Mưu kế của Ngụy Sanh Uyển đã rất thành công.
Tô Bạch Nguyệt rõ ràng cảm nhận được rằng ngay cả ánh mắt Tĩnh Văn nhìn nàng cũng mang theo mấy phần do dự muốn nói lại thôi.
Lục Ngạn hoàn toàn được miêu tả thành hình tượng một tuấn nam si tình đỉnh đầu xanh lè xanh lét. Bất kể nội cung hay ngoại cung, tất cả mọi người đều đang chỉ trích người đàn bà lẳng lơ là nàng.
“Muội muội ta tài đức vẹn toàn, nếu gả cho bệ hạ thì sẽ có ích lợi lớn.” Ngụy Táp ngồi đối diện với Lục Ngạn, giữa hai người cách một cái án kỷ.
Trên án kỷ đặt một bản đồ cương vực.
Đây là thiên hạ.
Lục Ngạn cụp mắt, vẻ mặt bình tĩnh như không nghe thấy lời Ngụy Táp nói.
Ngụy Táp có chút cáu kỉnh, hắn ngồi thẳng lưng bày ra vẻ hướng dẫn từng bước, nhưng trong lời nói lại lộ ra vẻ nóng nảy: “Lục Ngạn, ngươi bây giờ lấy được ngai vàng, cũng nên biết đây là công lao của ai. Ban đầu ngươi đã cứu mạng ta ở dưới nước, ta cứu mạng ngươi trong rừng núi. Chúng ta vốn nên không ai nợ ai. Hôm nay Ngụy An vương phủ ta giúp ngươi hòa thành đại sự, muội muội ta cảm mến ngươi, ta bỏ xuống mặt mũi tới làm thuyết khách, ngươi lại không nói tiếng nào, muốn qua cầu rút ván à? Rốt cuộc muội muội ta có chỗ nào không bằng nàng để cho ngươi coi thường?”
Ngụy Táp thở hổn hển một hồi, ngón tay Lục Ngạn vuốt ve bản đồ cương vực trước mặt, bàn tay khớp xương rõ ràng nhẹ nhàng đặt xuống, ép bản đồ dưới tay, nhìn bằng nửa con mắt, lộ ra vẻ ngang ngược.
Hắn khàn giọng nói: “Ta thà phụ thiên hạ cũng không thể phụ nàng.”
Chữ ‘nàng’ này đương nhiên là chỉ Linh Vận Quận Chúa, cũng tức là Tô Bạch Nguyệt.
Ngụy Táp nghẹn một hơi rồi tức giận nói: “Nhưng bây giờ nàng ta đã phụ ngươi, chẳng lẽ ngươi không biết bên ngoài đồn đại thành cái dạng gì sao?”
“Nàng ấy phụ ta, ta không ngại. Ta không phụ nàng ấy là tốt rồi.” Khi Lục Ngạn lên tiếng, vẻ mặt lạnh lùng nghiêm nghị của hắn dần dần dịu đi, tựa hồ nhớ tới chuyện gì ấm lòng. Nam nhân chậm rãi nhếch lên khóe môi, giương mắt, ánh mắt thâm thúy nhìn Ngụy Táp, từng từ từng chữ nói: “Nàng ấy muốn thiên hạ, ta sẽ cho nàng ấy cả thiên hạ này.”
Một người cản hắn, hắn liền giết một người. Nếu người trong thiên hạ cản hắn, hắn sẽ giết hết người trong thiên hạ.
Bây giờ, thiên hạ là kẻ thù của hắn. Vì nàng, hắn sẵn sàng trở thành kẻ địch của thiên hạ.
“Thiên hạ? Ha.” Ngụy Táp chế nhạo: “Ngươi có biết cùng thiên hạ này tranh đấu khó khăn như thế nào không? Chư hầu hỗn loạn, dị tộc xâm chiếm. chỉ dựa vào một mình ngươi, ngay cả Hưng Nguyên vương đô cũng không thể xử lý được.”
Lục Ngạn nhướng mày, ‘bá’ một tiếng rút ra một thanh dao găm sắc bén từ trong tay áo, đâm xuống bản đồ cương vực, cũng đâm qua cả tay áo rộng của Ngụy Táp.
“Người nào cản ta, ta liền giết hắn.”
Ngụy Táp bị sự hung ác của Lục Ngạn làm cho kinh hãi, sắc mặt tái nhợt, vô thức giật giật ống tay áo rộng bị ghim chặt của mình nhưng kéo không ra.
‘Cạch’ một tiếng, Lục Ngạn cắt mở tay áo Ngụy Táp cùng với bản đồ cương vực, án kỷ bền chắc cũng bị vỡ ra.
