Sự giễu cợt không thèm che giấu Hạ Dương tái mặt.

Chúc Đồng nói tiếp: “Tự cậu giẫm phải đá rêu trơn mới tự trượt chân ngã, vì không muốn bị người khác hiểu lầm nên không nói gì cả? Cậu không cố ý? Thế thì ăn nói mập mờ như vậy làm gì.”

Quả thật, ngay từ đầu Hướng Xuyên đã hiểu lầm.

Nhưng hắn chỉ động thủ sau khi nghe Hạ Dương nói.

Nếu có thể kịp thời giải thích một câu, Chúc Đồng cũng sẽ không bị đẩy vào tường.

Mọi những người xung quanh bị sự xoay chuyển bất thình lình này làm cho kinh ngạc.

Cho nên ăn bản không phải Chúc Đồng bắt nạt Hạ Dương khiến hắn bị ngã sao, mà là Hướng Xuyên không phân biệt đen trắng đánh người bừa bãi?

Còn đánh người ta hộc máu mồm luôn?

Mọi ánh mắt không hẹn mà cùng đổ dồn lên người Hạ Dương và Hướng Xuyên.

Hạ Dương liếc Thiệu Minh, theo bản năng giải thích: “Em không phải…”

“Cho dù là như vậy,” Hướng Xuyên đột nhiên lớn tiếng nói: “Anh thấy cậu ấy trượt chân mà không đỡ cậu ấy dậy, chẳng lẽ anh không có lòng thương người à?”

Lời giải thích của Hạ Dương giải thích bị một giọng nói đột ngột vang lên át đi.

“...”

Hắn âm thầm siết chặt hai tay, sắp bị Hướng Xuyên làm cho tức chết rồi.

Vốn Hướng Xuyên vẫn còn hơi oán trách vì lời của Hạ Dương, nhưng nhìn thấy Hạ Dương bị mọi người chỉ trích, hắn vẫn không đành lòng.

Hắn thích Hạ Dương.

Từ khi Hạ Dương mới chuyển đến đã thích rồi.

Mặc dù biết Hạ Dương không thích mình, nhưng hắn cũng rất sẵn lòng bảo vệ Hạ Dương.

Chúc Đồng sắp bị cái tu dưỡng liếm cẩu của tên kia làm cho muốn khóc rồi.

Giây trước còn bị người ta bán, một giây sau còn giúp người ta đếm tiền.

Đây chính là vầng hào quang của nhân vật chính sao?

Chúc Đồng còn chưa kịp lên tiếng thì La Sách vừa hiểu rõ đầu đuôi đã nhảy ra cười nhạo: “Lòng thương người á? Thế lúc cậu đẩy một người bệnh lên tường, còn làm người ta nôn ra máu, sao không thấy cậu thương người tí nào thế?”

Sắc mặt Hướng Xuyên thay đổi: “Tôi không có…”

Hắn muốn nói là hắn còn chưa dùng sức nữa.

Nhưng thực tế là mặt đất ‘đẫm máu’ đang bày ra trước mắt.

Hắn có cãi lại cũng vô ích.

Lúc này, Chúc Đồng vãn còn vẻ thống khổ cũng ho nhẹ một tiếng.

Những học sinh lớp 11-3 lại càng phẫn nộ.

Hướng Xuyên: “...”

Hắn cau mày nhìn Chúc Đồng, trong lòng nghĩ thầm, người này sao lại yếu ớt như vậy?

Nếu Chúc Đồng biết hắn đang nghĩ gì, nhất định cậu sẽ trả lời: Rất xin lỗi, tôi chính là yếu ớt như vậy đấy.

Ngày càng có nhiều người vây xem, nhưng hướng gió dư luận đã hoàn toàn thay đổi.

“Vậy là Chúc Đồng bị Hướng Xuyên đánh không vì lý do gì hết hả? Khổ thân quá đi thôi, đúng là họa từ trên giời rơi xuống mà!”

“Hạ Dương nhìn Chúc Đồng bị đánh mà không thèm giải thích gì sao? Cậu ta đang nghĩ cái gì vậy? Nhõ xảy ra chuyện gì thì phải làm sao?”

“Là chưa kịp giải thích có được không? Mấy người cũng biết Hướng Xuyên lỗ mãng thế nào, vừa ra tay cái là không thèm nghe ai nói gì luôn.”

Có người nhỏ giọng giải thích thay Hạ Dương.

Học sinh lớp 11-3 nghe nói như vậy thì cười lạnh, một bên nói: “Có cơ hội thì nói không phải cố ý, chưa kịp giải thích này nọ, cậu ta đúng là biết phân nặng nhẹ đấy.”

