Sau khi quấy nhiễu làm cho nước vẩn đục, Dương Xán liền rời đi.
Chúc Đồng làm thế nào cũng không nghĩ tới, vốn cho rằng là mưa đúng người đúng lúc, quay đầu lại thành heo đội hữu.
Hơn nữa giọng nói của Dương Xán không nhỏ, sau khi nói mấy câu đó, hầu như cả lớp ai cũng đều nghe thấy.
Trong lúc nhất thời ánh mắt của một đám bát quái đều tập trung ở trên người cậu.
Cũng may chuông vào lớp reo lên, Chúc Đồng mới tạm thời tránh khỏi bị cả lớp vây xem.
Cậu lén lút nhìn Thiệu Minh một chút.
Vẻ mặt của Thiệu Minh rất bình thản ung dung, dường như là không đem lời nói vừa rồi của chủ nhiệm lớp không để ở trong lòng.
Chính là độ hảo cảm làm cho khuất phục a! !
Sớm biết cậu liền không cùng với hiệu trưởng nói muốn cùng với Thiệu Minh ngồi chung một bàn.
Ngược lại lớp ba cũng chỉ có chỗ bên cạnh của Thiệu Minh là còn trống.
Không có ai sẽ thích một người có mục đích tiếp cận mà họ không biết!
Chúc Đồng nặng nề thở dài.
Đúng thật là họa vô đơn chí mà.
Cậu nhìn nhãn dán trên máy tính để bàn bị Viên Thiệu Châu cào xước, nhìn thế nào cũng không vừa mắt.
May mắn cậu sớm đã có chuẩn bị kỹ lưỡng, mua hai cuộn giấy dán.
Thiệu Minh chỉ nghe thấy tiếng xoẹt xoẹt, quay đầu lại thì thấy miếng dán mà bạn cùng bàn đã dày công dán lên, liền xé sạch.
Thay cuộn giấy dán khác.
Thiệu Minh: “...”
Cái này nếu như bị Viên Thiệu Châu nhìn thấy, cậu ta sẽ nhẫn nhục chịu đựng và chịu khó lau những miếng dán “sạch sẽ” và xé chúng ra làm rác.
Thiệu Minh không khỏi nở nụ cười.
Có phải anh chàng này đang cố tình? Hay vẫn là cố ý?
Có kinh nghiệm lần đầu tiên, thì lần thứ hai động tác gọn gàng hơn nhiều.
Trước khi giáo viên chủ nhiệm bước vào lớp học, Chúc Đồng đã hoàn thành công việc tuyệt vời của mình là thu dọn bàn học.
Giáo viên chủ nhiệm của lớp ba là một nam lão sư hiền lành tên là Thì Ôn Thư.
Đại khái bởi vì giáo viên ngữ văn, ngay cả tên người, đều đậm chất phong độ của người tri thức.
Thì Ôn Thư vừa đi vào phòng học, tầm mắt phóng thẳng đến dãy cuối cùng của lớp sát cửa sổ.
Hắn vừa nghe chủ nhiệm lớp nơi đó nói học sinh chuyển trường của hắn Viên Thiệu Châu bị bắt nạt nên đến lớp muộn.
Hắn có ý định động viên bạn học mới, nên nói thẳng: “Trước khi cuộc họp lớp bắt đầu, để tôi nói một điều trước, Chúc Đồng, lên bục giảng đi.”
Chúc Đồng: “...”
Đứng trên bục giảng, Thì Ôn Thư cười nói: “Mọi người đã biết rằng năm nay lớp chúng ta có một học sinh mới chuyển đến, Chúc Đồng, đến giới thiệu bản thân đi.”
Hắn vừa dứt lời, mấy bạn nữ phía dưới bắt đầu châu đầu ghé tai.
“Hóa ra cậu ta tên là Chúc Đồng a?”
“Tên cũng liền đáng yêu như vậy.”
“Chúc mừng lớp ba của chúng ta có thêm một anh chàng đẹp trai mới.”
Chúc Đồng không hề bị chứng sợ sân khấu, nói ngay: “Xin chào mọi người, mình tên là Chúc Đồng, đứa trẻ trong truyện cổ tích.”
