Kể từ khi vào Vị Nam, Tô Bạch Nguyệt đột nhiên cảm thấy chất lượng sinh hoạt của chính mình bị giảm sút trầm trọng. Đầu tiên là biểu hiện trong việc ăn uống. Vị Nam nhỏ bé, lại khá thiên nên tất nhiên sẽ kém Hoàng thành cái gì cũng có, hơn nữa mạch máu kinh tế của Vị Nam đã bị Hưng Nguyên cách vách cắt đứt, lại gặp phải nạn trộm cướp, trước đã hỏng nay càng hỏng hơn.

Tuy rằng ngày thường Tô Bạch Nguyệt không ăn mấy miếng lắm nhưng tốt xấu gì cũng toàn là mỹ thực ngon. Đặc biệt là sau khi cởi bỏ lớp mặt nạ cao lãnh không dính khói lửa phàm tục trước mặt Lục Ngạn, lúc mới bắt đầu Tô Bạch Nguyệt còn lo sợ bất an nhưng đến bây giờ đã không còn gánh nặng mà ăn uống no nê dưới mí mắt của Lục Ngạn mỗi ngày. Quả là một trang sử đau lòng, đẫm máu và nước mắt vì cơm ăn áo mặc.

Điều tiếp theo làm Tô Bạch Nguyệt không thể thích ứng đó chính là chất lượng hoạt động giải trí giảm đi rất nhiều. Trong Hoàng thành những điều mới lạ bất tận cứ kéo ùn ùn đến không dứt, làm người luôn tìm kiếm thú vị sẽ không bao giờ cảm thấy nhàm chán. Nhưng hiện nay những đồ vật đang lưu hành phổ biến ở Vị Nam bên này cũng đều là thứ đồ chơi thừa của Hoàng thành, căn bản không có gì thú vị.

Tô Bạch Nguyệt khó tránh khỏi thở dài cảm thán, từ nghèo thành giàu thì dễ, từ giàu về nghèo mới khó. Dẫn tới ngày nào nàng cũng ở trong phòng, thậm chí không có tâm trạng ra ngoài đi dạo.

May mắn thay hiện giờ Tô Bạch Nguyệt có thể ăn no. Một bên ghét bỏ Lục Ngạn như cũ, một bên trông mắt nhìn chằm chằm thứ đồ ăn tục mệnh chàng mang đến mỗi ngày.

Nào là thịt nai, thịt dê, thịt hổ, gà rừng, thịt thỏ, nấm dại... Thức ăn chay thuần thiên nhiên không bị ô nhiễm, món ăn mặn thì được biến đổi theo nhiều phương pháp chế biến khác nhau, hằng ngày xuất hiện trên bàn ăn của nàng. Còn có những món điểm tâm tinh xảo, nhỏ bé kia, căn bản không nhìn ra là do chính tay nam nhân làm.

Tô Bạch Nguyệt bóp bóp chiếc cằm sắp biến thành nọng hai lớp của mình, nghĩ đến tay nghề nấu ăn của Lục Ngạn, so với đầu bếp năm sao của hiện đại chẳng kém là bao. Bây giờ Tô Bạch Nguyệt hễ nhìn thấy Lục Ngạn cầm theo hộp thức ăn sơn mài màu đỏ thì mắt sáng lấp lánh như sao, hận không thể đối xử với chàng như một vị thần.

Nếu nam chính không xưng bá thiên hạ, về sau làm đầu bếp cũng có thể nổi danh!

Tô Bạch Nguyệt ăn bánh bột trắng và bánh củ mài mứt táo chua ngọt, hạnh phúc nằm sải dài trên giường, tự nhủ làm phế nhân thật vui vẻ.

“Quận chúa, tân đế đăng cơ, khắp chốn vui mừng, ngài ấy đã phái sứ thần thỉnh phủ Vị Nam vương chúng ta về lại Hoàng thành để dự tiệc.” Tĩnh Văn vén rèm tiến vào liền thấy quận chúa nhà mình nằm trườn trên giường như cọng bún.

