Mấy thời gian tự học buổi tối, Chúc Đồng đã xem xong cuốn tiểu thuyết
《Chờ ngày anh yêu em》kể về câu chuyện của một cô gái dũng cảm theo đuổi nam thần.
Nữ chính xinh đẹp, trong nháy mắt được nam chính nhớ tới, từ đó mọi hoạt động của nữ chính đều ảnh hưởng đến tâm trạng của nam chính.
Đây chính là một câu chuyện ngọt ngào ung dung hằng ngày.
Mưu kế của nữ chính đối với nam chính đơn giản là thuận buồm xuôi gió.
Cùng là dạng “Văn”, tại sao cách đãi ngộ của cậu lại khác nhau như vậy?
Hắn không có những theo đuổi cao cả như nữ chính, hắn chỉ muốn làm bạn bè và tự cứu mạng mình.
Nhưng tại sao Thiệu Minh lại khó phục vụ như vậy?
Chúc Đồng khó hiểu: “Tại sao mục tiêu nhiệm vụ của ta lại là Thiệu Minh?”
Đây thực sự là câu hỏi mà cậu luôn muốn hỏi.
Trái tim Bạch Nguyệt Quang có liên quan gì đến cậu?
Tại sao cuộc đời cậu lại gắn liền với sự sủng ái của Bạch Nguyệt Quang?
Hệ thống nói: “Bởi vì hắn cùng quan hệ với vạn người mê chỉ có đúng một người duy nhất là người không phải vì vạn người mê mà động tâm.”
Chúc Đồng: “...”
Trong nguyên tác, thái độ của Thiệu Minh đối với vạn người mê cũng giống như cậu, thậm chí so với cậu càng kém hơn.
Nhưng cái kết của Thiệu Minh hoàn toàn ngược lại với của cậu.
Sau khi tốt nghiệp trung học, Thiệu Minh cũng đến thành phố A, vì để thoát khỏi dây dưa vạn người mê, hắn chỉ bằng với sức lực của một người, một tay phá đổ công ty của vạn người mê.
Không ai biết hắn đã làm điều đó như thế nào.
Sau khi làm được điều này, hắn không những không bị săn đuổi bởi vạn người mê, những thân phận hiển hách, những người theo đuổi mà còn an toàn rời khỏi đất nước, ra nước ngoài an cư lạc nghiệp.
Thế giới này chính là không công bằng như thế.
Vậy chỉ vì vận may tuyệt vời và nhân phẩm bạo phát của Thiệu Minh mà cậu, là kẻ ác phải ôm đùi Bạch Nguyệt Quang nếu muốn sống sót?
Chúc Đồng lại nặng nề thở dài.
Tốt xấu gì cũng là một con đường sống.
Cậu lặng lẽ quay đầu nhìn về phía bên cạnh, lại phát hiện chỗ ngồi kia đã trống không.
“?”
Chúc Đồng ngẩn người: “Thiệu Minh đâu?”
666: “Lúc ngươi đang xem đến kết cục của cuốn tiểu thuyết kia thì hắn đã rời khỏi phòng học rồi.”
Chúc Đồng: “...”
Cậu chỉ có thể đơn giản thu dọn đồ đạc của mình, sau đó quay trở về ký túc xá trước.
Ký túc xá trường Nhất Trung ở Cống Thủy, Chúc Đồng đã nhìn thấy nó trong cuộc họp giao ban ở trường học trước khi chuyển sang trường khác.
Tuy là ký túc xá tám người, nhưng không gian không phải là nhỏ, giường tủ và tủ đồ đều được sắp xếp gọn gàng, môi trường cũng được coi là sạch sẽ.
Nếu đã đến trường này rồi, cậu vẫn phải học cách hòa nhập với cuộc sống của trường.
Chỉ là chỗ để dừng chân thôi, cũng không phải vấn đề lớn gì.
Chúc Đồng nghĩ như vậy.
Hệ thống phức tạp nghĩ: Ký chủ của hắn vẫn còn quá ngây thơ.
Đến cửa ký túc xá, Chúc Đồng đã nhận ra một vấn đề rất lớn!
Cậu không quan tâm hành lang có bao nhiêu hẹp, trước khi đèn ký túc xá tắt có bao nhiêu ồn ào cậu cũng không tính đến.
Nhưng ký túc xá sạch sẽ và ngăn nắp trong cuộc họp giao ban đã đi đâu rồi?
Trong số tám chiếc giường trong ký túc xá, chỉ có 6 chiếc là có chăn bông, ngoại trừ một chiếc giường gần cửa được gấp chăn bông, còn năm chiếc giường còn lại giống như chuông của một La Hán, mỗi chiếc đều có hoa văn riêng.
