Tô Bạch Nguyệt bị đưa một đường đến tận Hoàng thành, mới ngày đầu tiến cung đã bị tân đế gấp không chờ nổi an bài vào một nội điện u tĩnh, một bộ dáng muốn kim ốc tàng kiều* nàng.

*nghĩa là "nhà vàng cất người đẹp".

“Cô nương này có lai lịch gì thế?”

Được phái tới hầu hạ Tô Bạch Nguyệt toàn là người của tân đế nên bọn họ không rõ ràng chuyện của Tô Bạch Nguyệt, tốp năm tốp ba tụ lại một chỗ nói chuyện.

Khí thế của Hưng Nguyên vương đang lúc lộng hành, tân hậu lại là con gái của Hưng Nguyên vương, tân đế vì muốn tránh đi mũi nhọn, ngay cả việc sủng hạnh cung nữ cũng phải lén lút, càng đừng nói tới chuyện đưa đại mỹ nhân như Tô Bạch Nguyệt tiến cung, quả thực đã tốn rất nhiều tâm huyết.

“Mặc kệ lai lịch gì, nếu bị hoàng hậu nương nương của chúng ta biết, chỉ sợ là hồng nhan bạc mệnh.” Đương kim tân hậu vô cùng ghen tuông. Bản thân nàng ta có tới tận ba bốn vạn nam sủng, cắm đầu tân đế một mảnh xanh mướt, nhưng tân đế chỉ có một nữ nhân duy nhất là nàng ta.

Tất nhiên tân đế cảm thấy không cam lòng, nhưng chịu thôi, ai bảo Hưng Nguyên vương hiện giờ quá mức hùng mạnh, ngay cả ả nữ nhân ai cũng có thể làm chồng mà hắn cũng không trị được, chỉ có thể trơ mắt nhìn cung nữ đang hoài thai bị tân hậu đánh tới chết, không dám hó hé nửa câu.

Tô Bạch Nguyệt nghe ra chút tình hình trong cung từ miệng của các cung nữ, thật sự không biết lá gan vị tân đế này cất ở đâu mà dám giấu nàng dưới mí mắt của tân hậu.

Chẳng qua từ trước đến nay nàng luôn giữ được bình tĩnh. Sau khi đi một đường xóc nảy cũng có thể ăn rồi ngủ như thường, chỉ là hơi hoang mang vì sao Lục Ngạn lại không đuổi kịp nàng. Nhưng nghĩ lại thì căn bản nam chính chắc có lẽ không để nàng ở trong lòng, nếu không thì sao không có chút động tĩnh gì?

Tô Bạch Nguyệt không biết lý do tại sao Lục Ngạn không đuổi theo nàng, mãi cho đến khi tân đế lẻn xuống đường hầm đến gặp nàng rồi nói lải nhải toàn bộ chuyện đó cả ngày. Hóa ra nam chính ngốc nghếch không hề biết nàng bị tân đế bắt đi!

Trước đó có nói đến tân đế sai sứ thần tới Vị Nam, sứ thần đó cũng là người có năng lực nên mới khiến cho Lục Ngạn dẫn binh ra sau núi băng thiên tuyết địa ngây người hơn nửa tháng, chỉ để săn một con bạch hồ trong giấc ‘báo mộng’ của tân đế, nói phải dùng da lông của nó dâng lên tân hậu làm kiện bạch hồ cừu.

Tất nhiên mục đích của chuyện này nhằm dằn vặt Lục Ngạn. Nhưng Lục Ngạn lại quá thành thật, thế mà lại đi theo vị sứ thần kia ra sau núi nằm vùng hơn nửa tháng, thật sự săn được một con bạch hồ.

Nhưng lúc chàng đem con bạch hồ kia trở về liền phát hiện phủ Vị Nam vương hỗn loạn vô cùng.

Quận chúa cao quý thanh khiết, mỹ lệ như Cửu Thiên tiên nữ của bọn họ biến mất rồi.

Lúc Lục Ngạn đi săn thú, sau núi bị phong bế, tin tức căn bản không thể lọt vào, vì vậy Tô Bạch Nguyệt mất tích hơn một tháng sau chàng mới biết nàng dâu của mình bị bắt đi.

Lục Ngạn không phải kẻ ngốc, chàng lập tức chuyển nghi ngờ lên đầu sứ thần.

Sứ thần kia bị nghiêm hình tra tấn, không thể cầm cự nổi, rốt cuộc cũng nói ra hướng đi của Tô Bạch Nguyệt.

