“Mau gọi điện cho bác sĩ, thiếu gia lại ho ra máu rồi!”
“Nhanh mang nước súc miệng đến!”
“Đổi hết ga trải giường đi!”
“Thuốc sát trùng đâu?”
“Đem máy lọc không khí đến đây...”
Sáng sớm, trong một tòa biệt thự ở phía Đông Tuyên Thành, đám người hầu bận tối mặt tối mày dưới sự sắp xếp của quản gia. Mọi người bận rộn ra ra vào vào một căn phòng ngủ, khiến cho cả căn biệt thự đều trở nên rối loạn.
Mà người gây ra sự rối loạn đó, lại là một thiếu niên thân mang bệnh, cả người suy yếu, sắc mặt nhợt nhạt.
Tóc mái cậu hơi dài, ánh mắt mơ màng, ngũ quan tinh xảo lại vì hai mắt vô hồn mà hiện ra vài phần lười biếng, cậu mặc một bộ quần áo ngủ hơi giống quần áo bệnh nhân, cả người tựa vào đầu giường, cố làm dịu đi hơi thở hỗn loạn vì cơn ho khan.
Người hầu lục tục rời khỏi cửa phòng.
Nhưng vẫn còn mấy người ở lại trong phòng ngủ.
Chúc Đồng nâng mí mắt, nhìn mấy người đang vây quanh giường bệnh của mình.
Một người là cha cậu, một người là bà mẹ kế mà cha câu vừa rước về sau khi mẹ ruột cậu qua đời, người còn lại là đứa con riêng lớn hơn cậu vài tuổi của mẹ kế.
Cậu đột nhiên ho ra máu, mấy người này, mỗi người lại mang một vẻ mặt khác nhau.
Cha cậu thì mang vẻ lo lắng muốn nói lại thôi.
Anh trai kế của cậu lại cau mày sắc, vẻ mặt phức tạp.
Viền mắt mẹ kế ửng đỏ, rưng rưng như muốn khóc, nỗi đau trong ánh mắt như muốn tràn ra ngoài.
Diễn xuất rất đạt.
Ảnh hậu Thần Cấp.
Tượng vàng tí hon của giải Oscar quả thực nên trao cho bà ta.
Nếu không phải thể trạng không cho phép, Chúc Đồng rất muốn nhảy lên giơ cho mẹ kế của mình một lời khen ngợi, trâu bò thật*!
Cuối cùng thì cái bầu không khí im lặng quỷ dị này cũng bị phá vỡ, Chúc Thọ Sơn cau mày nói: “Hôm trước con vừa được chuyển ra khỏi phòng ICU, hôm qua vừa tiễn em gái của con, hôm nay con lại muốn chuyển trường, với cái cơ thể hiện tại này của con mà đi tới cái địa phương hẻo lánh kia, có phải là con không muốn sống nữa không?”
“Anh đừng nói chuyện với thằng bé như thế.”
Chúc Đồng còn chưa nói gì, mẹ kế Tần Mạn Văn đã đứng ra nói chuyện: “Đồng Đồng làm như thế chắc chắn là có suy xét của mình, Đồng Đồng, con nói rõ cho cha con biết đi.”
Giọng nói của bà ta mềm nhẹ, thái độ hòa ái dịu dàng.
Quả thực là một hình ảnh mẹ hiền vợ đảm.
Nếu như không phải đêm đó vào lúc bệnh trạng nguy kịch trong đầu có thêm một cái hệ thống tên là “Linh Kiện”, chỉ sợ rằng đến lúc chết Chúc Đồng cũng không nhìn ra lòng muông dạ thú của hai mẹ con bọn họ.
Tần Mạn Văn cùng con trai của bà ta, Tần Tuấn Hoành, từ lúc tiến vào Chúc gia luôn an phận chờ đợi, chưa bao giờ tác oai tác quái.
