Hắn có thân hình cao lớn, thậm chí lớn gấp mấy lần nàng lại làm nũng với nàng, Tô Bạch Nguyệt cảm thấy nam chính này không phải là một con chim nhỏ nép vào người, mà là một con đại bàng vòm người.

Mà con chim nhỏ lại quá lớn, nàng không thể chịu đựng được.

“Quận chúa muốn đi xem qua vườn bách thú sao?” Sao khi hắn vòm người xong, hắn đứng thẳng người dậy, nghiêng đầu nhìn Tô Bạch Nguyệt.

Long ỷ rộng rãi, mỹ nhân tinh tế. Mỹ nhân thuần khiết bị ép ngã nghiêng người trên long ỷ màu vàng sẫm, vai hẹp eo thon, cả người trong trẻo như ngọc. Bên dưới nàng là con rồng khổng lồ giương nanh múa vuốt, trước mặt là một nam nhân với đôi mắt sâu thẩm. Mỹ nhân đặt tay lên họa tiết hình rồng, đầu ngón tay trắng nõn run rẩy, vẻ mặt hoảng hốt, dù đã cố hết sức che giấu nhưng đôi mắt nước trong veo, trắng đen rõ ràng lộ ra vẻ sợ hãi.

Lục Ngạn nghĩ, nếu có thể đè người nàng trên long ỷ này, bắt nạt nàng thật đã một lần, nghe tiếng rên rỉ như chim oanh của nàng, có thể xem đây là một thú vui.

Ánh mắt của hắn rơi vào làn da trắng nõn trên người Tô Bạch Nguyệt, trắng không tì vết, hắn nghĩ rằng nhan sắc này ở trên long ỷ là vô cùng tuyệt đẹp.

Tô Bạch Nguyệt dựa vào long ỷ băng giá, vừa ngẩng đầu liền bắt gặp đôi mắt đen kịt của nam nhân, nàng không biết hắn đang suy nghĩ cái gì, có cảm giác như đang ngồi trên đống lửa. Nàng nhanh chóng đứng lên, luống cuống tay chân nói với vẻ ghét bỏ: “Thật bẩn.”

Nàng không bao giờ muốn ngồi lên long ỷ nữa, hu hu hu.

Lục Ngạn duỗi tay ra, vén mái tóc đen dài đang rủ xuống vai ngọc của Tô Bạch Nguyệt ra sau tai.

Tô Bạch Nguyệt rụt cổ co lại, hơi nghiêng đầu, lộ ra một bên cổ tỏa ra hương thơm.

Đầu ngón tay mát lạnh lướt trên vành tai thanh tú, chạm vào khóe môi hơi nhếch lên của nữ nhân, hắn khẽ đè nhẹ vào môi, thậm chí còn có xu hướng tiến vào sâu hơn.

Ngay lập tức Tô Bạch Nguyệt trợn tròn mắt, đẩy tay Lục Ngạn ra.

Lục Ngạn giật giật đầu ngón tay, đôi mắt hơi rủ xuống, một lúc lâu sau mới khàn giọng nói: “Quận chúa là người sạch sẽ nhất” Nó sạch sẽ đến mức làm hắn nhịn không được muốn làm vấy bẩn giống như hắn thì tốt. Nhưng Lục Ngạn lại thấy không đành lòng, nhan sắc sạch sẽ như vậy, nếu bị hắn kéo vào địa ngục thì sẽ bị đau đớn đến không chịu đựng được.

“Không phải ngươi nói đi xem vườn bách thú sao?” Tô Bạch Nguyệt nhanh chóng chuyển chủ đề. Nàng cảm thấy rõ ràng hơi thở không đúng của hắn, tầm mắt nóng bỏng và nôn nóng dính chặt vào cơ thể và mặt nàng, dường như sẽ nuốt chửng nàng trong giấy tiếp theo.

Hắn cứng đờ người một lúc, sau đó mới kìm chế được hơi thở, nhìn mỹ nhân trước mặt dường như bị trạng thái của mình làm cho hoảng sợ: “Nếu quận chúa muốn đi xem thì đương nhiên là sẽ đi.” Dáng vẻ hắn cưng chìu, ôn hòa, tên biến thái vừa rồi có đôi mắt đỏ ngầu còn đâu.

Tô Bạch Nguyệt âm thầm xoa cánh tay lạnh cóng của mình, nhanh chân nghiêng người vòng qua người nam nhân, cố gắng tránh xa long ỷ đáng sợ.

Hắn nắm lấy cánh tay Tô Bạch, trên mặt nở nụ cười càng ngày càng ôn hòa, "Mặt đất rất bẩn, để ta bế quận chúa đi."- đọc truyện tốt hơn trên app TYT

Tô Bạch Nguyệt vừa định nói không cần thì nàng bỗng trở nên nhẹ tênh, nàng lại bị hắn bế ngang lên.

Tô Bạch Nguyệt theo bản năng giãy giụa, lại bị vỗ một cái vào mông: “Quận chúa đừng lộn xộn.” Hắn phát phát ra âm thanh bị kìm nén một cách khó khăn, Tô Bạch Nguyệt độc thân từ trong bụng mẹ, chưa ăn thịt heo thì cũng thấy heo chạy nên ngay lập tức hiểu ra.

Gò má trắng của Tô Bạch Nguyệt ửng hồng, nàng cảm giác mình bị tên cầm đầu lưu manh làm ô uế, hoàng hoa đại khuê nữ bị làm cho bẩn thỉu.

Ha ha, vật nhỏ là nàng thật độc đáo! Có thể đừng bắt nạt nàng không QAQ!

Trên đường đến vườn bách thú, Tô Bạch Nguyệt cảm thấy mình bị mất hết mặt mũi vì bị Lục Ngạn bế cả đoạn đường.

Sức lực của người hắn khác hẳn người thường, hắn vẫn bước đi vững vàng bế nàng suốt chặng đường dài như vậy. Chỉ là khuôn mặt ửng hồng trông như bộ dạng của thiếu niên tư xuân đã khiến Tô Bạch Nguyệt run lên vì sợ hãi, sợ là hắn không thể kìm lòng để nàng và trời đất giao hòa với nhau.

Cũng may, họ đã đến vườn bách thú một cách an toàn.

Cái gọi là vườn bách thú là nơi chuyên giam giữ một động vật kỳ lạ ở mọi nơi. Đến bây giờ, đó là vườn bách thú tư nhân.

Ngay khi Tô Bạch Nguyệt được Lục Ngạn bế vào, nàng đã nghe tiếng kêu thảm thiết ở bên trong.

“Trẫm không đi, trẫm không đi!”

Trẫm? Tô Bạch Nguyệt vô thức ngẩng đầu lên, nhìn Lục Ngạn trước mặt thoáng qua. Khuôn mặt tuấn tú của hắn lãnh đạm, tựa như không bị ảnh hưởng bởi tiếng kêu gào kia.

Đối với những người dám tự xưng là "Trẫm", ngoài cựu hoàng, Tô Bạch Ngọc không thể nghĩ ra ai khác lại không có đầu óc như vậy.

Vòng qua hòn non bộ, ngay khi Tô Bạch Nguyệt vừa ngẩng đầu lên, nàng đã nhìn thấy người đàn ông đang bám vào một cột đá khóc hết nước mắt, hết nước mũi.

“Trẫm không đi, Trẫm không đi… hu hu hu…”

Trước kia, thân phận là cửu ngũ chí tôn, bây giờ quần áo tả tơi, làn da trắng nõn sống trong nhung lụa cũng bị rám nắng.

Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì mà khóc thảm như vậy? Đột nhiên Tô Bạch Nguyệt nhớ những lời Ngụy Sanh Uyển đã nói với nàng, chẳng lẻ Lục Ngạn muốn chặt cựu hoàng thành bảy mươi tám khúc đem cho hổ ăn? ( truyện trên app T𝕪T )

“Nếu các người ép ta, ta sẽ nhảy xuống từ đây…”

Thái giám còn đang kéo cựu hoàng đột nhiên buông ra, cười khinh thường nói: "Cũng được, thế thì đỡ phiền phức cho nô tỳ."

Cựu hoàng khóc nước mắt giàn giụa trước mắt Tô Bạch Nguyệt, nàng có chút không đành lòng: “Ngươi sẽ không giết hắn ta chứ?”

Nghe lời của Tô Bạch Nguyệt nói, hai tay Lục Ngạn cứng đờ. Hắn dùng sức ôm nàng vào lòng ngực, rũ mắt nhìn xuống, trong đôi mắt đen đó hiện lên chút đau khổ.

Tô Bạch Nguyệt: ?

Tô Bạch Nguyệt không rõ đây là có ý gì, nghe bên tai nàng âm thanh gào khóc, nuốt nước bọt nói: “Thả hắn ta đi.”

Hắn không nói lời nào, chỉ nhìn chăm chú vào Tô Bạch Nguyệt, một lúc lâu sau mới nói: "Quận chúa đoán xem, hổ và sử tủ thì bên nào sẽ thắng?"

Tô Bạch Nguyệt sửng sốt, không ngờ tới, đột nhiên hắn lại đổi đề tài.

Nàng nghiêng đầu liếc nhìn cái lồng sắt cách đó không xa, con hổ nhỏ và mảnh mai đang liếm chân lăn lộn trên mặt đất; con sư tử hùng vĩ đang lười biếng phơi mình dưới nắng với cái đuôi vỗ nhẹ.

“Nếu ta đoán đúng, ngươi sẽ thả hắn chứ?” Tô Bạch Nguyệt hỏi ra dự định của mình.

Hai mắt Lục Ngạn cứng lại, nhìn chằm chằm nàng một lúc lâu, sau đó vừa miễn cưỡng vừa đau khổ gật nhẹ một cái, cả người căng cứng như một tảng đá.

Tô Bạch Nguyệt không nhận thấy sự khác thường của hắn, vỗ vỗ cánh tay hắn nói: “Thả ta xuống.”

Hắn tiến lên vài bước, thái giám liền đem tới giường nệm, ghế nằm. Mặt trên phủ một lớp lông cáo trắng tinh, trên hộp gỗ đàn hương đỏ đặt một đĩa hoa quả tươi, cùng một ít bánh ngọt nhỏ tinh xảo và một cốc sữa ấm.

Lục Ngạn ôm Tô Bạch Nguyệt ngồi lên, rồi đem nàng giam trong lòng ngực.

Tô Bạch Nguyệt cảm thấy mình càng đau khổ hơn.

Nàng kéo lấy ống tay áo rộng của Lục Ngạn, hơi hơi dùng sức, xoay người nói: “Ta muốn một cây bút và mực.”

Tô Bạch Nguyệt bị Lục Ngạn ôm trong lòng, khi xoay qua nâng lên chiếc cằm mảnh mai, lộ ra cái cổ như ngọc, thân người vẫn nhẹ như không. Bởi vì nàng quá gầy, trông nàng vô cùng yếu ớt và mảnh khảnh, màu da hơi tái nhợt như có chút bệnh, trong mắt Lục Ngạn, trong đôi mắt đẹp lại lạnh lùng kia luôn ẩm ướt, mang dáng vẻ tiều tụy, đáng thương.

Vẻ đẹp mang phong cách Lâm Đại Ngọc vừa yếu ớt lại vừa duyên dáng.

Thái giám đứng bên cạnh nhanh chóng rời đi lấy giấy bút.

Tô Bạch Nguyệt dùng khăn lau bút lông một cách chậm rì, sau đó thay một chiếc khăn mới, rồi xoay qua viết nguệch ngoạc và vẽ trên giấy.

Tô Bạch Nguyệt giấu đi những gì đã viết, nàng vứt cây bút lông trong tay, ngồi trên người Lục Ngạn nhẹ đến mức chân không chạm đất, đôi chân ngọc mang giày thêu đung đưa trên không, lộ ra vẻ khá ngây ngô nói:

“Ta đã chọn xong rồi.” Nói xong, Tô Bạch Nguyệt vỗ nhẹ tờ giấy gấp trên tay.

Lục Ngạn không biết Tô Bạch Nguyệt đã viết cái gì, hắn hỏi: “Hổ thắng, hay là sử sử thắng?”

Tô Bạch Nguyệt không trả lời, mà hỏi ngược lại: “Ngươi làm sao để biết hổ mạnh hơn hay sư tử mạnh hơn?”

“Chiến một trận.” Sau đó, Lục Ngạn sai người nhốt hổ và sư tử vào cùng một chuồng.

Thật lòng Tô Bạch Nguyệt vẫn rất tò mò về câu hỏi này, nhưng bản tính nàng vốn hiền lành, thật sự không nỡ nhìn cảnh đẫm máu mà sư tử và hổ đấu nhau đến chết.

Nhưng điều mà nàng không bao giờ ngờ tới là sư tử to hơn hổ gấp nhiều lần mà không tiếp được ba chiêu của hổ, đã bị con hổ ngồi bẹp trên thân.

Tô Bạch Nguyệt:...

“Con hổ đã thắng.” Lục Ngạn nói xong, rút tờ giấy trong tay Tô Bạch Nguyệt ra, trên đó viết một chữ “vua” sáng chói lọi.

“Ta đã thắng.” Tô Bạch Nguyệt ngửa cổ kiêu ngạo.

Thực tế là nàng đang chơi chiêu. Từ "vua" có thể là một con hổ hoặc một con sư tử. Hổ là vua rừng, sư tử là vua đồng cỏ, con nào thắng là chọn con đó đều được cả.

Hắn nhìn chằm chằm vào chữ "vua" một lúc, dưới ánh mắt mong đợi của Tô Bạch Nguyệt, rốt cuộc mở miệng, "Ném hắn ta vào chuồng ngựa, rồi rửa máng cỏ."

Vị cựu hoàng còn đang ôm cột đá đã bị tóm cổ và ném vào chuồng ngựa.

Tô Bạch Nguyệt vừa mới cứu sống người thành công, cảm thấy mình như làm việc tốt hơn xây bảy tháp chùa, vội vàng đi ăn trái cây tự thưởng cho mình.

"Nghe nói Bệ hạ đang ở vườn bách thú, nên ta ghé vào xem thử. Thì ra Linh Vận quận chúa cũng ở đây." Ngụy Sanh Uyển cùng đại nha hoàn theo phía sau, loanh quanh đi lại hòn non bộ, không biết đã đứng xem ở đó bao lâu.

Tô Bạch Nguyệt khẽ cau mày. Vừa nhìn thấy Ngụy Sanh Uyển, nàng cảm thấy sẽ không có chuyện gì tốt.

Quả nhiên, Ngụy Sanh Uyển mở miệng: “Từ lâu đã nghe nói Linh Vận quận chúa là thiên tiên xuống trần giang, tấm lòng của một vị bồ tát, đến kẻ thủ bắt mình cũng nhân từ độ lượng.”

Bây giờ trong cung sóng gió hai bên, một bên là Linh Vận quận chúa lạnh lùng và uy nghiêm, bị cựu hoàng ép bức bắt đến đây. Phía bên kia là Linh Vận quận chúa tham lam phù phiếm, tìm mọi cách để ngoại tình với cựu hoàng.

Tô Bạch Nguyệt tin rằng sau các sự kiện ngày hôm nay, hướng gió có thể sẽ chỉ hướng về người sau.

Tô Bạch Nguyệt thậm chí đã nhìn thấy những ký tự lớn "Phản bội, tham lam phù phiếm" trên đỉnh đầu của nàng. Thậm chí, nàng còn có lý do để tin rằng cuộc chiến giữa sư tử và hổ ngày hôm nay cũng là kết quả của việc Ngụy Sanh Uyển thúc Lục Ngạn làm điều đó, nhằm lợi dụng cựu hoàng để chia rẽ mối quan hệ giữa nàng và Lục Ngạn vốn đã mỏng như kẹo bông.

Liếm một cái là nó sẽ biến mất.

Hóa ra Tô Bạch Nguyệt là một người phụ nữ tốt bụng và giàu lòng yêu thương. Nàng không thể chịu đựng được việc cựu hoàng bị hổ xé xác nên đã chủ động cầu xin sự thương xót.

Vậy thì vẻ mặt đau khổ và xót xa của hắn vừa rồi không phải là do hắn cố kìm nén không thể phát tiết tuổi dậy thì, mà là vì hắn ghen tuông sao?



App TYT & Ngọc Anh Team

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play