Bên trong thiện đường, bốn người một bàn, hai mặt nhìn nhau, không khí có chút khó xử.
Thái Tử phi thân mặc cung trang đẹp đẽ quý giá, gương mặt trang điểm đậm, giơ tay nhấc chân đều mang theo loại tao khí phong tình: “Hôm nay không mời mà đến, mong tướng quân đừng trách.” Thái Tử phi bưng chén rượu trước mặt lên, lắc mông đứng dậy cười khanh khách với Lục Ngạn: “Ly rượu này xin kính tướng quân.”
Giọng điệu mang nhiều hàm ý đùa giỡn ám chỉ.
Nhưng Lục Ngạn lại cố tình im lặng như cái đầu gỗ, không hiểu phong tình dù chỉ một chút, chỉ bưng chén rượu lên uống một hơi cạn sạch.
Động tác lưu loát giống như giao long.
Hai tròng mắt Thái Tử phi sáng ngời, vẻ vui mừng trên mặt càng sâu: “Bổn cung thấy tướng quân hơi quen mặt, như là gặp ở đâu rồi.” Nói tới đây, Thái Tử phi cũng không màng có Thái Tử ở đây, đưa bàn tay sơn móng lại gần Lục Ngạn: “Phải chăng đã gặp ở trong mộng?”
“Khụ khụ khụ...” Thái Tử không chịu nổi trò kích thích này, ánh mắt nhanh chóng dịch chuyển trở về gương mặt của Tô Bạch Nguyệt, sau đó không cam lòng yếu thế nâng chén rượu kính nữ thần: “Linh Nhi, nhiều tháng không gặp, nàng vẫn khỏe chứ?”
Tô Bạch Nguyệt ngồi ngay ngắn ở nơi đó, thậm chí còn không động vào đũa, chỉ dửng dưng nâng mí mắt lên, bộ dáng như tiên nữ xuất trần.
Thái Tử cũng không nhụt chí, vẫn dán mặt tới như cũ: “Linh Nhi nàng thân mình không tốt, người không khỏe đừng uống rượu lạnh. Ta phân phó phòng bếp nhỏ mang cho nàng một chén sữa ấm để dưỡng bụng hộ thân.”
Hai người Thái Tử và Thái Tử phi này quả là đôi vợ chồng không được bình thường.
Tô Bạch Nguyệt nỗ lực nhịn xuống xúc động muốn trợn mắt trắng với trời. Chỉ thấy vẻ mặt vô cảm của nam nhân phía chính diện nhìn chằm chằm vào mình, cặp con ngươi đen đặc như sương mù, mê chướng chất chồng lên nhau, căn bản không biết chàng đang suy nghĩ cái gì.
Trong lòng Tô Bạch Nguyệt ‘lộp bộp’ một cái, đột nhiên cảm thấy Thái Tử tới rất đúng thời điểm! Hiện tại nam chính đã cưới nàng rồi, sau đó xem như không có chút hùng tâm tráng chí xưng bá thiên hạ mà hoàn thành kết cục đại viên mãn. Không thể như vậy được, nàng cần phải kích thích nam chính một chút.
Nghĩ đến đây, Tô Bạch Nguyệt hiếm khi cho Thái Tử một mặt ấm áp.
“Nếu đã như thế chi bằng cùng uống sữa ấm đi.” Ngày thường Tô Bạch Nguyệt đều mang vẻ mặt lạnh lùng, đẹp thì đẹp đó nhưng thiếu sức sống nhân gian, giống như băng tôn. Hiện giờ cười lên như xua tan ngày xuân giá lạnh, băng tuyết tan rã, trăm hoa đua nở, làm Thái Tử mê mẩn, nước miếng chảy ròng ròng.
‘Loảng xoảng’ một tiếng, Lục Ngạn đột nhiên đứng dậy, chén rượu trong tay đã bị chàng bóp đến vỡ nát.