“...”

Học sinh lớp mười á khẩu không trả lời được.

Hạ Dương cúi đầu nghe những lời bàn tán xung quanh, sắc mặt hết trắng lại xanh.

Làm sao mà mọi thứ lại thành ra thế này?

Kể từ khi Chúc Đồng chuyển đến trường trung học số một Cống Thủy, có vẻ như một số việc bắt đầu vượt quá tầm kiểm soát.

Hạ Dương cau mày, nhưng hắn không quên bây giờ phải làm gì.

Anh điều chỉnh tâm trạng rồi bước lên trước, liếc nhìn Chúc Đồng trong vòng tay Thiệu Minh, đang định xin lỗi rồi chủ động đưa người đến bệnh viện, lại nghe thấy người đang đỡ Chúc Đồng nói: “Nói xong chưa? Xong rồi thì đi bệnh viện.”

Trên mặt hắn lộ ra một chút không kiên nhẫn, nhưng không phải đối với Chúc Đồng.

Mà là Hạ Dương đột nhiên tới gần.

Cảm xúc của hắn quá rõ ràng, Hạ Dương nhất thời run chân, đứng tại chỗ.

Chúc Đồng ở trong ngực hắn nghỉ ngơi một hồi, sau khi xác định mới có thể tự đi, cậu ho khan hai tiếng, ngồi dậy nói: “Tôi muốn súc miệng.”

Mồm đầy mùi máu tanh, gớm chết đi được.

“...”

Thiệu Minh phức tạp nhìn cậu rồi lấy ra một lọ nước súc miệng nhỏ từ trong túi bách bảo của cậu.

Sau khi súc miệng xong, cả hai mới cùng nhau xoay người.

Lúc này, Hướng Xuyên đột nhiên nói: Anh cứ thế liền đi?”

Thiệu Minh lạnh lùng nói: “Cứ yên tâm, tôi không quên việc cậu đánh người đâu.”

Hướng Xuyên: “...”

Hắn nghiến răng nghiến lợi nói: “Các anh không thấy Hạ Dương cũng bị thương sao? Anh biết rõ…”

Tôi biết cậu ấy thích anh!

Hắn ta liếc nhìn Hạ Dương, không nói lời nào.

Thiệu Minh quay đầu lại.

Hạ Dương cũng nhìn hắn, trong mắt dấy lên một tia hy vọng.

Không ngờ Thiệu Minh nhướng mày: “Tôi làm hắn bị thương à?”

Hướng Xuyên: “Anh…”

Thiệu Minh không chút lay chuyển nói tiếp: “Thế thì liên quan gì đến tôi?”

Nói xong hắn quay lưng bỏ đi, không thèm quay đầu lại.

Hạ Dương đứng yên tại chỗ, không thể tin được mà nhìn bóng lưng trước mắt.

Làm sao Thiệu Minh có thể nói ra lời ấy?

Đây không phải là đang nói hắn tự mình đa tình hay sao?

Người ki căn bản không thèm để ý xem hắn có bị thương hay không!

Mặc dù trước đây Thiệu Minh đã từ chối hắn nhưng chưa bao giờ làm hắn mất mặt trước những người khác.

Có phải vì Chúc Đồng không?

Hạ Dương cắn chặt môi dưới.

Vết thương do bị ngã vốn không còn đau nữa, nhưng bây giờ nó lại bắt đầu đau âm ỉ.

Hắn không thể chịu đựng được ánh mắt thương cảm hay chế giễu từ những người xung quanh, cố nhịn đau ở đầu gối, quay đầu chạy đi.

Hướng Xuyên muốn đuổi theo, nhưng lại bị giáo viên thể dục ‘đúng lúc’ chạy đến ngăn lại.

Ở tầng một thư viện của trường, giáo viên chủ nhiệm lớp 10-1 Lộ Thi Mạn vừa xuống cầu thang thì đụng phải Hạ Dương đang định chạy lên trên.

Cô vô thức ngăn hắn lại, nói: “Hạ Dương? Sao trò lại ở đây?”

Bây giờ lớp một không phải đang trong tieetrs thể dục à?- đọc truyện tốt hơn trên app TYT

Hạ Dương dừng lại, ngẩng đầu nhìn thấy Lục Thi Mạn, hai mắt lập tức đỏ lên.

Lục Thi Mạn giật mình, hỏi: “Trò làm sao thế? Xảy ra chuyện gì?”

