Các học sinh trong tòa nhà dạy học đang chăm chỉ học tập trong lớp, mà học sinh ở hai lớp trong sân thể dục đang nghiêm túc chạy bền.
Bên cạnh bể bơi khá là yên tĩnh, giọng nói vang lên đột ngột khiến Chúc Đồng sửng sốt một chút, hai tay vẫn đang nhúng trong bồn rửa tay, cậu quay đầu nhìn sang.
Thà không quay đầu lại còn hơn.
Dưới ánh mặt trời, bên cạnh bệ đá phủ rêu xanh, người nói chuyện tựa như đang tỏa sáng.
Người này ra sân là tự mang theo kính lọc à?
Chúc Đồng hơi nhíu mày: “Hạ Dương.”
Người đến là Hạ Dương.
Nghe cậu gọi tên mình, Hạ Dương sững người một lúc, sau đó nở nụ cười: “Đã lâu không gặp, xem ra anh vẫn còn nhớ em.”
“...”
Vốn dĩ không nhớ miếng nào luôn.
Lúc hệ thống phổ cập nội dung tiểu thuyết cho cậu thì tiện thể nói thêm thôi.
Nhưng mà hình như hai người chỉ mới gặp nhau tuần trước thôi mà, đã lâu ở đâu ra thế?
Cậu lạnh nhạt liếc nhìn Hạ Dương.
Là nhân vật chính vạn người mê trong tiểu thuyết gốc, giá trị nhan sắc của Hạ Dương vẫn rất khả quan.
Hắn có mái tóc đen mềm mại, mắt hạnh mũi cao, làn da trắng như sứ, các đường nét trên khuôn mặt thanh tú mà không mất đi vẻ đẹp trai.
Nhưng Chúc Đồng không có tâm tư chiêm ngưỡng dung nhan của hắn ta.
Cậu không muốn có liên quan gì đến vạn người mê này.
Sau khi rửa tay hai ba lần, cậu xoay người muốn rời đi.
Hạ Dương không ngờ cậu đi nhanh như vậy, vội vàng đưa tay ngăn cậu lại, nói: “Chúc Đồng.”
“...”
Nhìn bàn tay chắn ngang trước mặt, Chúc Đồng không kiên nhẫn ngẩng đầu nhìn hắn: “Có chuyện gì à?”
Hạ Dương bắt gặp ánh mắt của hắn, bỗng dưng ngẩn người.
Lại là ánh mắt này.
Loại ánh mắt kiêu ngạo, khinh thường người khác này.
Hạ Dương không khỏi mím môi, vẫn cười như cũ nói: “Lần trước trong bữa tiệc tối ở nhà em, em đã lỡ làm đổ rượu lên người anh. Em vẫn luôn muốn xin lỗi anh.”
Chúc Đồng không nói lời nào.
Hạ Dương lại nói: “Lúc đầu họ nói với em rằng học sinh mới chuyển đến là anh nhưng em còn không tin, không ngờ lại là anh thật. Làm sao anh lại đến cái nơi như huyện Cống Thủy này thế? Không phải chú Chúc nói thân thể anh không tốt sao? Nơi như huyện Cống Thủy này…”
“Chuyện này thì liên quan gì đến cậu?” Chúc Đồng nhẹ giọng ngắt lời anh.
Chỉ gặp qua một lần trong bữa tiệc thôi, không cần phải làm như là bạn cũ thân thiết lâu năm không gặp thế này.
Sắc mặt Hạ Dương đột nhiên cứng đờ, nụ cười có chút gượng gạo: “…Em xin lỗi.”
Chúc Đồng nhẫn nhịn nói: “Lời xin lỗi của cậu tôi nhận, nếu như không có việc gì thì tôi đi trước.”
Cậu xoay người tránh Hạ Dương rồi đi về phía chỗ lớp ba đang tụ tập.
Đi mau đi mau.
Bị Thiệu Minh thấy cậu và Hạ Dương ở cùng nhau, lỡ như hắn hiểu lầm chuyện gì thì không ổn.
Giải thích cũng rất phiền toái.
Trong đầu cậu chỉ muốn nhanh chóng rời khỏi đây, nào ngờ lúc này lại phát sinh biến cố.
Hạ Dương thấy cậu rời đi, vô thức đi theo: “Chờ đã… A!”
Chúc Đồng chỉ nghe thấy một tiếng kêu hoảng sợ, lúc này mới quay đầu nhìn sang, người dẫm trên rêu xanh trượt chân, ngã sõng soài trên mặt đất ẩm ướt.