Mọi người bỗng hoàn hồn, Tô Bạch Nguyệt cũng ngay lập tức thu lại ý cười. Nàng cảm thấy thời gian không sai biệt lắm, liền uyển chuyển đứng dậy: “Ta mệt rồi, Thái Tử và Thái Tử phi cứ từ từ dùng bữa.” Nói xong, Tô Bạch Nguyệt không coi ai ra gì xoay người rời đi.
Thái Tử si ngốc nhìn chằm chằm bóng dáng Tô Bạch Nguyệt, vẫn còn đắm chìm trong nụ cười nhạt mới vừa rồi của mỹ nhân, tư thái tuyệt mỹ, khuynh quốc khuynh thành.
Lục Ngạn vững vàng trương khuôn mặt tuấn tú, lòng bàn tay nắm chặt mảnh sứ vỡ vụn, máu tươi ‘tích tắc’ nhỏ giọt hết xuống dĩa bánh Bạch Ngọc trên bàn, hai sắc thái đỏ trắng vừa diễm mị vừa trắng trẻo chọc tim người đập nhanh.
Lớn mật như Thái Tử phi, lúc này nhìn bộ dáng âm ngoan của Lục Ngạn cũng không dám mở miệng.
Nhưng Thái Tử thì không giống vậy, vì mới vừa rồi Tô Bạch Nguyệt còn cười xinh đẹp với hắn, hắn cảm thấy hiện tại bảo hắn đi nhảy lầu hắn cũng không nói hai lời!
“Tướng quân, có câu dưa cố hái thì không ngọt*, chuyện ở đời muốn duyên trời tác hợp thì hai bên phải lưỡng tình tương duyệt.”
*Chỉ việc chưa đạt đủ điều kiện thuận lợi mà đi làm, hoặc là cố cưỡng ép mà làm, sẽ không đạt được kết quả như mong muốn.
Lục Ngạn chậm rì rì xốc mí mắt lên, ánh mắt lạnh lẽo như dao, chàng bỗng nện mảnh sứ vỡ dính máu xuống, ‘loảng xoảng’ một miếng làm nhân tâm kinh sợ rùng mình.
Rốt cuộc nam nhân cũng mở miệng, âm thanh âm lãnh như ám xà, lộ ra vẻ cố chấp điên cuồng: “Không ngọt cũng phải hái.”
Sao, ngươi còn muốn chấm muối ăn à?
Tô Bạch Nguyệt tránh ở cửa thiện đường, che tiếng ‘bang bang’ đang nhảy trong lòng ngực, cảm thấy diễn xuất vừa rồi của chính mình thật sự quá xuất sắc.
Thái Tử bị Lục Ngạn làm cho tức giận không ít, một kẻ hèn mọn nhỏ bé làm tướng quân không chỉ đoạt nữ nhân của hắn, còn dám nói chuyện với hắn như vậy!
“Lục Ngạn, ngay lúc bổn Thái Tử vẫn còn dễ nói chuyện, ngươi đừng rượu mời không uống muốn uống rượu phạt.”
Tô Bạch Nguyệt cứ tưởng rằng dựa theo tính cách bên ngoài lầm lì ít nói bên trong điên cuồng của Lục Ngạn, tất nhiên sẽ nghẹn lại, không nói ra câu khí phách gì, chỉ ôm mối hận thù trong lòng sau đó từ từ tính sổ. Nhưng không ngờ nam nhân nọ khàn giọng, gằn từng chữ: “Ta đã muốn đồ vật gì rồi thì sẽ không từ thủ đoạn cũng phải có được.”
Trái tim Tô Bạch Nguyệt lệch một nhịp, nhớ tới hôm thành hôn Lục Ngạn đã nói một câu: Nếu một người cản ta, ta sẽ giết một người. Nếu người trong thiên hạ cản ta, ta sẽ giết hết người trong thiên hạ.- đọc truyện tốt hơn trên app TYT
Nếu, nếu nàng dùng chính mình làm mồi nhử, liệu Lục Ngạn có vì nàng mà xưng bá thiên hạ không?
...
Trước khí thế khai hỏa âm ngoan toàn thân của Lục Ngạn, Thái Tử cùng Thái Tử phi mỗi người nhanh chóng che giấu tâm tư riêng, vội vàng nắm tay chạy biến ra khỏi Lục phủ.
