Đầu thu, đã qua một thời gian kể từ ngày khai giảng ở Ninh Trung. Những người bạn học phải tạm xa nhau vì những ngày nghỉ cũng đã quen nhau trở lại, mỗi người tựa hồ bất kể là đi cửa hàng nhỏ hay là nhà vệ sinh, bên cạnh đều sẽ có một người bạn.

Ngoại trừ Hồ Đào.

Kể từ khi bắt đầu khai giảng đến nay, cô đã ngồi một mình ở góc cuối cùng của lớp học. Không bao giờ giao lưu với người khác, bộ dạng ngược lại xuất chúng, nhưng bởi vì tính tình lạnh lùng ít nói kia, các bạn học đều không thể tiếp cận được cô.

Còn nhớ lúc mới khai giảng, bởi vì dáng vẻ xinh đẹp của Hồ Đào nên thường xuyên có người tìm cô bắt chuyện, nhưng người ta nói liên tiếp thì cô cũng chỉ thản nhiên trả lời.

Theo thời gian, không ai nói chuyện với cô nữa.

Nhưng ngược lại cô rất tự tại, mỗi ngày nằm sấp ở trong góc ngủ bù, hoàn toàn là tư thế cách ly với thế giới bên ngoài.

Nhưng một ngày nọ, mọi thứ đã thay đổi.

Vốn dĩ Hồ Đào đang ngủ, hai nữ sinh ở bên cạnh đang thảo luận tin tức nhỏ, nhưng giọng nói lại muốn cho câu chuyện nhỏ này biến thành ai cũng biết.

"Ôi cậu nghe nói chưa, có học sinh chuyển trường đến lớp chúng ta." Tần Y thần bí nói.

"Cái này thì có gì ngạc nhiên." Quan Tư Tư khinh thường.

"Chủ yếu là có người nhìn thấy trước cổng trường đậu một chiếc Bugatti, rất có thể là của học sinh chuyển trường, chứng tỏ lai lịch của người này không nhỏ."

Ninh Trung không phải là trường quý tộc gì, trong khuôn viên trường phần lớn là người bình thường, đột nhiên xuất hiện một phú nhị đại thần bí luôn có thể mang đến những câu chuyện mới mẻ cho cuộc sống học đường khô khan.

Hồ Đào bị âm thanh ồn ào đánh thức, cô nhíu mày nhìn về phía Tần Y và Quan Tư Tư. Lúc này, mắt phượng hẹp dài trở nên đặc biệt nguy hiểm.

Vốn dĩ hai người bọn họ đang say sưa đàm luận, thấy Hồ Đào không kiên nhẫn như là một giây sau liền muốn xách đao giết người, nên đã im lặng dời trận địa tiếp tục.

Hồ Đào cảm thấy thế giới đã trong sạch, hài lòng tiếp tục nằm xuống ngủ.

Không biết qua bao lâu, Hồ Đào lại bị người khác đánh thức.

Tiết Vọng cong khớp xương ngón tay gõ gõ trên bàn học của cô, phát ra tiếng vang thanh thúy. Hồ Đào nóng nảy ngẩng đầu, hai mắt phát ra xạ tuyến nhìn về phía Tiết Vọng.

Mà anh lại không thèm để ý, vẻ mặt muốn ăn đòn: "Cậu tên gì?”

"Hồ Đào."

"Tôi là Tiết Vọng, mới chuyển tới."

Hồ Đào đang muốn nổi cơn tam bành, nhưng nể mặt người ta là người mới nên nhịn xuống, không để ý đến anh nữa tiếp tục quay đầu đi ngủ.

Tiết Vọng không khỏi tò mò người bạn cùng bàn này làm gì, sao lại mệt mỏi như vậy?

Khi chuông tan học vang lên, Hồ Đào còn đang ngủ. Tiết Vọng ngồi ở bên trong, cô ở bên ngoài, anh muốn đi toilet, nhưng vậy thì nhất định phải đánh thức Hồ Đào để cho cô nhường một chút.