Bà ta đối với người làm trong nhà vô cùng hiền từ độ lượng, với anh em Chúc Đồng lại càng chăm sóc kỹ càng hơn, trong mấy năm sinh sống cùng nhau, bọn họ không để lộ chút sơ hở nào.
Bạn thật sự cho rằng bọn họ là muốn muốn tương thân tương ái như người một nhà sao?
Thực chất bọn họ chỉ đang lập một âm mưu lớn hơn mà thôi.
Sau khi Chúc Đồng chết rồi, Tần Tuấn Hoành sẽ nhân lúc đó mà thế vào, lấy thân phận anh cả chăm sóc ở bên em gái sinh đôi của Chúc Đồng, cuối cùng hạ thuốc em gái cậu, đem gạo nấu thành cơm.
Chúc Đồng: “...”
Nắm tay thật cứng.
Cậu lạnh lùng nhìn Tần Tuấn Hoành một chút, rồi trước khi hắn ta nhận ra, lại rũ mắt xuống nói: “Tôi là người đã chết qua một lần.”
Chúc Thọ Sơn: “...”
Lời muốn nói đột nhiên nghẹn lại.
Nhớ lại đêm hôm trước, hình ảnh bác sĩ phẫu thuật thông báo cho ông ta về tình trạng đầy nguy kịch của con trai còn rõ ràng ngay trước mắt.
Chúc Đồng thấy ông ta có chút lung lay, tận dụng mọi cơ hội: “Cuộc đời này, tôi chỉ tiếc nuối hai điều, một chính là với ông ngoại, ông ngoại chỉ có một đứa con gái là mẹ tôi, còn chưa kịp tận hiếu với ông thì đã qua đời, hiện tại tôi đến tôi cũng….”
“Con nói linh tinh cái gì đấy? Bệnh của con chỉ là tạm thời, rất nhanh sẽ tốt lên thôi.”
Chúc Thọ Sơn đột nhiên nói lớn tiếng, tất cả mọi người trong phòng ngủ đều ngẩn người.
Chúc Đồng miễn cưỡng nở nụ cười: “Có thể khá lên đương nhiên là tốt, cũng có thể sẽ không thể tốt lên, tôi không muốn để lại sự tiếc nuối nào, tôi đưa em gái đến nhà ông ngoại, là muốn em ấy thay tôi với mẹ tận hiếu với ông, vả lại tôi cũng muốn tự mình ra ngoài xem sao.”
Chúc Thọ Sơn phức tạp nói: “Kể cả như thế, con cũng không cần tới cái trường học xa xôi đó.”
Chúc Đồng: “...”
Ông ta cho rằng cậu muốn sao?
Là hệ thống muốn để cậu tìm người ở chỗ đó!
Đó có thể coi là một trường học sao?
Ai bảo đấy là nhiệm vụ của cậu, liên quan tới cái mạng nhỏ của cậu làm gì!
Cậu không thể nào giải thích, chỉ có thể ngẩng mặt lên nhìn Chúc Thọ Sơn nói: “Cha, tôi muốn đi.”
Chúc Thọ Sơn: “...”
Ông ta chưa từng thấy con trai dùng ánh mắt mong chờ nhìn chăm chú vào mình bao giờ, Chúc Thọ Sơn có chút chần chừ.
Tần Tuấn Hoành đứng cạnh nhìn cha con hai người, mày đang cau nay lại càng nhíu chặt hơn.
Hắn ta nhìn qua thiếu niên nằm trên giường một chút, trước đây Chúc Đồng cùng cha cậu cũng thường xảy ra cãi vã, nhưng thái độ của cậu trước sau đều vô cùng lạnh nhạt, mãi mãi cũng chỉ xử lý một cách lãnh đạm, hai cha con thường xuyên giằng co cả tuần, cũng chẳng phải chuyện đáng kinh ngạc.
Hiện tại thì… từ khi nào Chúc Đồng trở thành kẻ biết dùng bài tình cảm?