Hạ Dương là học sinh chuyển trường học trong lớp của cô. Lúc chuyển tới, Người nhà họ Hạ còn cố ý cho người đến thăm cô, nhờ cô chăm sóc cho Hạ Dương ở trong trường nhiều hơn.

Nếu người này ở trường mà bị làm sao, cô phải giải thích với nhà họ Hạ như thế nào?

Hạ Dương chưa kịp nói gì thì điện thoại di động của Lộ Thi Mạn đã đổ chuông, cô nhận cuộc gọi, sau đó nét mặt của cô đột ngột thay đổi.

Ở cổng trường, Thiệu Minh mang Chúc Đồng đi ra ngoài trường.

Chúc Đồng dừng chân: “Tôi không cần đến bệnh viện, đến phòng y tế của trường là được rồi.”

Thiệu Minh nhìn cậu rồi nói: “Nôn ra máu rồi mà không đến bệnh viện? Lỡ như bị tổn thương bên trong thì sao?”

Chúc Đồng nói: “Không biết, dù sao thì sẽ không quá nghiêm trọng, tôi nghỉ ngơi một chút là được.”

“...”

Nhìn dáng vẻ khẳng định của cậu, Thiệu Minh đột nhiên tò mò hỏi: “Làm sao cậu biết không có chuyện gì? Trước kia cậu từng nôn ra máu rồi à?"

Chúc Đồng: “...”

Không chỉ là nôn ra máu thôi đâu.

Chuyện bình thường như cân đường hộp sữa luôn ấy chứ.

Cậu im lặng, không biết nên nói thế nào, ngập ngừng trong giây lát.

Thiệu Minh nhìn vẻ mặt của cậu mà kinh ngạc nghĩ: Thật sự nôn ra máu sao?

Thấy cậu im lặng, Thiệu Minh cảm thấy không tiện nói ra. Hắn lại nói: “Cứ đi bệnh viện khám thì tốt hơn. Cậu bị thương trong giờ thể dục, lỡ xảy ra chuyện gì thì lớp phó thể thao là tôi phải chịu trách nhiệm đấy.”

Chúc Đồng: “...”

Bị thương trong giờ thể dục, trách nhiệm thuộc về giáo viên thể dục và người làm cậu bị thương chứ.

Hắn thì có chuyện gì?

Trong lòng oán thầm, Chúc Đồng lại không nhịn được cười ra tiếng, không còn xoắn xuýt vấn đề đi bệnh viện hay đi phòng y tế của trường nữa.

Dù sao bệnh viện cũng cách đây không xa, đi đâu cũng như nhau cả.

Sau khi đến bệnh viện rồi làm thủ tục đăng ký, hai người ngồi ở hành lang bệnh viện chờ gọi số vào khám.

Cả hai đều không nói chuyện.

Sau khi Thiệu Minh gọi điện cho Thì Ôn Thư xin nghỉ học, hắn cầm điện thoại di động trong tay ngẩn người.

Không biết là đang soi vẻ đẹp trai qua màn hình điện thoại hay là đang suy nghĩ chuyện gì.

Chúc Đồng thì nói chuyện với hệ thống trong đầu.

Trong lòng cậu có một nghi vấn.

“Cậu có chắc Hạ Dương là nhân vật chính vạn nhân mê không?”

Hệ thống nói: “Chắc chắn.”

Chúc Đồng: “...”

Cậu càng không hiểu.

“Hệ thống các cậu… lựa chọn nhân vật chính đều tùy tiện như vậy sao?”

Là một nhân vật chính, ít nhất vấn đề nhân phẩm cũng phải tốt một tí chứ?

Không phải cậu có thành kiến với Hạ Dương, nhưng hôm nay lúc Hạ Dương vừa bày ra bộ dạng vua trà xanh Hướng Xuyên, cậu thực sự không thể liên hệ Hạ Dương với nhân vật chính tốt bụng ngây thơ.

Kỳ lạ chính là, sau khi cậu hỏi câu này, rất lâu sau hệ thống không có phản hồi.

Ngay cả hệ thống cũng xấu hổ đến mức không dám nói chuyện với cậu?

“Cậu đang nghĩ gì vậy?”

Cánh tay cậu bị người khẽ chạm vào, không biết Thiệu Minh hoàn hồn từ lúc nào, quay đầu đang nhìn cậu.

Thiệu Minh thấy cậu ngẩn người, ánh mắt vô thần y như người máy, hắn nghi ngờ hỏi: “Sao vậy?”

Chúc Đồng nháy mắt một cái, lắc đầu: “Không sao.”