Nhưng anh cảm thấy đánh thức giấc ngủ bù của người ta hình như không tốt lắm, nhưng châm chước một phen vẫn quyết định đánh thức cô dậy.

Tiết Vọng gọi cô mấy lần, nhưng không phản ứng, có lẽ là cô đã ngủ quá say.

Anh chọc chọc vào má lộ ra của Hồ Đào do nằm nghiêng khi ngủ, chưa kể nó còn rất mềm mại.

Vừa định chọc thêm vài cái, Hồ Đào mở mắt ra, ánh mắt lộ ra sát khí.

Tiết Vọng ngượng ngùng thu tay lại: "Tôi muốn đi vệ sinh.”

Hồ Đào tức giận nói: "Thế nào? Muốn tôi giúp cậu không?”

Tiết Vọng bị lời nói kinh người của người bạn cùng bàn mới này dọa sợ, anh gãi gãi cằm: "Nếu cậu không đứng dậy, tôi chỉ có thể bước qua đầu cậu.”

Hồ Đào không nói một lời đứng lên đi tới một bên để cho anh đi ra ngoài, ghế dựa bị cô làm ra tiếng vang leng keng.

Nhưng Tiết Vọng tựa như không e ngại sự tức giận của cô, cà lơ phấp phơ chậm rãi đi ra ngoài.

Hồ Đào tiếp tục nằm sấp xuống, nhưng không bao lâu lại phải đứng lên cho Tiết Vọng đi vào.

Hồ Đào nằm xuống lần thứ N.

Một nhóm các cô gái xung quanh cô thì thầm: "Học sinh mới chuyển đến thật đẹp trai.”

"Đúng vậy đúng vậy, giống như nam chính trong phim truyền hình vậy."

"Quả nhiên mọi người nói không sai, cậu ta thật sự là phú nhị đại, thử nhìn đồng hồ đeo tay của cậu ta coi, Cartia!"

Hồ Đào không thể nhịn được nữa, cô ngồi dậy vỗ bàn, quay đầu nhìn Tiết Vọng.

Vẻ mặt Tiết Vọng vô tội: "Cậu nhìn tôi làm gì.”

"Làm cho các fan hâm mộ của cậu câm miệng lại."

Tiết Vọng nhún nhún vai, cười đến không kiềm chế được: "Hết cách rồi, mị lực của tiểu gia quá lớn, tôi cũng không quản được các cô ấy.”

Hồ Đào muốn vặn đầu anh xuống.

Cô bị Tiết Vọng kích thích như vậy, cơn buồn ngủ cũng hoàn toàn biến mất. Lười biếng tựa vào ghế, so với tiểu thiếu gia Tiết Vọng này còn cà lơ phất phơ hơn.

Tiết Vọng lần đầu tiên gặp phải con gái như này, rất cảm thấy hứng thú, nhíu mày kề sát vào cô: "Cậu gọi là gì, Hồ Đào gì?”

Hồ Đào liếc mắt nhìn anh một cái, không lên tiếng.

"Vậy em trai cậu có phải là Hồ Tiêu hay không."

Tiết Vọng nói xong tự mình nở nụ cười, Hồ Đào chỉ cảm thấy người này có bệnh, không để ý tới anh.

Thấy cô không để ý tới mình, Tiết Vọng càng hăng hái: "Tên của cậu thục nữ như vậy, sao lại có vẻ khó hòa thuận với mọi người?”

"Liên quan gì tới cậu." Hồ Đào rốt cục nhịn không được chửi bới.

Tiết Vọng cũng không tức giận, anh chỉ cảm thấy cô rất thú vị. Tiểu thiếu gia Tiết gia sống mười mấy năm, mọi người ai nhìn thấy anh cũng vờn quanh, chứ đừng nói ở trường học, những nữ sinh kia nhìn thấy anh một thân hàng hiệu còn có diện mạo nổi bật này, đều nhịn không được đỏ mặt tim đập. - app TYT tytnovel.com

Đây vẫn là lần đầu tiên có người không ưa anh như vậy.