Tư thế tuy bất nhã nhưng bởi vì khuôn mặt lúc nào cũng cao lãnh thánh khiết cho nên dù hành động của Tô Bạch Nguyệt không mấy đứng đắn nhưng nàng vẫn đẹp như Cửu Thiên tiên nữ.

Tĩnh Văn nhìn khuôn mặt càng ngày càng dễ chịu của Tô Bạch Nguyệt, trên mặt hiện lên ý cười giống người mẹ già.

Trước đây quận chúa nhà mình cái gì cũng không chịu ăn, từ khi gả cho quận mã mới bắt đầu ăn chút ngũ cốc hoa màu, không chỉ lên tinh thần mà thân mình cũng càng thêm yểu điệu.

Có câu vỏ quýt dày có móng tay nhọn, chỉ có quận mã mới áp chế được quận chúa nhà mình thôi.

Bên này Tĩnh Văn còn đang cảm thán, bên kia Tô Bạch Nguyệt giật giật miệng nhỏ, quấn chăn trở mình.

Nàng đã bị phong kiến hủ bại tha hóa, không còn ý chí chiến đấu gì nữa. Làm nhiệm vụ cái gì chứ, ăn ăn uống uống cả đời không phải sướng hơn nhiều sao? Anh anh anh*.

*tiếng giả khóc

Tĩnh Văn giẫm lên tấm lụa trắng đi tới, cầm lấy đĩa sứ trắng đã sớm trống không, bảo nha hoàn đem xuống.

Mắt Tô Bạch Nguyệt thấy động tác của Tĩnh Văn, hừ lạnh một tiếng: “Lục Ngạn kia là cái đồ tham ăn, đồ ngọt ngấy vậy mà cũng nuốt trôi được.”

Tĩnh Văn che miệng cười trộm, đột nhiên cảm thấy quận chúa nhà mình quá giống tiểu khả ái. Phải chăng đây chính là ngạo kiều trong truyền thuyết?

Lục Ngạn chịu tiếng oan vừa khéo vén rèm tiến vào, nghe được lời nói của Tô Bạch Nguyệt, vẻ mặt chàng không chút thay đổi. Chỉ cởi chiếc áo khoác ướt đẫm sương tuyết trên người, sau đó đi đến trước giá bắt đầu rửa tay rửa mặt.

Tô Bạch Nguyệt trốn trong đệm chăn, lén nhìn chàng.

Nửa năm nay, Lục Ngạn đi theo Vị Nam vương cùng Lưu Kham giải quyết nạn trộm cướp và chuyện quặng chu sa ở Vị Nam. Nạn trộm cướp giải quyết rất nhanh, chỉ là vấn đề quặng chu sa lại chậm chạp không thể giải quyết.- đọc truyện tốt hơn trên app TYT

Phủ Hưng Nguyên vương càng ngày càng hùng mạnh kể từ khi Dương Thạch quận chúa lên làm Thái Tử phi, cho tới bây giờ, Thái Tử phi ngày xưa đã trở thành Hoàng Hậu đương triều, phủ Hưng Nguyên vương đã thịnh nay càng thêm thịnh, sắp đuổi kịp và vượt qua hoàng thất. Nhưng cây to thì đón gió, hiện giờ phủ Hưng Nguyên vương không biết thu liễm, sớm hay muộn cũng xảy ra chuyện thôi.

Mà ngày phủ Hưng Nguyên vương xảy ra đại loạn chính là ngày Lục Ngạn xuất đầu.

Chỉ là hiện tại nam chính đang trầm mê ‘rửa tay nấu canh cho người’, không thể tự thoát ra được, nàng phải làm sao thì chàng mới chịu đi tranh thiên hạ đây?

Tô Bạch Nguyệt đột nhiên nhớ lại những gì nàng nói với Lục Ngạn ở Lục phủ trước khi rời Hoàng thành. Nàng nói nàng muốn thiên hạ này, nam nhân không nói được hay không, ý chàng nghĩa là sao nhỉ? Hiện giờ xem ra một chút động tĩnh cũng không có, hẳn là không được.