Địa lao tối tăm, sứ thần bị trói trên cộc gỗ, cả người bê bết máu thịt lẫn lộn, vùi đầu thật sau, cũng không biết còn sống hay đã chết. Nam nhân mặc trường bào huyền sắc đứng trên mặt đất nhuốm đầy máu, trong tay cầm chiếc chủy thủ sắc bén, khuôn mặt lạnh lẽo như ác ma, ngay cả Lưu Kham cũng không dám tùy tiện tới gần.

Trên người sứ thần bị đâm hơn trăm nhát. Đao tránh đi yếu huyệt đủ giữ lại mạng hắn, muốn sống cũng không được, muốn chết cũng không xong.

Tuy đã trải qua cuộc sống sa trường tàn khốc nhưng Lưu Kham không nhịn được bịt kín miệng mũi. Hắn cất bước đi vào, giọng điệu nặng nề, nói: “Muội phu, tân đế sắc dục bại hoại! Lại có thể dám xuống tay với muội muội của ta!”

Năm đó người thèm thuồng muội muội nhà hắn là tân đế, sau này người không muốn muội muội nhà hắn nữa cũng chính là tân đế. Hiện giờ bắt cóc muội muội ngay dưới mí mắt của vị tân hậu ghen tuông thành tánh kia, thật sự là khinh người quá đáng!

Chẳng qua Lưu Kham không biết Tô Bạch Nguyệt ‘ngấm ngầm’ gửi thư tới lui với tân đế nhằm kích thích Lục Ngạn. Chỉ cho rằng muội muội nhà mình bị tân đế mơ ước sắc đẹp, lúc này e sẽ phải chịu khổ.

Hai tròng mắt Lục Ngạn tức thì cứng lại, trong tay nắm chủy thủ đột nhiên cắm mạnh xuống phía trước, cắm thẳng lên đầu sứ thần, động tác lưu loát tự nhiên giống như bổ dưa hấu. Sứ thần toàn thân máu thịt nhão nhoét kia rốt cuộc cũng trút hơi thở cuối cùng.

Lưu Kham thấy thế, âm thầm nuốt nước miếng. Đã nhiều ngày trôi qua, không biết vì sao mỗi lần hắn liếc nhìn muội phu một cái, Lưu Kham đều có cảm giác ngực hắn bị nghẹn lại.

Ban đầu Lưu Kham có quan hệ rất tốt với Lục Ngạn, nhưng hôm nay ngay lúc này hắn kinh ngạc phát hiện, hóa ra từ trước đến nay hắn chưa bao giờ thật sự hiểu vị muội phu trước mặt. Cảm giác giống như tiểu kiều thê ngày ngày ngủ bên gối đột nhiên biến thành nam nhân, làm lòng người kinh hoảng không thôi.

“Lục huynh, nhất định phải cứu được muội muội ta. Nếu huynh không tiện đi thì ở lại Vị Nam canh giữ, chờ ta trở lại.” Nói đến một nửa, ánh mắt Lưu Kham chuyển hướng lên người vị sứ thần đã chết kia, có chút lo lắng.

Sứ thần do tân đế phái tới đã chết ở Vị Nam, nếu nhất quyết truy cứu không buông thì chính là một nhược điểm cực lớn, có thể đem phủ Vị Nam vương của bọn họ nhổ cỏ tận gốc.

“Cùng đi.” Nam nhân mắt đỏ như máu trầm mặc vài giây, rốt cuộc khàn giọng nói ra những lời này.

“Chúng ta phải làm sao mới cứu được muội muội ra đây? Tân đế dám lớn mật như thế, khẳng định đã chuẩn bị vạn toàn xong xuôi.” Lưu Kham nhìn sắc mặt âm trầm của Lục Ngạn, hơi e ngại.

Lục Ngạn chậm rãi rủ mắt xuống, sờ sờ chồng thơ hủ lậu giấu trong túi áo rộng, khóe môi câu lên như có như không. Chỉ là nụ cười kia không chạm tới đáy mắt, nhưng phản chiếu như hàn đàm quỷ sát làm người nhìn thấy khiếp sợ không thôi. ( truyện trên app T𝕪T )

Lưu Kham nhìn dáng vẻ này của Lục Ngạn, những lời còn lại bị mắc kẹt trong cuống họng, như thế nào cũng không thốt ra được.

“Cứu được chứ.” Nam nhân duỗi tay, từ từ nắm lấy đầu chuôi chủy thủ đang cắm trong đầu sứ thần, nhẹ nhàng rút ra, dùng khăn trắng lau xong mới cất vào bên trong tay áo rộng.

Lưu Kham nhấp môi, hơi khó khăn mở miệng: “Nếu, nếu muội muội xảy ra chuyện bắt trắc, hoặc bị tên tân đế kia vấy bẩn...”