Chiếc giường với chiếc chăn được gấp lại có vẻ là chiếc giường mà thầy hiệu trưởng đã sắp xếp cho cậu.
Mà những người trong ký túc xá.
Ai đó vừa bước ra khỏi phòng tắm với giọt nước lấm tấm trên tóc, bước vào ký túc xá với đôi dép thấm nước, mỗi bước chân đều có một vết nước mờ trên sàn.
Giữa ký túc xá, hai người kê một cái bàn nhỏ, trực tiếp ngồi xổm trên mặt đất, ăn Mala Tang vô cùng hưởng thụ.
Mùi dầu ớt lan khắp ký túc xá.
Hai đứa còn lại ngủ trên giường tầng trên, vừa nghịch điện thoại vừa gác chân lên thành giường, chân lủng lẳng.
Chúc Đồng: “...”
Chúc thiếu gia chưa bao giờ nhìn thấy một trận chiến như vậy, liền chết lặng.
Vừa đúng vào lúc này có người nhìn thấy cậu, nhiệt tình chào hỏi nói: “Là Chúc Đồng sao? Đến rồi à? Ăn Mala Tang không?”
“Còn có xúc xích nữa, cậu có muốn ăn một ít không?”
“...”
Chúc Đồng sắc mặt tái mét.
Cậu đem toàn bộ sức lực ở trên mặt nặn ra một nụ cười, lễ phép nói: “Mình không ăn, các cậu ăn đi, mình... mình đột nhiên nhớ đã để quên đồ trong phòng học, mình đi lấy nó đây.”
Cậu dường như là chạy trối chết.
“Hệ thống hệ thống hệ thống!”
Cậu vừa chạy ở hành lang vừa triệu hồi 666.
Hệ thống 666 đã kịp thời phản hồi: “Ký chủ bị sao vậy?”
Chúc Đồng nói: “Không phải nói Bạch Nguyệt Quang là người rất chú trọng hình tượng sao? Hắn sống ở nơi này?”
Hệ thống nói: “Ta nói Bạch Nguyệt Quang sống ở đây khi nào?”
“...”
Thiệu Minh không sống ở đây? Vậy thì hắn sống ở đâu?
666: “Ngươi có phải là không biết có loại sách tên là học ngoại trú sao?”
Chúc Đồng: “...”
Cậu từ nhỏ đến lớn đều là đi học nội trú.
Hơn nữa cậu quanh năm suốt tháng không có đến trường vài lần.
Bệnh viện chính là ngôi trường thứ hai của cậu.
Hoàn toàn không nghĩ về nó!
Cậu còn đặc biệt giải thích rằng ông nội không nên đối xử đặc biệt với cậu!
Cậu đều đã làm những gì?
Chúc Đồng nhất thời quyết định: “Ta đi tìm hiệu trưởng.”
Cậu cũng phải học ngoại trú.
Hệ thống nhắc nhở cậu: “Hiện tại đã tối rồi.”
“...”
Buổi tối không làm được thủ tục học ngoại trú.
Trừ phi là đặc quyền.
Nếu những người khác biết thì sẽ nghĩ gì về cậu?
Chúc Đồng chỉ còn sót lại 5% cảm độ.
Vốn là đường tiến độ không có phong phú gì chỉ sợ là chó cắn áo rách*.
(*): sẽ càng tồi tệ hơn.
Hệ thống an ủi hắn nói: “Chỗ ở quan trọng hơn hay tính mạng quan trọng hơn?”
Chúc Đồng nói: “Nó cũng quan trọng như vậy.”
Hệ thống: “...”
Cuối cùng cũng thỏa hiệp.
Sau khi tắt đèn, nằm ở trên ván gỗ giường cứng rắn, tất cả tế bào trong cơ thể Chúc Đồng đều cảm thấy bồn chồn.
Chiếc giường quá cứng, không thoải mái.
Tiếng ngáy, khó nghe.
Mùi chân thối, khó ngửi.
Căn bản là không ngủ được!
Nằm đến hơn nửa đêm, Chúc Đồng không thể chịu được nữa, lặng lẽ từ trên giường bò lên đứng ở ban công.
Khoảnh khắc hít thở bầu không khí trong lành, cậu đột nhiên cảm thấy mình như được sống lại.
Cậu lấy điện thoại ra và kiểm tra thời gian.
Bốn giờ sáng.
Được, còn hai tiếng nữa là đến thời gian tự học.
Cậu quyết định không ngủ nữa.
