Đôi môi tê dại như bị điện giật, từ trong ra ngoài đều bị cướp đoạt sạch sẽ, trong cổ họng khát khô, hơi thở nóng bỏng cùng độ ấm còn lưu trên da thịt, Tô Bạch Nguyệt có thể cảm giác được cánh môi của chính mình sưng đỏ lên, giống như nụ hoa bị buộc nở đang tản ra hương thơm.

Tô Bạch Nguyệt trăm triệu lần không nghĩ tới, mình chỉ cười một cái như vậy, đã bị hôn thiếu chút nữa đứt hơi.

“Ta ta ta muốn đi thay quần áo!” Tô Bạch Nguyệt muốn chạy trối chết, lại bị nam nhân một tay bóp chặt gò má, cưỡng ép trở về bàn.

Mắt hạnh trong suốt ẩm ướt, lông mi tinh tế bởi vì khẩn trương mà run rẩy như cánh bướm. Dưới cái nhìn chăm chú của nam nhân, đuôi lông mày cùng khóe mắt vốn lạnh lùng cùng đạm bạc cũng từ từ rút đi nhiễm một màu hồng của hoa đào. Đôi má hồng phấn nộn cùng căng bóng bị người nam nhân nắm ở trong lòng bàn tay, càng tôn lên đôi môi ướt át kiều diễm.

Ánh mắt hắn càng thâm sâu, Lục Ngạn suy nghĩ hắn thật sự có thể nghe được tiếng rên rỉ mềm mại trong mộng sao?

“Chịu đựng…” Lời chưa nói hết đã bị người nam nhân đút vào miệng Tô Bạch Nguyệt. Chữ “Chịu đựng” này là không biết nói ai chịu đựng cùng chịu đựng cái gì.

Hùng ưng gặm anh đào, hận không thể đem anh đào nhai nát nuốt vào trong bụng.

Tô Bạch Nguyệt bị đặt lên trên bàn sách.

Chồng tấu chương chất cao như núi toàn bộ bị hất xuống đất, giấy và bút mực rơi đầy đất. Thư án làm từ gỗ đàn thượng đẳng trống trãi lộ ra cái lạnh buốt giá của mùa đông.

Tô Bạch Nguyệt bị đông lạnh đến mức run rẩy, theo bản năng nắm chặt vạt áo Lục Ngạn.

Bên ngoài truyền đến tiếng nói chuyện, giọng nói nhẹ nhàng mềm mại vừa nghe đã biết là Ngụy Sanh Uyển, đóa sen trắng với dáng vẻ kệch cỡm.

“Bệ hạ ở bên trong sao? Ta có việc muốn nói cùng bệ hạ.”

Tô Bạch Nguyệt nhân cơ hội muốn đẩy Lục Ngạn ra, nhưng lại bị người nam nhân này ôm chặt hơn, miệng nhỏ cũng bị trừng phạt.

Thật kích thích.

Người bên ngoài còn đang nói chuyện.

Tên thái giám kiêu ngạo ương ngạnh với Tô Bạch Nguyệt, bây giờ lại dùng gương mặt lấy lòng đối với Ngụy Sanh: “Này, bệ hạ cùng Linh Vận quận chúa đang ở bên trong.” Thái giám có điều ám chỉ.

Ngụy Sanh Uyển biến sắc, nàng ta giả vờ như không có việc gì cất cao giọng, cười nói: “Chẳng lẽ Linh Vận quận chúa đã biết ca ca nàng đã xảy ra chuyện?”

Đang bị hôn đến choáng váng, Tô Bạch Nguyệt đang hít thở khó khăn bỗng nhiên mở một đôi mắt ngập nước ra, đẩy kẹo mạch nha họ Lục ra, thở hồng hộc nói: “Ca ca ta đã xảy ra chuyện?”

Lưu Kham đang lãnh binh trấn áp vua Hưng Nguyên. Chỉ là vua Hưng Nguyên binh lực mạnh mẽ rất khó tấn công. Lưu Kham lại là người nôn nóng, sau nhiều năm đánh đánh giết giết bị vua Hưng Nguyên vây ở trong núi dùng một ngọn lửa đốt sạch sẽ.

Lục Ngạn cau mày, đem Tô Bạch Nguyệt nhẹ nhàng đặt lên ghế thái sư sau thư án.

Ghế thái sư cố ý trãi lông bạch hồ, mềm như bông, ấm áp nhưng thật ra cực kỳ hợp tâm ý Tô Bạch Nguyệt.

Bên này Tô Bạch Nguyệt vừa mới ngồi xuống, cửa Ngự Thư Phòng bên kia đã bị mở ra. Ngụy Sanh Uyển giả vờ lo lắng đứng ở cửa, cũng không tiến vào, khi nhìn thấy mặt đất hỗn loạn khóe mắt hung hăng kéo, vừa oán độc, vừa ghen ghét.

