng dậy, vừa nhìn kỹ, hạch điêu trên bàn đá không hề di chuyển chút nào, hơi kinh ngạc mà nói: “Nàng rời đi rồi.”

Phương bá ngược lại có chút thất vọng.

“Người từ bỏ giữa chừng cũng có, chỉ là không ngờ tới nàng ta chưa thử đã từ bỏ rồi.”

Thượng Quan Sĩ Tín nói: “Cũng chưa chắc đã từ bỏ, nói không chừng chỉ là người có tam cấp.” Nói đến đây thì A Ân lại quay trở lại, hắn lại cười nói: “Xem ra là ta đoán đúng, qủa nhiên đã quay lại. A, nàng ta bắt đầu ăn gì rồi.”

Lại thấy A Ân tiếp tục lấy trong hộp điểm tâm một chung trà và bánh ngọt, đầu tiên là chậm rãi ăn hai miếng bánh đậu xanh, lại uống nửa chén trà hoa nhài. Tiếp theo cũng không điêu hạch, ngược lại lại nâng quả đào lên, cầm khăn lau lau rồi trực tiếp căn một miếng.

Phương bá nói: “Nàng ta xem ra đã có ý từ bỏ.”

Thượng Quan Sĩ Tín vẫn đàng vì nàng mà biện giải: “Ta xem có lẽ là nàng ta chỉ đang đói bụng, vẫn còn hơn một canh giờ, ăn no đủ sức mới điêu hạch cũng kịp.”

Phương bá lại nói: “Tiểu chủ nhân không ngờ lại thiện giải nhân ý như vậy nha.”

Hắn lại cười nói: “Lần trước thấy nàng nhìn đâò tới ngây ngô, ánh mắt so với những hạch điêu kỹ giả bình thường có chút khác, ngược lại giống như một người thực sự yêu thích hạch điêu. Phương bá người cungxb iết ta đối với những người thực sự thích hạch điêu, bất luận là nam hay nữ đều đặc biệt khoan dung.”

“Cho nên chủ nhân mới buồn, người mềm dạ, Thượng Quan gia nhà lớn ngiệp lớn, nhẹ dạ thì làm sao có thể quản công việc trong nhà?”

“Phụ thân thân thể khỏe mạnh, Thượng Quan gia lại họ hàng đông đảo, lo gì không tìm được người nguyện ý lo liệu gia nghiệp?”

Phương bá quả thực không có biện pháp với vị tiểu chủ nhân này, đành buông tiếng thở dài, khóe mắt liếc một cái, lại thấy A Ân bắt đầu ăn một quả đào khác, lại buông tiếng thở dài lần nữa. Xem ra Ân thị cũng chỉ là hạch điêu kỹ giả bình thường không có gì khác, là lão đánh giá cao nàng rồi.

Bỗng dưng, có tiếng bước chân vội vàng truyền tới.

“Thì ra là Phương bá ở đây” Bảo Tử thở hổn hển lấy lại hơi: “Làm Bảo Tử tìm muốn hụt hơi.” Ngoại trừ lúc mới bắt đầu Phương bá sẽ đến nhìn xem người khiêu chiến điêu hạch một lúc ra, về sau cũng không tới lần nào nữa. Không ngờ tới hôm nay lại đích thân tới xem Ân thị điêu hạch, đang muốn nói tiếp thì thấy Thượng Quan Sĩ Tín thì kinh ngạc vội vàng nói: “ Ra mắt tiểu chủ nhân.”

Thượng Quan Sĩ Tín nói: “Sao lại thở hồng hộc thế kia?”

Phương bá cũng nói: “Không phải là chuyện quan trọng thì nghỉ một lát rồi nói, tránh quấy rầy nhã hứng của tiểu chủ nhân.” Nói rồi lại hướng tới Thượng Quan Sĩ Tín: “Là lão thường ngày không quản thúc hạ nhân, để tiểu chủ nhân chê cười rồi.”

“Không sao, đây cũng không phải ở Tuy Châu, tùy ý chút cũng tốt.” Hắn nhìn về phía Bào Tử, cười nói: “Ngươi đừng vội, cứ từ từ nói.”

Bảo Tử thầm nghĩ tiểu chủ nhân qủa thực như lời đồn đại, là nhân vật tựa như Bồ Tát Phật Tổ, tính tình thật tốt, bèn nói: “Vị cô nương đó, chính là Ân cô nương người hôm nay tới giải nan đề muốn gặp Phương bá.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play