Âm thanh sắc bén của lưỡi dao vẫn còn văng vẳng bên tai Ngụy Táp, hắn chợt đứng dậy, quăng tay áo rộng đã bị cắt ra sang một bên, trợn tròn muốn hù dọa người nhưng khi vừa nhìn đến đôi mắt thị huyết kia của Lục Ngạn, cổ họng hắn nhe nghẹn lại, không thốt nên lời.
Trong điện rơi vào im lặng, Ngụy Táp phất tay áo, xoay người bước đi, trên mặt ngoài vẻ tức giận, rõ ràng còn có vài phần hoảng sợ.
…
Ngai vàng của Lục Ngạn rất bất ổn, hơn nữa hôm nay Ngụy An vương phủ khoanh tay đứng nhìn, Lục Ngạn đã mất đi sự giúp đỡ của Ngụy An vương phủ lại càng khó khăn hơn.
Triều đình lên xuống thất thường, các đại thần đồng tâm chống đối, khi dễ Lục Ngạn là tân hoàng đế, lại còn là xuất thân dân gian, luôn cố gắng nhảy nhót tìm chết. Những lúc như thế này, Lục Ngạn càng im lặng, Tô Bạch Nguyệt càng sợ con hàng nam chủ này biến thái trong âm thầm.
“Tiểu thư, nô tỳ nghe nói hôm nay các đại thần trong triều dâng thư, nói rằng muốn bệ hạ cưới Ngụy Sanh Uyển làm hoàng hậu, nếu không sẽ cùng nhau bãi triều.” Tĩnh Văn đặt đĩa sơn mài lên bàn, quấn khăn tay lấy ra một cốc sữa ấm đặt ở trước mặt Tô Bạch Nguyệt, vẻ mặt phẫn nộ.
Bãi triều? Nàng đã nghe qua về đình công, thôi học, nhưng nàng chưa bao giờ nghe nói về bãi triều.
“Hôm nay bệ hạ một mình ở ngự thư phòng, ngay cả cơm cũng chưa có ăn…” Tĩnh Văn nói xong, lén lút liếc nhìn Tô Bạch Nguyệt một cái.
Thật ra thì Tô Bạch Nguyệt là một người dễ mềm lòng, mặc dù Lục Ngạn là một tên biến thái nhưng tình yêu của hắn dành cho nàng nồng đậm như hương hoa quế tháng chín. Ngay cả Tô Bạch tâm địa cứng rắn cũng không thể chống lại được hắn dây dưa. Liệt nữ sợ triền nam chính là nói hai người họ.
“Ta đi qua xem.” Tô Bạch Nguyệt vén váy lên bước được hai bước thì nhớ ra lần trước Tĩnh Văn đã nhắc đôi giày thêu hải đường, liền phân phó Tĩnh Văn lấy đồ ra, đi lên chân, cảm thấy vừa vặn rồi mới ra khỏi tẩm điện.
Đây là lần đầu tiên Tô Bạch Nguyệt chủ động đi tìm Lục Ngạn. Đây cũng là lần đầu tiên nàng một mình dạo trong cung điện.
Bây giờ những lời đồn về nàng có ở khắp mọi nơi, nhưng rất ít người thật sự từng nhìn thấy mặt nàng.
Trên hành lang dài, các cung nữ rũ mắt nhìn sang một bên, nhìn về phía Tô Bạch Nguyệt đang đi đến ngự thư phòng, tụ tập ở một chỗ nhỏ giọng bàn tán.
“Kia là Linh Vận Quận Chúa trong truyền thuyết hả? Trông hệt như tiên nhân ấy nhỉ.”
“Tiên nhân thì như thế nào? Còn không phải là độc phụ lòng dạ dơ bẩn à. Chính là lợi dụng bệ hạ của chúng ta lương thiện nên mới dám lớn lối như vậy. Ta thấy Cẩm Hân Quận chúa của Ngụy An vương phủ tốt hơn ngàng ta không biết bao nhiêu lần.”
“Bệ hạ chính là bị con hồ ly tinh này mê hoặc, chờ khi Cẩm Hân Quận chua vào cung, xem xem nàng ta còn chốn nào dung thân.” Cung nữ nói chuyện liếc mắt qua chỗ Tô Bạch Nguyệt, nữ tử áo trắng sạch sẽ như tuyết, lộ ra vẻ trắng nõn như ngọc, so với ba chữ ‘hồ ly tinh’ tựa như cách nhau một trời một vực.
Cho nên cung nữ bên cạnh cũng không tiếp lời nổi, bởi vì Linh Vận Quận Chúa này thật sự là sinh quá tốt, ngấm ngầm nói lời ghen tị sau lưng thì thôi, bây giờ ở trước mặt người ta thật sự không nói ra được những lời trái lương tâm này.