Nếu đã không được chứng tỏ địa vị của nàng trong lòng nam chính căn bản không đáng để nhắc tới, chàng cưới nàng có chăng chỉ là muốn báo thù nỗi nhục năm xưa.

Nghĩ đến đây, Tô Bạch Nguyệt cảm thấy nhẹ nhõm hơn hẳn. Đã như vậy thì nàng nên kiên quyết đi lên con đường giẫm đạp nam chính đến cùng, biết đâu chỉ một kích thích thôi cũng đủ biến chàng thành Tần Thủy Hoàng thứ hai luôn không chừng.

Bên này Tô Bạch Nguyệt vui vẻ rạo rực suy nghĩ, bên kia Lục Ngạn đã sớm thu dọn xong.

Chàng luôn không thích có người hầu hạ, Tĩnh Văn khom người lui ra ngoài, chớp mắt một cái, trong phòng chỉ còn lại hai người Tô Bạch Nguyệt và Lục Ngạn.

Trong nửa năm qua, Lục Ngạn cùng Tô Bạch Nguyệt không phát sinh quan hệ thực chất nào. Cùng lắm là thỉnh thoảng cái miệng nhỏ của Tô Bạch Nguyệt bị Lục Ngạn cưỡng hôn, rồi nắm tay gì gì đó. Sau đó Tô Bạch Nguyệt sẽ vô cùng dè dặt giơ móng mèo cào vào mặt Lục Ngạn, biểu hiện sự kiên trinh không từ của bản thân.

Tô Bạch Nguyệt đã xem qua tiểu thuyết, rất rõ ràng năng lực một đêm bảy lần của Lục Ngạn. Một mặt nàng thấy lo lắng hãi hùng, một mặt nàng lại luyến tiếc tay nghề của Lục Ngạn, cho nên chỉ có thể vừa ăn vừa sợ.

Sợ tới non nửa năm, lá gan nhỏ của nàng rốt cuộc cũng lớn hơn một chút. Cảm thấy Lục Ngạn đối với nàng chỉ mang tâm lý trả thù. Nếu đã là chân ái thì chẳng phải chàng sẽ ngày đêm vắt óc đem nàng lên giường sao. Nhưng Lục Ngạn đối với chuyện này lại không mấy mặn mà lắm.

Tô Bạch Nguyệt càng thêm khẳng định suy đoán của mình, dần dần thấy yên tâm rồi bắt đầu trở nên lớn mật.

Có câu con người liều lĩnh bao nhiêu, tài sản đất đai sung mãn bấy nhiêu. Hiện tại tuy rằng Tô Bạch Nguyệt không hoàn toàn bộc phát thiên tính nhưng dù sao cũng ở chung dưới một mái hiên, chỉ cần hôm nay nàng diễn xuất cho Tĩnh Văn và Lục Ngạn xem, ngày sau hình tượng phế nhân này của nàng lập tức ăn sâu bén rễ.

Nam nhân đứng ở trước mặt nàng, nghiêng đầu nhìn chằm chằm nàng một lúc, sau đó thu tay áo ngồi lên trên giường.

Mặc dù ngay từ đầu Tô Bạch Nguyệt cực lực phản đối chuyện Lục Ngạn nhúng chàm giường của nàng, nhưng nơi nào có áp bức nơi đó có đấu tranh, huống chi hiện tại địa vị của Lục Ngạn ở phủ Vị Nam vương đang thời hỗn loạn này đã có thể sánh bằng quận chúa là nàng rồi. Vị Nam vương, Vị Nam vương phi cùng với ca ca ngốc nghếch của nàng đã quên mất nàng mới chính là thân sinh, sự thật này quá tàn khốc.

Tô Bạch Nguyệt như cũ dùng ánh mắt hung ác muốn dọa cho địch nhân rút lui.

Lục Ngạn đột nhiên duỗi tay nhéo nhéo mặt Tô Bạch Nguyệt.

Tô Bạch Nguyệt lập tức trợn tròn mắt.

Mặt nàng không phải cục bột đâu mà muốn niết thì niết!

“Béo.” Trên người nam nhân mang theo vài phần khí lạnh từ bên ngoài tiến vào, lạnh căm căm chọc vào mặt Tô Bạch Nguyệt, giống như mang theo tảng băng. Ấy vậy mà nam nhân thân cao bảy thước nhường này lại tỏa ra một mùi hương ngọt ngào của điểm tâm, làm Tô Bạch Nguyệt không nhịn được cứ nhìn vào bên trong tay áo rộng của chàng suốt.

Tay áo chàng rộng như chiếc túi thần kỳ của Doraemon, chàng luôn có thể đem ra một ít thứ hiếm lạ kỳ quái khơi gợi sự tò mò của Tô Bạch Nguyệt.

Nhưng lập trường hai người bất đồng, đương nhiên Tô Bạch Nguyệt không thể cúi đầu với địch nhân. Hơn nữa nữ nhân kiêng kị nhất chính là người khác nói nàng béo! Tô Bạch Nguyệt cố hít một hơi thật sâu, với lấy cái gối phía sau đầu đập vào mặt Lục Ngạn.

Gối mềm như bông mang theo mùi hương thơm ngát, thanh lãnh của cơ thể nữ tử, từ đầu đến cuối không có nửa điểm uy lực.

Lục Ngạn bỗng duỗi tay nắm lấy vai ngọc của Tô Bạch Nguyệt, sau đó nặng nề áp người xuống đệm chăn.

Tô Bạch Nguyệt sửng sốt một chút, đầu óc choáng váng không phản ứng kịp, chỉ theo bản năng trừng đôi mắt ướt dầm dề, nhìn chằm chằm Lục Ngạn trước mặt.

Không khí xung quanh lập tức thay đổi, trở nên mờ ám cùng với mùi bánh ngọt béo ngậy, Tô Bạch Nguyệt bị khóa lại bên trong, bị Lục Ngạn giữ đến chặt chẽ.

Nửa năm qua Tô Bạch Nguyệt đối với hành động lưu manh của Lục Ngạn đã bình tĩnh đôi chút nhưng hiển nhiên, lần lưu manh này làm nàng hơi không chống đỡ được.

Hôn thì cũng thôi đi! Còn muốn hút linh hồn của nàng đi luôn à!

Bị hút đến mức không thở ra hơi, Tô Bạch Nguyệt dùng sức đá mạnh vào nam nhân, cuối cùng cũng đá được chàng xuống.

Hai người đều thở gấp gáp, tay nam nhân vẫn như cũ ấn lên vai Tô Bạch Nguyệt. Chàng liếm môi, hai tròng mắt đen nhánh bỗng sáng lên, giống như tiểu hài tử được ăn kẹo ngọt.

Mà hiển thiên, Tô Bạch Nguyệt chính là viên kẹo ngọt đó.

Nhìn vẻ mặt nhộn nhạo không ngừng của nam nhân trước mặt, trong lòng Tô Bạch Nguyệt cả kinh, tức khắc nảy ra cái suy nghĩ hết sức điên rồ.

Đây là vỗ cho béo rồi mới ăn à!

Ôm quận chúa thân thể mềm mại vào trong lòng ngực, Lục Ngạn bỗng nhiên cụng cụng đầu.

Tứ chi Tô Bạch Nguyệt bủn rủn vô lực, chỉ xốc mí mắt, tùy ý để nam nhân càn quấy.

Lục Ngạn lại cụng tiếp.

Tô Bạch Nguyệt thật sự bất đắc dĩ, chỉ có thể không kiên nhẫn nói: “Làm, làm gì đó?”

Nam nhân không nói gì, chỉ đem tay Tô Bạch Nguyệt đặt lên đầu mình. Tô Bạch Nguyệt chớp mắt một cái, hiểu rõ, thì ra đây là muốn mình sờ đầu.

