Thiếu chủ của tập đoàn Chính Nghiệp chạy tới Miya náo loạn một hồi, không chỉ có nhân viên công ty lo lắng chuyện sa thải, ngay cả Chiến Dung không hay tới công ty cũng biết. Ông quay về Miya gặp cháu trai mình, đưa cho y một tấm séc giá trị lên tới hai triệu.
“Chú hai… đây là…”
Đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi, tuyết thì rơi phủ kín đất trời, than lại chỉ bé bằng đầu ngón tay. Nhưng Chiến Dật Phi biết số tiền này không hề nhỏ đối với Chiến Dung. Thời trẻ Chiến Bác thích nắm hết quyền hành, cũng chẳng hề yên tâm về người em trai duy nhất này, chưa hề cho ông thực quyền tiêu tiền. Thực ra Chiến Dật Phi biết, Chiến Dung mới là người đầu tiên sáng lập ra Thép tấm Dung Tinh để nhà họ Chiến phát đạt làm giàu, về sau chẳng biết là làm sao mà Chiến Bác lại chiếm được quyền hành.
“Em trai Dật Sâm của cháu đi du học nước ngoài nên vẫn ngửa tay xin tiền trong nhà, chú không có nhiều tiền mặt, còn bao nhiêu đưa cháu hết, cháu lo chuyện gấp trước. Chờ cha cháu xử lý xong mọi chuyện bên kia, cháu về dỗ ông ấy mấy câu là êm thôi.” Lúc này Chiến Dung vẫn còn tâm trạng nói đùa, ông nói với đứa cháu của mình, “Đây là quỹ đen của chú đấy, đừng có nói cho thím biết.”
“Chú hai, cảm ơn chú.” Trong công ty thì một đám thấp thỏm không yên, người bên ngoài thì chỉ chực chờ chế giễu, Chiến Dật Phi tỏ ý cảm ơn, nhận lấy tấm séc rồi cũng không nghĩ ra cách gì ổn, y nói, “Chú hai, cháu phải ra nước ngoài một chuyến. Tới Pháp trước rồi qua Hà Lan, đã lên kế hoạch từ trước rồi nhưng gần đây lại bận quá…”
“Cháu đi đi, việc ở công ty vẫn còn có chú đây mà?” Từ trước đến giờ Chiến Dung luôn thể hiện như cha ruột y, ông vỗ nhẹ lên vai y, dịu dàng cổ vũ an ủi, “Phải làm gì thì cứ làm đi.”
Chiến Dật Phi đáp lại một nụ cười cảm kích. Kể từ thời thiếu niên phản nghịch kiêu ngạo, y chưa từng tha thứ người đàn ông đã vứt bỏ mẹ và mình, không chỉ một lần y ôm ảo tưởng Chiến Dung là cha y, người này vẫn luôn mang nước tới khi y gặp hạn hán, gột rửa cho y, tưới nước cho y.
“Cháu tới Hà Lan vì Phương Phức Nùng vẫn chưa về à?” Lần đầu tiên Chiến Dung nhắc tới cái tên này với cháu mình, “Có phải việc hợp tác với vị bậc thầy nghệ thuật pop art kia không suôn sẻ không?”
“Không đâu.” Dù cho trợ lý Hạ Vĩ Minh gửi mail báo cáo cho y quá trình quay chụp không thuận lợi, Chiến Dật Phi vẫn không lo lắng. Y mở hộp sắt ra, tọng một viên kẹo bạc hà vào miệng, chờ đến khi hương vị vừa ngọt vừa mát lạnh ấy lan tràn khắp đầu lưỡi mới khẽ nhếch môi, nói, “Khó khăn gì cũng chẳng quật ngã được anh ta đâu.”
Năm nay Đường Ách đã có mặt trên trang bìa của rất nhiều tạp chí thời trang, nổi tiếng nhất phải kể đến “Men’s Vogue” và một bản “BAZAAR Men”, đây quả thực là thành tích khó tin trong số những ngôi sao đang hot. Albers không có thời gian, cũng chẳng hơi đâu mà xem mấy cái bộ phim thần tượng quái đản, nhưng ông ta đã xem một vài bìa tạp chí có Đường Ách ngoài bìa mà Hạ Vĩ Minh đưa, thời trang có, giải trí cũng có. Đáng tiếc, ông ta lại cảm thấy khuôn mặt hoàn toàn không có tì vết trong mắt người Trung Quốc lại quá mờ nhạt với mình, so với ngoại hình “lai căng” Đông Tây kết hợp, ông ta lại thích người đẹp tóc đen mắt phượng Á Đông hơn.