Tĩnh Văn nhíu chặt mày, lo lắng nhìn Tô Bạch Nguyệt.
Tô Bạch Nguyệt khoanh tay chậm rãi đi tới, trong lòng nghĩ nếu như Lục Ngạn thật là người đơn thuần lương thiện, trên đời này sẽ không có người nào đàng hoàng cả. Đúng là tấm chiếu mới chưa trải mà, tsk tsk tsk.
“Tiểu thư, bệ hạ một lòng một dạ với người, người đừng nghe những phụ nhân lưỡi dài này nói lung tung.” Tĩnh Văn không nhịn được nói.
Tô Bạch Nguyệt liếc nhìn Tĩnh Văn, đột nhiên nói: “Tĩnh Văn, ngươi cảm thấy hắn rất tốt?”
“Bệ hạ đương nhiên rất tốt.” Tĩnh Văn không chút do dự đáp.
Tô Bạch Nguyệt mím môi cười, nàng vốn là trong trẻo lạnh lùng, lai cực ít khi cười, nhưng hiện tại lại cười rạng rỡ như hoa xuân, sáng như trăng rằm, mơ hồ đẹp đẽ khiến thần trí người ta lay động.
Tĩnh Văn đi theo Tô Bạch Nguyệt lâu như vậy, nàng vẫn có thể đoán được phần nào suy nghĩ của chủ tử, lúc này nàng quỳ xuống nói: “Tiểu thư, nô tỳ một lòng với người, tuyệt đối không hai lòng!”
Tô Bạch Nguyệt dừng bước, giày hải đường giẫm lên phiến gạch xanh, nàng đứng yên, rũ mắt nói: “Ta không có nói cái gì cả.”
Tĩnh Văn chạm trán xuống đất, giọng nói nghẹn ngào: “Tiểu thư, ngài là trời của nô tỳ, nô tỳ nguyện phục vụ tiểu thư suốt đời.”
Tô Bạch Nguyệt không dấu vết thở dài một hơi, nàng chỉ muốn xem Tĩnh Văn có thực sự có ý kiến về Lục Ngạn như trong sách hay không, nhưng nàng không ngờ lại có thể hù dọa đến tiểu nha hoàn này như vậy.
“Được rồi, đứng dậy đi.”
“Tiểu thư …” Tĩnh Văn ngẩng đầu lên, đôi mắt đang khóc sưng đỏ lên.
Tô Bạch Nguyệt hơi cúi người nói: “Ta không trách ngươi. Ngươi vẫn luôn là người trung tâm với ta.”
Tĩnh Văn thút thít đứng lên, đỏ mắt đi theo Tô Bạch Nguyệt đến ngự thư phòng.
…
Trong ngự thư phòng, một nam nhân mặc thường phục màu đen đang ngồi sau án thư, đang phê duyệt tấu chương.
Các quan đại thần trong triều không coi Lục Ngạn ra gì, mà Lục Ngạn cũng chưa bao giờ thể hiện khí phách vương giả của mình trước mặt đám đại thần này. Ngược lại thì ngày càng trở nên ngột ngạt, tựa như con chim cút, để mặc cho đám đại thần này thao túng.- đọc truyện tốt hơn trên app TYT
Tô Bạch Nguyệt cảm thấy nam chủ đang nhẫn nhịn, giả heo ăn thịt hổ.
“Tiểu thư, đây là ngự thư phòng của hoàng thượng, người khác không được phép ra vào.” Thái giám đang canh giữ bên ngoài ngự thư phòng đưa tay ra ngăn cản Tô Bạch Nguyệt, trên mặt lộ ra biểu tình như cười mà không phải cười.
( đọc truyện trên app T𝚢T giúp phát triển các team dịch hợp tác )
Bên cạnh Lục Ngạn căn bản không có thân tín nào cả, ngay cả thái giám này cũng là do được tiền nhiệm hoàng đế trọng dụng nên hắn cũng không thèm tuyển chọn lại mà cứ tiếp tục dùng. Cũng không biết tên thái giám này lén lút thu được bao nhiêu chỗ tốt, chuyện hôm nay không biết là bên nào đang âm thầm giở trò.
“Ngay cả ta cũng không được?” Giọng Tô Bạch Nguyệt không lớn, nhưng nàng biết Lục Ngạn nhất định có thể nghe thấy.
Quả nhiên, người đàn ông đang ngồi sau án thư đột ngột đứng dậy, phất tay áo đi đến trước mặt nàng, đôi mắt đen nhánh tràn đầy kinh ngạc, hiển nhiên hắn không ngờ Tô Bạch Nguyệt lại tới tìm mình.
