Ai Mới Là Người Câu Cá Trước?

Chương 3


1 năm


Ngón tay cầm trâm cài ngực của tôi dừng lại, đầu óc lập tức nghĩ đến vô số ý nghĩa đằng sau những lời nói đó.

Cô bán hàng đột nhiên tiến lại gần, nhiệt tình giới thiệu: “Em thấy chiếc khăn lụa này thế nào? Mẫu này hôm qua mới về đó.”

Tôi gạt suy nghĩ sang một bên, nhìn kỹ rồi lắc đầu, “Bọn em định mua cho người lớn tuổi. Màu này dịu dàng quá, không hợp.”

“Rất thích hợp với em, gói lại đi.”

Hoắc Sâm thực sự điên rồi, anh ta không chỉ mua quà cho mẹ, mà còn mua cho tôi một đống.

Thấy tôi có vẻ không muốn anh ta liền nói: “Đừng ngại, không thích thì cứ vứt là được”.

“…”

Mạch não này? ! Tôi không thích sao anh còn mua?

Mấy người giàu có đúng là lười nghĩ, thích mua liền mua.

Dù sao cũng không quẹt thẻ của tôi.

Ngày hôm sau, tôi thức dậy lúc bảy giờ sáng.

Trang điểm, chọn quần áo, loay hoay hết hai tiếng mới hài lòng ra ngoài..

Xe của Hoắc Sâm đã đậu ở dưới lầu tiểu khu, cũng không biết anh ta đã đợi bao lâu rồi.

Tôi đi giày cao gót bước tới, ánh mắt anh ta từ xa lóe lên vẻ ngạc nhiên “Hôm nay em đẹp lắm.”

Tôi nhìn khuôn mặt đẹp trai của anh ta mỉm cười “Không thể làm anh mất mặt.”

Nửa giờ sau, xe đến biệt thự nhà họ Hoắc.

Hoắc Sâm một tay cầm quà một tay chợt đưa ra về phía tôi “Sợ sao?”

Tôi do dự một giây, liền đặt tay vào lòng bàn tay anh ta, giả vờ thoải mái “Cũng đâu phải gặp ba mẹ thật, sợ cái gì.”

Hoắc Sâm nắm lấy tay tôi, nhìn chăm chăm vào tôi, thời gian như ngưng động “Nếu là thật thì sao?”

Đôi mắt rực lửa của anh như muốn đánh thẳng vào trái tim tôi.

Lòng bàn tay bị anh nắm lấy dần dần nóng lên, tim tôi đập rộn ràng, thậm chí còn không kịp hỏi câu này có ý gì.

Mẹ Hoắc mở cửa nhà, niềm nở chào hỏi: “Sao còn đứng ở cửa, mau vào đi!”

“Mẹ.” Hoắc Sâm xoay người gọi bà.

Tôi theo sau lễ phép chào hỏi “Cháu chào bác gái.”

Mẹ Hoắc mỉm cười, nhìn tôi với ánh mắt hiền hậu “Con dâu tương lai của tôi đây sao, xinh đẹp quá đi. Nào, nhanh vào đi.”

Hoắc Sâm dẫn tôi vào phòng khách, chính thức giới thiệu với cả nhà “Bố mẹ, đây là bạn gái của con, Nam Tiêu”

Tôi lo lắng nắm lấy tay Hoắc Sâm, mỉm cười chào hỏi.

Ba Hoắc không có chút khí chất nghiêm túc hay lạnh lùng như trong công ty, chỉ cười gật đầu với tôi, “Trà Phổ Nhĩ Vân Nam vừa mới pha, ngồi xuống nếm thử đi.”

Tôi không dám ngồi cùng người lớn tuổi, chọn một chiếc ghế sô pha ngồi xuống, Hoắc Sâm đặt đồ xuống, tự nhiên đứng bên cạnh tôi, khoanh chân ngồi xuống, tay còn gác lên sô pha.