Tối hôm qua, Tiết Vọng thức đêm chơi game, giờ phút này còn có một thần buồn ngủ ở bên cạnh, nên cũng bị lây nhiễm có chút mệt mỏi. Anh ngáp một cái rồi cũng nằm xuống ngủ.

Cho đến một giọng nói nổi giận truyền đến: "Hồ Đào, Tiết Vọng! Hai người ngủ tập thể đúng không, đứng hành lang cho tỉnh táo.”

Chủ nhiệm lớp Phương Đồng là giáo viên chủ nhiệm, nổi tiếng mạnh mẽ phong hành, trong lớp cô mà dám ngủ cũng chỉ có hai người này.

Hồ Đào cùng Tiết Vọng còn ở trạng thái chưa tỉnh ngủ, chậm rãi đi đến hành lang đứng cạnh nhau.

Tiết Vọng rảnh rỗi không có việc gì nên tìm cô nói chuyện: "Bạn cùng bàn mới, sao cậu lại lùn như vậy?”

Tiết Vọng nhìn Hồ Đào ở một bên chỉ miễn cưỡng đứng đến ngực anh, không khỏi phát ra nghi vấn.

Trong đời Hồ Đào ghét nhất là người khác nói cô thấp, phẫn nộ bất bình giẫm mạnh lên giày thể thao mấy vạn tệ của Tiết tiểu thiếu gia.

Tiết Vọng đau đến kêu to, khiến cho bạn học trong lớp liên tiếp nhìn ra ngoài cửa sổ.

Tiết Vọng cảm nhận được đông đảo tầm mắt đang nhìn nên vội vàng im lặng, nghiêng nghiêng nhìn Hồ Đào một cái: "Tại sao cậu lại giẫm lên chân tôi.”

"Tôi không thấp."

Tiết Vọng rất buồn bực Hồ Đào, cô gái này thoạt nhìn thấp bé nho nhỏ giống như một babi đáng yêu, sao tính cách lại khủng bố như vậy.

"Cậu nói cậu thấp như vậy, ở trước tên cậu còn thêm một chữ tiểu thì thế nào?" nghe tốt hơn trên app TYT

Hồ Đào lười để ý đến anh, cô không nói lời nào.

"Cậu không nói lời nào thì tôi sẽ coi là cậu chấp nhận, Tiểu Hồ Đào."

"Không được."

"Tôi mặc kệ tôi cứ gọi."

Hồ Đào chưa từng thấy qua người nào mặt dày mày dạn như vậy, cô chỉ muốn nhanh chóng tan học cách xa tiểu thiếu gia này một chút.

Rốt cục chịu đựng đến tan học, Hồ Đào nhanh như chớp liền chạy đi, Tiết Vọng nghĩ tuy rằng chân cô ngắn, nhưng chạy lại rất nhanh.

Buổi tối tự học Hồ Đào rốt cục không ngủ nữa, đến phiên Tiết Vọng ngủ bù.

Nhưng anh không ngủ như Hồ Đào, ngủ nửa tiết liền thong dong tỉnh lại, ngồi dậy với một đầu xù lông vừa mới tỉnh ngủ.

Hồ Đào đang dùng bút viết cái gì đó trên giấy, cô viết rất nhanh, vẻ mặt chuyên chú.

Tiết Vọng thấy cô viết rất chăm chú, tò mò ghé đầu qua: "Cậu viết cái gì đây?”

Hồ Đào phản ứng rất nhanh che giấy lại, Tiết Vọng bĩu môi: "Tiểu Hồ Đào, cậu thật không phải người, có cái gì mà không thể cho bạn cùng bàn mới đẹp trai của mình xem?”

"Ngủ đi ngủ đi."

"Thần bí như vậy, chẳng lẽ là thư tình?"

Hồ Đào lười để ý đến anh, tiếp tục cầm bút viết.

