Hôm nay là yến tiệc của tân đế, các quần thần đều đến bái kiến, Tô Bạch Nguyệt ngồi trong cung điện không biết gì, tai chỉ nghe được âm thanh rộn ràng nhốn nháo bên ngoài, im lặng không lên tiếng đem hoa quả bỏ vào miệng.

Không hiểu vì sao, Tô Bạch Nguyệt luôn có cảm thấy có một nỗi sợ hãi sâu kín đang quanh quẩn bên người nàng.

"Ôi không, ôi không, bên ngoài có đánh nhau!" Tiểu cung nữ trông coi cung điện lảo đảo chạy vào, vừa té vừa la lên.

"Hoảng cái gì! Trong cung thì có thể xảy ra việc gì!" Ma ma quản lí tiểu cung nữ hùng hổ đi tới, liếc nhìn tiểu cung nữ tàn nhẫn véo một cái.

Tiểu cung nữ rơm rớm nước mắt, nước mắt nước mũi ứa ra, lắp bắp nói: "Những lính canh bên ngoài đều đã bị giết, tất cả đều là thi thể......Cổng cung điện đã bị đóng lại, ai cũng không thể ra ngoài được." Nói xong, tiểu cung nữ liền lảo đảo quỳ rạp trên mặt đất, hiển nhiên là nàng đã kiệt sức, hai chân cũng vì sợ hãi mà trở nên mềm nhũn.

Vẻ mặt lão ma ma lập tức thay đổi, trợn tròn mắt, sau đó liền ngất đi. Tiểu cung nữ khóc lớn hơn, cong mông bỏ chạy.

Tô Bạch Nguyệt vẫn giữ nguyên tư thế ngồi thẳng lưng trên tảng đá, nàng đang nghĩ thời điểm nàng thật sự chết đi cũng không thể có được bữa ăn no sao?

"Nương nương, đi bên này!" Bên trong cung điện đột nhiên truyền đến nhiều âm thanh ồn ào, Tô Bạch Nguyệt quay đầu nhìn sang, chỉ thấy một nữ nhân mặc đồ trong cung đột nhiên xuất hiện ở cửa đại điện.

Cái gọi là kẻ thù gặp mặt, đặc biệt đỏ mắt, người trước đây là Dương Thạch quận chúa hiện tại đã trở thành Hoàng hậu nương nương, nhìn Tô Bạch Nguyệt một thân váy trắng ngồi trong viện, trên khuôn mặt tràn đầy kinh ngạc.

Tô Bạch Nguyệt làm tiểu tam bị bắt được, đang mở to đôi mắt ướt át của mình ra, yên lặng cắn một ngụm trái cây.

"Tốt, Lưu Linh ngươi!" Hoàng hậu nương nương tức giận đến mức hai má đỏ bừng lên, nàng ta tự hỏi tại sao mấy ngày nay Hoàng đế cả ngày đều cười một cách ngốc nghếch không nói, ngẫu nhiên sẽ không thấy tung tích đâu, thì ra là bởi vì ở dưới mí mắt nàng ta kim ốc tàng kiều! Nếu không phải hôm nay nàng ta chạy trốn tình cờ phát hiện được mật đạo này thì sẽ hoàn toàn không biết Hoàng đế lén lút ở đâu cả ngày!

"Người đâu, trói lại cho ta!" Hoàng hậu nương nương vẻ mặt nghiến răng nghiến lợi.

Tô Bạch Nguyệt thần sắc lãnh đạm ngồi ở chỗ đó, nhìn mấy ma ma sắc mặt dữ tợn từ phía sau Hoàng hậu nương nương đi đến, khuôn mặt bên ngoài không hề tỏ vẻ gì, kỳ thật trong đã rất sợ hãi.

Nếu nàng thật sự bị trói thành một cái bánh chưng lớn thì hình tượng nàng vất vả duy trì nhiều năm như thế toàn bộ sẽ bị hủy hoại, anh anh anh.

"Nương nương, chúng ta vẫn là nên chạy nhanh đi thôi, đừng vì người không liên quan mà lãng phí thời gian." Có ai đó khuyên: "Hiện tại bên ngoài đã loạn như thế, những tên phản loạn đó chỉ bắt những người có nhan sắc làm việc vặt ngoài hiên, giống mỹ nhân như Linh Vận quận chúa vậy, hiển nhiên là một người rất cam chịu bị lật."

Tô Bạch Nguyệt bị lão ma ma thông minh lanh lợi kia thuyết phục, nhất thời nắm chặt hai tay mềm mại lại.