Ông ta chỉ vào một người đàn ông đứng cạnh Đường Ách, hỏi Hạ Vĩ Minh: “Người này cũng là người mẫu à?”
Hạ Vĩ Minh đáp lại bằng một câu phủ định.
Albers lắc đầu liên tục, nắm lấy cổ tay mà thở dài.
Cuốn tạp chí giải trí này đã khá lâu, mục tin tức đang đưa tin về cuộc thi phim ngắn ở học viện hí kịch Thượng Hải, người đàn ông đứng cạnh Đường Ách là Chiến Dật Phi.
Đêm phủ xuống Amsterdam, ánh trăng xinh đẹp phản chiếu xuống mặt kênh đào, đèn ven bờ sông sáng như ngọc, ánh trăng, ánh đèn lấp loáng trong từng gợn sóng nước tựa như chị em ôm ấp lấy nhau.
Vốn là đau bụng, tiêu chảy liên tục khiến Đường Ách khó chịu, tất nhiên không thể nào gặp mặt Albers. Nhân vật chính trong chuyến hành trình lần này của Miya nằm trên giường rên hừ hừ, người đại diện của cậu ta lại điềm tĩnh ung dung lựa chọn một bộ quần áo trong tủ để mặc tối nay – người dựa vào quần áo, ngựa thì dựa vào yên, Phương Phức Nùng muốn bản thân nhìn giống một thằng người mẫu ngu xuẩn thì cách tốt nhất chính là lấy kinh nghiệm trực tiếp từ một thằng người mẫu ngu xuẩn xịn.
Chỉ nhìn ngũ quan thì gương mặt hai người cũng có nét hao hao, nhưng Đường Ách rất gầy, gầy kiểu mảnh mai trắng trẻo, eo cũng không căng đầy. Phương Phức Nùng mặc sơ-mi của cậu ta chỉ cài được đến cúc dưới ngực, còn nếu cài tiếp thì có khi thở một cái là đứt rồi. Cuối cùng chẳng còn cách nào, hắn buộc phải lấy chiếc áo phông màu xám nhạt phối với quần Tây màu ghi đậm – rốt cuộc mannequin trời sinh lại trở về dáng vẻ ban đầu, vẫn đẹp trai.
Hạ Vĩ Minh chờ một lúc trong quán cà phê thì Phương Phức Nùng mới lững thững đi tới.
Chỉ có một mình hắn.
“Đường Ách đâu?”
“Cậu ấy hơi khó chịu, chắc là ăn phải đồ ôi thiu gì đó, giờ đang nghỉ ngơi.”
“Thế nên? Phải đổi ngày à?” Hạ Vĩ Minh nhắc nhở Phương Phức Nùng, việc tùy tiện đổi ngày hẹn sẽ khiến lão già quái gở kia không vui.
“Không đổi.”
“Không đổi?” Hạ Vĩ Minh nhíu mày, ông ta liếc mắt đánh giá Phương Phức Nùng một cách tỉ mỉ, bỗng như ý thức được điều gì đó, “Không lẽ…”
“Đừng để người nghệ sĩ kia chờ lâu sốt ruột.” Phương Phức Nùng đội chiếc mũ rộng vành lên đầu, rõ ràng bản thân tới muộn, vậy mà còn vênh váo giục người ta, “Đêm nay không có Đường Ách, chúng ta vẫn có thể rút thời gian đi tìm vui ở chốn chơi bời.”