Tiết Vọng vẫn còn say sưa trêu chọc: "Không phải là viết cho tôi chứ? Mặc dù tôi biết tôi rất đẹp trai, nhưng mới ngày đầu tiên chúng ta biết nhau, cậu đây cũng yêu tôi quá nhanh đi.”

Hồ Đào nghe được lời này cuối cùng cũng đặt bút xuống, hai tay khoanh ngực nhìn Tiết Vọng: "Tiết đại thiếu gia, cậu nên để ý tới lông gà của cậu trước đi.”

Tiết Vọng vội vàng vươn tay sửa sang lại tóc, nhưng anh càng sửa càng rối.

Anh đành phải từ bỏ, cà lơ lất phất vươn chân đá ghế của cô: "Tiểu Hồ Đào, giúp tôi sửa lại tóc.”

"Tự mình lo đi." Động tác viết chữ của Hồ Đào không ngừng, cô cũng không thèm liếc mắt nhìn anh một cái.

Nhưng Tiết Vọng lại cố ý làm phiền cô mới được, một mực ở bên tai trái cô một tiếng Tiểu Hồ Đào bên phải một tiếng Tiểu Hồ Đào.

Hồ Đào thật sự nhịn không được nữa, chậc một tiếng: "Cúi đầu.”

Tiết Vọng rất phối hợp đem ghế di chuyển về phía cô, kéo gần khoảng cách giữa hai người, rồi cúi đầu xuống.

Hồ Đào vươn tay chậm rãi gạt tóc giúp anh, còn Tiết Vọng rất hưởng thụ híp mắt lại.

"Được rồi." Hồ Đào nhìn mái tóc gọn gàng ngăn nắp, hài lòng gật đầu.

Tiết Vọng ngẩng đầu lên, sờ sờ tóc.

Sau khi tan học buổi tự học buổi tối, Hồ Đào vác cặp sách bước chân rất nhanh rời đi, dường như cô có việc gấp nào đó.

Tiết Vọng vừa vội vàng thu dọn đồ đạc vừa hướng về phía cửa hô: "Này Tiểu Hồ Đào, chờ tôi cùng đi!”

Nhưng chờ anh thu thập xong người đã không còn bóng dáng rồi.

Anh bất đắc dĩ thở dài, tự mình đi về phía cổng trường.

——

Đêm khuya, Tiết Vọng chơi game xong bụng có chút đói, trong khu biệt thự lại không có cửa hàng tiện lợi, anh định đi mua chút đồ ăn gần đây.

Anh tùy tiện cầm lấy một cái áo khoác màu đen rồi ra cửa, hai tay đút túi huýt sáo chậm rãi đi.

Khi đi đến cửa hàng tiện lợi, đột nhiên anh thấy một bóng dáng quen thuộc.

Anh dừng bước nhìn kỹ, người này không phải là Hồ Đào sao?

Anh nhìn qua cửa sổ cửa hàng tiện lợi thấy cô mặc một chiếc áo mỏng màu xám, đội mũ trắng, đang chọn đồ bên cạnh kệ.

Tiết Vọng vội vàng đi vào.

Hồ Đào vừa cầm lấy một gói khoai tây chiên, liền cảm giác bên cạnh có người tới gần, quay đầu nhìn là Tiết Vọng, cô ngẩn người.

Tiết Vọng vươn tay chào hỏi: "Hi Tiểu Hồ Đào, không nghĩ tới ở đây cũng có thể gặp được cậu.”

Hồ Đào tiếp tục mua đồ, cô đi tới đâu Tiết Vọng theo đó, cô cầm cái gì Tiết Vọng cũng lấy theo.

"Cậu muốn dùng đồ tình nhân với tôi?" Hồ Đào nhìn thức ăn và đồ uống trong giỏ của hai người đồng nhất một cách đáng ngạc nhiên.

Tiết Vọng nhíu mày: "Cậu muốn lý giải như vậy cũng không phải không được.”

