Tuy rằng hôm nay xảy ra rất nhiều chuyện nhưng tính tự giác của Tô Bạch Nguyệt vẫn giúp nàng ngủ một giấc thật no nê.
Sau một đêm không mộng mị, buổi sáng Tô Bạch Nguyệt lờ mờ tỉnh dậy thì phát hiện có một người ngồi kế bên cạnh mình.
Nam nhân mặc trường bào huyền sắc, mái tóc đen được buộc bằng dải sa tanh màu chàm để lộ khuôn mặt tuấn tú. Giờ phút này mi mày rủ xuống, không nhúc nhích nhìn nàng chằm chằm như một pho tượng, cũng không biết đã ngồi đây được bao lâu.
Trong phòng im ắng, ngay cả song cửa sổ cũng bị đóng lại, chỉ lọt qua khe hở vài tia sáng làm người ta đoán không ra canh giờ.
Tô Bạch Nguyệt nhanh chóng tiến vào trạng thái chuẩn bị chiến đấu.
“Cút đi!”
Mái tóc đen dài của nữ tử rối tung phủ trên chiếc giường bọc lụa trắng, trên người chỉ độc cái áo lót và quần lót trắng tinh mềm mại, bó sát vào thân hình mảnh mai thơm tho, lộ ra đường cong yểu điệu.
Ánh mắt Lục Ngạn tối sầm lại, một tay chống ở mép giường, hơi cúi xuống.
Tô Bạch Nguyệt bị ép dựa vào chiếc gối mềm mại phía sau, đôi mắt hạnh trừng đến cực hạn, vẻ uể oải cho thấy nàng vẫn chưa tiêu tan cơn buồn ngủ.
Dường như nam nhân kia đã một đêm không chợp mắt, cặp mắt đen nhánh hằn đầy vết đỏ tươi, từng đợt từng đợt từ từ lan dần ra, con ngươi đen nhánh kia phản chiếu khuôn mặt thanh lãnh của Tô Bạch Nguyệt, những sợi tơ máu đều in sâu hình bóng nàng, tựa như trói kén không có đường thoát.
Tô Bạch Nguyệt đột nhiên nhớ tới những lời nói biến thái đêm qua của nam chính. Nàng hít hà một hơi thật mạnh, thuận tay cầm cây phất trần treo ở màn giường xuống, thẳng tay đánh lên mặt chàng.
Cái chuyện muốn đưa lưỡi vào miệng nàng tuyệt đối không có khả năng xảy ra!
Nam nhân vẫn bất động tùy ý mặc Tô Bạch Nguyệt chọc mạnh vào miệng.
Sức lực của Tô Bạch Nguyệt như mèo con, Lục Ngạn thuận thế nắm lấy cây phất trần rồi nhẹ nhàng dời qua một bên, lộ ra đôi môi đỏ, nói: “Thái Tử và Thái Tử Phi tới.”
“Cái gì?” Tô Bạch Nguyệt còn muốn dùng sức rút cây phất trần về. Rõ ràng nam nhân chỉ túm hờ hững nhưng dù thế nào thì Tô Bạch Nguyệt cũng không thể kéo lại được.
“Nói muốn nhìn tân nương, đã đợi từ sáng sớm.” Lục Ngạn tiếp tục nói.
Tô Bạch Nguyệt theo bản năng nhìn thoáng qua song cửa sổ, lực đạo trên tay chưa hề buông lỏng, hơi nhíu mày, giọng nói mang theo vài phần nhập nhèm buồn ngủ, vào lúc sương trắng lạnh lẽo lại thêm mấy phần uyển chuyển: “Giờ nào rồi?”
“Ngọ* thì canh ba.”
*Buổi trưa
Thật đúng là canh giờ đẹp.
Thế mà nàng lại ngủ một giấc tới giữa trưa.
Nghĩ xong, Tô Bạch Nguyệt xoay người nhìn về phía Lục Ngạn, ngay lập tức đổi thành vẻ mặt kiêu ngạo ương ngạnh, bễ nghễ chán ghét: “Sao ngươi vẫn còn ở đây?”