Tô Bạch Nguyệt một thân một mình ngồi ở trong phòng, nàng đang nghĩ ngợi phải ứng đối với Lục Ngạn như thế nào thì nghe thấy bên ngoài truyền đến tiếng Tĩnh Văn nhẹ giọng: “Quận mã.”
‘Kẽo kẹt’ một tiếng, cửa phòng bị đẩy ra.
Tô Bạch Nguyệt ngồi trước bàn trang điểm, đưa lưng về phía Lục Ngạn, nàng đang tháo chiếc kẹp bằng ngọc trai trên búi tóc ra. Động tác thong thả ưu nhã, thật ra nội tâm đang rất túng quẫn.
Đã đến lúc lên đèn, thời tiết càng ngày càng lạnh, trời cũng tối nhanh hơn.
Trong phòng chỉ để leo lắt một ngọn đèn lưu ly, thắp sáng khoảng không nhỏ bé nơi Tô Bạch Nguyệt đang ngồi. Nữ tử ngồi trên ghế thêu, eo thon mảnh mai khẽ nghiêng, ôm kính tự chiếu, mặt mày như họa, mắt tựa hoa đào, nhưng đuôi lông mày ở khóe mắt lại nhiễm một tầng khí lạnh.
Tô Bạch Nguyệt vừa mới tắm xong, nàng lại tham lạnh, lúc này trên người chỉ mặc một chiếc áo lót bạc mỏng manh, dưới chân dẫm lên tấm vải lụa màu trắng, thậm chí đến giày vớ cũng không mặc để lộ ra đôi chân trắng như tuyết, khép nghiêng bàn chân ngọc như trăng non, mũi chân trắng nõn bóng mịn như vỏ sò.
Từ trên xuống dưới không có một chỗ nào là không sạch sẽ, không có một chỗ nào là khó coi.
Nam nhân dẫm lên lụa trắng tiến vào, bước chân nhẹ nhàng như con mèo nhỏ lặng yên không một tiếng động. Tô Bạch Nguyệt nhìn bóng hình phản chiếu qua hoa lăng kính trước mặt, nhìn thân ảnh cao dài của nam nhân dần dần tới gần, âm thầm siết chặt chiếc kẹp tóc bằng ngọc trong tay.
Lục Ngạn sẽ làm khó dễ nàng chăng?
Dưới ánh đèn màu, nữ tử một thân trắng thuần, trắng như tuyết trên núi, sáng như trăng trên mây. Làn sương bạc dường như được bao phủ bởi ánh trăng, trải dài trên mái tóc đen như lụa thanh, làn da trắng tựa tuyết. Nam nhân đi đến bên cạnh nàng, chậm rãi quỳ trên mặt đất, sau đó từ từ duỗi tay ôm lấy đôi chân trắng nõn của Tô Bạch Nguyệt, gác mặt lên đầu gối nàng, nhẹ nhàng cọ, ngoan ngoãn giống cún con.
Tô Bạch Nguyệt sững người, cúi đầu nhìn xuống.
Nam nhân vừa khéo ngước mắt nhìn lên, hai tròng mắt in rõ dáng hình không dính phàm trần, khuôn mặt thanh lãnh không chút cảm xúc của nàng, giống như ác quỷ nơi địa ngục nhìn lên trần gian.
“Ta cũng muốn, muốn nàng cười với ta.”
Tô Bạch Nguyệt dùng sức kìm lại nụ cười trên mặt, sau đó chậm rì rì buông kẹp tóc trên tay xuống, hơi xoay người sang một bên, nhẹ nhàng đặt tay lên vuốt ve đầu Lục Ngạn như sờ mèo nhỏ, chó nhỏ.
Mặc kệ là thứ gì, cứ bàn* chàng đã!
*đề cập đến việc trêu chọc, chơi khăm hoặc nhắm vào ai đó.