Cậu ta ngày hôm qua còn mang em gái đưa đến nhà ông ngoại mình.
Rốt cục thì cậu ta muốn làm gì?
Tần Tuấn Hoành có chút để ý tới sự thay đổi khác thường này.
Nhưng rất nhanh hắn ta liền thoải mái.
Mặc kệ Chúc Đồng muốn làm cái gì, thì cậu cũng không thể nào để em gái mình ở nhà ông ngoại mãi được.
Nếu cậu muốn tự dằn vặt bản thân như thế, muốn đến ngôi trường học rách nát kia, hắn ta cũng không ngại đổ thêm dầu vào lửa một chút.
Thấy Chúc Thọ Sơn trầm ngâm không nói câu gì, Tần Tuấn Hoành bước tới rồi nói: “Chú Chúc, nếu Đồng Đồng muốn đi, hay là chú sẽ hứa với em ấy đi? Cháu sẽ sắp xếp người chăm sóc em ấy.”
Ánh mắt của Chúc Đồng lạnh lẽo, nhưng khi giương mắt lên thì đã thu lại hết tất cả cảm xúc của mình: “Cảm ơn ý tốt của anh, nhưng ông ngoại của tôi đã sắp xếp giúp tôi trước rồi.”
Vẻ mặt Tần Tuấn Hoành nhất thời cứng lại.
Chúc Thọ Sơn nghe thấy cậu nhắc đến ông ngoại, ánh mắt cũng dừng lại một chút, rất nhanh đã thỏa hiệp: “Nếu ông ngoại con có sắp xếp, vậy thì nghe ông ấy đi.”
Chúc Đồng cúi đầu mỉm cười.
Cậu biết ngay tên tuổi của ông ngoại nhất định có thể dùng được.
Ông ngoại của cậu, là một ông trùm thương mại góp mặt trong bảng xếp hạng mười người có tầm ảnh hưởng nhất.
Đây cũng là lý do mẹ con Tần Mạn Văn không ngại dùng thủ đoạn bỏ thuốc đầy bỉ ổi để chiếm được em gái cậu.
Muốn làm cháu rể của ông ngoại cậu? Bọn họ cũng xứng ư?
“Ý tốt” của Tần Tuấn Hoành không được đón nhận, hắn ta cũng miễn cưỡng cười cợt: “Nếu đã như vậy, thì em nghỉ ngơi đi Chúc Đồng, anh đi làm thủ tục chuyển trường cho em.”
Hắn ta nói xong liền đi ra ngoài, nhưng Chúc Đồng đột nhiên gọi hắn ta lại rồi nói: “Đúng rồi, anh cả, cái thẻ tín dụng hôm trước tôi nhờ anh đưa cho tiểu Tân...”
Cậu vừa nhắc tới, vẻ mặt Tần Tuấn Hoành ngay lập tức mất khống chế.
- đọc truyện tốt hơn trên app TYT
Chúc Thọ Sơn nghi ngờ nói: “Thẻ gì?”
Chúc Đồng cười nói: “Quên đi, cũng không có gì, chỉ là cái thẻ chứa tiền tiêu vặt mà cha cho tôi, hôm trước lúc ở bệnh viện, tôi sợ mình không chịu nổi, nên muốn để lại cho anh cả, nhờ anh ấy giao cho tiểu Tân.”
Chúc Thọ Sơn lại nhìn về phía Tần Tuấn Hoành.
Tần Tuấn Hoành nhanh chóng phản ứng lại, lập tức làm cái vẻ mặt bỗng nhiên nhớ ra: “A, Đồng Đồng không nhắc con cũng quên mất, hai ngày nay việc trong bệnh viện bận rộn nên con chưa kịp giao cho tiểu Tân, vẫn còn để trong ngăn kéo ở phòng con.”