Hai người đàn ông này đã ngấm ngầm giảng hòa, những khi làm việc chung, Hạ Vĩ Minh thực sự ý thức được trưởng phòng Quan hệ công chúng của Miya không hề là loại chỉ được cái mã ngoài như ấn tượng ban đầu, người này cà lơ phất phơ nhưng cũng thông minh tuyệt đỉnh, dần dần ông ta lại thấy tán thưởng hắn. Khi ra khỏi quán cà phê, Hạ Vĩ Minh bỗng hỏi: “Tôi có một câu hỏi, nếu khi đó tôi không đồng ý hợp tác với Miya, cậu thật sự sẽ để lũ nhiếp ảnh gia mất dạy kia động vào con gái tôi à?”
“Khi làm bạn bè thì nhất định phải đối đãi thật lòng với nhau.” Phương Phức Nùng quay lại nhìn Hạ Vĩ Minh, nét mặt nghiêm túc chưa được mười giây thì đã được thay thế bằng nụ cười bảnh chọe, “Vậy nên chúng ta đừng nói chuyện này.”
Hạ Vĩ Minh nhắc nhở Phương Phức Nùng đừng động vào vảy ngược của Albers – hai năm trước ông ta và người cộng sự hai mươi năm Thomas đã mỗi người một ngả, Thomas tức giận mở luôn phòng làm việc của mình ở đó, hai lão già hơn sáu mươi tuổi đầu cứ qua địa bàn của người kia bới móc, y hệt hai mụ đàn bà chua ngoa chỉ vào mũi nhau mà chửi bới.
Tập đoàn đồ cao cấp LVMH từng hết lòng mời Albers tới đảm nhiệm vị trí cố vấn sáng tạo cho mình, nhưng chỉ vì đối phương cợt nhả, bâng quơ hỏi một câu “Thomas đâu rồi”, vậy mà Albers lại có thể vung tay đấm mạnh vào mũi của nhà thiết kế kia ngay tại chỗ, làm gãy cả sống mũi cao thẳng của người ta.
Lão già da trắng sống một cuộc đời mơ màng đậm chất nghệ sĩ, say rượu triền miên còn chơi thêm tí soft drug (*), nhìn bề ngoài già hơn tuổi thật rất nhiều. Gương mặt nghiêm nghị đầy nếp nhăn, mái tóc bạc trắng lưa thưa được buộc lại, ông lão này gầy như con sếu nhưng lại mặc một cái áo khoác hình thù kỳ quặc không hợp dáng người, còn chơi cái màu đỏ rực lửa bắt mắt nhất.
(*) Soft drug là các dạng ma túy không gây nghiện, trong đó cần sa là đại diện điển hình nhất.
Trong một căn phòng mà bốn vách tường toàn là tranh vẽ cơ quan sinh dục nam nữ, kể cả một người không coi ai ra gì như Hạ Vĩ Minh cũng phải cung kính khúm núm gọi người đàn ông kia là thầy.
Albers ngẩng đầu liếc ông ta một cái rồi lại mải miết cúi xuống tiếp tục sáng tác – khi bọn họ vào trong, ông ta đang quỳ rạp xuống đất, tô màu cho một tác phẩm điêu khắc mềm (*).
(*) Điêu khắc mềm (Soft sculpture) là một dạng điêu khắc tạo hình từ các vật liệu như vải, cao su xốp, nhựa, giấy, sợi dệt và những vật liệu mềm và dẻo tương tự.
Kể cả đến tận khi gặp mặt Albers ở phòng làm việc, Hạ Vĩ Minh vẫn cứ cảm thấy việc này thật sự là làm bừa, nhưng ông ta không ngờ Albers lại không hề phát hiện ra người Trung Quốc trước mắt là hàng giả. Những thùng sơn vơi quá nửa bày la liệt trên mặt đất, khắp nơi đều là sơn chưa khô, Phương Phức Nùng chẳng hề e dè mà ngồi xuống đất, một lúc lâu sau đã bắt đầu nói chuyện với lão già gàn dở này bằng tiếng Anh. Bọn họ nói chuyện về hội họa và văn học, về Warhol (*) và Duchamp (**), về điểm khác nhau giữa nghệ thuật đại chúng và chủ nghĩa Dada (***), thậm chí còn nói tới việc chủ đề của triển lãm Venice Biennale càng ngày càng vớ vẩn. Sự uyên bác và tiếng Anh thành thạo của người đàn ông Trung Quốc này khiến Albers hết sức bất ngờ, ông ta từng tiếp xúc với một vài ngôi sao người Trung Quốc trong những sự kiện cực kỳ long trọng, tiếng Anh của bọn họ tệ hết chỗ nói, chỉ biết trợn mắt thở ra một tiếng “Yeah” cực kỳ không tiêu chuẩn.