Hồ Đào mặt mày trắng bệch nhìn anh, đi tới quầy thu ngân tính tiền.

"Xin chào cô, tổng cộng 35 nhân dân tệ."

Hồ Đào vừa định lấy điện thoại di động ra trả tiền, Tiết Vọng đã quét mã thanh toán trước cô.

Cô kinh ngạc quay đầu nhìn anh, Tiết Vọng lắc lư điện thoại di động trong tay: "Tôi mời cậu ăn.”

"Tiết tiểu thiếu gia quả thật là giàu có." Hồ Đào nhíu mày.

"Quá khen."

Hai người cùng nhau xách túi đi ra khỏi cửa hàng tiện lợi, ban đêm nhiệt độ giảm xuống, đi ra khỏi cửa hàng gió lạnh thổi qua không khỏi có chút lạnh.

Hồ Đào rụt người lại, Tiết Vọng chú ý tới, lắc đầu: "Sao lại mặc ít như vậy.”

Vừa nói vừa cởi áo khoác trên người mình ném lên đầu cô.

Hồ Đào ngửi thấy một mùi bạc hà bao chùm, hẳn là mùi trên áo khoác Tiết Vọng. Cô lấy áo khoác trên đầu mình xuống và khoác nó lên người: "Cảm ơn.”

“Đừng khách khí với tôi, bây giờ cậu muốn đi đâu?”

Hồ Đào không nói lời nào, quay đầu muốn đi, Tiết Vọng vội vàng đuổi theo: "Ôi đi đâu mà thần bí như vậy, cũng không nói cho tôi biết.”

"Dẫn tôi đi theo với Tiểu Hồ Đào, vừa lúc tôi cũng không có việc gì làm."

"Nhàm chán thì về nhà."

Nhưng Tiết Vọng không chịu, một đường đi theo cô, Hồ Đào cũng lười để ý tới anh, thẳng đến một chỗ, Hồ Đào lấy chìa khóa mở cửa.

Tiết Vọng đi theo, mới phát hiện là một phòng thu âm: "Oa Tiểu Hồ Đào, không nghĩ tới cậu còn làm nhạc, thâm tàng bất lộ ha.”

Tiết Vọng tò mò đánh giá phòng thu này, diện tích không lớn, nhưng những thiết bị nên có đều có.

Anh đem túi xách trên tay đặt lên bàn trà, lúc này mới chú ý tới trên bàn trà trải mấy tờ giấy A4, trên đó viết cái gì đó. Nhìn kỹ là lời bài hát, có một số bài viết lại bị bôi, sơn sửa rất nhiều lần, có thể thấy được người sáng tác yêu cầu rất cao.

Hồ Đào nhặt lời bài hát trên bàn, Tiết Vọng hỏi cô: "Cậu viết sao?”

"Ừm."

Tiết Vọng càng thêm khâm phục cô, mỗi ngày đều vùi đầu ngủ trong phòng học, hoặc là bộ dáng tư mã muốn hủy diệt thế giới, không ngờ lại che dấu sâu như vậy.

Hồ Đào đẩy cửa kính ra để đến phòng thu âm phía sau vách ngăn thủy tinh, trước khi đi vào cô tựa vào cửa nói với anh: "Nếu cậu không muốn đi ngay thì cứ ngồi trên ghế sofa, đói thì ăn đồ trong túi." 

"Được rồi." Tiết Vọng tùy tiện nằm xuống sô pha, lại lấy một gói khoai tây chiên trong túi trên bàn bắt đầu ăn.

Ăn vài miếng cảm thấy hương vị kỳ lạ, nhìn vào bao bì viết hương vị dưa chuột.

Tiết Vọng nhíu nhíu mày, anh ghét nhất là dưa chuột, sao Hồ Đào lại thích loại hương vị kỳ quái này.

Anh lại một lần nữa lấy một loại khoai tây chiên có hương vị khác tiếp tục ăn, vừa ăn vừa nhìn về phía Hồ Đào phía sau vách ngăn thủy tinh.