Tức khắc Tô Bạch Nguyệt nổi lên hứng thú, nàng đẩy Lục Ngạn ra, xếp bằng ngồi dậy, sau đó xoắn hai tay áo rộng lên, lộ ra hai đoạn cánh tay tinh tế như ngó sen, tay ngọc vung lên liền quậy vấn tóc xơ tốt của Lục Ngạn thành ổ gà.

Đúng là chó ngoan, nếu không biết cắn người thì tốt rồi.

Tô Bạch Nguyệt dẩu môi, đầu lưỡi bị nàng lỡ cắn một cái, ‘ôi ôi’ đau.

Sờ non nửa khắc, nam nhân bỗng nhiên xoay người ưỡn mình, rút từ gối mềm của Tô Bạch Nguyệt ra một tờ giấy, sắc mặt đang đẹp tức khắc trở nên khó coi.

Tô Bạch Nguyệt liếc mắt một cái, ngay lập tức cũng biến sắc. Đây là thư tình của Thái Tử gia cũng chính là đương kim tân đế viết cho nàng, được gửi tới cùng với các vật dụng trong Hoàng thành. Lời văn bên trong phong hoa tuyết nguyệt, tình ý miên man, trừ phi Lục Ngạn bị ngốc mới xem không hiểu ý tứ trong này.

Nam nhân bỗng đứng dậy, vò nát tờ giấy, mặt vô cảm xoay người ra khỏi phòng.

Đối với thư tình kiểu này, Tô Bạch Nguyệt đã sớm luyện thành thói quen, chỉ là hiện giờ nhìn dáng vẻ này của nam nhân, nàng cảm thấy ủy khuất thay chó nhỏ. Quán thượng một nữ nhân ‘Lả lơi ong bướm’, chỉ định trên đỉnh đầu một bầu trời xanh ơi là xanh.

Tô Bạch Nguyệt không để chuyện này trong lòng, dùng bữa tối xong thì an phận nghỉ ngơi.

Chỉ là giấc này nàng ngủ rất say, lúc Tô Bạch Nguyệt tỉnh lại thì cảm thấy dưới thân xóc nảy. Nàng dùng sức mở mắt, một mảnh vải lụa đang đung đưa lắc lư trước mặt nàng, nhất thời, vũ tuyết bên ngoài bay tán loạn đầy trời, cuốn theo sương lạnh vào bên trong xe ngựa.

Tô Bạch Nguyệt thoáng cơ trí, tức khắc tỉnh táo lại.

Xe ngựa? Không phải nàng đang ngủ trong phòng sao? Sao lại lên xe ngựa ngủ rồi? Chẳng lẽ là đang nằm mơ?

Tô Bạch Nguyệt véo mặt mình, run lên vì đau, nàng kinh ngạc phát hiện bản thân không phải đang nằm mơ. Thật sự có người thừa dịp nàng ngủ say thì đưa nàng ra ngoài! Tô Bạch Nguyệt vén rèm nhìn ra bên ngoài, người đánh xe ngựa bọc kín mít từ đầu đến chân, không thấy rõ mặt, nhìn thân hình xem ra là người biết võ.

“Ngươi là ai? Muốn đưa ta đi đâu?” Sắc mặt Tô Bạch Nguyệt lạnh lùng, chóp mũi bị gió tuyết bên ngoài đông cứng đến đỏ bừng, âm thanh nói chuyện của nàng bị gió át đi.

“Quận chúa yên tâm, ta phụng mệnh bề trên hành sự, bồi quận chúa vào cung, ngày sau vinh hoa phú quý, tất hưởng thụ không tận.”

Tô Bạch Nguyệt hiểu ra là do tân đế mới đăng cơ chờ không kịp, không màng tới thân phận phụ nữ đã có chồng của nàng, muốn cùng nàng làm chuyện phản bội vui sướng.



App TYT & Ngọc Anh Team

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play