Mẹ Hoắc đảo mắt cười, nhìn sao cũng thấy cả hai giống một đôi thật sự.

Không thèm hỏi gia cảnh nhà tôi đã vào thẳng vấn đề: “Hai đứa định khi nào cưới đây?”

Tay tôi run lên, chén trà vừa mới cầm lên đã đổ hai giọt ra ngoài.

Hoắc Sâm bình tĩnh nói: “Mẹ, đừng sốt ruột, con còn chưa cầu hôn mà.”

Ba Hoắc nghe thế liền liếc xéo quở trách “Vậy anh còn không nhanh lên!”

Một ánh mắt như muốn thiêu đốt lặng lẽ rơi xuống đầu tôi.

Hoắc Sâm gật đầu, trên môi nở nụ cười ẩn ý “Vâng, con sẽ nhanh hết sức!”

Ttrò chuyện được một lúc, mẹ Hoắc vui vẻ đưa tôi xem album ảnh hồi nhỏ của Hoắc Sâm, vừa lật vừa kể rất nhiều chuyện đáng xấu hổ và tính khí kỳ lạ của anh ta.

Hoắc Sâm dựa vào khung cửa, bất lực cau mày nhắc nhở: “Mẹ, mẹ nói nhiều chuyện riêng như thế, lỡ cô ấy không còn thích con nữa thì phải làm sao?”

Tôi nhếch mép cười, ngước nhìn anh ta một cách thích thú.

Mẹ Hoắc nhìn anh ta với vẻ mẹ hiểu rồi, sau đó bắt đầu ca ngợi những thành tích tuyệt vời của Hoắc Sâm.

Đến giờ cơm trưa, hầu hết các món ăn thịnh soạn trên bàn đều là món tôi thích nhất.

Mẹ Hoắc nhiệt tình bảo Hoắc Sâm gắp đồ ăn cho tôi, còn đề cập “Hôm qua bác hỏi Tiểu Sâm con thích ăn món gì, nó thế mà nhắn hẳn một danh sách, món nào con thích ăn, dị ứng món nào, cái nào cũng rõ ràng tỉ mỉ. Con trai bác ấy à, từ nhỏ đã là thẳng nam chính hiệu, hiếm khi thấy nó ân cần chu đáo đến thế.”

Lời nói nghe có vẻ rất thâm ý nha, chú ý đến cả những chi tiết nhỏ nhất

Không chịu thua kém, tôi đút một đũa thịt bò vào bát của Hoắc Sâm, tỏ vẻ trìu mến “Món anh thích nhất này!”

Hoắc Sâm nghiêng đầu nhìn thật sâu, trong mắt hiện lên tia khó tả.

Đến tôi, mẹ Hoắc cho tôi một tám thể ngân hàng, nói là quà đáp lễ, tôi từ chối quài cuối cũng cũng phải nhận.

Lòng thầm nghĩ, sau này sẽ trả lại cho Hoắc Sâm.

Tiếng nhạc trong xe êm dịu, tâm trí của tôi lại lang thang, ngực cảm thấy hơi bực bội mà không rõ lý do.

Tôi không biết mình đang suy nghĩ lung tung vì câu nói “Nếu là thật thì sao?” của Hoắc Sâm hay là cảm thấy có lỗi vì đã lừa dối tình cảm chân thành và ấm áp của ba mẹ Hoắc.

Giọng hát bên tai tôi chợt nghe quen quen.

Định thần lại thì tôi vừa nghe giọng nữ cất lên vô cùng tình cảm và da diết.

Có một loại kiên định khi anh luôn miệng gọi tên em

Vị trí của lá rơi được phổ thành một bài thơ

Thời gian trôi qua, câu chuyện của chúng ta bắt đầu



Bài Từ khóa – Nhậm Nhiên

Đây là bài hát tôi đã hát trong buổi họp mặt thường niên cách đây hai năm.

Nó vậy mà đã được anh ấy thu âm lại phát trong xe? !