Người này sẽ không ngồi đây cả buổi sáng chỉ để nhìn nàng ngủ thôi, đúng chứ?
Tô Bạch Nguyệt không nhịn được rùng mình một cái, nỗ lực áp chế suy nghĩ dùng lụa che chắn bản thân kín mít từ đầu đến chân, không một khe hở. Tên biến thái này sẽ không thừa dịp nàng ngủ làm mấy chuyện không phù hợp với trẻ em chứ? Tỷ như... đưa lưỡi vào miệng nàng...
Nam nhân đột nhiên buông tay ra. Tô Bạch Nguyệt không đề phòng, thân thể mảnh mai đập thật mạnh vào cái gối mềm phía sau, cả người sững sờ thật lâu mới ngây ngốc ngẩng đầu nhìn về phía nam nhân đang đứng ở mép góc giường.
Lục Ngạn đứng ở nơi đó, thân hình bị mộc thi che hơn phân nửa, chàng thong thả ung dung thu tay áo lại, tay áo rộng khẽ nhấc, mùi hương ngào ngạt khó tả trên người chàng thoang thoảng bay tới.
Tuy mới vừa rồi nữ tử không bị đập đau nhưng biểu tình quả thực là bị đập đến ngốc. Mắt hạnh đen nhánh ướt át như tuyền, hơi phiếm vệt đỏ, tựa như hoa hạnh nở rộ khai xuân, run rẩy, dịu dàng mang theo sương sớm lành lạnh, vừa thơm vừa mềm.- đọc truyện tốt hơn trên app TYT
Đẹp quá.
Hầu kết Lục Ngạn lăn lên lăn xuống, cố gắng kìm nén xúc động muốn chiết hoa: “Đồ ăn sáng đã lạnh rồi, ta đi hâm nóng cho phu nhân nhé.” Nói xong, nam nhân duỗi tay đẩy cửa phòng, đi ra ngoài.
Tô Bạch Nguyệt nhìn những dấu chân đen đan xen ngang dọc trên tấm lụa trắng, thái dương nhảy dựng lên, rốt cuộc vẫn không nhịn được mà gọi Tĩnh Văn tiến vào thay tấm lụa trắng trên đất bằng một tấm mới.
Nhiều dấu chân đen như vậy, là bị cua bò qua sao?
“Lục Ngạn tiến vào khi nào? Không phải ta đã nói không được phép chuẩn hắn vào sân ta?” Tô Bạch Nguyệt ngồi trước bàn trang điểm, tự mình chải mái tóc đen dài.
Tĩnh Văn đang rửa tay lần thứ ba, chuẩn bị vấn tóc cho Tô Bách Nguyệt.
“Quận Chúa, đây là phủ tướng quân, nô tỳ cũng không ngăn được ạ.”
“Ngăn không được cũng phải ngăn. Tên Lục Ngạn này thật đúng là tùy tiện!” Khí thế kiêu ngạo nói xong, Tô Bạch Nguyệt vừa nhấc mắt thì thấy nam nhân đang cầm theo hộp đồ ăn sơn mài màu đỏ đi vào qua hoa lăng kính trước mặt.
Lục Ngạn rũ mặt mày, không thấy rõ vẻ mặt của chàng, không biết chàng có nghe được lời nàng nói không, có lẽ là không nghe được.
Tô Bạch Nguyệt cảm thấy hơi chột dạ nhưng lời này nàng nói chính là cho chàng nghe. Chỉ là nam chính này không biết vì sao da mặt lại dày như tường thành, từ ngày hôm qua cho tới hôm nay bị nàng đánh vào mặt không biết bao lần mà vẫn có thể trưng ra biểu tình liếm cẩu ngây ngô như cũ.
Quả nhiên, nàng đúng là hồng nhan họa thủy mà.
Tô Bạch Nguyệt bất đắc dĩ thầm cảm thán, rõ ràng nàng có thể dựa vào kỹ thuật diễn xuất, nhưng xui rủi sao nàng lại thích dựa vào giá trị nhan sắc hơn, chậc chậc chậc.
Rốt cuộc Tĩnh Văn rửa tay hơn sáu lần mới đi vòng ra phía sau Tô Bạch Nguyệt, chải cho nàng búi tóc của phụ nhân. Tô Bạch Nguyệt nhìn búi tóc phụ nhân, nàng luôn cảm thấy mình rất xinh đẹp, mặc kệ đổi kiểu tóc gì cũng đều hợp với nàng. Nhưng hiện tại, nàng nhìn bên trái búi tóc không vừa mắt, nhìn bên phải búi tóc cũng không vừa mắt, dùng sức giày xéo.
“Cái gì thế này... Khụ khụ khụ...”
Tô Bạch Nguyệt còn chưa nói xong một câu thì bị mùi hương ngọt ngào trong không khí làm sặc sụa, ho dữ dội.
Chiếc bàn tròn bằng gỗ đặt đầy điểm tâm, đồ ăn buổi sáng mà Tô Bạch Nguyệt thích. Nào là bánh bao thỏ trắng nhân đậu mềm, phô mai hấp sữa đường, bánh đa hình hoa mẫu đơn, bánh trôi rượu thập cẩm... Quả thực chính là thiên đường.
Hai tròng mắt Tô Bạch Nguyệt kích động đến phiếm thủy, nhưng ngại Tĩnh Văn và Lục Ngạn vẫn còn ở đây nên không dám hành động thiếu suy nghĩ.
“Quận chúa, những thứ này đều do đại tướng quân bắt đầu tự mình thu xếp từ lúc sáng sớm, ngài ăn một chút đi ạ.” Tĩnh Văn vẫn rất hy vọng Tô Bạch Nguyệt có thể cùng Lục Ngạn phu thê hòa thuận.
Tô Bạch Nguyệt gân cổ khinh thường: “Đồ dơ bẩn như vậy cũng dâng lên làm ô uế mắt ta.”
Lục Ngạn không nói gì, chỉ ung dung thong thả cầm một cái bánh bao con thỏ lên, sau đó cắn một ngụm, nhân bánh bên trong tràn ra.
Bánh bao con thỏ vừa mới ra lò, bên trong nhân đậu tràn đầy, lớp bột trắng mềm theo đó chảy ra, hương vị thơm ngon không ngừng câu dẫn Tô Bạch Nguyệt.
Rốt cuộc giờ đây Tô Bạch Nguyệt mới nhớ ra mùi hương nàng ngửi được trên người Lục Ngạn vừa rồi , thì ra chính là hương vị của đống đồ ngọt điểm tâm này!
“Quận chúa, mấy thứ này đều do tướng quân tự mình làm, tốt xấu gì ngài cũng nên nếm thử một miếng đi ạ, đừng làm phật tâm ý của tướng quân.”
Nghe được lời này của Tĩnh Văn, sắc mặt Tô Bạch Nguyệt bỗng nhiên đại biến, nàng hơi hoảng sợ. Cảm thấy chính mình rất giống với bánh bao con thỏ trong tay nam chính kia, rõ ràng đã nhét gọn trong tay, còn tưởng mình ngồi êm đẹp trên mây mà bồng bềnh.
Hóa ra ngay từ đầu nàng đã sớm bị vạch trần rồi...
“Đi ra ngoài.” Tô Bạch Nguyệt đuổi Tĩnh Văn ra ngoài.
Trong phòng chỉ còn lại hai người Tô Bạch Nguyệt và Lục Ngạn.
Nam nhân im lặng ăn điểm tâm, Tô Bạch Nguyệt cũng im lặng nửa khắc, cảm thấy nếu nam chính không nói toạc chuyện này ra thì nàng cứ giả bộ như không biết là được. Cùng lắm là bị gán thêm cái mác tham ăn dối trá, nói không chừng nàng có thể giải phóng chính mình, làm nam chính chủ động từ bỏ.
Vui vẻ rạo rực tưởng tượng xong, Tô Bạch Nguyệt vén chiếc váy dài thuần trắng đứng dậy, ngồi vào phía đối diện Lục Ngạn, sau đó làm bộ ưu nhã cao quý cầm lấy một cái bánh bao con thỏ, từ từ cắn một ngụm lên cái lỗ tai dài.
Mí mắt nam nhân nọ cũng không nâng lên một chút.
Tô Bạch Nguyệt lại ngập ngừng cắn tiếp một miếng nữa. Lần này, lớp nhân đậu bên trong bánh bao bị tràn ra, nóng hầm hập dính đầy miệng Tô Bạch Nguyệt.
Nam nhân từ phía đối diện nghiêng người lại gần, cắn vào bên dưới bánh bao con thỏ của nàng, một ngụm mất ba phần tư cái bánh to bằng nắm tay trẻ em, mà môi của nam nhân vừa khéo dán ngay lên chỗ đặt môi lúc nãy của Tô Bạch Nguyệt, cứ như được tính toán từ trước, không sai một phân.
Cái gọi là cắn người miệng mềm, của cho là của nợ.
Hiện tại Tô Bạch Nguyệt yếu ớt, tay chân rụng rời cộng thêm thân mình mềm nhũn.
‘Bang’ một tiếng, bởi vì quá kinh hoảng cho nên Tô Bạch Nguyệt ngồi bệt mông xuống đất, trong miệng còn ngậm một miếng bánh bao con thỏ, xung quanh cái miệng nhỏ nhắn còn dính một khối đậu đỏ nghiền, ngửa đầu nhìn lên, bộ dáng vừa đáng thương lại đáng yêu.
Lục Ngạn nghiêng đầu, đang muốn duỗi tay bế Tô Bạch Nguyệt từ dưới đất lên thì thình lình nghe thấy giọng nói của Tĩnh Văn từ bên ngoài truyền đến: “Thái Tử gia, đây là nội viện.”
“Cút ngay!” Thái Tử gia tức muốn hộc máu hất Tĩnh Văn ra xa, thẳng tay đẩy cửa phòng đi vào.
Chỉ thấy trong phòng Tô Bạch Nguyệt thần sắc lãnh đạm đang ngồi trên ghế gỗ đặc bàn tròn, dáng người tinh tế mơ màng, sắc mặt lạnh lùng, giống như Cửu Thiên tiên nữ chốn phàm trần. Mà vị la sát tướng quân trong truyền thuyết kia đang đứng bên người nàng, cách tiên nữ chỉ vỏn vẹn nửa cánh tay, đưa lưng về phía hắn nên Thái Tử không thấy rõ dung mạo.”
“Linh Nhi, ta...” Thái Tự tự giữ thân phận cao quý, căn bản không để Lục Ngạn vào mắt, mở miệng một tiếng là gọi đến vô cùng thân mật.
Tô Bạch Nguyệt rõ ràng cảm giác cơ bắp nam nhân bên cạnh căng đầy lên, cả người như dã thú đang chực chờ tiến công, có lẽ đã bí mật đưa vị Thái Tử gia này vào danh sách tử vong rồi.
“Thái Tử gia, Thái Tử phi tới ạ.” Tĩnh Văn thấy không ngăn được Thái Tử, đang lo lắng không yên thì đột nhiên nhìn thấy cung trang mỹ nhân đang trên đường tiến về phía này, liền vội vàng nhắc nhở.
Lúc này vẻ mặt Thái Tử si mê nhìn chằm chằm khuôn mặt thần hồn điên đảo của tiên nữ Tô Bạch Nguyệt, nào còn nghe vào lời người khác nói.
“Thái Tử gia làm thần thiếp tìm mãi.” Trước kia là Dương Thạch quận chúa, hiện tại là Thái Tử phi cười khanh khách nhấc váy bước lên bậc thang, liếc mắt nhìn Tô Bạch Nguyệt đang ngồi trong phòng một cái, sau đó lại nhìn thoáng qua la sát tướng quân trong truyền thuyết kia thì lập tức bị những đường cong nam tính mạnh mẽ của nam nhân hấp dẫn.
Vai rộng eo thon, dáng người mảnh khảnh hữu lực, còn có đôi chân dài rắn chắc, vừa nhìn là biết rất công phu!
Tuy rằng chưa thấy mặt nhưng dựa theo nhiều năm kinh nghiệm dạo bụi cỏ của Dương Thạch quận chúa thì nam nhân nhường này chắc chắn là cực phẩm! Dương Thạch quận chúa lộ ra vẻ mặt thèm khát khó nhịn, căn bản quên mất vì sao chính mình trước sau theo gót Thái Tử.
Tĩnh Văn đứng ở cửa nhà chính, thấy vợ chồng Thái Tử không ngừng nhìn chằm chằm vào quận chúa và quận mã nhà mình, âm thầm lùi về sau mấy bước.
Nam nhân mặc trường bào huyền sắc xoay người, chỗ vạt áo dính bánh đậu nhân, gương mặt tuấn mỹ lạnh lẽo làm Dương Thạch quận chúa đang nhìn thẳng phải hít hà một hơi.
Nam nhân này sao lại hoàn mỹ đến thế! Dương Thạch quận chúa liền nhìn xuống quần áo của chàng, tựa hồ như thể muốn xuyên qua lớp quần áo mỏng nhìn thấu được nội dung vĩ ngạn bên trong.
Loại nữ nhân không biết hưởng thụ chuyện vui sướng nhân gian như Tô Bạch Nguyệt thế mà có thể gả cho một nam nhân như vậy, thật là lãng phí! Dương Thạch quận chúa hung hăng dậm dậm chân, sau đó nháy mắt quyến rũ Lục Ngạn.
Nhìn Tô Bạch Nguyệt lãnh đạm ngồi ở chỗ kia nhưng thực tế lòng nàng đang khá bối rối.
Vừa rồi vì quá sốt ruột, nàng trực tiếp túm vạt áo của Lục Ngạn lên lau miệng... Hiện tại Tô Bạch Nguyệt căn bản không dám nhìn vẻ mặt của nam nhân.
Người phá vỡ không khí xấu hổ kỳ lạ là vị quản gia đến thông bẩm Lục Ngạn, nói đã chuẩn bị xong ngọ yến.
Thái Tử gia và Thái Tử phi đại giá quang lâm, không ăn một bữa cơm cũng không thể nói hai người bọn họ rời đi được.
Vợ chồng hai người giống nhau đứng đực ở cửa sư tử đá của nhà chính, thèm nhỏ dãi dòm vào hai vợ chồng còn lại trong phòng, cuối cùng cũng đi vào thiện đường dưới lời ba dục bốn thỉnh của quản gia.
Tô Bạch Nguyệt ngồi trên ghế gỗ đặt bàn tròn, trơ mắt nhìn nam nhân cởi áo ngoài huyền sắc trên người ra, sau đó cẩn thận cất vào hộp gỗ.
Tô Bạch Nguyệt: ???
Tô Bạch Nguyệt không nhịn được lòng hiếu kỳ, nàng ghé lại gần, giống như lơ đãng hỏi: “Ngươi đang làm gì đó?”
“Đồ của phu nhân, phải cất giữ cho tốt.” Tay nam nhân mơn trớn nhẹ nhàng chỗ vạt áo choàng, nơi đó đã khô cứng lại, kết thành vết bẩn sậm màu đỏ của bánh đậu.
Tô Bạch Nguyệt lại nhớ tới áo khoác, roi, khăn, bình dược nọ...
Ngay lập tức rùng mình một cái. Thế giới của biến thái quả nhiên không phải chuyện mà nàng có thể lý giải được.
Đây chẳng lẽ chính là ái mộ mà biến thái dành cho nữ chủ như trong truyền thuyết, còn đối với những người khác thì vô tình lạnh lùng như Siberia?
App TYT & Ngọc Anh Team