“Bang” một tiếng, Chúc Đồng sửng sốt: “Cậu không sao…”
“Chúc Đồng! Anh đang làm gì vậy!”
Cậu vừa định duỗi tay ra, cách đó không xa đã có người hét lên một tiếng, một người từ sân chơi hùng hục chạy tới, đẩy Chúc Đồng ra, cúi người đỡ Hạ Dương.
“Dương Dương, cậu không sao chứ?”
Nam sinh đỡ Hạ Dương dậy, tức giận quay lại nhìn Chúc Đồng: “Anh đã làm gì cậu ấy?”
“???”
Chúc Đồng bị người kia đẩy lùi về phía sau mấy bước, vừa mới đứng vững liền bị người ta úp nồi lên đầu.
Cậu làm cái gì á?
Không chờ cậu nói chuyện, nam sinh kia đã nhìn về phía Hạ Dương.
Hình như Hạ Dương bị ngã khá đau, sắc mặt hắn trắng bệch.
Nam sinh đỡ hắn trông có vẻ cực kỳ đau lòng, cũng vô cùng tức giận, hắn ta hỏi Hạ Dương: “Có phải anh ta đã làm cậu ngã không?”
Chúc Đồng cũng nhìn Hạ Dương.
Hạ Dương cau mày bám lấy nam sinh bên cạnh: “Hướng Xuyên, anh ấy không phải cố ý, cậu đừng…”
“...”
Chúc Đồng đột nhiên trợn to hai mắt.
“Không phải cố ý?” Hướng Xuyên tức giận nói: “Cậu đã ngã thành ra như vậy rồi mà còn nói là không phải cố ý?”
Ánh mắt Chúc Đồng lạnh đi, sắc mặt trầm xuống.
Cậu không ngờ Hạ Dương sẽ nói như vậy.
Cái gì gọi là cậu không cố ý?
Ý là cái tên này vì cậu nên mới bị ngã ấy hả?
Cậu lạnh lùng nói: “Tôi không động vào hắn.”
“M* mày chứ…”
Còn chưa nói xong, người đã buông Hạ Dương xông lên.
Hướng Xuyên một tay nắm lấy cổ áo Chúc Đồng, kéo cậu đập mạnh vào bức tường phía sau.- đọc truyện tốt hơn trên app TYT
Sau lưng đột nhiên chấn động, khí huyết trong lồng ngực phun trào, mặt mày Chúc Đồng tái mét.
Hướng Xuyên nói: “Anh không động vào cậu ấy, chẳng lẽ là cậu ấy tự ngã thành như vậy à?”
Hắn ra tay quá nhanh, Hạ Dương cũng không kịp phản ứng.
Hắn đang định kêu Hướng Xuyên buông tay thì đã có vài người trên sân thể dục chạy tới.
“Sao vậy? Xảy ra chuyện gì?”
“Hạ Dương cậu làm sao vậy? Sao đầu gối lại bị thương rồi?”
“Bùn trên người cậu từ đâu ra thế?”
Thiệu Minh xách kem với nước trở lại, lớp ba đã hoàn thành chạy bền, lại tập hợp. hắn thưởng cho hai người chạy nhanh nhất. Thiệu Minh liếc nhìn cả lớp: “Chúc Đồng đâu?”
La Sách nhấp một ngụm nước trong chai rồi chỉ về hướng bồn rửa mặt: “Tôi thấy anh ấy đi qua đó… Hả? Sao bên kia lại có nhiều người thế?”
“Mé! Kia có phải là Chúc Đồng không? Sao cậu ấy lại bị bao vây rồi?”
Thiệu Minh nhìn theo, nhíu mày, bước nhanh qua bên ấy.- đọc truyện tốt hơn trên app TYT
Một vài người thưa thớt không thể ngăn được tình hình bên hồ bơi, càng ngày càng có nhiều người nhìn thấy rồi chạy đến hóng hớt.
Hạ Dương không ngờ Hướng Xuyên sẽ trực tiếp ra tay.
Cũng không nghĩ tới mọi chuyện càng nháo càng lớn.
Hắn không muốn làm cho mọi thứ trở nên tồi tệ hơn.
Nhưng mà do Hướng Xuyên thêm mắm dặm muối, chuyện này đã không còn dễ xử lý nữa rồi.
Hướng Xuyên đã thả Chúc Đồng ra.