Buổi đầu tự học, Chúc Đồng xuất hiện trong lớp với hai quầng thâm dưới mắt.
Chúc Đồng ngồi vào chỗ một hồi, liền trực tiếp bò ra bàn ngủ.
Có nhiều bạn trong lớp sợ muộn, cũng có đến lớp sớm để kịp giờ học nên cậu cũng không đột ngột lắm.
Ban đầu, không ai để ý rằng cậu có gì đó không ổn, cho đến khi sau cả một buổi tự học, đám đông trong căng tin giẫm đạp lên tòa nhà dạy học như động đất, Chúc Đồng vẫn bất động.
Đường Noãn đang chuẩn bị đi ăn sáng sau khi đọc thuộc lòng đoạn văn, nhìn thấy Chúc Đồng vẫn nằm trên bàn, cô cười bất lực đẩy cánh tay Chúc Đồng: “Chúc Đồng, chúng ta đi ăn cơm thôi.”
“...”
Không trả lời.
Đường Noãn hơi giật mình, lại lên tiếng gọi: “Chúc Đồng?”
“Hửm?” Chúc Đồng quay đầu, đáp lại một tiếng.
Thiệu Minh vừa mới tháo tai nghe xuống, liền nghe thấy có người lo lắng gọi người bạn cùng bàn của mình, cúi đầu xuống thì thấy khuôn mặt đỏ bừng khác thường.
“...”
Chúc Đồng thở gấp, có vẻ đang rất khó thở.
Vẻn vẹn một buổi tối không nhìn thấy, Thiệu Minh cảm thấy cậu bạn cùng bàn có vẻ yếu hơn hôm qua.
Hắn đưa tay thăm dò trán cậu, hơi cau mày nói: “Cậu bị sốt.”
“Sốt?” Đường Noãn cả kinh, theo bản năng cũng duỗi tay sờ trán: “Trời ạ làm sao mà lại nóng như thế này?”
“...”
Chúc Đồng rốt cục cũng hoàn toàn bị đánh thức, cậu uể oải vẫy vẫy tay: “Không có chuyện gì đâu.”
Khả năng là tối hôm qua trúng gió lạnh, có chút cảm.
Thiệu Minh: “...”
Chỗ nào có vẻ ổn?
Đường Noãn cũng vội vàng nói: “Đều đã nóng như vậy mà cậu còn nói không sao, đi thôi, mình đưa cậu đến phòng y tế.”
Đây là một lớp trưởng có trách nhiệm.
Và cũng là người sẽ hành động.
Vừa nói xong, cô đi tới bàn của Chúc Đồng đưa tay đỡ cậu dậy.
Giúp một chút, còn hơn là không giúp được gì.
Cô quay đầu nói: “Thiệu Minh, nhanh đến giúp mình một chút.”
Thiệu Minh: “...”
Là hình tượng giúp người làm niềm vui của hắn quá in sâu vào lòng người sao?
Hắn cười khổ một cái, dường như là miễn cưỡng đứng lên.
Cơ thể đột nhiên bị người khác nâng dậy, hơi thở xa lạ khiến Chúc Đồng theo bản năng mà tránh ra một chút: “Không có chuyện gì, để mình tự đi cũng được...”
Kết quả cậu vần chưa chưa thoát ra được thì dưới chân đã lảo đảo, lại nặng nề ngã trở lại.
Thiệu Minh theo bản năng kịp thời đón được người, hai người đồng thời sững sờ.
Chúc Đồng ngả vào vòng tay Thiệu Minh, một luồng khí xa lạ xẹt qua người, hình như ... cũng không cảm thấy chán ghét như cậu nghĩ.- đọc truyện tốt hơn trên app TYT
Thiệu Minh đỡ cậu, nhiệt độ nóng bỏng áp sát ở trên người, không nói ra được chính là cái tư vị gì.
“Cậu định đi đâu? Lúc này cậu còn định làm gì nữa?”
Đường Noãn mắng cậu một câu, cắt ngang bầu không khí kỳ quái nhất thời giữa hai người.
Chúc thiếu gia vốn chưa từng bị ai nói nặng lời, lại bị cô khiển trách, hai người ngơ ngác dìu ra khỏi phòng học.
Trong phòng y tế của trường, Chúc Đồng được cô giáo y tế sắp xếp nằm lên trên giường bệnh.
Tình trạng kéo dài suốt một buổi sáng dường như đã xấu đi, khi nằm xuống, ý thức của cậu có chút mơ hồ.
“Chỉ là bị cảm lạnh, truyền hai bình một chút là không sao.”