Cảm nhận được đôi tay ngọc lạnh băng trên đỉnh đầu mình, cả người Lục Ngạn không nhịn được run lên, chàng khép hờ mắt, sườn mặt nghiêng nghiêng, lặng yên không một tiếng động hôn lên băng cơ ngọc cốt.
“Vì sao ta phải cười với ngươi?”
Tô Bạch Nguyệt bỗng gia tăng lực đạo, nhìn đầu tóc rối bù của Lục Ngạn, trong lòng vui sướng vô cùng.
Này thì ngày nào cũng dọa ta sợ! Ha ha ha.
Lục Ngạn vội vàng ngẩng đầu lên biểu lộ cõi lòng, bộ dáng thuận theo của chàng giống hệt chó nhà. Chỉ tiếc, đôi con ngươi thâm trầm mờ mịt, chú định chàng không phải là một con chó bình phàm.
“Chỉ cần nàng muốn cái gì, ta đều sẽ cho nàng.” Lục cẩu cẩu mở to đôi mắt chân thành, muốn bao nhiêu ngoan ngoãn thì có bấy nhiêu ngoan ngoãn.
Tô Bạch Nguyệt kích động một hồi, thiếu chút nữa bật khóc vì sung sướng. Phải chăng đây là có được mà chẳng phí công phu.
Nàng cúi người dán vào tai Lục Ngạn, nhẹ giọng nói: “Ta muốn thiên hạ này, ngươi có cho được không?”
Hai mắt Lục Ngạn cứng lại, ánh mắt nhìn về phía Tô Bạch Nguyệt càng ngày càng đen tối mịt mờ.
Tô Bạch Nguyệt từ từ ngồi dậy, vỗ về chơi đùa với mái tóc Lục Ngạn, thầm nghĩ nam nhân khắp cả người chỗ nào cũng cương nghị, thế mà tóc lại mềm như bông?
Thấy nam nhân nhìn chằm chằm mình, thật lâu sau cũng không nói lời nào, Tô Bạch Nguyệt quyết định ‘Tát một cái vào mặt, cho một trái táo ngọt*’. Nàng dịu giọng đi vài phần, trên mặt dù không lộ ý cười nhưng rõ ràng đã hòa hoãn hơn nhiều. ( truyện đăng trên app TᎽT )
*Trừng phạt trước rồi mới thưởng. Đây là một phương thức để cấp dưới khuất phục và tôn sùng.
“Không phải ngươi đã nói ta muốn cái gì cũng có thể cho sao? Thứ đơn giản vậy mà ngươi cũng không thể cho ta, dựa vào đâu mà ta phải cười với ngươi?” Nói xong lời này, Tô Bạch Nguyệt tức thì cảm thấy bản thân mình sao giống họa quốc Bao Tự* quá. Mà Lục Ngạn là quân chủ bị nàng mê hoặc dắt mũi tiến vào con đường diệt vong quốc gia.
Nhưng trên thực tế, nàng chỉ muốn đưa nam chính đi lên đỉnh cao nhân sinh của cuộc đời thôi.
Ta tràn ngập hy vọng đối với tương lai của ngươi thế cho nên ta sẽ ghét bỏ ngươi, đả kích ngươi, bám riết không tha hòng giẫm đạp ngươi. Nhưng chỉ cần ngươi chịu tin tưởng, ta vốn luôn là một người tốt.
Tô Bạch Nguyệt nỗ lực dùng chính ánh mắt thể hiện sự chờ mong của bản thân đối với Lục Ngạn.
Đáng tiếc là nam nhân giống như không muốn lý giải ánh mắt đầy hàm nghĩa của Tô Bạch Nguyệt. Lục Ngạn nhắm mắt lại, ghé vào đầu gối của Tô Bạch Nguyệt như cũ, thân hình chàng cao lớn, cho dù quỳ trên đất cũng không còn hiện ra vẻ yếu ớt suy nhược như thời niên thiếu, ngược lại giống dã thú đang ngủ đông.
...
Tối hôm qua tuy rằng Tô Bạch Nguyệt đã tốn rất nhiều miệng lưỡi nhưng nam nhân lại sống chết không chịu nói một câu.