Chúc Đồng cố hết sức dựa vào tường, ngực đau âm ỉ, lồng ngực không ngừng cuồn cuộn, không nói nên lời, chỉ có thể nghe người khác nói.
“Bắt nạt Hạ Dương á? Dù thế nào cũng không thể đẩy người chứ?”
“Học sinh lớp mười một nên có thể tùy ý bắt nạt khóa dưới à?”
“Có chuyện mà không thể nói à?”
Chúc Đồng im lặng lắng nghe những bàn tán xôn xao xung quanh, trong lòng không khỏi cười nhạo.
Lịch sử luôn giống nhau một cách đáng kinh ngạc.
Cậu mơ hồ nhớ ra, trong bữa tiệc lần trước cũng như vậy.
Cậu bị Hạ Dương đổ rượu lên người, sau khi mặt lạnh rời khỏi hội trường , lúc quay lại cũng nghe được những lời tương tự thế này.
“Đứa nhỏ nhà họ Chu kia thật quá thô lỗ. Mặt lạnh cho ai xem chứ hả?”
“Không phải chỉ làm đổ chút rượu thôi sao? Người ta cũng nói xin lỗi rồi mà.”
“Đúng là kênh kiệu.”
Rõ ràng cậu mới là nạn nhân, nhưng cậu lại trở thành mục tiêu chỉ trích của mọi người.
Chỉ vì cậu không bày ra vẻ mặt vui cười với nhân vật chính thôi hả?
Tại sao tất cả mọi người đều phải xoay quanh nhân vật chính mới được?
Thế giới này bị làm sao thế?
A, cái thế giới chết toi này bị vạn người mê bao trọn rồi.
Chúc Đồng không nhịn được cười lạnh.
Cậu đột nhiên lên tiếng, mọi người xung quanh lập tức im lặng.
Cuối cùng cũng có người nhận ra sự khác thường của cậu, nói nhỏ: “Anh ấy… sao sắc mặt anh ấy xấu thế?”
“Anh ấy không sao chứ?”
Hướng Xuyên đứng ở trước mặt cậu, vừa thấy cậu che ngực, hừ lạnh một tiếng: “Tôi cũng không có dùng bao nhiêu sức, anh giả vờ giả vịt cái gì? Nhanh nói…”
“Phụt.”
Hắn chưa kịp nói xong, trước mắt chợt có màu máu xẹt qua.
Cuối cùng Chúc Đồng cũng phun ra ngụm máu nghẹn trong lồng ngực, máu văng lên mặt Hướng Xuyên, vài giọt văng lên đôi giày thể thao màu trắng của hắn ta.
Màu máu chói mắt vô cùng.
Hướng Xuyên choáng váng.
Âm thanh bàn tán xung quanh ngừng lại.
Hạ Dương vốn đang muốn nói nhưng không biết nói như thế nào cũng trợn tròn hai mắt.
Khi Thiệu Minh vừa chạy đến bồn rửa mặt, hắn liền bắt gặp cảnh tượng người đẹp nôn ra máu.
Nhìn thấy thân thể Chúc Đồng không ổn, trái tim hắn như thắt lại, dùng sức đẩy đám người ra, nhanh chóng tiến lên đem người ôm vào trong lòng.
“Chúc Đồng!”
Chúc Đồng suýt chút nữa đã nghĩ rằng mình sẽ đụng phải mặt đất ẩm ướt bẩn thỉu, trong lòng chán ghét không chịu được thì rơi vào trong vòng tay ai đó.
Cậu vô thức nhìn lên, thấy một khuôn mặt dễ nhìn.
“Cảm ơn.” Chúc Đồng nói.
Thiệu Minh: “...”
Bây giờ còn cảm ơn cái gì?
Thiệu Minh cau mày nhìn màu máu chói mắt, đỡ lấy cậu: “Tôi đưa cậu đi bệnh viện.”
Chúc Đồng kéo hắn lại, nói: “Chờ một chút.”
Thiệu Minh dừng bước.
Vừa cúi đầu xuống, hắn nhìn thấy người trong lòng từ từ lấy khăn giấy trong túi ra, đưa lên lau miệng.
Thiệu Minh: “...”
Chúc Đồng lau vết máu nơi khóe miệng, nhìn về phía Hạ Dương.
Lúc Hạ Dương bắt gặp ánh mắt của cậu, hắn bất giác rùng mình.
Ánh mắt của Chúc Đồng rất lạnh lùng.