Thiệu Minh: “...”

Phản ứng quá máy móc.

Hắn không khỏi nở nụ cười: “Cậu… lúc ở chỗ bồn rửa tay, không phải cậu hăng hái lắm à, sao trước mặt tôi lại ngoan thế hả?”

Chúc Đồng không ngờ rằng, có một ngày người ta lại ghép cậu với hai chữ ‘hăng hái’.

Trên mặt hắn thoáng qua vẻ cổ quái: “Đấy là…”

“Tôi biết.” Thiệu Minh nói: “Cậu chỉ tranh luận vì sự trong sạch của cậu.”

“...”

“Cậu và Hạ Dương quen nhau từ trước à?”

Hắn tùy ý hỏi.

Chúc Đồng dừng lại một chút rồi gật đầu: “Cách đây không lâu, nhà họ Hạ tổ chức tiệc tối, ba tôi đưa tôi đến đó.”

Tối hôm qua cậu bị xã hội đen chặn đường, lúc chú Lưu lái xe đến đón, Thiệu Minh cũng không ngạc nhiên chút nào.

Lúc đó, Chúc Đồng biết Thiệu Minh đã đoán được gia cảnh của mình rồi.

Chúc Đồng không cho rằng gia cảnh có thể sinh ra bất kỳ tác động nào đến mối quan hệ giữa cậu với các bạn học cùng lớp.

Cậu sẽ không cố ý nói cho người khác biết về gia đình mình, nhưng cũng sẽ không cố tình giấu giếm.

Mà quan hệ giữa cậu và Thiệu Minh, trải qua màn ‘đối đầu gay gắt’ ngày hôm nay, Thiệu Minh hẳn sẽ không có bất cứ hiểu lầm nào không nên có nữa.

Thiệu Minh nghiêm nghị gật đầu một cái, không hỏi thêm câu nào.

Trong hành lang lại trở nên tĩnh lặng.

Chúc Đồng nhìn thời gian, sau đó nhìn về phía phòng khám, đứng dậy nói: “Tôi đi xem xem đến lượt tôi chưa…”

“Cậu cầm thẻ số trên tay cơ mà, khi nào đến lượt thì loa sẽ gọi.”

“...”

Chúc Đồng vừa rời khỏi ghế thì lại ngồi trở lại.

Thiệu Minh buồn cười nhìn hắn nói: “Cậu vội lắm à?”

Chúc Đồng nói: “Buổi chiều còn phải đi học.”

“...”

Đó giờ chỉ thấy học sinh chạy ra khỏi trường không muốn trở lại hoặc trì hoãn thời gian trở lại trường học, chứ cái kiểu chỉ hận không thể trở lại trường ngay lập tức như thế này thì mới thấy lần đầu.

Thiệu Minh bất ngờ nói: “Muốn trở lại lớp? Tại sao?”

Chúc Đồng ngoài ý muốn nói: “Sắp tới kỳ thi rồi, có nhiều thứ tôi không hiểu lắm.”

“...”

Trong lòng bạn học Thiệu Minh vô cùng phức tạp.

Nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc của Chúc Đồng, hắn thực sự có luống cuống, đột nhiên hắn bật cười: “Cậu thật sự đến đây để đi học hae? Cậu rất thích học sao?”

Chúc Đồng: “...”

Chứ không phải hả, tôi phải dựa vào thành tích học tập để cà độ hảo cảm của anh đấy!

Cậu ngay thẳng nói: “Nếu đã tới trường thì phải học cho giỏi chứ.”

Thiệu Minh: “...”

Muốn học giỏi thì học ở đâu mà chả là học?

Nhưng nếu không phải vì chuyện học tập, tại sao cậu ấy lại đến trường trung học số một Cống Thủy?

Nghĩ đến những lời cậu nói với Hạ Dương ở bên bồn rửa tay, Thiệu Minh bất giác mỉm cười.

Mặc kệ vì lí do gì, cậu trai này quả thật rất thú vị.

(Nam nhân, em thặc thú dzị.)

Hắn gật đầu đồng ý: “CẬu nói đúng, nên chăm chỉ học tập”.

“Chúc mừng kí chủ đã nhận được 5% độ hảo cảm từ bạch nguyệt quang, độ hảo cảm hiện tại là 10%.”

Chúc Đồng: “...”

Nghe thấy âm thanh nhắc nhở trong đầu, hai mắt Chúc Đồng lập tức sáng lên.

Thì ra chỉ cần chăm chỉ học tập thực sự có thể thuyết phục bạch nguyệt quang!





TYT & Calantha team

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play