Cô giáo chỉ đơn giản kiểm tra một chút, lại đẩy cổ áo của cậu ra nhìn: “Còn có dấu hiệu bị dị ứng, chú ý vệ sinh nhiều hơn một chút.”- đọc truyện tốt hơn trên app TYT
Đường Noãn đã ra ngoài từ lâu khi bác sĩ nói sẽ kiểm tra, lúc này chỉ có Thiệu Minh đang đứng bên cạnh giường.
Hắn nhìn cổ áo của người trên giường bị mở ra, lộ ra xương quai xanh tinh xảo, trên làn da trắng lạnh lẽo đặc biệt rõ ràng vài mảng sưng đỏ.
“...”
Nhìn người trên giường, trong đầu Thiệu Minh hiện lên một vài từ: nhỏ nhắn và yếu ớt.
Thoạt nhìn, loại thiếu gia lớn lên trong nhà kính này, tại sao lại chuyển đến trường học của bọn họ?
Thiệu Minh chắc chắn rằng hắn chưa từng nhìn thấy người này bao giờ.
Mục đích của việc cậu ta cùng bàn với mình là gì?
Loại lời giải thích vì học tập này, hắn một chữ cũng không tin.
Trong lòng tuôn ra một trận buồn bực không tên, dường như cũng không nghe được hơi nhíu nhíu mày, nhanh chóng lấy lại sự thờ ơ của mình.
Hắn cũng không ở lại phòng y tế lâu, rời đi sau khi cô giáo y tế truyền nước cho Chúc Đồng.
Bị cảm lạnh và dị ứng da, cho nên Chúc Đồng không thể trở lại lớp học cả buổi sáng.
“Nghe nói bạn cùng bàn của cậu ốm rất nghiêm trọng sao?”
Buổi trưa ở căng tin trường học, La Sách và Thiệu Minh đang ngồi đối mặt trên bàn ăn, bới phần cơm vào trong miệng.
Động tác của Thiệu Minh tao nhã hơn nhiều, gắp miếng khoai tây bỏ vào trong miệng, nhai kỹ nuốt chậm rồi mới nói: “Bị sốt, ba mươi tám độ.”
Da còn bị dị ứng.
Nhìn vết màu hồng trên cổ người kia, cũng dễ dàng khiến người khác hiểu lầm.
Xì.
Không biết đang suy nghĩ gì, sắc mặt Thiệu Minh nhất thời trở nên xa lạ.
La Sách nhìn hắn nói: “Tại sao lại cảm thấy cậu không thân thiện lắm với người bạn cùng bàn mới nhỉ?”
Thiệu Minh cười nói: “Vẫn còn tốt.”
La Sách: “...”
Vẫn là cái ý tứ này?
Cậu ta lại bới thêm một miếng cơm, đột nhiên nhìn hắn chằm chằm: “Cậu ấy sẽ không phải vì theo đuổi cậu mà đến chứ?”
Thiệu Minh trầm mặc nói: “Cậu ta đến từ thành phố A.”
“Từ thành phố A đến thì làm sao...” La Sách nói một trận, lông mày căng thẳng: “Cậu nghi ngờ cậu ấy là cha đẻ của cậu sao..”
Thiệu Minh lập tức liếc mắt mắt nhìn cậu ta.
La Sách lập tức thay đổi lời nói: “Là do đằng kia sắp xếp sao?”
“...”
Thiệu Minh không nói.
La Sách nói: “Không thể nào, chỉ là lần trước chúng ta phát hiện ra được, bọn họ dám lặp lại thủ đoạn tương tự? Bọn họ muốn giám sát cậu mà sắp xếp ngồi cùng bàn với cậu sao? Bọn họ ngu ngốc sao?”
Thiệu Minh lại cười nói: “Cũng có thể, có khả năng là thực sự ước mơ mình? Dù sao mình cũng đẹp trai như vậy mà.”
La Sách: “...”
La Sách bĩu môi lại nói: “Tôi muốn nói là anh Minh, anh quá nhạy cảm rồi, ở thành phố A nhiều người như vậy, anh không thể cảnh giác với mọi người ở thành phố A đúng không? Những người khác ở thành phố A cũng không có trêu chọc đến cậu.”
Thiệu Minh nói: “Yêu thương đầu óc, tránh xa thành phố A.”
La Sách: “... Cậu đây là kỳ thị khu vực.”
Thiệu Minh cũng không phủ nhận.
La Sách cảm thấy không thể nói chuyện với hắn nên tập trung vào việc ăn cơm.
Thiệu Minh đặt đũa xuống, đợi cậu ta ăn xong.