Bây giờ, nàng hoàn toàn không thể xác định được người bên ngoài kia có phải nam chủ hay không. Bất quá, nếu là nam chủ, khi nhìn thấy thư tình Hoàng đế viết cho nàng sẽ cho rằng nàng là vì vinh hoa phú quý mới đến hoàng thành sao? Xem nàng như là một nữ nhân ham hư vinh, đê tiện bỏ rơi chồng, nam chủ mà không đem nàng chặt thành tám khối cho chó ăn thì cũng rất nhân từ! Làm sao có thể đến cứu nàng!- đọc truyện tốt hơn trên app TYT

Tô Bạch Nguyệt nhất thời cảm thấy chính mình nếu rơi vào trên tay Hoàng hậu còn có thể tốt hơn một chút.

Nhưng hiển nhiên, Hoàng hậu bên kia đã hoàn toàn bị lão ma ma thuyết phục, cũng không nghĩ sẽ mang Tô Bạch Nguyệt đi, chỉ có vẻ mặt cổ quái cười liếc nhìn nàng một cái, sau đó vội vàng trốn đi.

Tô Bạch Nguyệt như đứng đống lửa, như ngồi đống than, cảm thấy chính mình không thể ở lại chờ chết. Nhưng nàng vừa mới đứng lên, trước cửa đại điện lại có một người đi ra. Hiển nhiên là đuổi theo đám người Hoàng hậu từ bên ngoài vào trong mật đạo.

Người nọ mặc trường bào màu đen, trong tay cầm kiếm, khuôn mặt tuấn mỹ không gì có thể so sánh được, dáng người cao dài đứng ngay đó, giống như một cái cây. Cả người nam nhân như tắm máu, giống như Tu La bước ra từ trong địa ngục, mỗi một bước đều mang theo mùi máu làm cho không khí nồng nặc mùi máu tanh.

Nam nhân hơi nâng mắt lên, nhìn mỹ nhân sắc mặt tái nhợt cách đó không xa, bất ngờ nở một nụ cười châm biếm, nắm thật chặt, thật chặt kiếm trong tay. Thanh kiếm sắc bén như phát hiện khí thế của chủ nhân, hưng phấn phát ra âm thanh như tiếng chim hót.

Tô Bạch Nguyệt âm thầm nuốt nước miếng, đối diện với cặp mắt đen nhánh, âm trầm u ám, tựa như không có mặt trời của nam nhân như đem nàng chặt chẽ buộc lại, buộc chặt đến hít thở không thông.

"Tìm được rồi." Nam nhân giọng nói khàn khàn phun ra ba chữ, Tô Bạch Nguyệt vẫn chưa kịp xoay người đi được hai bước, kiếm đã giương lên sau lưng đặt ngay cổ.

Thanh kiếm sắc bén gần trong gang tất, Tô Bạch Nguyệt không dám lộn xộn. Một thân váy trắng trắng trên người nàng bị giọt máu rơi vào, tanh nóng, nhưng vẫn kém so với nhiệt độ của nam nhân phía sau.

"Làm dơ." Không biết lúc nào mà trên má nàng đã dính một giọt máu. Nam nhân duỗi tay ra, ngón tay thô ráp mơn trớn gò má nàng, không có dùng sức, nhưng những vết chai kia ma sát làm cho mặt nàng rất đau.

Khuôn mặt sạch sẽ ban đầu của Tô Bạch Nguyệt đã bị nam nhân bôi đầy máu.

Trong cổ họng nghẹn ngào đến lợi hại, Tô Bạch Nguyệt run rẩy nắm chặt lấy cái phất trần ở trong túi tay áo.

Ngươi xem cái phất trần thật dài của ta, này không sợ ta đâm ngươi à?

Lục Ngạn đương nhiên không sợ, cho nên hắn một phen khiêng Tô Bạch Nguyệt bước ra ngoài, rất giống tên thủ lĩnh thổ phỉ cướp đoạt phu nhân về áp trại.

Tô Bạch Nguyệt cảm thấy khó chịu khi bị cơ bắp của nam nhân giữ lấy, khó khăn phun ra một câu nói không rõ ràng lắm: "Tri thức mới là sức mạnh, không nên cả ngày đều đánh đánh giết giết......" Anh anh anh, Đại ma vương tha mạng a!

Lục Ngạn không nghe rõ Tô Bạch Nguyệt đang lẩm bẩm nói cái gì, hắn chỉ cảm thấy nữ nhân trên vai nhẹ như lông, không nặng một chút nào, hắn thật vất vả mới có thể nuôi ra một chút thịt, thế mà lại bị mất, không còn cảm xúc mượt mà nữa.