Cả lớp đều im lặng mỉm cười, chờ câu sau của cậu.
Nhưng mà lúc sau khi nói xong một câu này, Chúc Đồng liền trầm mặc.
Cậu ở trên bục giảng nháy mắt mấy cái.
Các học sinh ở bên dưới cũng nháy mắt mấy cái.
Mắt to trừng mắt nhỏ, hai mặt nhìn nhau.
Cái này... không còn nữa sao?
Thì Ôn Thư bất đắc dĩ cười cười: “Không còn cái gì muốn nói cũng mọi người nữa sao?”
Chúc Đồng mờ mịt quay đầu: “Nói cái gì ạ?”
Thì Ôn Thư: “...”
“Ví dụ như, em từ đâu đến? Em thích cái gì?”
Chúc Đồng nói: “Mình đến từ thành phố A.”
“...”
Thiệu Minh đang để điện thoại di động trên bàn, hướng về vỏ mặt kính di động chỉnh lại tóc mái, lúc nghe thấy từ “Thành phố A”, hắn lập tức liền nhìn lên bục giảng.
Đôi mắt đẹp của hắn có chút dò xét, sắc mắt tối sầm lại.
Lớp học cũng im lặng trong giây lát vì địa danh mà cậu đột ngột nói ra.
“Thành phố A? Cậu ấy cũng đến từ thành phố A sao?”
“Lại là thành phố A? Mình nhớ rõ Hạ Dương cũng đến từ thành phố A.”
“Thật sao? Cậu ấy tới đây không phải vì Thiệu Minh đúng không? Nhân duyên học thần là vô hạn a.”
“Hẳn là như vậy rồi, thầy Dương không phải đã nói rồi sao? Cậu ấy đến vì Thiệu Minh.”
“Có trò hay để xem rồi.”
Thì Ôn Thư không biết nhiều về những câu chuyện phiếm trong khuôn viên trường, thấy Chúc Đồng nói gì đó, cậu lại cứng họng, chỉ nghĩ cậu là đang cẩn trọng một chút trong môi trường mới, cũng không muốn làm cậu khó xử.
“Tất cả đều yên lặng.” Thì Ôn Thư cắt đứt cuộc thảo luận của học sinh. “Có bạn học mới ở đây. Các em phải giúp đỡ lẫn nhau. Ngoài ra, thân thể Chúc Đồng không được khỏe lắm, các em cần chiếu cố bạn mới một chút, có nghe thấy không?”
Dưới lớp lập tức có người đáp lại.
Thì Ôn Thư ra hiệu cho Chúc Đồng trở lại chỗ ngồi.
Chỉ là từ khi cậu lên giới thiệu bản thân xong, bầu không khí trong phòng học như trở nên không giống nhau.
Chúc Đồng cũng không rõ vì sao, mãi tận cho tới khi chủ nhiệm lớp rời đi, nữ sinh ngồi ghế phía trước tiếp lời cậu.
“Xin chào bạn học Đồng, mình là Đường Noãn, tiểu đội trưởng lớp ba, về sau cậu có nhu cầu gì có thể đến mình mình.”
Đường Noãn là một cô gái xinh đẹp da đen chân dài điển hình, tóc mái ngố gọn gàng, đôi mắt to sáng long lanh khiến người ta dễ mến.
Chúc Đồng lễ phép gật đầu: “Xin chào.”
Lúc này, bạn cùng bàn của Đường Noãn cũng quay đầu lại, trực tiếp hỏi: “Mà này, cậu thật sự là người thành phố A sao?”
“... Đúng vậy.”
Chúc Đồng nhàn nhạt trả lời một tiếng.
Cậu không biết làm thế nào để đối phó với loại cô gái thậm chí không đặt câu hỏi về giới thiệu bản thân.
Người nọ lại nói: “Vậy thì cậu có biết Hạ Dương không? Cậu ấy cũng đến từ thành phố A, cũng là sinh viên trường Nhất Trung chúng ta.”
“...”
Hạ Dương, cậu đơn giản là không biết quá nhiều.
Vừa rồi tại sao đột nhiên hỏi đến Hạ Dương?