Tôi ngạc nhiên quay đầu lại, tròn mắt nhìn người ngồi trên ghế lái.

Hoắc Sâm nhìn về phía trước hai tay quay tay lái, đoán được nghi ngờ của tôi “Đợi chút bàn chuyện này.”

Trong phút chốc tôi choáng váng, lòng như sóng thần, xôn xao từng hồi.

Chiếc xe từ từ dừng lại bên đường.

Hoắc Sâm tắt nhạc, tháo dây an toàn, xoay người sang một bên, nhìn tôi với ánh mắt nóng rực, “Tự hỏi tại sao bài hát của em lại có trong danh sách nhạc của tôi?

Tôi nhìn thẳng anh ta, ngơ ngác gật đầu.

Hoắc Sâm cụp mắt kéo tay ta, đầu ngón tay xoa mu bàn tay tôi.

Ngoài cửa sổ đã chạng vạng, ánh đèn mờ ảo lọt vào, nhẹ nhàng rơi vào trên mặt anh.

Thật lâu sau, Hoắc Sâm đột nhiên ngẩng đầu lên, môi mỏng cười nhẹ.

“Bởi vì,  trong tim anh khắc tên em.”

“Muốn em làm bạn gái anh là thật, muốn đưa em đi gặp ba mẹ là thật, muôn cưới em, cũng là thật.”

Âm vang của lời nói vọng lại, câu nói chân thật, lời nói quấn lấy lòng tôi.

Tôi chợt nhận ra mình đã sa vào bẫy của anh từ lúc nào.

Người đàn ông này đã lên kế hoạch với tôi từ lâu.

Tôi khẽ nhếch môi, ghé sát vào anh cười “Anh bắt đầu thích em từ khi nào?”

“Một năm trước.”

Trong cuộc họp thường niên của công ty, anh ngồi ở hàng ghế đầu tiên, cô gái nhảy trên sân khấu, mặc một chiếc váy đỏ hai dây, vừa thuần khiết quyến rũ, vừa hoang ã gợi cảm, chỉ với một cái nhìn đã lấy đi tâm hồn anh.

Tôi nhướng mày, lời nói mang theo vẻ to gan kiểu cậy sủng mà kiêu “Như vậy, hơn một tháng nay, anh chơi em?”

Hoắc Sâm chân thành nhìn vào con ngươi tôi “Anh không hề chời đùa, chỉ sợ đột ngột quá sẽ làm em sợ hãi.”

“Ồ.” Tôi rụt rè gật đầu, mắt như muốn khắc họa đường nét của anh, môi nhếch lên “Em là người thù dai, chuyện làm bạn gái giả là anh đề nghị, nhưng khi nào chuyển lên chính thức sẽ do em quyết định.”

Suy nghĩ miên man hồi lâu, tôi không ngờ rằng hòn đá mà tôi nâng lúc đầu bây giờ lại rơi trúng chân mình.

Hoắc Sâm mím môi bất lực, cảm thấy có chút phiền muộn, nhưng trái tim lại bị nụ cười lưu manh của tôi khuấy động.

“Được, do em quyết định!”

Buổi trưa, lúc giải lao, sếp Hoắc vênh váo bước vào phòng làm việc của tôi, trước mặt mọi người chìa hộp giữ nhiệt trên tay.

Thật khó để không thu hút sự chú ý bởi vẻ ngoài phô trương của anh, các đồng nghiệp nữ trong phòng nhân sự đều thích thú, vươn cổ nhìn soái ca.

Hoắc Sâm để cái gì đó lên bàn, còn bồi them một câu mang ý nghĩ sau xa, “Mẹ kêu anh mang tới cho em.”

Anh bước đi thật thản nhiên còn tôi ngồi trên ghế sững sờ.

Trước khi định thần lại tôi đã bị một nhóm chị em tò mò buôn chuyện bao vây.

“Chị Nam! Chị và anh Hoắc yêu nhau à?”