Thật là không ngoan.

Kỳ thật, Lục Ngạn không hi vọng tìm được Tô Bạch Nguyệt trong hoàng cung, nhưng sự thật bày ra ở trước mặt, khiến hắn không thể chịu được, hắn không tin. Nàng thật sự rất muốn ngôi vị Hoàng đế đó sao?

Tô Bạch Nguyệt một đường bị khiêng đến trong cung điện, nhìn cái vị vừa mới ngồi lên ngôi vị Hoàng đế, chưa kịp khoe khoang đã bị đại ca của mình đè đầu cưỡi cổ.

"Các học giả có thể bị giết nhưng không bị làm nhục, cho dù ngươi có đặt đao lên trên cổ ta, ta cũng sẽ không ký!" Tân đế vẻ mặt thà chết chứ không chịu khuất phục.

Tô Bạch Nguyệt đoán chắc là loại ký để truyền ngôi.

Lưu Kham cũng không nói nhiều, trực tiếp "Bá" một tiếng cầm lấy kiếm của mình, múa trên cổ của Hoàng đế.

Hoàng đế thẳng cổ lên, đúng lúc Tô Bạch Nguyệt đang cảm phục sự dũng cảm của hắn thì chỉ nghe hắn nói: "Lấy bút đến đây."

Tô Bạch Nguyệt:......Ta tin ngươi cái quỷ.

Sự việc được giải quyết vô cùng nhanh chóng. Lục Ngạn dùng danh nghĩa của Hoàng đế sai những người có thể đánh nhau được, đem hoàng cung bao vây như một cái thùng sắt. Mà lần này Hoàng đế có tổ chức một bữa tiệc linh đình, mời rất nhiều các nhà quyền quý đến, nó cũng thuận lợi giúp cho Lục Ngạn một lướt bắt gọn.

Mới bắt đầu,Tô Bạch Nguyệt nghi ngờ thế lực của Lục Ngạn từ đâu mà lớn như thế, lại có thể nói đoạt vị liền đoạt vị, sau này vô tình nghe Lưu Kham nhắc tới, một năm trước sau khi Lục Ngạn quay về phía Nam, liền ngầm gia tăng vị trí địa lý cùng phủ Ngụy An Vương và các nước chư hầu khác lui tới, lại lén lút khai thác một ít quặng chu sa, âm thầm tích trữ binh lực, lúc này mới có thể đạt được thành tựu như ngày hôm nay.

Tô bạch nguyệt nhất thời mới giác ngộ và thức tỉnh hoàn toàn. Nguyên lai khi ấy bản thân nàng nói với hắn rằng muốn có cả thiên hạ, thằng nhãi này bày ra bộ dáng không quan tâm, nhưng đã bí mật lên kế hoạch từ rất sớm.

Quả nhiên là nam chính, đã quyết định muốn làm gì thì sẽ ra sức làm. ( đọc truyện trên app T𝚢T giúp phát triển các team dịch hợp tác )

Tình hình chưa ổn định, Lục Ngạn đăng cơ, công việc bận rộn. Cộng thêm các nước chư hầu không hề bằng lòng, đặc biệt là Hưng Nguyên Vương bên kia, sau khi may mắn chạy thoát khỏi hoàng thành, liền bắt đầu tập hợp binh lính tạo phản, tư thế thề sẽ chiến đấu đến cùng.

Đối với hành động của Hưng Nguyên Vương bên kia, Lục Ngạn hoàn toàn không quan tâm, chỉ phái Lưu Kham dẫn binh đi tiêu diệt toàn bộ.

Vị Nam Vương cùng với Vị Nam Vương phi ở phía nam vẫn chưa biết được tin tức hoàng cung đã đổi người.

Nhưng làm cho Tô Bạch Nguyệt tức giận bất bình chính là, nàng thế mà lại bị nam chính nhốt vào trong phòng tối!

Cái gọi là phòng tối, cũng không phải là phòng tối chân chính. Phòng tối này giống như là một cái lồng bằng vàng không gì có thể phá vỡ được, được bao phủ bởi lụa trắng mà Lưu Linh thích nhất, ở trên hay dưới đều là màu trắng. Ngày thường, trừ bỏ Lục Ngạn thì chỉ có nha hoàn thiếp thân của nàng là Tĩnh Văn hầu hạ nàng.

"Quận chúa, ngài tốt xấu gì cũng nên ăn một chút đi, những thứ này đều là do chính tay bệ hạ tự mình làm." Tĩnh Văn tận tình khuyên bảo.

Tô Bạch Nguyệt đang nghiêng người nằm trên giường, nhớ đến Tĩnh Văn trong nguyên tác hình như cuối cùng cũng bị nam chính thu vào hậu cung.