Chu Đồng đột nhiên có một linh cảm chẳng lành.- đọc truyện tốt hơn trên app TYT
Đường Noãn không ngờ rằng người bạn cùng bàn của mình lại đột nhiên hỏi về Hạ Dương, vì vậy cô vội vàng nói: “Điền Mạn, đừng nói lung tung.”
Điền Mạn bất mãn nói: “Làm sao? Chỉ hỏi một chút thôi mà?”
Đường Noãn: “Cậu...”
Cô do dự hướng về phía Thiệu Minh bên cạnh liếc nhìn, không biết làm sao để ngăn cản.
Chúc Đồng cũng nhìn Thiệu Minh một chút, thấy thần sắc hắn không có gì kì lạ, chần chừ hỏi: “Hạ Dương mà các cậu nói là ai vậy?”
Điền Mạn tập tức tâm tình kích động nói: “Hạ Dương là một anh chàng đẹp trai từ năm nhất cấp ba đã chuyển đến trước cậu. Cậu ta đến đây chuyên môn là vì học thần của chúng ta, việc cậu ấy theo đuổi Thiệu Minh cả trường này đều biết hết, Dương lão sư không phải nói cậu vậy...”
“Điền Mạn!” Đường Noãn đột nhiên lớn tiếng đánh gãy cô.
Tiếng nói của Điền Mạn đừng lại, nhìn Đường Noãn một chút, lại nhìn về phía Thiệu Minh đang im lặng, không cam lòng bĩu môi, quay lại chỗ ngồi của mình.
Đường Noãn xấu hổ nói: “Xin lỗi cậu Chúc Đồng, cô ấy nói chuyện đều là không giữ mồm giữ miệng, cậu đừng để bụng.”
Chúc Đồng cười gật gù.
Đường Noãn xấu hổ đến mức không dám nói chuyện lại với cậu.
Ngay khi cả hai quay lại, nụ cười trên mặt Chúc Đồng liền biến mất.
Cuối cùng thì cậu cũng biết vấn đề là gì!
Cả lớp hình như đã hiểu nhầm điều gì đó.
Vì cả cậu và Hạ Dương đều đến từ thành phố A, thời gian này là lúc Hạ Dương theo đuổi Thiệu Minh một cách cuồng nhiệt.
Mà hiện tại cậu lại chuyển trường đến đây, lại yêu cầu ngồi vị trí cùng bàn với Thiệu Minh.
Dẫm vào vết xe đổ của Hạ Dương, khó tránh khỏi bị người khác hiểu lầm cậu đối với Thiệu Minh có cái tâm tư mà không thể để cho ai biết.
Trong nguyên tác, việc theo đuổi Bạch Nguyệt Quang vạn người mê vẫn là không chút lưu tình thái độ cự tuyệt.
Nhưng Hạ Dương vẫn đối với Thiệu Minh cực kỳ kiên trì theo đuổi.
Tùy rằng trước mặt người khác Thiệu Minh duy trì phong độ, nhưng sau lưng đã cảm thấy phiền phức vô cùng.
Hiện tại Thiệu Minh cảm thấy cậu như thế nào?
“Bạch Nguyệt Quang độ hảo cảm hạ thấp 4%, trước mặt độ hảo cảm 5%, xin mời Túc Chủ không ngừng cố gắng.”
Chúc Đồng: “...”
Tiếp cái gì?
Muốn làm sao mà tiếp được?
Chúc Đồng cảm thấy cậu rất cần thiết vì chính mình mà giải thích một chút.
Nhìn Bạch Nguyệt Quang đang vùi đầu làm bài tự hồ hoàn toàn không đếm xỉa, cậu muốn nói lại thôi nửa ngày, hai người cùng bàn một tiết học đối với Thiệu Minh câu nói đầu tiên: “Tôi và Hạ Dương không giống nhau, cậu yên tâm, tôi đối với cậu không có ý đó.”
“...”
Động tác giải đề của Thiệu Minh hơi ngừng lại.
Hắn ngẩng đầu lên, trên mặt cười khiến người ta cảm thấy như gió xuân ấm áp: “Ừm, tôi tin tưởng cậu.”
Chúc Đồng: “...”
Người này không giống như dáng vẻ tin tưởng nha!