Tô Bạch Nguyệt nhìn theo tầm mắt Ngụy Sanh Uyển “Hiện trường xong việc”, cảm thấy chính mình có chút oan. Nàng nhéo cánh tay Lục Ngạn, hung hăng cào mu bàn tay hắn một cái.

Cảm nhận được sức mạnh nhỏ bé của vuốt mèo, Lục Ngạn bỗng nhiên quay đầu nhìn về phía nàng, trong mắt hiện lên cảm xúc mà Tô Bạch Nguyệt không thể hiểu được.

“Đây là lần đầu tiên phu nhân chủ động chạm vào ta.” Người Nam nhân không thèm quan tâm đến con kỳ đà là Ngụy Sanh Uyển, cầm lấy tay Tô Bạch Nguyệt chậm rãi thưởng thức.

Nhìn thấy bộ dạng biến thái của nam nhân, Tô Bạch Nguyệt đột nhiên cảm thấy đầu óc của mình giống như không được tốt. Vừa rồi là nàng sờ soạng sao? Rõ ràng là véo a… Trộm nhìn mu bàn tay Lục Ngạn một cái, nhìn thấy hình trăng non in trên mu bàn tay, Tô Bạch Nguyệt mới xác là do hắn có bệnh không phân biệt được sờ với cào.

Tô Bạch Nguyệt ngày thường thích nhất sạch sẽ, móng tay cũng không giống các quý nữ khác dưỡng dài. Chỉ cần cắt tỉa sạch sẽ, móng tay trời sinh hồng hào hơi mỏng, vừa rồi cào Lục Ngạn một chút vậy mà còn có chút đau.

Lục Ngạn cầm tay Tô Bạch Nguyệt như đạt được kỳ trân dị bảo, nhu tình cùng sủng nịnh trên mặt đều sắp tràn ra ngoài.

Hai người bên này nhu tình mật ý, Ngụy Sanh Uyển bên kia mặt co rút đến lợi hại, cưỡng ép không thể hiện sự ghen ghét ra ngoài làm cho gương mặt mỹ nhân liên tục vặn vẹo.

Khi Ngụy Sanh Uyển nghe được Ngụy Táp nói Lục Ngạn thà rằng mất đi phủ Ngụy An vương cũng không muốn cưới nàng, cảm thấy dựa theo tình thế hiện giờ, Lục Ngạn cũng chỉ có thể mạnh miệng thêm một lát. Lại không nghĩ mùa đông đều sắp trôi qua, Lục Ngạn thế nhưng vẫn trầm ổn như vậy.

Lục Ngạn trầm ổn, Ngụy Sanh Uyển lại thiếu kiên nhẫn. Nàng chờ lâu lắm, Linh Vận quận chúa rốt cuộc có cái gì tốt! Có thể làm Lục Ngạn xem trọng như vậy, chẳng lẽ chỉ bởi vì nàng lớn lên đẹp sao?

“Thật ra ta có nghe được một chuyện thú vị.” Ngụy Sanh Uyển nhắc váy, bước vào Ngự Thư Phòng, cười nói: “Tiền Hoàng Hậu trước khi bị chém đầu trong hoàng cung đã từng nói Linh Vận quận chúa cùng Dương Thạch quận chúa là bạn cũ. Lại nói tiếp, tựa hồ còn kết duyên với một mã nô nho nhỏ.”

Ngụy Sanh Uyển không biết mã nô nho nhỏ kia chính là Lục Ngạn, nàng chỉ cảm thấy chính mình đã bắt được nhược điểm của Linh Vận quận chúa. Nữ nhân này nhìn như thanh cao, kỳ thật sau lưng không biết đã gian díu với bao nhiêu nam nhân. Ngụy Sanh Uyển muốn Lục Ngạn hiểu rõ, giống như Lưu Linh vậy lả lơi ong bướm, nữ nhân này ngoại trừ vẻ ngoài xinh đẹp chung quy không thể mang lại bất luận lợi ích nào cho hắn, còn sẽ làm bẩn thanh danh của hắn.

Tô Bạch Nguyệt hiểu rõ lần này Ngụy Sanh Uyển tới để làm gì, chính là muốn đem thanh danh của nàng hoàn toàn dẫm nát.

Linh Vận quận chúa trong truyền thuyết không dính khói lửa phàm tục vậy mà lại có mối quan hệ “Yêu hận” với hoàng đế, lại thêm “Yêu hận tình thù” của nàng cùng mã nô, kỳ thật áo tiên nữ chỉ là lớp da bên ngoài của “Dương Thạch quận chúa”.

Chẳng qua Dương Thạch quận chúa là thanh danh dùng để lang thang bên ngoài, mà nàng lại không muốn ai biết, là kiểu người dám làm lại không dám nhận.

Trên đầu quá nhiều mũ, Tô Bạch Nguyệt cũng không muốn so đo, chỉ là Ngụy Sanh Uyển thường ngày giả vờ làm Bạch Liên Hoa thân thiết dịu dàng bây giờ đã lật mặt hoàn toàn.

Quả nhiên, có thể trở thành nữ nhân chính quy của Lục Ngạn sao có thể là đóa Bạch Liên hoa, hóa ra lại là đóa hoa ăn thịt người.

Tô Bạch Nguyệt theo bản năng nhìn về phía Lục Ngạn, lại thấy người nam nhân này vẫn như cũ chỉ nhìn mình chằm chằm, liếc cũng chưa liếc lấy Ngụy Sanh Uyển một cái.

Này, đại ca à, nữ chủ của ngài ở bên kia kìa.

Bị cặp mắt hạnh long lanh nước của Tô Bạch Nguyệt nhìn thoáng qua, nửa người dưới của Lục Ngạn lập tức cứng đờ, một cổ khô nóng khuếch tán toàn thân, làm cả người hắn đều căng thẳng.

Nam nhân tựa hồ không hiểu hàm ý trong ánh mắt nàng, chỉ duỗi tay xoa xoa môi bị mút đến đỏ bừng của nàng, thanh âm khàn khàn nói: “Đem thanh danh phu nhân ta làm dơ, muốn làm sao đây.”- đọc truyện tốt hơn trên app TYT

Tô Bạch Nguyệt: Nam chủ ngươi đi lệch nguyên tác ta đều kéo không được.

Ngụy Táp đuổi theo sau Ngụy Sanh Uyển vừa vặn nghe được đoạn lời nói kia, vội đè thấp thanh âm nói cùng Ngụy Sanh Uyển: “Lục Ngạn chính là mã nô kia.”

Nụ cười nhàn nhạt trên mặt Ngụy Sanh Uyển bỗng cứng đờ, trên mặt tràn đầy không thể tin tưởng nhìn về phía Ngụy Táp.

Ngụy Táp đỡ trán, nắm lấy cổ tay Ngụy Sanh Uyển nói: “Ta đã sớm nói, nếu hắn đã không đồng ý vậy thì thật sự không thể thay đổi được, muội tội gì phải như vậy?”

“Muội tội gì phải như thế? Muội còn không phải là vì phủ Ngụy An vương!”

“Muội là vì chính muội.” Ngụy Táp đánh gãy lời nói của Ngụy Sanh Uyển: “Ngươi là muội muội của ta, ta còn có thể không biết tâm tư của muội sao?”

Ngụy Sanh Uyển cũng không biết vì cái gì, lần đầu tiên nhìn thấy Lục Ngạn nàng ta đã không thể rời mắt.

Tô Bạch Nguyệt nghe được hai người nhỏ giọng nói chuyện, cũng không có để ý, chỉ âm thầm kéo kéo tay áo Lục Ngạn, vẻ mặt nôn nóng nói: “Ca ca ta thật sự đã xảy ra chuyện sao?”

Không nên a, ca ca ngốc của nàng nên là con cháu đầy đàn, trường phúc trường thọ mới đúng.

Lục Ngạn không nói gì, hắn cúi đầu nhìn tay áo của mình bị Tô Bạch Nguyệt kéo, nghiêng đầu cọ cọ gò má nàng: “Hôn ta.”

Tô Bạch Nguyệt: Ngươi lặp lại lần nữa.

“Hôn ta, ta sẽ nói cho nàng.”

Tô Bạch Nguyệt sờ sờ môi sưng đỏ của mình, bị đau rên một tiếng. Mẹ nó, cánh cứng muốn tạo phản!

Tô Bạch Nguyệt nhớ tới nam chủ lúc còn là thiếu niên bộ dáng ngoan ngoãn nhu thuận thật đáng yêu, lại nhìn nam nhân cao to tuấn mỹ trước mặt, thật sâu cảm nhận được thế giới này tràn đầy ác ý đối với nàng.

Được rồi, hôn một cái mà thôi, cũng sẽ không rớt miếng thịt. Dù sao đều hôn nhiều lần như vậy.

Tô Bạch Nguyệt nhìn một chút Ngụy Táp cùng Ngụy Sanh Uyển ở cửa, hai người còn nghẹn đỏ mặt tranh cãi.

Nàng nuốt nuốt nước miếng, thật cẩn thận thò lại gần, ở gò má Lục Ngạn nhẹ nhàng mổ mổ.

Cảm giác giống như lông chim, mang theo hương thơm nhè nhẹ quét qua. Lục Ngạn chống nửa thân mình đứng ở bên người Tô Bạch Nguyệt, cúi người xuống bóng đen bao phủ Tô Bạch Nguyệt lại, từ góc độ Tô Bạch Nguyệt có thể nhìn đến thấy hầu kết của người nam nhân lên xuống, nàng thậm chí có thể tưởng tượng đến thanh âm nuốt nước miếng của hắn.

Bộ dạng muốn ăn thịt người này là sao vậy đại ca!

Dưới bộ dạng hận không thể “Ăn tươi nuốt sống” nàng của Lục Ngạn, Tô Bạch Nguyệt nhanh chóng rút phất trần ra, lén lút chọc ở trên người nam nhân, dùng sức đẩy đẩy.

Lục Ngạn cúi đầu, nhìn thoáng qua vị trí của phất trần.

Tô Bạch Nguyệt lập tức nhìn theo, mặt lập tức đỏ lên, đuôi lông mày cùng khóe mắt đều nhiễm vài phần mỹ lệ, cùng bộ dáng ngày thường một trời một vực. Nhưng dáng vẻ này ở trong mắt Lục Ngạn, lại cùng cảnh đẹp trong mộng hắn giống nhau như đúc.

Nếu trong cặp mắt kia lại ngấn lệ cùng đôi môi sưng đỏ, cùng hắn lên xuống…

Tô Bạch Nguyệt thừa dịp người nam nhân thất thần, đem phất trần dịch hướng lên trên ba tấc, dừng trên bụng Lục Ngạn.

Lúc nãy quá sốt ruột, Tô Bạch Nguyệt không cẩn thận đem phất trần làm bẩn. Nhưng đừng nhìn người nam nhân này một thân cơ bắp, trên người vẫn có vài phần thịt mềm.

Chọc chọc cơ bụng Lục Ngạn, Tô Bạch Nguyệt mở to đôi mắt ngửa đầu nhìn hắn: “Ca ca ta thật sự đã xảy ra chuyện sao?” Sau đó ngoan ngoãn chờ đợi đáp án.

Mỹ nhân bình thường đều là một bộ dáng không dính khói lửa nhân gian, nhưng Lục Ngạn may mắn nhìn thấy qua bộ dạng ngây thơ nhu mỹ* của nàng. Lục Ngạn biết, nàng nên là một tiểu cô nương như vậy, hắn muốn sủng nàng cả đời.

(*: ôn nhu + mỹ lệ)

“Không có, đều là kế sách.” Lục Ngạn cũng không giấu diếm, cơ mật quân sự như vậy, cứ như thế thoải mái nói cùng Tô Bạch Nguyệt.

“Chỉ là kế gậy ông đập lưng ông mà thôi.”

Quả nhiên, ít ngày nữa đã truyền đến tin Lưu Kham đại thắng vua Hưng Nguyên và bắt sống ông ta. Mà từ sau hôm đó Tô Bạch Nguyệt cũng đã lâu không thấy huynh muội Ngụy gia, ngày đó hai huynh muội ở trước cửa Ngự Thư Phòng ồn ào sau đó Ngụy Sanh Uyển bị Ngụy An vương cấm túc, đang bắt đầu tìm kiếm hôn phu cho nàng ta. Nhưng không biết vì sao, Tô Bạch Nguyệt luôn cảm thấy chuyện sẽ không đơn giản như thế.

Những lời đồn đại linh tinh trong cung cũng tiêu tán theo thời gian.

Đầu xuân, Lưu Kham lãnh binh trở về, trong cung mở tiệc tẩy trần, trong thành bá tánh đứng đầy đường hoan nghênh.

“Quận chúa, hôm nay đại yến, ngài cần phải trang điểm thật đẹp, đem những quý nữ kia đè ép gắt gao.” Hậu cung của Lục Ngạn trống rỗng, hôm nay nữ tử tham gia yến tiệc đều mang tâm tư khác.

Tô Bạch Nguyệt ngồi soi gương, chậm rì rì chải mái tóc đen dài của mình, lộ ra cần cổ duyên dáng cùng xương quai xanh tinh tế.

Vẻ ngoài của cơ thể này thật là đẹp. Dù không trang điểm cũng có thể nghiền ép toàn trường.

Tĩnh Văn nâng hộp phấn, thật cẩn thận thay Tô Bạch Nguyệt quét một chút phấn mặt.

Da thịt Tô Bạch Nguyệt cực kỳ trắng và mỏng, thậm chí còn có chút màu ngọc bích trong suốt, sau khi quét một chút phấn lên mặt, vốn dĩ khuôn mặt vì bị bệnh mà uể oải lập tức mang theo vài phần hồng nhuận kiều mị, sóng mắt lưu chuyển mang theo một chút mị hoặc.

“Quận chúa, son môi này làm từ cánh hoa, nghe nói là ngọt.” Tĩnh Văn lại lấy ra một hộp son môi, đưa tới trước mặt Tô Bạch Nguyệt.

Tô Bạch Nguyệt rũ mắt liếc nhìn một cái, dùng đầu ngón tay dính một ít thoa lên môi.

Ngọt ngào và tràn đầy hương hoa hồng, còn có vị mật ong, ăn ngon thật.

“Tự ta làm.” Tô Bạch Nguyệt ý bảo Tĩnh Văn đặt hộp son lên bàn trang điểm, sau đó chậm rãi thoa trước gương.

Tĩnh Văn thấy thế, xoay người lui đến một bên chuẩn bị quần áo cho Tô Bạch Nguyệt.

Tô Bạch Nguyệt liếm môi, ăn từng chút từng chút, vị ngọt giống như là bánh mật ong hương hoa hồng, nếu là dùng làm nước uống hẳn là cũng rất ngon đi?

“Đều ăn xong rồi.” Đột nhiên, không biết Lục Ngạn đến lúc nào từ phía sau Tô Bạch Nguyệt dò ra nửa người, ngón tay thon dài trắng nõn cầm hộp son môi lên đầu ngón tay nhẹ nhàng quét nhẹ một ít son môi còn thừa, đưa lên môi thong thả ung dung liếm liếm, sau đó nói: “Ngọt.”

Bị người nam nhân này bắt gặp mình đang ăn một hộp son, sắc mặt Tô Bạch Nguyệt lập tức bắt đầu phiếm hồng. Sắc hoa đào từ cổ chạy lên mặt nhuộm đỏ hai lỗ tai ngọc cùng che kín má phấn, làm cả người nàng giống như một nụ hoa đang nở rộ.

Nam nhân nhìn mà hô hấp cứng lại, lòng bàn tay thô ráp của hắn nhẹ nhàng xoa xoa môi Tô Bạch Nguyệt.

Từ trên môi nữ tử lau đi một tầng son môi, màu đàn hương che đậy màu sắc vốn có của cánh môi càng làm tăng thêm vẻ dịu dàng cho khuôn mặt mỹ lệ của nàng.

Không khí trong điện đột nhiên lại thay đổi đột ngột, Tô Bạch Nguyệt theo bản năng rũ mắt, bắt đầu làm bộ làm tịch đùa nghịch tóc đen dài của mình.

Tóc đen được vắn lên cao dùng một cây trâm ngọc để cố định, nhưng trâm ngọc giống như không giữ được tóc đen đang nặng nề trượt xuống, Lục Ngạn đưa tay hướng lên trên chỉnh chỉnh. Không đụng vào còn tốt, vừa đụng vào tóc đen lập tức đổ xuống như thác, phủ đầy tay Lục Ngạn, tóc đen trơn trượt như tơ lụa.

“Tóc ta…” Tô Bạch Nguyệt theo bản năng duỗi tay muốn giữ lại nhưng lại cầm nhầm tay Lục Ngạn đang giơ ra.

Nam nhân dùng sức nắm chặt tay Tô Bạch Nguyệt cùng vài sợi tóc đen của cô đều bao lại ở bên trong.

Tĩnh Văn sớm đã cực kỳ thức thời lui ra ngoài.

Tô Bạch Nguyệt lúng túng ngồi trước bàn trang điểm, quanh thân đều là mùi mật ong cùng hoa hồng thơm ngọt. Nàng hơi hơi nghiêng đầu, phát hiện tóc đen bị lôi kéo lợi hại, căn bản là không thể động đậy.

“Ngươi buông ra, ngươi làm ta đau.” Lục Ngạn ngang ngược không hé răng từng bước xâm chiếm. Nhìn hắn có vẻ dịu dàng, kỳ thật trong xương cốt lại là một kẻ cứng đầu. Từ cái ngày đôi ủng đen dẫm vô số dấu chân lên lụa trắng của nàng thì tất cả bệnh ở sạch của Tô Bạch Nguyệt đều sẽ mất đi hiệu lực trước mặt nam nhân này.

Tựa hồ thật sự bị nam nhân trong lúc vô tình làm đau, Tô Bạch Nguyệt ngước mắt nhìn về phía hắn, hai mắt rưng rưng, đuôi mắt không còn tản ra sự thanh lãnh lạnh lẽo mà ngược lại như hồ nước ngay lập tức sẽ chảy nước.

Lục Ngạn cúi người nhẹ nhàng hôn lên đuôi mắt của Tô Bạch Nguyệt một cái.

Lông mi giống như cánh bướm nhẹ nhàng run rẩy, nước mắt gặp ấm áp thì chảy ra, sau đó đều bị nam nhân nuốt vào trong miệng.

“Nước mắt của phu nhân còn ngọt hơn.” So với trong mộng còn muốn ngọt hơn gấp nhiều lần. Lục Ngạn đã sớm muốn nhìn thấy bộ dáng khóc thút thít dưới thân hắn của nàng, chỉ là hiện tại còn không phải thời điểm thích hợp.

“Thân thể phu nhân nhu nhược không thể tự gánh vác, vi phu giúp phu nhân thay quần áo.” Lục Ngạn ôm lấy eo thon Tô Bạch Nguyệt bế cô từ trước bàn trang lên.

Tô Bạch Nguyệt đứng trước tủ nhìn bộ váy dài, lắp bắp nói: “Không không cần, ta để Tĩnh Văn tiến vào…”

“Suỵt.” Lục Ngạn duỗi tay đặt lên môi Tô Bạch Nguyệt, nhìn Tô Bạch Nguyệt co lại như chim cút nhỏ ý cười trên mặt càng sâu: “Hôm nay để vi phu làm.”

Làm cái em gái nhà ngươi, ngươi là cái đồ nam chủ biến thái.

Khi Tô Bạch Nguyệt đổi váy sam xong đã là lúc lên đèn.

Nàng khẽ chạm đôi môi sưng đỏ của mình, cảm giác đầu lưỡi tê dại, mang theo nhàn nhạt mùi máu, còn có thoang thoảng hương hoa hồng mật ong.

Là chó sao? Là chó sao? Là chó sao? Cắn nàng cắn đến nghiện rồi!

Tô Bạch Nguyệt lại chạm nhẹ vào đuôi mắt khô khốc của mình, cảm thấy lông mi cũng sắp bị nam nhân này gặm rụng rồi.

“Phu nhân.” Nam nhân nhân mô cẩu dạng* mặc trường bào màu đen đứng ở trước mặt Tô Bạch Nguyệt, vươn tay về phía nàng.

(*: Bên ngoài mang hình dáng con người nhưng bên trong tư cách/ tính tình/phẩm chất thấp kém)

Tô Bạch Nguyệt ngập ngừng một lát, buông tay áo rộng cách tầng vải mỏng đặt tay lên tay Lục Ngạn.

Nam nhân cũng không ngại, nắm tay Tô Bạch Nguyệt ra cửa với vẻ mặt biến thái và thoả mãn. Tô Bạch Nguyệt cảm thấy nếu bây giờ Lục Ngạn có đuôi vậy nhất định nó đang dựng thẳng lên trời.

Lần này yến hội tổ chức rất lớn. Không chỉ vì đón gió tẩy trần cho Lưu Kham, mà còn muốn cảnh cáo phủ Ngụy An vương.

Tô Bạch Nguyệt bị Lục Ngạn dắt đến ngồi trên ghế chủ vị, nàng cúi đầu rũ mắt nhìn xuống toàn bộ đại sảnh quỳ đầy người, cảm giác được người khác cúi đầu xưng thần thật sự rất ưu việt. Làm người khác cảm thấy cả tinh thần cùng thể xác đều thoải mái.

Trách không được mỗi người đều muốn làm hoàng đế, hóa ra lại sảng khoái như vây!

Vị Nam vương cùng Vị Nam Vương phi phong trần mệt mỏi từ Vị Nam tới, khi nhìn thấy Tô Bạch Nguyệt hoàn chỉnh, không thiếu cánh tay thiếu cái chân nào ngồi bên người Lục Ngạn, âm thầm thở ra một hơi, chỉ là sự lo lắng trên mặt vẫn không thể biến mất.

Tô Bạch Nguyệt mặt mày nhẹ động, nhìn thoáng qua vị trí của Vị Nam vương cùng Vị Nam Vương phi nhẹ nhàng lộ ra một nụ cười.

Đầu ngón tay đột nhiên đau xót, Tô Bạch Nguyệt quay đầu nhìn về Lục Ngạn đang ngồi bên người, chỉ nghe nam nhân thở hổn hển nói: “Không được cười.”

Tô Bạch Nguyệt:…

Sắc trời đã tối nhưng Lưu Kham lại chậm chạp không có vào cung.

Ngược lại là toàn bộ phủ Ngụy An vương một bộ dáng vui vẻ ra mặt, ngay cả trên mặt Ngụy Sanh Uyển cũng hiện lên một nụ cười quỷ dị.

Tô Bạch Nguyệt bị Ngụy Sanh Uyển nhìn chằm chằm đến lâu, hơn nữa Lưu Kham thật lâu không có tin tức, không tránh được có chút nôn nóng, sắc mặt Lục Ngạn ngồi ở bên người nàng cũng càng ngày càng kém.

“Không tốt, có thích khách!” Quan quân canh giữ ở bên ngoài cùng hoạn quan đột nhiên giống như phát điên lớn tiếng ồn ào.

Chỉ trong một cái chớp mắt, toàn bộ yến hội đều rối loạn.

Tô Bạch Nguyệt có thể cảm giác được cơ bắp của người nam nhân bên cạnh đột nhiên căng thẳng. Hắn đem Tô Bạch Nguyệt đẩy về phía Vị Nam vương cùng Vị Nam Vương phi, thuận thế đưa cho nàng một thanh chủy thủ.

Tô Bạch Nguyệt cầm thanh thủy thủ trong tay, bị Vị Nam vương cùng Vị Nam Vương phi một trái một phải đẩy nàng xuống gầm bàn.

Tô Bạch Nguyệt:… Đừng đẩy nửa, nàng thật sự nhét không vào.

“Mau hộ giá, mau bảo hộ bệ hạ!”

Bên ngoài càng thêm hỗn loạn, Tô Bạch Nguyệt giãy giụa từ phía dưới gầm bàn chui đầu ra, đã nhìn thấy Lục Ngạn bị một đống lớn cấm vệ quân vây quanh, căn bản là không thấy người.

Vô số hắc y nhân tiến vào, Tô Bạch Nguyệt nhìn thấy người phủ Ngụy An vương đứng ở một góc, quanh người cực kỳ thoải mái ngay cả một hắc y nhân cũng không có. Mà còn các đại thần người chết người bị thương, một buổi quốc yến lại biến thành lò sát sinh.

Đây là do phủ Ngụy An vương giở trò quỷ.

Ngụy Táp vốn dĩ là chân chó của nam chủ vậy mà lại làm phản, chẳng lẽ là bởi vì Lục Ngạn không cưới Ngụy Sanh Uyển sao?

“Linh Nhi, mau nằm sấp xuống…”

Có hắc y nhân xông tới phương hướng Tô Bạch Nguyệt, Tô Bạch Nguyệt nắm chặt thủy thủ trong tay, cả người đều cứng đờ.

Lục Ngạn đột nhiên xuất hiện, chắn trước mặt nàng.

Hắc y nhân bị một chân đá bay, nhưng không biết Ngụy Sanh Uyển xuất hiện khi nào lại nắm chặt thủy thủ bén nhọn trong tay, nhân cơ hội đâm vào ngực người nam nhân, Tô Bạch Nguyệt thậm chí có thể nghe được thanh âm da thịt bị phá vỡ. Nàng cảm nhận được những giọt máu ấm áp bắn lên trên mặt.

Màu sắc đỏ tươi gần như che hết tầm mắt nàng.

Rút thanh chủy thủ trong tay, sắc mặt Ngụy Sanh Uyển dữ tợn nói: “Là các ngươi bức ta… A…”

Thủy thủ trong tay Tô Bạch Nguyệt bị Lục Ngạn cầm, thẳng tắp cắm vào ngực Ngụy Sanh Uyển.

Ngụy Sanh Uyển không thể tin cúi đầu nhìn miệng vết thương đầm đìa máu tươi của mình, thân mình mềm mại ngã xuống đất.

Nam nhân xụ mặt, che lại miệng vết thương nửa quỳ xuống dưới.

“Lục Ngạn!” Tô Bạch Nguyệt ôm Lục Ngạn, đi theo quỳ rạp xuống đất.

Máu tươi đặc sệt theo miệng vết thương nhỏ giọt, đem tay Tô Bạch Nguyệt toàn bộ đều nhuộm đỏ.

“Ô uế.” Nam nhân thở phì phò, duỗi tay chậm rì rì thay Tô Bạch Nguyệt xoa xoa mặt.

Nước mắt Tô Bạch Nguyệt không thể kìm được mà trào ra, nàng vừa gấp lại vừa tức, dùng sức che miệng vết thương Lục Ngạn. Hiện tại còn quản cái gì dơ hay không dơ!

“Ta thích nhìn phu nhân cười. Nhưng khi phu nhân khóc lên, cũng cực kỳ đẹp.” Nam nhân bởi vì mất máu quá nhiều, sắc mặt nhanh chóng trắng bệch.

“Chàng đừng nói chuyện.” Tô Bạch Nguyệt nhìn khuôn mặt người nam nhân tái nhợt, nước mắt như hạt châu làm thế nào cũng ngăn không được: “Chàng không thể chết được! Chàng chết ta phải làm sao bây giờ!”

“Khụ khụ… Phu nhân lại không buông tay, khả năng ta thật sự…”

Tô Bạch Nguyệt vội buông tay đang đè lên vết thương của Lục Ngạn ra, một trận luống cuống tay chân, đáng yêu muốn chết.

Nhìn Tô Bạch Nguyệt khóc đỏ mũi, Lục Ngạn cong môi cười cười.

Hắc y nhân từ phía sau đem hai người vây lại, Ngụy Táp đứng ở đằng trước nhìn thấy Ngụy Sanh Uyển đã mất tiếng động, sắc mặt khẽ biến, lại không có giận dữ, chỉ có thanh âm nghẹn ngào nói: “Lục Ngạn, hôm nay không phải ta muốn ngươi chết, mà là ngươi tự tìm đường chết.”

Tô Bạch Nguyệt ôm chặt lấy Lục Ngạn, khẩn trương đến mức đầu ngón tay trở nên trắng bệch.

Lục Ngạn rũ mặt mày, giống như là bởi vì mất máu quá nhiều mà hôn mê. Cả người hắn đều dựa vào trên người Tô Bạch Nguyệt, thân mình nặng nề như chì.

Ngụy Táp nhìn Tô Bạch Nguyệt một thân váy trắng biến thành huyết y, nhắm mắt, nói: “Giết.”

“Phanh!” Một thanh âm vang lên, Lưu Kham chậm chạp chưa xuất hiện đột nhiên phá vỡ cửa điện, mang theo quân đội tiến vào.

Ngụy Táp đột nhiên xoay người, vẻ mặt không thể tin tưởng trừng hắn: “Ngươi là vào bằng cách nào!” Vì ngày hôm nay, Ngụy Táp cố ý giả truyền thánh chỉ, đem Lưu Kham chặn ở nửa đường. Cho nên hôm nay Lưu Kham không có khả năng sẽ xuất hiện ở chỗ này.

Lưu Kham một thân chiến y, cười tùy ý lại phóng đãng: “Ngươi chẳng lẽ cho rằng chỉ có phủ Ngụy An vương các ngươi mới có thể tính kế? Trời muốn phủ Ngụy An vương ngươi chết, không phải Lưu Kham ta muốn tiêu diệt ngươi.”

Tình thế bị đảo ngược, vốn dĩ phủ Ngụy An vương đã nắm chắc thắng lợi lại bị Lưu Kham mang tinh binh đến chặn nửa đường.

Tô Bạch Nguyệt ôm Lục Ngạn, khóc lóc xin giúp đỡ cùng Lưu Kham, “Ca ca!”

“Không chết được đâu, đừng nóng vội.” Lưu Kham gọi quân y đến bắt mạch cho Lục Ngạn, băng bó miệng vết thương.

Một trận cung biến đã được thu thập xong, Lục Ngạn bị đặt vào trên giường trong điện, Tô Bạch Nguyệt khóc đôi mắt đều đau.

“Muội muội, ngươi…” Lưu Kham vừa mới đem người liên quan đến phủ Ngụy An vương giam giữ xong, đã nhìn thấy dáng vẻ khóc vô cùng thê thảm của Tô Bạch Nguyệt.

Lưu Kham nơi nào đã nhìn thấy bộ dáng đáng thương như vậy của muội muội. Bản thân muội muội lúc nào không phải là một bộ tiên nữ thanh cao.

“Muội muội đi thay quần áo trước đi.” Lưu Kham ôn nhu khuyên nhủ. Thậm chí có ý đồ muốn ôm nàng một cái, lại bị người vốn phải hôn mê trên giường dùng phất trần đẩy ra.

“Lục Ngạn!” Tô Bạch Nguyệt nhào vào trong lòng ngực nam nhân.

Lưu Kham ôm phất trần: Ta cảm thấy ủy khuất jpg.

“Thương thế của chàng còn không có tốt, không thể lộn xộn.” Mắt Tô Bạch Nguyệt đỏ hồng dặn dò.

Kỳ thật thương tích này đối với Lục Ngạn mà nói căn bản không tính là cái gì: “Vết thương của ta rất tốt.” Dừng một chút, nam nhân bổ sung nói: “Eo càng tốt.”

Tô Bạch Nguyệt:…

“Thương thế của chàng ở đâu? Ta nhìn xem.” Bàn tay trắng ngọc sốt ruột kéo ra vạt áo Lục Ngạn, lộ ra vòm ngực gầy nhưng rắn chắc lại trắng nõn.

Miệng vết thương dữ tợn bị băng vải trắng bao lại, vết máu màu đỏ tươi thấm ra ngoài.

Tô Bạch Nguyệt nhíu mày, thanh âm mang theo giọng mũi: “Nơi nào tốt, rõ ràng bị thương thật nghiêm trọng.”

“Chỉ là bị thương ngoài da.” Lục Ngạn an ủi Tô Bạch Nguyệt, thật cẩn thận đem người ôm vào trong lòng ngực, trên mặt như thế nào cũng không che giấu được ý cười.

“Ta còn muốn tranh thiên hạ cho phu nhân nữa.”

Năm Khải hán thứ nhất, tân đế lấy thiết kỵ đạp ra thiên hạ, xưng bá chư hầu thống nhất lãnh thổ, sách sử ghi lại là Huyết Đại Đế.



App TYT & Ngọc Anh Team

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play