Hắn ta tuy bên ngoài có vẻ trấn định, nhưng trong lòng đã hoảng thành một đống.
Sau khi Chúc Đồng đưa cho hắn, hắn đã lén cho người điều tra, thế mà tiền tiêu vặt bên trong lại có gần mười triệu!
Hắn ta cứ nghĩ rằng đêm hôm đó Chúc Đồng căn bản là không qua khỏi, vì vậy việc tấm thẻ này ngoài hắn ra sẽ không có ai biết tới.
Dù sao Chúc Đồng cũng không để lại chứng cứ gì, hắn ta cũng dự định chiếm làm của riêng.
Ai mà biết được cái người đang trong tình trạng nguy kịch kia lại sống sờ sờ đi ra từ trong bệnh viện!
Càng không thể nghĩ tới rằng Chúc Đồng sẽ trực tiếp hỏi tới ngay trước mặt Chúc Thọ Sơn!
Trong lúc nhất thời hắn ta rơi vào vào thế tiến thoái lưỡng nan.
Ngẩng đầu lên thì đã thấy Chúc Thọ Sơn dùng ánh mắt soi xét nhìn mình, Tần Tuấn Hoành rất muốn giải thích nhưng chẳng thể nào mở miệng.
Tần Mạn Văn thấy sự việc không đúng, lập tức quay đầu nói: “Tuấn Hoành, con đã làm cái gì? Chuyện quan trọng như thế sao con lại quên? Còn không mau mang thẻ trả lại cho Đồng Đồng...”
“Không cần.” Đúng lúc này thì Chúc Đồng xua tay: “Tấm thẻ đó vốn dĩ cũng là đưa cho tiểu Tân, bây giờ em ấy cũng đã tới nhà ông ngoại, đoán chừng cái thẻ này cũng không dùng tới, nếu là đã đưa cho anh cả, thì cứ để cho anh cả giữ lấy đi…”
“Làm thế sao được?” Chúc Thọ Sơn cau mày nói: “Đồ của con thì chính là của con, ở trong đó còn có tiền ông ngoại cho con, sao có thể giao cho người ngoài cầm?”
Lời này vừa nói ra, sắc mặt hai mẹ con Tần Mạn Văn đều thay đổi.
Người ngoài?
Hóa ra ở trong cái nhà này, bọn họ vẫn chỉ là “người ngoài”!
Tần Tuấn Hoành bỗng nhiên siết chặt hai tay.
Tần Mạn Văn hiển nhiên là kẻ cao hơn hắn ta một bậc, dù cho trong lòng bà ta sóng cuộn biển gầm, nhưng lúc nói chuyện lại chẳng loạn tí nào: “Đúng vậy, anh em ruột còn phải tính toán rõ ràng mà, Tuấn Hoành, mau đi lấy thẻ tới đây.”
Trong lòng Tần Tuấn Hoành phảng phất rỉ máu.
Mười triệu đấy!
Da thịt hắn ta đau đến không chịu được, nhưng cũng chỉ có thể làm theo.
Chúc Thọ Sơn thấy Tần Tuấn Hoành ra khỏi phòng ngủ, sắc mặt mới khá hơn một chút.
Sau khi dặn dò Chúc Đồng nghỉ ngơi, ông ta mang theo Tần Mạn Văn rời khỏi phòng.
Rất nhanh Tần Tuấn Hoành đã mang thẻ trả lại cho Chúc Đồng.
Chúc Đồng lấy nước sát khuẩn xịt trên mặt thẻ ngay trước mặt hắn ta, khiến cho Tần Tuấn Hoành tức đến khuôn mặt co giật, nhưng nửa điểm cũng không dám phát tác.- đọc truyện tốt hơn trên app TYT
Hắn ta hung tợn nghĩ: Chỉ cần mày đi khỏi thành phố A, tao thừa biện pháp để giết mày!