Chúc Đồng trong lòng nói: “Hắn như này có tính là trên mặt cười hì hì, trong lòng MMP*?”
(*)(妈卖批): Phát âm là MA-MAI-PI, có thể viết thành từ viết tắt MMP. Đây là một từ mắng chửi vùng Tứ Xuyên, mang theo tính vũ nhục rất nặng, dịch thô ra tiếng Việt là “ĐMM”.
666: “... Đúng vậy.”
Chúc Đồng: “...”
Vì cái gì?
Cậu đã làm cái gì sai?
Vì cái gì mà hắn cũng bị người MMP?
Cam!
Vào lúc này Chúc Đồng cũng không dám trêu chọc hắn nữa.
Cậu quay đầu lại, định giả vờ giả vịt tìm quyển sách, kết quả mở ngăn kéo cặp lại phát hiện. Cậu một quyển sách cũng không có.
Cậu là người mới đến, cậu không biết phải đi đường nào để lấy sách giáo khoa và sách bài tập!
Chon nên cậu lần mò trong chiếc túi vải mà mình mang theo, lần mò xung quanh, cậu tìm thấy được một cuốn tiểu thuyết mà cậu chưa đọc xong trước khi xuất viện.
Chúc Đồng: “...”
Được thôi.
Có thể miễn cưỡng giết thời gian.
Buông lỏng một chút, lại tiếp tục nghĩ cách.
Cậu lật cuốn tiểu thuyết sang trang đã đánh dấu rồi đặt nó trên bàn.
Thiệu Minh vô tình liếc cậu một cái, sau đó quét mắt tới bìa cuốn tiểu thuyết của cậu.
《Chờ ngày anh yêu em》
Thiệu Minh: “...”
Ở bên ngoài lớp học, ngày khai giảng đi học chỉ có một số người quan tâm đi tìm hiểu, còn lại phần lớn địa điểm hội họp của mọi người thực sự tập trung trên diễn đàn.
Ngày hôm nay ở trên diễn đàn truyền khắp tin tức về Viên Thiệu Châu tìm cớ đến lớp ba kết quả lại thất bại tan tác mà quay trở về.
(Học sinh chuyển trường không sợ chết và trở nên nổi tiếng trong một trận chiến!)
(Thật sự là một con bê mới sinh không sợ hổ, đây là học sinh đầu tiên trong trường này dám trực tiếp quát mắng Viên Thiệu Châu!)
(Tôi chưa bao giờ thấy dáng vẻ Viên Thiệu Châu chật vật như vậy → Đính kèm là hình ảnh trán của Viên Thiệu Châu hài hước.)
(Không phải Viên Thiệu Châu luôn tự xưng là giáo bá Nhất Trung sao? Nghe nói học sinh mới chuyển đến còn là một bệnh nhân? Ngay cả bệnh nhân cũng không đánh được, thật quá xấu hổ!)
(Đừng xem thường người ta là bệnh nhân, bệnh nhân này có thể là người không tầm thường, người nhà từ thanh phố A đến, vẫn là hiệu trưởng cho sắp xếp chỗ ngồi.)
(Thành phố A? Đến vì Thiệu Minh sao? Cậu ta cùng Hạ Dương có quan hệ gì?)
(Đoán không chừng chính là mối tình tay ba hì hì hì.)
(Như vậy thì vấn đề đến rồi, các cậu cảm thấy học thần sẽ chọn ai?)
(Cậu ấy một người cũng không chọn ha ha ha ha ha)
(Học thần: Lạnh lùng.jpg)
Ở ngoài diễn đàn, Hạ Dương nhìn trên diễn đàn bị người khác trêu chọc, trong lòng một mảnh chua xót.
Cả trường ai cũng biết hắn yêu thích Thiệu Minh.
Thế nhưng cả trường cũng biết Thiệu Minh không thích hắn.
Hắn rời trường trung học tư nhân có điều kiện thuận lợi như vậy ở thành phố A, lại chuyển đến một huyện thành nhỏ ở thâm sơn cùng cốc này.
Lúc đó trong quán rượu hắn bị người khác quấy rầy, chính là Thiệu Minh là người đã đấm vào mặt của một tên trùm xã hội đen đang cố gắng cưỡng bức hắn đi.
