Ai Mới Là Người Câu Cá Trước?

Chương 2


1 năm


Ai mà ngờ được sếp Hoắc lạnh lùng, bụng dạ đen tối trước mặt mọi người lại lén lút tán tỉnh người ta thế này, không chỉ đăng ảnh khỏa thân mà còn tự luyến chơi cả vụ ném bom tin nhắn WeChat để làm mới màn hình.

Đúng là phải lau mắt mà nhìn mà!

Tinh Nam không phải cũng từng nói anh ta thà đắc tội chủ tịch hơn là tổng giám đốc còn gì.

Có thể thấy, hình ảnh Diêm Vương sống của Hoắc Sâm đã ăn sâu vào lòng người.

Sau khi trở lại văn phòng, tôi lơ đễnh viết bản tổng kết và kế hoạch công việc hàng quý.

Chốc lát, tin nhắn từ Hoắc Diêm vương gửi đến.

“Tan làm đợi tôi, có việc.”

Giống như hẹn một trận đánh nhau sau giờ học.

Tôi bực bội nằm xuống bàn, đột nhiên cảm thấy chuỗi ngày tốt đẹp của mình sắp kết thúc.

Trời tối dần, đồng nghiệp của tôi lần lượt biến mất.

Tôi đói bụng đợi đến 7 giờ 30 Hoắc Sâm cuối cùng cũng chịu gọi “Đến bãi đậu xe dưới tầng hầm B3.”

“Vâng.”

Tôi xách túi đi xuống lầu, vừa ra khỏi thang máy liền nhìn thấy Hoắc Sâm đứng bên cạnh Cayenne với dáng người đẹp trai, vai rộng eo hẹp, trên người mặc một bộ vest đen với dáng vẻ trang nghiêm và phong thái điềm đạm.

Thảo nào có rất nhiều đồng nghiệp bị anh ta mê hoặc ngay cả khi anh ta tức giận, một số khác còn thấy anh ta thật quyến rũ.

“Sếp Hoắc.” Tôi mỉm cười bước tới.

Hoắc Sâm gật đầu, xoay người mở cửa “Lên xe!”

Tôi kinh ngạc nhướng mày, không rõ hành động này có ý gì “Sếp Hoắc đây là?”

Hoắc Sâm một tay đặt lên cửa, dẩu môi cây ngay không sợ chết đứng no, “Mời tôi đi ăn tối, coi như đền bù cho việc hôm qua em mắng tôi.”

Tôi vừa nghe, lập tức lên xe nói: “Phải vậy, phải vậy, sếp Hoắc thích ăn món nào?”

Cửa bị khóa, Hoắc Sâm thắt dây an toàn, dí dỏm cười híp cà mắt “Không phải sáng nay em bảo biết rất rõ về tôi sao?”

Nói ý khác nghĩa là sao cái này em lại không biết?

“Ahaha …” Tôi quay mặt đi với một nụ cười xấu hổ, nhìn vào mũi mình với lương tâm cắn rứt, im lặng câm mồm.

Mở mồm ra chỉ có chết thôi, cái tên sếp chết tiệt này!

Thành phố thủ đô nhộn nhịp về đêm, thậm chí đến thời điểm này còn tắc đường.

Nhìn xung quanh, một chuỗi đèn hậu đỏ dài vô tận.

Người đàn ông ngồi trên ghế lái mang lại cảm giác tồn tại cực kì mạnh mẽ trong khoang xe chật chội.

Tôi liếc nhìn tình trạng đường trên bản đồ rồi lại nhìn những ngón tay của anh ta trên vô lăng, ngập ngừng đề nghị, “Sếp Hoắc, chúng ta có nên chuyển làn đường không? Có vẻ như có môt tắc đường khoảng hai km phía trước “

Hoắc Sâm hai tay đặt ở trên đùi, quay đầu lại gần “Giao lộ tiếp theo là tới rồi.”

Ánh đèn trong xe mờ ảo, khuôn mặt tuấn tú của anh ta được kết nối với quả táo Adam gợi cảm và nổi bật, lặng lẽ hút mắt mọi người.

Mắt tôi nóng lên, đột nhiên hình ảnh bán khỏa thân khiến tôi nghĩ bậy bạ.

Chết tiệt!

Nếu Hoắc Sâm biết tôi phạm thượng anh ta, có khi nào anh ta sẽ ném tôi xuống gầm xe không?