Đến khi Chúc gia rơi vào tay hắn, Chúc Tân là người của hắn, thì tài sản của ông ngoại bọn họ, cũng sẽ đều thuộc về hắn!
Tiếng bước chân ngoài cửa ngày càng xa, trong phòng ngủ vừa yên tĩnh lại, Chúc Đồng liền bĩu môi.
Ai là anh em ruột với hắn ta cơ?
Cẩm thẻ tín dụng hơn mười triệu trong tay mà cũng có thể quên? Hắn ta không chê bỏng tay sao?
Nếu như vẫn là trước kia, cậu cũng sẽ không để Tần Tuấn Hoành lúng túng như thế.
Thế nhưng hiện tại, hai mẹ con bọn họ đừng hòng chiếm được chút tiện nghi nào từ trên người cậu!
Nếu như không phải hiện giờ thân thể không chịu nổi dằn vặt, thì cậu chỉ hận không thể ngay lập tức đem hai mẹ con Tần Mạn Văn đuổi ra khỏi nhà!
Trước mắt thì bảo vệ mạng nhỏ vẫn là quan trọng nhất.
“Hệ thống.”
Cậu kêu thầm trong đầu một tiếng.
Ngay lập tức, một tiếng “keng” vang lên: “Hệ thống 666 là vì ngài phục vụ, ký chủ có gì thắc mắc sao?”
“...”
Đêm hôm trước, hệ thống cho cậu biết, thế giới này của cậu, thực chất chỉ là một quyển sách, một quyển tiểu thuyết đam mỹ vạn nhân mê, mà ở nơi này cậu chỉ là một nhân vật pháo hôi vai ác, là một con ma bệnh triền miên từ nhỏ, sống trên đời này chỉ là để đối nghịch với nhân vật chính thụ vạn nhân mê, cung cấp cho nhân vật chính công có cơ hội anh hùng cứu mỹ nhân.
Theo như trong sách miêu tả, cậu ở trong một buổi tiệc tối muốn làm nhục nhân vật chính Hạ Dương không thành, lại còn biến mình thành tâm điểm của sự chỉ trích, thực hiện giá trị của một cái bia đỡ đạn, mấy ngày sau liền thành công xuống đài, bị đưa vào ICU.
Cậu có chút ấn tượng về phần nội dung vở kịch này.
Một tuần trước, cậu đã gặp Hạ Dương trong buổi tiệc từ thiện của Hạ gia, còn bị Hạ Dương không cẩn thận làm đổ rượu vang đỏ vào người.
Bởi vì cậu có bệnh sạch sẽ, nên đã từ chối Hạ Dương luống cuống tay chân cầm khăn tay giúp mình lau chùi.
Chỉ là khi Hạ Dương đưa tay ra thì lùi lại nửa bước, thời điểm Hạ Dương xin lỗi thì xoay người rời đi. Chỉ thế mà cũng là làm nhân vật chính chịu nhục nhã?
Chỉ bởi vì cậu có thái độ lạnh nhạt, mà Hạ Dương đã không chịu được tổn thương nảy sinh lòng tự ái?
Lại chỉ vì bị phản phệ, mà cậu nhất định phải bị đưa vào ICU?
Chẳng nhẽ bởi vì nhân vật chính là vạn nhân mê, nên người đối nghịch với hắn ngay cả sống cũng không được sống sao?
Đại khái là ông trời cũng cảm thấy cái kịch bản này quá máu chó, nên đã ném cho cậu một cái hệ thống tự cứu.
Chúc Đồng nói: “Hơi thắc mắc một chút, tôi phải làm gì?”
Hệ thống nói: “Thời hạn một năm, ký chủ cần tìm thấy bạch nguyệt quang của nhân vật chính trong vòng một năm, cũng cần xoát điểm yêu thích, hệ thống sẽ căn cứ vào giá trị dữ liệu được ghi lại, sẽ có khen thưởng cho kí chủ, những nếu như điểm yêu thích là giá trị âm, ký chủ sẽ chết ngay lập tức.”