Nam nhân đứng bên cạnh Lưu Kham nhướng mày, thần sắc thậm chí có thể nói là vô cùng ôn hòa, so với bộ dạng quỷ la sát vừa rồi cách biệt một trời một vực.

“Phu nhân của ta, tất nhiên là tốt nhất.” Có những lời này của Lục Ngạn, Lưu Kham cũng thấy an tâm phần nào.

Chỉ cần muội muội tốt của hắn không tự sát, người làm ca ca là hắn sẽ che chở thật tốt cho nàng. Dù có bị Lục huynh ghét bỏ, phủ Vị Nam vương của bọn họ cũng sẽ bảo vệ nàng một đời bình an.

Lúc này, Tô Bạch Nguyệt, người mà toàn bộ phủ Vị Nam vương lo sợ sẽ tự sát, đang nằm trong chăn đệm nghe các cung nữ bên ngoài khua môi múa mép.

Các cung nữ này ăn no rửng mỡ mỗi ngày không có gì làm là trốn dưới mái hiên tám chuyện, hôm nay Tô Bạch Nguyệt nghe tân hậu nạp thêm nam sủng, ngày kia nghe Hưng Nguyên vương ở trong triều đình mắng mỏ tân đế, thật là trò hay nối tiếp không dứt.

“Ôi, ngươi nghe gì chưa? Lần thịnh yến này, vị la sát tướng quân tiếng tăm lừng lẫy kia sẽ mang theo bạch hồ trong mộng của tân đế đến đây đấy.”

“Ta nghe nói vì lần săn giết bạch hồ này mà ngay cả sứ thần cũng phải bỏ mạng.”

“Chứ còn gì nữa.” Các cung nữ khó chịu nhưng chỉ dám nói thầm: “Từ khi hoàng hậu nương nương nhập chủ hậu cung tới nay, xây dựng rầm rộ, không phải nói muốn Trích Tinh Lâu gì đó thì chính là muốn Vọng Nguyệt Đài, nghe nói quốc khố của chúng ta đều bị ngài ấy bào mòn hết. Chuyện bạch hồ này cũng là do hoàng hậu nương nương quấn lấy bệ hạ nài nỉ cho bằng được.”

“Theo ta thấy, con bạch hồ kia chính là điềm lành, lúc trước bệ hạ nói chỉ muốn bắt sống rồi nuôi dưỡng thật tốt ở vườn bách thú, nhưng hoàng hậu nương nương lại nói muốn da của bạch hồ, thậm chí mặc kệ sống chết của nó.”

Tô Bạch Nguyệt quấn chăn trở mình, trên cái bàn trước mắt đặt mâm trái cây sương mai tinh xảo. Nàng bỗng thấy nhớ những năm tháng làm tiểu tiên nữ ngày ngày uống tiên lộ ăn trái cây, hu hu hu.

“Vị hoàng hậu nương nương này chính là Đát Kỷ Bao Tự đời thật, sớm hay muộn cũng...” Lời nói phía sau là đại nghịch bất đạo, các cung nữ hiểu ý im lặng.

Tô Bạch Nguyệt dùng sức đưa hết năm trái cây nhỏ vào miệng, gò má nhô lên thành hình quả cầu, hàm răng run lên vì lạnh, nàng cố gắng nhai nuốt hết xuống, sau đó rót chén nước lớn, mong nước ấm làm chắc bụng.

Tuy rằng chỉ mới mấy ngày ở hoàng cung nhưng nửa tháng bôn ba trên đường xóc nảy, mà Tô Bạch Nguyệt bị Lục Ngạn nuôi ra mỡ giờ đã sớm tan. Hiện tại cả người nàng phiêu phiêu như tờ giấy, mềm như bông, tê liệt ngã xuống giường, ngay cả hít một hơi cũng cảm thấy càng đói bụng hơn.- đọc truyện tốt hơn trên app TYT

Nam chính sao còn chưa tạo phản nữa hu hu hu.

Sau khi hớp vài ngụm gió, Tô Bạch Nguyệt bỗng nghe được động tĩnh truyền từ đường hầm.

Lại là tân đế đang vật vã bò vào đường hầm đây mà.

Nói thật, lúc Tô Bạch Nguyệt lần đầu tiên nhìn thấy tân đế bò từ đường hầm ra, thực sự bị dọa cho nhảy dựng rồi đập cái gáo vào đầu tân đế cũng không phải lỗi do nàng.