Lục Ngạn lúc này, trong đôi mắt lấp lánh ánh sáng, tràn đầy cảm giác không khéo nhu thuận như một con chó nhà, còn đâu cái khí thế nhìn đời bằng nửa con mắt, tàn bạo như sói hoang trước kia.
Nhìn thấy bộ dạng này của Lục Ngạn, Tô Bạch Nguyệt đột nhiên cảm thấy có chút áy náy. Tại sao lại có cảm giác như nàng là tên cặn bã bỏ rơi người chổng thuở nghèo khó thế nhỉ?
Thái giám không nhìn thấy Lục Ngạn, vẫn còn đang gân cổ thị uy với Tô Bạch Nguyệt.
“Tiểu thư, người đừng làm khó nô tài nữa. Thân phận của ngài là gì thì cũng nên tự biết đi chứ. “
Tô Bạch Nguyệt là chính thê cưới hỏi đàng hoàng Lục Ngạn, sau khi Lục Ngạn lên ngôi, nàng nên làm hoàng hậu mới phải. Nhưng bây giờ tất cả mọi người trong cung đều gọi nàng là ‘tiểu thư’, Lục Ngạn cũng không có ý định cho Tô Bạch Nguyệt một cái danh phận rõ ràng. Cùng với lời đồn thổi ngoài kia, không có ai trong hoàng cung này để co vào mắt, đều cho rằng một đời này của nàng xong rồi.
“Xin chào phu nhân” Lục Ngạn đột nhiên nói, làm cho tên thái giám giật mình thon thót.
Trong cung đều đang đồn rằng Lục Ngạn tính tình thật thà lương thiện, là một vị minh quân, nhưng thái giám lại cảm thấy vị tân đế này mới là đại trí giả ngu. Ngày thường trông có vẻ im lặng, không chừng đang ngấm ngầm làm cái gì đâu. nhất là thi thoảng ánh mắt kia nhìn người, tàn bạo như sói hoang háu đói, khiến người ta khiếp sợ.
Tô Bạch Nguyệt ngước mắt lên, chỉ thấy Lục Ngạn đang đoan đoan chính chính mà hành lễ.
Một hoàng đế mà lại hành lễ với mình?”
Tô Bạch Nguyệt không khỏi cong môi, đầu mày đuôi mắt cũng mang theo một chút ý cười.
Hai mắt Lục Ngạn trừng lớn, đột nhiên vươn tay kéo Tô Bạch Nguyệt đi vào, sau đó đóng cửa ngự thư phòng làm việc cái ‘rầm’.
Tô Bạch Nguyệt bị buộc phải dựa vào cánh cửa gỗ khắc hoa của ngự thư phòng, lưng nàng bị chạm khắc rỗng làm đau.
Nam nhân vùi đầu vào cần cổ Tô Bạch Nguyệt và thực hiện một nụ hôn da thịt tương thân.
Tô Bạch Nguyệt vốn muốn đẩy người kia ra, nhưng khi chạm vào vai nam nhân, nàng mới nhận ra, người này đang … run rẩy?
“Phu nhân chỉ có thể cười với ta.” Nắm lấy cổ tay gầy guộc của Tô Bạch Nguyệt, Lục Ngạn chậm rãi ngước mắt lên, đáy mắt ẩn hiện máu tanh.
Tô Bạch Nguyệt cuối cùng cũng hiểu ra, nam nhân này không đang sợ hãi, mà là hưng phấn đến mức không kìm chế được bản thân.
Tô Bạch Nguyệt: Ta thường xuyên vì không đủ biến thái mà không hiểu nổi mạch não của tác giả.
“Phu nhân.” Tô Bạch Nguyệt không hiểu tại sao Lục Ngạn lại cố chấp gọi mình là ‘phu nhân’ như vậy. “Ta muốn nhìn thấy nàng cười.”
Tô Bạch Nguyệt nhớ ra rồi, nam nhân này đã rất vất vả để lấy được ngôi vị hoàng đế này, không phải là vì muốn nhìn thấy nàng hay cười sao?
Tô – Bao Tự - Bạch Nguyệt: Ta đúng là tội nhân họa quốc hại dân.
Nghĩ đến đây, Tô Bạch Nguyệt không khỏi cong môi. Tiếng cười này khác với tiếng cười trước kia, nó xuất phát từ trong tâm.
Lục Ngạn si ngốc mà nhìn, thần hồn điên đảo.
Trước khi Tô Bạch Nguyệt kịp phản ứng, một bóng đen lớn đã đè xuống trước mặt nàng, ngăn cản hơi thở của nàng.
App TYT & Ngọc Anh Team