Tôi nuốt nước bọt rồi vội vàng quay mặt đi, ngồi thẳng lưng.

Hoắc Sâm dẫn tôi đến một nhà hàng Tây cao cấp, một bữa ăn có giá 2800.

Sau khi lấy thẻ tín dụng ra và thanh toán hóa đơn, tôi quay lại mỉm cười hỏi: “Sếp Hoắc ăn có vui không?”

Hoắc Sâm tâm tình tốt gật đầu, “Cũng được.”

Tôi mỉm cười mà lòng đau như cắt.

Sướng cái miệng hại cái than, tiền mất tật mang mà,

Sau này không bao giờ dám xúc phậm Diêm vương nữa.

Hoắc Sâm giơ tay liếc nhìn đồng hồ, sau đó chân dài bước ra khỏi thang máy, “Em sống ở đâu? Tôi đưa về.”

Tôi kinh ngạc nâng gót lên “Sếp muốn đưa em về nhà?”

Không bình thường, thật không bình thường chút nào.

Tôi bị phân tâm, dựa vào ghế sofa cầm điện thoại của mình.

Khuôn mặt nhỏ nhắn thanh tú của Tang Nhã đung đưa trên màn hình “Sao vậy, tiễn một cô gái về nhà là nghi thức cơ bản của một quý ông mà, hơn nữa, Tiêu Tiêu nhà ta vừa xinh đẹp vừa có năng lực như này, không tin sếp cậu không hề động lòng? “

“Đừng nói đến động lòng. Tớ trong mắt anh ta bây giờ chỉ là một tên ngồi lê đôi mách, chuyên gia chuyên đi tán tỉnh trai đẹp khắp nơi trên mạng.”

Tang Nhã khịt mũi “Cậu đã làm chuyện gì?”

Tôi giải thích quá trình một cách chi tiết cho cậu ấy, từng chữ một.

Tang Nhã cười ngặt nghẽo “Nếu mà thế thì sếp đối với cậu rất đặc biệt đấy. Cậu mắng anh ta như vậy mà anh ta chỉ yêu cầu cậu đãi một bữa tối. Thật sự không bình thương nha.”

Tôi khoanh chân xoa xoa tóc “Ừa đó, tớ cũng thấy lạ, theo tính cách của anh ta lẽ ra anh ta đã trực tiếp đuổi việc tớ rồi!”

Tang Nhã nheo mắt đưa ra một kết luận không đáng tin cậy “Tớ nghĩ anh ta có ý với cậu.”

Thế là nửa tháng tới, tối nào tôi cũng phải đi ăn cơm với Hoắc Sâm.

Dĩ nhiên, tiền phải do tôi trả.

Nhưng mà, mặc dù mức tiêu dùng của anh chàng này đã giảm từ vài nghìn xuống còn vài trăm thì nữa tháng lương của tôi cũng bay sạch.

Tôi giơ một miếng sườn qua, cười nhìn anh ta “Sếp Hoắc anh xem, miếng sườn này thật là nhiều thịt, nhưng không thể vì cứ thích ăn thịt mà cứ bỏ xương thế này đúng không.”

Nếu anh cứ tiếp tục đàn áp và bóc lột thế này, tôi sẽ phá sản mất!

Lời kêu gào này, tôi không dám nói.

Hoắc Sâm duyên dáng đặt đũa xuống, đón lấy bằng một nụ cười, “Có gì thì cứ nói thẳng”

“Sếp Hoắc, anh đẹp trai thế này lại giàu có …” Tôi xòe hai tay ra, nâng cằm chỉ vào bốn món mặn và một canh trên bàn, ý tứ rất rõ ràng.

Hoắc Sâm giả bộ không hiểu, lười biếng cười nói: “Cho nên?”

Âm thanh trầm thấp gợi cảm làm xiêu hồn người, tôi bị nụ cười quyến rũ của anh làm cho choáng váng, nghiến răng hỏi: “Anh chưa có bạn gái à?”

Vừa nói xong câu đó tôi liền hối hận.

Tôi thực sự đã bị Tang Nhã tẩy não nên mới dám nghĩ anh ta có ý với mình.

Hoắc Sâm chậm rãi dựa lưng vào ghế sa lon nhìn tô một cái “Không có, cho nên tôi muốn nhờ em một chuyện.”

Ánh sáng đèn đường chiếu tới, đôi mắt đen của anh như bầu trời đầy sao trước bức rèm, sâu thẳm và rộng lớn như thể có thể hút người ta vào.