Ôi, nam nhân là móng heo lớn, nói nàng muốn cái gì cũng có thể cho nàng, kết quả ngay cả cái giang sơn bé tẹo teo này cũng không chịu cho, nàng còn cần gì ở chàng nữa chứ?
“Quận chúa, ngài làm sao vậy ạ?” Vẻ mặt Tĩnh Văn lo lắng nhìn đống hoa quế bị Tô Bạch Nguyệt bóp thành bùn.
“Hồi môn.” Tô Bạch Nguyệt bỗng đứng dậy, quay người rời đi.
“Quận chúa, không đợi quận mã trở về ạ?”
“Nếu ngươi muốn chờ thì tự bản thân ngươi chờ đi.” Tô Bạch Nguyệt nói xong lập tức bước lên xe ngựa.
Tĩnh Văn bất đắc dĩ chỉ có thể đi theo nàng trở về phủ Vị Nam vương.
Rõ ràng hôm qua vẫn còn tốt mà?
Lần hồi môn này, Tô Bạch Nguyệt còn chưa ngồi nóng mông liền nghe được một tin tức: Vị Nam đại loạn, Vị Nam vương phải cấp bách trở về chủ trì đại cục.
Trận náo động này là do quặng chu sa từ hai năm trước gây nên.
Quặng chu sa nơi đây dùng để duy trì mạch máu kinh tế của Vị Nam, sau khi bị phủ Hưng Nguyên vương đoạt lấy, hầu hết bá tánh Vị Nam không có kế sinh nhai liền bắt đầu làm cướp. Vốn Vị Nam vương chưa từng để lũ ô hợp này vào mắt nhưng không ngờ hai năm sau, đám người này càng thêm hung bạo, cơ hồ muốn lật tung cả Vị Nam.
Vị Nam vương cảm thấy chuyện này không thể kéo dài thêm nữa, bởi vậy sau khi Tô Bạch Nguyệt cùng Lục Ngạn thành thân xong liền vội vàng phân phó Vị Nam vương phi thu dọn đồ đạc, ít ngày nữa sẽ khởi hành hồi Vị Nam.
Tô Bạch Nguyệt tất nhiên muốn trở về theo. Lần này đi, nàng tạm thời trì hoãn kế hoạch đưa nam chính lên đỉnh cao nhân sinh.
Chẳng qua cũng may tương lai còn dài, pháo hôi vô duyên vô cớ tự tìm đường chết chỉ tới trễ chứ không bao giờ vắng mặt.
Nếu muốn bình định phản loạn, người làm con rể như Lục Ngạn cũng muốn trở về phủ Vị Nam vương, mà loạn lạc mới non nửa năm, trong khoảng thời gian này, Thái Tử nhiều lần phái người đưa thư cho Tô Bạch Nguyệt, mà Tô Bạch Nguyệt đều thu nhận toàn bộ chiếu đơn.
Năm xuân thứ hai, hoàng đế băng hà, Thái Tử kế vị. Vị Thái Tử này còn chưa kịp ngồi nóng long ỷ đã bô bô ý tứ muốn đưa Tô Bạch Nguyệt từ Vị Nam trở lại Hoàng thành.
*Bao Tự là Vương hậu thứ hai của Chu U vương, vị Thiên tử cuối cùng của giai đoạn Tây Chu trong lịch sử TQ.
Truyền thuyết kể rằng, Bao Tự là một mỹ nhân cực kỳ xinh đẹp và quyến rũ, Chu vương mê say nàng nhưng chưa bao giờ thấy nàng cười, lệnh ai làm cho nàng cười sẽ thưởng nghìn lạng vàng. Để thấy nụ cười của Bao Tự, Chu U vương nghe theo một nịnh thần, đốt lửa trên đài để lừa triệu chư hầu chạy đến. Trò đùa này đã gây ra họa mất Cảo Kinh khi quân Khuyển Nhung thực sự chiếm đánh. Nhà chu bắt đầu suy yếu
App TYT & Ngọc Anh Team