Hắn không thực sự kỳ thị khu vực.
Chỉ là có quá nhiều việc lộn xộn, không tránh khỏi có thêm vài trái tim.
Hắn không thích sự bất định đột ngột xung quanh mình.
Và người đó rõ ràng đến với một mục đích nào đó.
Nếu người đó thực sự đến để học tập và không đến để trêu chọc hắn, hai người nước sông không phạm nước giếng, hắn sẽ không ngại duy trì mối quan hệ thân thiện với bạn cùng bàn.
Nhưng mà nếu như người khác sớm đã không nghĩ được ra như vậy, vậy thì sẽ coi là một chuyện khác.
Trong phòng giáo vụ của trường học, Chúc Đồng vừa mới truyền nước xong thì đã đến tìm Thì Ôn Thư ngay lập tức.
Bởi vì da bị dị ứng, nguyên nhân liền không có hỏi, liền làm cho cậu thủ tục học ngoại trú.
Cậu cũng cần phải đi gặp hiệu trưởng.
Buổi chiều học xong, cậu lại nhờ chú Lưu hỗ trợ tìm một nơi ở bên ngoài trường.
Hiệu suất làm việc của chú Lưu rất cao, rất nhanh đã sắp xếp xong.
Sau buổi tối tự học đã tan, Chúc Đồng đi theo hướng dẫn đường do chú Lưu gửi cho anh và tìm đến nơi đã được sắp sẵn.
Là một xóm trọ cách trường không xa.
Nhà trọ được thiết kế theo kiểu sân trong, tuy điều kiện không tốt như khách sạn năm sao nhưng cũng rất sạch sẽ.
Chủ nhà trọ là một phụ nữ trạc 30 tuổi, đưa Chúc Đồng vào phòng đã đặt trước, sau khi mở khóa cửa, cô đẩy cửa bước vào nói: “Anh chàng đẹp trai, cậu cũng là học sinh trường Nhất Trung à?”
Gian phòng thì ở tầng 1, đối diện sân, Chúc Đồng đi theo cô đi vào, gật gật đầu nói: “Ừm.”
“Thật là trùng hợp.” Cô chủ cười nói: “Phòng bên cạnh cậu cũng là học sinh trường Nhất Trung. Cậu ấy học lớp 11 lớp ba, cậu học lớp nào vậy?”
Chúc Đồng vừa định nói “Cháu cũng là lớp ba”, bỗng nhiên nghĩ đến cái gì đó, đột nhiên cậu sững sờ.
Sẽ không trùng hợp như vậy chứ.
Hôm nay khi đi làm thủ tục học ngoại trú, cậu tình cờ hỏi, hình như ngoài cậu ra chỉ có một người ở lớp ba vẫn đang sinh hoạt ngoại trú.
Trong lòng Chúc Đồng căng thẳng: “Cháu có thể hỏi một chút, cậu học sinh kia tên là...?”
“Há, cậu ấy tên là...”
Bà chủ vừa định nói thì cửa sân đột nhiên bị đẩy ra từ bên ngoài, một người đi xe đạp từ bên ngoài bước vào.
Bà chủ hai mắt lập tức sáng lên: “Này, nhắc tào tháo tào tháo đến, Thiệu Minh, chúng ta đang nói tới cháu.”
Lòng Chúc Đồng đột nhiên chìm xuống.
Bà chủ bà không thể nói rõ ràng ra sao?
Là nói “Ta” không phải nói “chúng ta” a!
Cậu căn bản không biết Thiệu Minh sống ở đây!
Thiệu Minh đang đứng ở cổng sân, khi hắn nhìn lên thì thấy người bạn cùng bàn đang đứng với bà chủ.
Hắn sững sờ một lúc, trong mắt hiện lên một tia lạnh lùng.
Hắn cười nói: “Chúc Đồng? Trùng hợp như vậy sao?”
Chúc Đồng: “...”
Đúng vậy, đúng thật là khéo.
Là thực sự trùng hợp nha!
Muốn cậu phải giải thích như thế nào đây a a a a!
Chúc Đồng nội tâm điên cuồng gào thét, mặt ngoài vẫn tỏ ra bình tĩnh.
Cậu dừng một chút, chính là muốn nói, trong đầu hiện lên tiếng vang của hệ thống đang nhắc nhở: “Cảm độ của Bạch Nguyệt Quang giảm xuống 5%, mức độ yêu thích hiện tại là 0%.”
Chúc Đồng: “...”
Không ngừng cố gắng cũng không có.
Cậu có phải sẽ đi gặp Diêm Vương hay không?