(*) Andy Warhol là một họa sĩ người Mỹ gốc Rusyn nổi tiếng về nghệ thuật đại chúng. Ông thường sơn tranh hậu hiện đại và thương mại và viết phim tiền phong. Tác phẩm của ông khám phá mối quan hệ giữa nghệ thuật biểu hiện, văn hóa của những người nổi tiếng, và thời kỳ quảng cáo nở rộ của những năm 1960.
(**) Marcel Duchamp là một họa sĩ, nhà điêu khắc, kỳ thủ người Pháp, sau này trở thành người Mỹ. Các tác phẩm của ông có liên kết với phong trào Dada và nghệ thuật ấn tượng mặc dù ông rất cẩn thận không để các tác phẩm của mình liên quan đến Dada hoặc có giao tế với các nhóm Dada.
(***) Dada hoặc Dadaism là một phong trào văn hóa bắt đầu từ Zürich, Thụy Sĩ, trong thời kì thế chiến I và đạt đỉnh trong giai đoạn 1916-1922. Phong trào này chủ yếu liên quan đến nghệ thuật thị giác, văn học, thơ ca, tuyên ngôn nghệ thuật, lý thuyết nghệ thuật, sân khấu, thiết kế đồ họa, và tập trung vào chính trị chống chiến tranh thông qua việc loại bỏ các tiêu chuẩn hiện hành trong nghệ thuật bằng các công trình văn hoá chống nghệ thuật. Mục đích của nó là để chế giễu những thứ mà những thành viên của phong trào này xem là vô nghĩa về thế giới hiện đại. Ngoài phản chiến ra, Dada cũng có tính chất chống tư sản và chủ nghĩa vô chính phủ.
Bạn là người Trung Quốc sao?
Yeah.
Bạn tới đây để cổ vũ cho đạo diễn Lý An à?
Yeah.
Bạn là một đứa ngu xuẩn dựa vào bán thân xác để kiếm sống hả?
Yeah.
…
Có vẻ trò chuyện với nhau rất vui, Albers yêu cầu Andrew Hạ tạm thời rời đi, ông ta muốn nói chuyện riêng với Ernest Đường này.
Hạ Vĩ Minh ngồi trong một gian phòng ngoài trắng và đen thì không còn màu nào khác nửa tiếng đồng hồ, sau đó Phương Phức Nùng đi ra. Nhìn hắn cực kỳ chật vật, trước ngực loang lổ sơn đỏ, mặt và tóc cũng dính rất nhiều, như thể bị hắt lên.
“Sao lại thế này?” Hạ Vĩ Minh lắp bắp kinh hãi, hỏi, “Sao cậu lại thành thế này?”
“Albers nhìn thấu tôi rồi, ông ta rất tức giận.” Phương Phức Nùng cười lơ đễnh, vươn ngón trỏ thon dài của mình lên chà chà mũi, “Cũng may, mũi của tôi vẫn còn…”
“Tôi đã bảo cậu làm thế kiểu gì cũng hỏng việc mà! Giờ thì hay rồi, ông ấy sẽ không hợp tác với chúng ta nữa…”
“Ông ta sẽ.” Phương Phức Nùng chắc nịch đáp, xoay người ra bên ngoài, “Lần sau lại tới.”
“Cậu không đi gột cho sạch à?” Hạ Vĩ Minh gọi với theo, “Giờ trông cậu tởm chết đi được!”
“Không, giờ tôi đang đẹp trai chết đi được ấy chứ.” Phương Phức Nùng quay sang, đội lại cái mũ rộng vành lên đầu, hắn dang hai tay, bước lùi về phía sau, “Ông anh nhìn tôi đi, tôi được Jeff Albers giội đầy sơn lên người,” Hắn cười lớn, lộ ra hàm răng trắng tinh, “bây giờ tôi là một tác phẩm nghệ thuật, vô giá.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT