Hồ Đào đứng ở cửa bếp đợi Tiết Vọng cho tất cả bát, đũa vào máy rửa bát. Khi đã hoàn thành công việc của mình, anh vươn tay lấy khăn giấy trên bàn ăn từ từ lau tay.

Sau đó anh nói nhẹ: “Chỉ cần nói những gì em muốn nói.”

Anh đã nhận ra rằng cô đang muốn nói gì đó.

Hồ Đào do dự một lúc, nhưng vẫn nói: “Anh... có phải là fan của tôi không.”

Hồ Đào sợ mình hiểu lầm nên nói thêm: “Vừa rồi tôi đang trò chuyện với fan trong phòng khách, có vô tình nhìn thấy tin nhắn trên điện thoại di động của anh... "

"Đúng vậy. "

Hồ Đào chưa kịp nói xong thì đã nghe thấy câu trả lời của đối phương.

Cô nhất thời không phản ứng lại chỉ à một tiếng.

Tiết Vọng bình tĩnh hơn nhiều so với những gì Hồ Đào tưởng tượng, thậm chí anh còn hào phóng thừa nhận: “Tôi đã tham gia nhóm người hâm mộ của em.”

“Tại sao?” Hồ Đào thực sự không thể hiểu tại sao.

Tiết Vọng dựa vào bàn ăn, lười biếng nói: "Bởi vì tôi là fan của em."

"..."

Thì ra là tổng tài cũng đang theo đuổi thần tượng sao.

Tiết Vọng cong khóe miệng, đứng dậy nói: “Được rồi, em ở đây nghỉ ngơi một lát, tôi lên lầu thay quần áo, sau đó sẽ đưa em về nhà.”

Hồ Đào sững sờ gật đầu.

Ngồi trên sô pha trong phòng khách, cô mở nhóm người hâm mộ Weibo, nhấp vào trang cá nhân của các thành viên trong nhóm.

Có rất nhiều ID và hình đại diện khác nhau trong đó, sau một thời gian  cuối cùng Hồ Đào đã nhìn thấy một tài khoản ở dưới cùng chưa bao giờ lên tiếng trong nhóm.

Tài khoản rõ ràng là vừa đăng ký, còn tên và ảnh đại diện đều do hệ thống mặc định.

Cô đoán người này là Tiết Vọng, nhưng cô không rõ có phải hay không, nghĩ rằng lát nữa Tiết Vọng xuống hỏi anh.

Kết quả là cô suýt chút nữa ngủ gật khi đợi ở phòng khách, trong khi chờ Tiết Vọng xuống.

Cô cảm thấy có điều gì đó không ổn.

Sau đó cô lại lắc đầu, chỉ vào phòng thay quần áo còn chuyện gì có thể xảy ra.

Cô ngồi đó thêm mười phút, không đợi được nữa bước lên cầu thang.

Có rất nhiều phòng trên lầu, không rõ phòng nào là phòng ngủ của Tiết Vọng. Nhưng hành lang không bật đèn, và chỉ có một phòng có thể nhận thấy ánh sáng phát ra từ khe cửa.

 Đó có lẽ là nó.

Hồ Đào bước tới cửa, gõ nhẹ vài cái rồi ngập ngừng nói: “Tiết Vọng, anh có ở trong không?”

Không ai trả lời.

Hồ Đào có chút lo lắng, sẽ không phải thật sự xảy ra chuyện gì đó chứ.

Tiếng gõ cửa của cô càng lúc càng gấp gáp, nhưng không có ai trả lời, cuối cùng cô đơn giản biến thành tiếng đập cửa.

Ngay khi cô quyết định xông vào, cánh cửa đột nhiên bị mở ra, Hồ Đào đang dựa vào cửa, mất đi sức chống đỡ theo bản năng ngã về phía trước.

Một trận trời đất quay cuồng, Hồ Đào cảm giác cơ thể mình lao vào vòng ôm ấm áp, mang theo chút cứng đờ.

Cô ngây người nhìn lên, thấy mái tóc ướt đẫm của Tiết Vọng, và những giọt nước từ từ chảy xuống viền hàm, đến tận ... ngực.

Sau đó, cô mới nhận ra rằng Tiết Vọng không mặc quần áo!

Cô cảm thấy nhiệt độ cơ thể đột ngột tăng vọt, cô mò mẫm lùi lại, trong lúc hoảng loạn, bàn tay cô dường như lại chạm vào cơ thể người đàn ông nào đó.

Như chạm phải củ khoai nóng hổi, ​​cô nhanh chóng thả tay và lùi lại, cô hoảng sợ đến mức suýt trượt chân, Tiết Vọng đưa tay đỡ cô đứng thẳng lại.

Đôi mắt đào hoa của Tiết Vọng lúc này hơi nheo lại, anh nhìn cô đầy ẩn ý, ​​trong giọng nói mang theo nụ cười tà mị: “Rất khó để có thể không nghi ngờ… em đang cố tình muốn ôm tôi.”

Ánh mắt Hồ Đào mơ hồ, cô không dám nhìn thẳng vào người đàn ông đối diện: “Đây là một tai nạn.”

Tiết Vọng càng cười, giọng nói trở nên từ tính hơn một chút: “Thật sao? "

Tiết Vọng đưa tay ra hiệu, Hồ Đào cũng theo động tác của anh nhìn sang. Nơi cô vừa chạm vào chính là ... cơ ngực và cơ bụng của anh.

Hồ Đào đỏ mặt nói với giọng điệu rất mất tự nhiên: “Ai bảo anh không mặc quần áo!”

Tiết Vọng tỏ ra rất bất lực: “Tôi đang tắm thì nghe thấy tiếng gõ cửa liên tục. Vậy là…không phải vấn đề của em sao? ”

Hồ Đào ho khan, sau đó liếc nhìn anh thêm vài lần.

Người đàn ông đang tắm bỏ đi ra ngoài, mái tóc ướt còn chưa kịp khô, trên người anh chỉ quấn một chiếc khăn tắm, đối với phần thân trên của anh ...

Cô nhìn đi chỗ khác với lương tâm cắn rứt: “Anh tắm tiếp đi, tôi không quấy rầy nữa.”

Sau đó, cô chạy trốn khỏi phòng anh như một tên trộm.

Tiết Vọng nhìn bóng lưng bối rối của cô, cong cong khóe miệng.

Một lúc sau, Tiết Vọng đã mặc quần áo đi xuống lầu, tóc đã được sấy khô.

Hồ Đào thở phào nhẹ nhõm, giả vờ bình tĩnh giải thích: “Tôi còn tưởng anh không xuống, tưởng anh xảy ra chuyện gì cho nên muốn lên lầu xem.”

Tiết Vọng lười biếng mà cười khẽ ra tiếng: “Đây là em đang lo lắng cho tôi sao?’


“Tất nhiên tôi nên quan tâm đến người hâm mộ của mình.” Hồ Đào chọn bừa ra một lý do.

Tiết Vọng cũng không phản bác, cầm chìa khóa xe lên, hất cằm: "Đi thôi, tôi đưa em về."

Bộ phim này của Hồ Đào cũng chỉ là một Webdrama ngắn, quay chụp hơn một tháng đã đóng máy.

Trong bữa tiệc đóng máy, mọi người trò chuyện vui vẻ. Đạo diễn cố ý nâng ly chúc mừng Hồ Đào: "Cảm ơn Hồ Đào, cô đã dành phần lớn công lao cho sự hoàn thành xuất sắc của bộ phim, và tôi hy vọng chúng ta sẽ có cơ hội hợp tác trong tương lai."

Hồ Đào lễ phép cười, bưng ly nước trái cây lên bàn: "Rất hân hạnh được làm việc với anh, tôi không biết uống rượu, mong anh thông cảm."

Đạo diễn cũng không bận tâm, sau khi cụng ly với cô, anh ta liền đi đến trò chuyện với những người khác.

Hồ Đào ăn gì đó và cảm thấy hơi ngán. Cô thực sự không thích những dịp này, nhưng dù sao thì cô cũng nên đến vì phép lịch sự.

Cô ngồi một lúc, cau mày khi thấy mọi người bắt đầu thuyết phục nhau uống rượu, thậm chí có người còn bắt đầu say xỉn.

Hồ Đào đứng dậy kéo Tô Trì rời đi, cô gái nhỏ Tô Trì cũng không thích hợp với hoàn cảnh này nên mong muốn cùng Hồ Đào rời đi càng sớm càng tốt.

 - đọc, nghe tốt hơn trên app TYT

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play