Chúc Đồng: “...Phần thưởng có cái gì?”
“Điểm yêu thích 10%, có thể thoát ly phòng ICU.”
“Điểm yêu thích 30%, có thể chữa khỏi các bệnh vặt.”
“Điểm yêu thích 50%, có thể chữa khỏi những bệnh tim phổi nghiêm trọng.”
“Điểm yêu thích 80%, có thể sở hữu một cơ thể khỏe mạnh cường tráng bách bệnh bất xâm.”
“Điểm yêu thích 100%, ký chủ có thể nhận được phần thưởng lớn nhất của hệ thống.”
“...”
Thân thể hiện tại của Chúc Đồng, quả thật là yếu đuối mỏng manh danh xứng với thực.
Gió thổi một lần liền cảm mạo, ho khan một hơi sẽ thổ huyết.
Ngã một cái chắc chắn sẽ gãy xương, cãi nhau sẽ lên cơn đau tim.
Hôm trước phải vào ICU cũng là bởi vì bệnh tim tái phát.
Vì thế nên những phần thưởng này đối với Chúc Đồng mà nói, đều là mê hoặc cực hạn.
Nếu có thể sống thì đâu ai muốn chết?
Nếu có thể khỏe mạnh thì nào có ai muốn bị bệnh đâu?
Huống chi nếu như cậu chết đi rồi, thì tiểu Tân phải làm thế nào bây giờ?
Nếu hai mẹ con Tần gia thực hiện được gian kế, cả đời còn lại của em gái cậu chẳng khác nào ở mãi trong nước sôi lửa bỏng?
Tuyệt đối không được!
Chúc Đồng dùng sức vỗ nệm một cái: “Nhiệm vụ này, tôi nhận!”
Kết quả là không cẩn thận va vào mép giường, lòng bàn tay đau nhói một cái, cậu giơ tay lên nhìn một chút… Chảy máu.
Hai ngày sau, tại trường trung học Đệ Nhất huyện Cống Thủy.
Đầu tháng chín, chính là thời gian khai giảng, dòng người trong trường học hết sức náo nhiệt, trong tòa nhà dạy học đầy những kẻ đến người đi.
Thiệu Minh vừa mới đi đến chân tòa nhà dạy học, thì đã bị một cô gái cản đường.
Cô gái đứng trước mặt hắn, nhíu mày thật chặt, khuôn mặt ngại ngùng, trong tay cầm một lá thư màu hồng nhạt: “Đàn anh, em… Em thích anh rất lâu rồi, anh có thể hẹn hò với em không?”
“...”
Thiệu Minh vẻ mặt tự nhiên, hơi nhíu lông mày nói: “Em yêu thích cái gì ở tôi?”
Nữ sinh ấy ngẩn ra, ngẩng đầu lên nói: “Em…”
“Tôi biết.” Đám người chưa kịp nói gì, Thiệu Minh lại nói: “Em thích tôi rất lâu rồi đúng không? Tôi cũng biết tôi dễ nhìn, nhưng yêu thích ai cũng không thể chỉ yêu thích vẻ bề ngoài của họ, em là một cô gái xinh đẹp, tôi nghĩ nhất định em sẽ không nông cạn như thế.”
Nói xong liền vòng qua nữ sinh, đi vào hành lang lớp học.
Nữ sinh: “...”
La Sách đi bên cạnh hắn quay đầu lại nhìn nữ sinh vẫn đang đứng sững sờ tại chỗ, sau đó lại xoay người giơ một ngón tay cái cho Thiệu Minh: “Quả thật là Minh ca, trước sau như một, lãnh khốc vô tình.”
Thiệu Minh liếc hắn một cái: “Con mắt nào của cậu thấy tôi lãnh khốc vô tình? Đây là do tôi từ chối người ta nhiều nên có trình độ.”