Thiếu nữ cúi đầu nghiêm túc nhìn lời bài hát trong tay, từ bên cạnh có thể thấy được lông mi của cô rất dài. Cô buộc tóc đuôi ngựa lỏng lẻo, trên người khoác áo khoác của Tiết Vọng, tay áo có chút dài, che đi tay cô, chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy ngón tay trắng nõn thon dài đang nắm tờ giấy.

Không bao lâu sau cô bắt đầu hát cái gì đó, không nghe thấy âm thanh nhưng có thể nhìn thấy miệng cô khép lại, có lẽ là không hài lòng, cô cau mày hát rất nhiều lần.

Tiết Vọng chờ đến buồn ngủ, mãi mới đợi đến khi cô đi ra, anh cho rằng rốt cục có thể đi. Nhưng cô lại ngồi xuống trước bàn hòa âm, đeo tai nghe và nói: "Tôi vẫn phải điều chỉnh." 

Tiết Vọng tuyệt vọng nằm sấp xuống, đem đầu vùi trên sô pha than thở.

Rốt cục không biết qua bao lâu, Tiết Vọng đã chờ đến khi ngủ quên thì bị Hồ Đào đánh thức: "Tiết Vọng, đi rồi.”

Tiết Vọng như trút được gánh nặng đứng lên, anh đi theo phía sau Hồ Đào ra cửa, mới phát hiện trời đã sáng ngời.

Anh giật mình phát hiện Hồ Đào lại thu âm bài hát cả đêm, lần này cuối cùng anh cũng hiểu được vì sao ban ngày ở trường Hồ Đào lại buồn ngủ như vậy.

Tiết Vọng đút tay vào túi quần nhìn về phía cô: "Bây giờ đi đâu?”

"Ăn sáng."

"Tôi cũng muốn đi."

Hồ Đào biết cho dù từ chối cũng vô dụng, nên cũng tùy để anh đi theo.

Cô đi đến một cửa hàng nhỏ, ông chủ nhiệt tình tiếp đãi: “Hồ Đào tới rồi, vẫn như cũ sao?”

"Vâng ạ."

Ông chủ chỉ vào Tiết Vọng bên cạnh cô: "Hôm nay mang theo bạn bè đến rồi, khó có được, bình thường đều thấy cháu đi một mình, nhóc con muốn ăn cái gì?”

Tiết Vọng gãi gãi đầu: "Giống như cậu ấy đi.”

"Được rồi."

Hai người tìm một chỗ ngồi xuống, Tiết Vọng vừa đánh giá mặt tiền cửa hàng vừa nói: "Hình như cậu và ông chủ này rất quen thuộc.”

"Ừm, thu âm xong bài hát đều sẽ tới đây ăn sáng."

Dứt lời ông chủ bưng hai phần bánh bao chiên và sữa đậu nành đi tới: "Cẩn thận có chút nóng.”

Tiết tiểu thiếu gia là lần đầu tiên ăn bánh bao chiên, anh gắp một cái nhét vào trong miệng, một ngụm cắn ra, nước nóng bên trong văng lên đầu lưỡi, anh bị nóng đến trực tiếp phun bánh bao chiên ra.

Anh dùng tay quạt chiếc lưỡi bỏng rát của mình.

Hồ Đào nhíu nhíu mày, một bên cầm lấy bình nước tương bên cạnh đổ vào đĩa nhỏ của mình và anh, một bên ghét bỏ nói: "Không phải ông chủ đã nói nóng sao, còn ăn vội vàng như vậy.”

"Tôi quên mất."

Tiết Vọng muốn uống một ngụm sữa đậu nành để giảm bớt một chút, kết quả không ngờ sữa đậu nành cũng nóng, lại bị bỏng một hồi.

Hồ Đào luôn cảm thấy anh trông không được thông minh cho lắm.

App TYT & Vườn Nhà Cam

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play