Tôi nhíu nhíu mày, trong lòng vừa giận vừa cười, “Không có. Đừng để bị lừa!”

Kết quả là, trong giờ ăn trưa đã có rất nhiều xôn xao.

Không kìm được nên tôi đã gửi cho tin nhắn WeChat cho Hoắc Sâm, “Anh bị điên à? Còn dám ngạo mạn chạy qua đây?”

Gió nam hiểu lòng tôi: “Sớm muộn gì họ cũng sẽ biết em là bạn gái của anh.”

Gió nam hiểu lòng tôi: “Không cần biết thật hay giả, hai từ bạn gái cũng chạy không thoát.”

TÔI: “……”

Tôi nói không nên lời, nghĩ nó cũng khá hợp lý.

Phẫn nộ!

Điều đáng phẫn nộ hơn là khi vừa tan sở, Giang Lưu đã lái chiếc Ferrari mui trần tới, tay cầm một bó hoa, đeo khẩu trang và kính râm chặn ở cửa công ty.

Vừa đi ra ngoài, tôi đã bị ánh mắt sắc lạnh của cậu ta bắt gặp.

Giang Lưu sợ tôi không nhận ra cậu ta, cao giọng vẫy tôi, “Chị Nam!”

Má! Tai tiếng của tôi còn chưa đủ sao, giờ còn bonus them câu ta.

Tôi nhấc giày cao gót bước nhanh đến, thật muốn tát vào mặt tên nhóc này!

“Sao cậu lại đến công ty tôi?”

“Muốn tạo bất ngờ cho chị mà!” Giang Lưu cầm hoa nhét vào tay tôi, tháo kính râm xuống, một đôi mắt hoa đào nở nụ cười đắc ý.

Vẻ mặt này cô gái nào nhìn cũng không chịu nổi.

Quá gây chú ý rồi, tôi lại cầm lấy kính râm đeo lên sống mũi cậu ta “Đi mau thôi! Đừng để bị paparazzi chụp được!”

Giang Lưu mỉm cười mở cửa xe, dọc đường nói chuyện phiếm không ngừng.

Chuyện tình bí mật của làng giải trí, cái gì nên nói , cái gì không nên nói cậu đều giũ bỏ.

Một nhà hàng cao cấp trang nhã.

Giang Lưu hai tay chống cằm, nhìn chằm chằm tôi cười cười, “Em sẽ không giống như mấy người đó đâu, trong lòng em chỉ có một mình chị Nam!”

Tôi bình tĩnh nhấp một ngụm canh, ngước mắt lên liếc câu ta “Càng ngày càng dẻo miệng”

Nếu tôi không biết với ai cậu ta cũng cư xử vậy, tôi đã nghĩ cậu ta yêu tôi đến chết mất.

Giang Lưu không biết xấu hổ tiếp tục làm nũng “Cứ nhìn thấy chị Nam là em vui hết nấc, không kìm lòng nổi.”

“Tình yêu của cậu đặt nhầm chỗ rồi, tôi đã có người mình thích.”

“Lừa em hả, chị gọi hắn tới coi".

Tôi đau đầu ngoảnh mặt đi chỗ khác, ánh mắt chạm phải một bóng dáng quen thuộc, khóe miệng chậm rãi nở một nụ cười.

Nhắc tào tháo, tào tháo liền tới.

Giang Lưu quay đầu nhìn theo tầm mắt tôi, hơi nhíu mày, “Chị biết hắn?”

Tôi chống cằm mỉm cười gật đầu “Biết chứ, bạn trai của chị mà.”

Âm thanh không quá lớn cũng không quá nhỏ, vừa vặn lọt vào tai ai đó.

Khuôn mặt vốn bình tĩnh vốn có của Hoắc Sâm lập tức giãn ra, anh chân dài đi về phía trước vài bước, đáy mắt mang theo nụ cười quyến rũ, “Tới đón em về.”


Nguồn :Thích ăn dưa 502- Vlog_98 truyenngan.xyz






Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play