Tân đế ôm cái đầu quấn băng gạc trắng, run rẩy thận trọng bước ra từ lối vào đường hầm, bộ dáng thăm dò của hắn giống hệt con nhím đất, đề phòng để khỏi bị nện gáo vào đầu nữa.

“Linh Nhi.” Vẻ mặt tân đế nịnh nọt cười cười.

Mặt Tô Bạch Nguyệt không cảm xúc ngồi ở trên giường, một thân bạch y sạch sẽ như tuyết.

Tân đế biết rõ tính khí của Tô Bạch Nguyệt, cho nên trong điện phủ kín lụa trắng. Hắn cởi giày vớ, thần sắc khẩn trương lại hưng phấn dịch một bước đến trước mặt Tô Bạch Nguyệt, sau lại tiến thêm một bước nữa.

Thần sắc Tô Bạch Nguyệt đạm mạc, xốc mí mắt lên nhìn hắn một cái, tân đế ngay lập tức ngừng bước chân, không dám vượt quá giới hạn.

Trong lòng mọi người, Tô Bạch Nguyệt như trăng trên trời, mây trên không, tuyết trên núi, chỉ có thể đứng từ xa nhìn ngắm chứ không dám dâm loạn. Mà trong lòng Lục Ngạn, Tô Bạch Nguyệt chính là tim gan của chàng, tì phổi thận của chàng, chàng hận không thể hòa nàng vào trong xương cốt, không chỉ muốn dâm loạn mà còn muốn một bên khinh nhờn, một bên chơi.

“Linh Nhi, đợi gã Lục Ngạn kia tiến cung dâng lễ vật, trẫm sẽ giải quyết hắn, không cho gã hèn dơ bẩn tới gần làm phiền nàng.”

“Tiến cung?” Tô Bạch Nguyệt khẽ mở môi đào, thân mình mềm mại tinh tế chầm chầm nhích lại gần, lộ ra đôi chân ngọc đang mặc vớ, da thịt chỗ mắt cá chân non mịn như ngọc, tỏa ra hương thơm.

Mỹ nhân chỉ mặc mỏng y, dáng người mảnh mai quyến rũ, mái tóc sơn mài mượt mà, làn da mịn màng, khác biệt với thần thái lạnh lùng là vẻ hai mặt cực đoan, vừa trong trẻo lại vừa quyến rũ.

Tân đế nhìn đến ngây ngốc, xoa tay chờ mong được khen, ngay lập tức kể tất tần tật kế hoạch của mình cho Tô Bạch Nguyệt nghe.

Kế hoạch của tân đế rất đơn giản, chờ Lục Ngạn tiến cung dự tiệc liền dùng cớ bắt chàng để xử trí, như vậy Tô Bạch Nguyệt sẽ chính thức trở thành goá phụ, mặc dù dưới mí mắt của hoàng hậu thì không thể danh chính ngôn thuận ở bên hắn ta nhưng cũng có thể cùng hắn song túc song tê*. Kỳ thật có nói gì đi nữa tân đế vẫn ghen ghét hâm mộ Lục Ngạn, hận chàng là người nam nhân đầu tiên của Tô Bạch Nguyệt, thề sống thế chết cũng phải diệt trừ chàng.

*ẩn dụ cho những người đàn ông và phụ nữ yêu nhau không thể tách rời.

Tô Bạch Nguyệt gật đầu, tỏ ý hiểu rồi, ánh mắt nàng dịch chuyển, rơi trên người tân đế, vẻ mặt đồng tình pha lẫn tiếc nuối.

Dẫn sói vào nhà, không sớm thì muộn cũng nốc thuốc.

“Này, Linh Nhi, trẫm, trẫm muốn...” Tân đế cẩn thận đi từng bước về phía trước, hắn muốn hôn cái miệng nhỏ, nắm bàn tay nhỏ của mỹ nhân hắn ngày đêm tơ tưởng.

Tô Bạch Nguyệt đương nhiên hiểu ý của tân đế, nhưng không biết vì sao, nàng có thể chịu đựng Lục Ngạn hôn miệng nhỏ của nàng, nắm tay nhỏ của nàng, nhưng không thể chịu đựng được tân đế chạm vào dù chỉ là nửa góc ngón tay.

Nàng rút từ tay áo rộng ra cây phất trần, chặn lại đầu của tân đế, sau đó quay người sang chỗ khác.

Vẻ mặt tân đế tiếc nuối xoay người đi xuống, trước khi đi còn lập lời thề non hẹn biển với nàng.

Tô Bạch Nguyệt nhu nhược không thể tự gánh vác: Coi chừng ta vặt sọ ngươi.



App TYT & Ngọc Anh Team

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play