Từ khi Chúc Đồng nôn ra máu, trong lòng Hạ Dương đã cảm thấy ớn lạnh, nhìn thấy Thiệu Minh xuất hiện hướng thẳng về phía Chúc Đồng, trên mặt hắn không còn chút máu.
Vẻ mặt của hắn lúc này còn đáng thương hơn cả khi được giúp đỡ sau khi bị ngã.
Nhưng Chúc Đồng không có tâm đồng tình với người này.
Cậu nhìn về phía Hạ Dương, nói: “Chính cậu tự nói đi, cậu ngã thế nào?”
Xung quanh càng ngày càng có nhiều người, những học sinh lớp 11-3 cũng chạy tới sau Thiệu Minh.
Vừa nhìn thấy vết máu nhạt trên mặt đất, lại nhìn vết máu còn chưa lau hết trên môi Chúc Đồng, đột nhiên có người hét lên: “Ai? Là ai đánh Chúc Đồng nôn ra máu?”
Hướng Xuyên: “...”
Hạ Dương: “...”
Trong lòng Hạ Dương hối hận không thôi. Không phải là hắn không muốn giải thích, sau khi Hướng Xuyên ra tay, hắn đã muốn giải thích rồi.
Nhưng ngày càng có nhiều người chạy đến quan tâm hắn, càng có nhiều người đổ lỗi cho Chúc Đồng.
Hướng Xuyên đã đánh Chúc Đồng.
Điều gì sẽ xảy ra nếu hắn giải thích rằng là do hắn tự ngã, những người khác sẽ quay sang chỉ trích hắn thì phải làm sao?
Nếu người khác mắng mỏ, trách cứ hắn thì phải làm thế nào?
Hắn không dám.
Hắn sợ.
Nhưng bây giờ hắn vẫn bị đẩy lên đầu sóng ngọn gió!
Mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía hắn.
Thấy hắn không nói, Hướng Xuyên đứng ra bảo vệ hắn : “Dương Dương, cậu đừng sợ, mau nói xem có phải Chúc Đồng đẩy ngã cậu không!”
Hắn vì Hạ Dương mà đánh người, bây giờ người ta cũng ói ra máu rồi, chỉ cần có thể chứng minh được Chúc Đồng ra tay trước, hắn cũng không cần sợ hãi.
Hướng Xuyên rất muốn Hạ Dương nói ra sự thật.
Hạ Dương do dự nói: “Tôi… tôi…”
“Nếu còn không nói, chúng ta kiểm tra camera sẽ nhanh hơn.”
Thiệu Minh lạnh lùng nói.
Hạ Dương giật mình, sắc mặt lại thay đổi, rũ mắt xuống, nghiến răng nghiến lợi nói: “Tất cả đều là lỗi của em. Vốn dĩ em muốn xin lỗi Chúc Đồng chuyện tại bữa tiệc lần trước tại nhà em…”
“Không có ai hỏi cậu chuyện bữa tiệc cả.” Chúc Đồng nói: “Tôi hỏi cậu, là tôi đụng ngã cậu à?”
Hạ Dương: “...”
“Hạ Dương, nói đi.”
“Rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra?”
Những âm thanh chất vấn xung quanh càng lúc càng lớn, Hạ Dương cắn môi dưới, nhục nhã nói: “Không phải, là em không cẩn thận…”
“Dương Dương, nói cho rõ đi, cậu không phải sợ anh ta, lúc cậu ngã xuống có liên quan gì đến anh ta không?” Hướng Xuyên vỗ vỗ vai Hạ Dương.
Hạ Dương ấm ức nhìn hắn, nói: “Hướng Xuyên, thật sự là do tôi bất cẩn. Tôi biết cậu hiểu lầm vì thấy tôi bị thương, nhưng cậu thật sự không nên ra tay với Chúc Đồng."
Hướng Xuyên nhất thời không thể tin được mà nhìn hắn.
Bên cạnh đột nhiên có một tiếng cười giễu cợt, Chúc Đồng yếu ớt dựa vào ngực Thiệu Minh, nói: “Hạ Dương, cậu là bích loa xuân núi Động Đình à?”
...
(Trà Bích Loa Xuân là một trong mười loại trà nổi tiếng Trung Quốc và được phong với cái tên đệ nhất của trà xanh, trà được trồng tại núi Động Đình, huyện Thái Hồ, tỉnh Giang Tô, Trung Quốc.)
Bạn Chúc đang chửi xéo vạn nhân mê kìa. ^^
TYT & Calantha team