Hắn đã yêu chàng trai dũng cảm, khôi ngô tuấn tú ấy ngay từ cái nhìn đầu tiên.
Nhưng bất luận hắn cố gắng như thế nào, Thiệu Minh cũng không chịu tiếp nhận tâm ý của hắn, ngược lại đối với hắn càng ngàng càng lạnh nhạt... thậm chí là căm ghét.
Thiệu Minh tại sao lại không thích hắn?
“Dương Dương cậu nghĩ gì vậy?”
Bên tai có một người nữ sinh đánh gãy suy nghĩ của hắn.
Hạ Dương theo bản năng khóa màn hình lại, ngẩng đầu cười nói: “A? Không có gì, làm sao vậy?”
Nữ sinh nói: “A, cũng không có chuyện gì, chỉ là muốn hỏi cậu một chút, cậu có xem trên diễn đàn không?”
Hạ Dương nói: “Không có a, trên diễn đàn có chuyện gì sao?”
Nữ sinh ngồi xuống bên cạnh hắn nói: “Nghe nói lớp 11 có một học sinh mới chuyển đến, cũng coi là đẹp trai, vẫn là cùng Thiệu Minh quen biết, cậu có biết cậu ấy không?”
Trên diễn đàn nghe sai đồn bậy, lời nói của Dương Xán đã hoàn toàn lọt vào tai người khác đã bị thay đổi.
Đương nhiên Hạ Dương biết nữ sinh đang nói đến ai, nhưng cố ý nghi ngờ nói: “Cái gì học trưởng a?”
“Chính là người này.” Nữ sinh đem điện thoại di động đưa cho hắn, là một tấm hình chụp thẳng mặt của người lớp ba.
Lúc nhìn thấy gương mặt đó, tay Hạ Dương theo bản năng mà quấn lại.
Chúc Đồng.
Hắn và Chúc Đồng, chỉ có một lần gặp mặt vội vàng trên yến hội.
Trong ấn tượng của hắn về Chúc Đồng, chỉ có là người kia đối với hắn là động tác tránh không kịp, còn có lúc rời đi lại nhìn hắn bằng ánh mắt lãnh đạm.
Dường như là đối với hắn tràn ngập khinh thường.
Tại sao Chúc Đồng lại đột ngột chuyển đến huyện Cống Thủy?
Tại sao cậu ta lại ngồi cũng bàn với Thiệu Minh?
Cậu ấy muốn làm gì?
Cảm giác nguy hiểm nảy sinh một cách tự phát.
Hắn ngẩng đầu nhìn cô gái, cười nói: “Là Chúc Đồng, mình biết cậu ấy, cậu có chuyện gì không?”
Nữ sinh trong mắt sáng người nói: “Thật sao? Vậy cậu có thể cho mình phương thức liên lạc không?”
Sắc mặt Hạ Dương bỗng chốc cứng đờ.
Nữ sinh như nhận ra được điều gì đó vội nói: “Mình không có ý định gì khác, mình chỉ muốn làm quen với cậu ấy một chút thôi... có được không?”
Hạ Dương cúi đầu, có vẻ ngượng ngùng nói: “Thực xin lỗi, mình không thể cho cậu phương thức liên lạc của cậu ấy, nhưng mình sẽ giúp cậu truyền đạt ý tứ.”
“Thật không? Cảm ơn Dương Dương.” Nữ sinh tươi cười rạng rỡ “Vậy mình chúc cậu sớm theo đuổi đến học thần, nhan sắc của cậu nhìn như vậy, thành tích học tập như vậy, điều kiện gia đình cũng tốt như vậy,học thần nhất định sẽ thích cậu.”
Những lời của hạ Dương rất hữu ích.
“Cảm ơn cậu.” Hắn chân thành nói.
Đúng vậy.
Nhất định là hắn còn chưa đủ nỗ lực.
Chỉ cần hắn cố gắng một chút nữa, Thiệu Minh nhất định sẽ nhìn đến hắn.
Hắn nắm chặt di động, một lần nữa mở màn hình, đăm chiêu nhìn tấm hình của Chúc Đồng.