Nghĩ đến đây, ánh mắt Tô Bạch Nguyệt nhìn Tĩnh Văn có chút thay đổi.

Tĩnh Văn bị Tô Bạch Nguyệt nhìn chằm chằm đến kỳ quái, miễn cưỡng căng da đầu khuyên thêm một câu. Vừa vặn lúc này, cánh cửa đang đóng chặt của cung điện mở ra, nam nhân một thân long bào cất bước đi vào, liếc nhìn thức ăn vẫn mảy may chưa động đến, hai hàng lông mày hơi nhíu lại, sau đó hướng tới Tĩnh Văn phất tay.

Tĩnh Văn từ lâu đã làm phản, khom người lui xuống.

Bên trong cung điện nháy mắt chỉ còn lại Tô Bạch Nguyệt, Lục Ngạn và một người khác.

Tô Bạch Nguyệt có chút khẩn trương, nàng ôm phất trần trong lòng ngực, trên đời này tại sao lại khó tìm đến cái chết?

"Phu nhân yếu đuối không thể tự đảm đương, vẫn nên để cho vi phu vậy."

Nam nhân vén áo choàng ra sau, ngồi xuống trên giường, sau đó bưng cháo lên, múc một muỗng, đưa đến bên miệng Tô Bạch Nguyệt.

Tô Bạch Nguyệt gần như há miệng bởi mùi thơm của cháo, nhưng bằng sự kính nghiệp của mình, nàng đã phải dùng tinh thần cố gắng kiềm chế bản thân.

Thấy Tô Bạch Nguyệt không ăn, Lục Ngạn cũng không ép, chỉ hơi khom lưng cầm lấy tờ giấy đặt trước giường lên nhìn. Sau khi nhìn thấy những bức tranh kì quái ở trên, hắn chậm rãi quay người lại nhìn Tô Bạch Nguyệt: "Ba mươi ba bức thư tình, phu nhân một bài cũng không viết được. Này là muốn khi nào được ra ngoài đây?"

Nam nhân nói với giọng khàn khàn, lời nói cũng không có sự uy hiếp, thậm chí còn có chút ôn nhu, nhưng Tô Bạch Nguyệt lại nghe đến da đầu tê dại.

Nàng bị nhốt ở đây cũng là có nguyên nhân, đó là do tên nam chính thần kinh thác loạn này muốn nàng phải viết cho hắn ba mươi ba bức thư tình.

Tô Bạch Nguyệt cảm thấy tên nam chính này hình như có bệnh.

Đối với ánh mắt "Ngươi không có bệnh" của Tô Bạch Nguyệt, Lục Ngạn rất bình tĩnh, lấy từ trong tay áo rộng ra một xấp giấy là bằng chứng cho thấy Tô Bạch Nguyệt cùng Hoàng đế "Yêu đương vụng trộm", chậm rãi đặt trên giường.

Tô Bạch Nguyệt liếc mắt, âm thầm đếm.

Ba mươi ba bức, một bức cũng không thiếu.

Quả nhiên, nam chính này hỏng rồi sao? Không đi tìm nữ chính mở rộng hậu cung, sao cứ nhìn chằm chằm một cái pháo hôi bạch nguyệt quang là nàng làm gì!

"Tên kia, lớn lên phát triển như gia súc không có cỏ, phu nhân rốt cuộc thích hắn ở điểm nào?" Nam nhân đột nhiên quay đầu, thần sắc vô cùng hoang mang.

Tô Bạch Nguyệt đặc biệt có lý do để tin rằng, nếu nàng vui vẻ nói bản thân thích đôi chân dài của cựu Hoàng đế, ngay hôm sau sẽ nhìn thấy một người không có tay chân được đặt trong một cái hũ. May mắn thay, cựu Hoàng đế là một tên có tay ngắn, hoàn toàn không có điểm gì để nàng thích.

Bất quá, nam chính ngươi không thể bởi vì bản thân mình lớn lên có chút đẹp thì có thể dùng thành ngữ đất đá trôi để hình dung người khác chứ?

"Bất quá, không quan hệ, chỉ cần phu nhân thích, ta đều có thể học." Khuôn mặt nam nhân từ đầu đến cuối đều mang theo vẻ u ám đột nhiên nở một nụ cười, sau đó một tay đẩy Tô Bạch Nguyệt ngồi trên giường, giống như đầu của con chó hướng về phía trước.

Tô Bạch Nguyệt bắt đầu với một khởi đầu tốt.



App TYT & Ngọc Anh Team

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play