La Sách: “...”
La Sách lắc đầu một cái, lại như nghĩ tới cái gì, lại nói: “Đúng rồi, Minh ca, học kỳ này có khả năng cậu sẽ có bạn cùng bàn mới đấy.”
Thiệu Minh: “Bạn cùng bàn?”
“Đúng vậy, tớ tận mắt nhìn thấy thầy giáo sắp xếp chỗ ngồi, ngồi ngay bên cạnh cậu đấy.”
“Ồ.” Thiệu Minh nhàn nhạt lên tiếng: “Viên Thiệu Châu đã biết chưa?”
“Chắc hẳn là đã biết rồi nhỉ? Nghe nói người anh em mới tới là một mỹ nhân ốm yếu, các nữ sinh đã khen thì chắc hẳn mọi người đều phải biết đến chứ?”
Thiệu Minh nói: “Mỹ nhân ốm yếu? Đẹp đến thế sao?”
La Sách: “Cái này thì tớ không biết, nhưng cứ đi lên xem rồi biết, chỉ là không biết bọn người Viên Thiệu Châu có làm ra chuyện gì không.”
Thiệu Minh không nói gì.
Đám người Viên Thiệu Châu, vì Hạ Dương thích hắn mà đố kỵ ghen ghét, muốn làm cho học sinh toàn trường cô lập hắn, người nào ngồi cùng bàn với hắn bọn họ liền gây rắc rối.
Không có bạn cùng bàn hắn càng cảm thấy vui mừng vì được thanh tịnh.
Chỉ là không biết lần này lại là ai gặp xui xẻo?
Lớp ba khối 11 ban khoa học tự nhiên, vì có bạn học mới mà trong phòng học náo nhiệt không thôi.
“Cậu ấy thật dễ nhìn.”
“Bây giờ học sinh chuyển trường đều lựa chọn dựa vào nhan sắc sao? Tớ cảm thấy cậu ấy so với Hạ Dương còn đẹp hơn.”
“Có điều sắc mặt cậu ấy nhìn không tốt lắm, có phải là không thoải mái không?”
“Không phải là bọn Viên Thiệu Châu lại làm cái gì chứ? Ngồi cùng bàn với Thiệu Minh, tớ chưa thấy ai có thể kiên trì ngồi được quá một tuần.”
“Cậu ấy đã đứng yên ở bên cạnh bàn học được hai phút, cậu ấy đang nhìn cái gì thế?”
Nhìn bụi.
Chúc Đồng đến để tìm người, vậy mà người chưa tìm thấy, trước tiên đã gặp một cái thử thách lớn.
Cậu, Chúc Đồng, thiếu gia được nuông chiều từ bé của nhà họ Chúc thành phố A, nơi ở từ nhỏ đến lớn, quét tước dọn dẹp vệ sinh đều theo tiêu chuẩn của khách sạn năm sao.
Đây là lần đầu tiên cậu được nhìn thấy hình dạng của bụi bẩn.
Lại còn là kiểu tro bụi dày đặc một tầng trên mặt bàn.
Không tiếng động đứng nhìn bụi bẩn một ngày, cậu nhận thua, thở dài một hơi, sau đó đút tay vào túi vải bên người lấy ra vũ khí của mình - nước sát khuẩn, găng tay dùng một lần cùng khăn lau.
—
*Nguyên văn chỗ này là 666, trong tiếng Trung cụm số 666 được viết là 六 六六 và cách phát âm của từ này sẽ là /liùliùliù/. Tuy nhiên cách đọc của từ này lại có phần tương đồng với chữ 牛 phát âm là /Niú/. Hàm ý của từ này là để khen ngợi 1 người quá giỏi, khả năng cực kỳ “trâu bò”. Ý của Chúc Đồng là đang mỉa mai sự giả tạo của Tần Mạn Văn khiến cậu không nhịn được mà phải khen “trâu bò”.