Trái tim tôi run lên, bàn tay dưới bàn hơi nắm chặt “Sếp Hoắc cứ nói.”

Hoắc Sâm nở nụ cười nhẹ như ra vẻ đau đầu “Tôi vừa rồi bị người nhà thúc giục kết hôn, em có thể giả làm bạn gái của tôi một thời gian được không?”

Trong lòng dâng lên một nỗi mất mát không thể giải thích được.

Hóa ra tôi có thể đến gần anh ấy một cách đột ngột như vậy là bởi vì tôi có giá trị lợi dụng.

Tôi chớp mắt, cười một cách hào phóng “Được thôi, không có vấn đề gì.”

Thứ bảy, Tang Nhã và tôi đi xem phim.

Phim tình cảm, nửa đầu hài hước, nửa sau giật gân.

Những người đang yêu đều có xu hướng đa cảm.

Tang Nhã mới xem nửa đầu đã không nhiều lần cầm được nước mắt.

Tôi lặng lẽ đưa khăn giấy cho cậu ấy, nhưng tâm trạng cũng chả cảm động tí nào.

Thời tiết tháng 4 Bắc Kinh dễ thay đổi, bộ phim vừa kết thúc thì bầu trời xám xịt và mưa nhẹ.

Tang Nhã vui vẻ bước ra khỏi hiên nhà, lao vào vòng tay bạn trai làm nũng “Sao anh lại đến đây?”

“Trời mưa đi đón em.” Lương Tục sờ sờ đỉnh đầu cậu ấy, ngước mắt chào tôi.

Tôi mỉm cười gật đầu.

Tang Nhã ôm cánh tay Lương Tục, hai người anh anh em em ngọt sớt.

Sau một hồi được ăn cơm chó, Tang Nhã đã bị tôi đuổi đi.

Thành phố đầy sương và mưa, cả những tòa nhà cao tầng đều ẩn hiện dưới làn sương mù, mang một vẻ đẹp khá mơ hồ.

Tôi vô định bước đi trên phố, nhìn những cặp đôi cầm ô đi ngang qua cảm thấy có chút ghen tị.

Sống 27 năm cuộc tôi mới chỉ có một mối tình thời đại học, mới quen được nửa năm đã bị người ta cắm sừng.

Sau này, khi gặp được người có ấn tượng tốt với mình, tôi luôn đề phòng, không bao giờ có thể mở lòng mình được nữa.

“Chị Nam, đã lâu không gặp, chị có nhớ em không?” giọng Giang Lưu mơ hồ không rõ chán nản qua điện thoại.

Tôi cầm điện thoại, đôi giày lười giẫm lên mặt nước đọng trên mặt đất, cười đáp: “Không có.”

Người gọi tới là một diễn viên trong bộ phim đầu tư của công ty. Tôi gặp cậu ta trong bữa tiệc, không hiểu cậu ta thích gì ở mình mà theo đuổi tận hai năm.

Giang Lưu than thở lầm bầm, giả bộ đáng thương “Chị đúng là vô tâm như mọi khi”

Không cần phải mơ hồ và mập mờ với những người mà mình không thích, tôi luôn nói thẳng: “Cậu cũng biết mà! Đâu phải ngày đầu tiên tôi như vậy!”

Giang Lưu tự động đổi chủ đề “Em quay phim ở đây sắp xong rồi, tuần sau sẽ về Bắc Kinh, đến lúc đó chị nhớ mời em ăn tối nha!”

Đúng là mấy người giàu, sao cứ lần nào cũng để phụ nữ trả tiền ăn vậy.

Thật không biết ngượng mà.

Tôi mỉm cười một cách qua loa “Tới đó rồi nói.”

Kể từ khi hứa giả làm bạn gái Hoắc Sâm, bữa tối dĩ nhiên phải do anh ta trả.

Lúc gọi món tôi không lịch sự chút nào, thích gì gọi đó, cảm giác phải kiềm chế ăn uống như lần đầu cũng chẳng còn.

Có lẽ là do quan hệ giả nên Hoắc Sâm chủ động trò chuyện với tôi một số việc riêng của anh ta, thường xuyên qua lại bản thân tôi cũng dần bớt sợ anh ta hơn.

Ngay sau khi bản chất bị bại lộ, không thể không nói mấy chuyện phiếm, có chuyện gì thú vị cũng muốn nói cho anh ta nghe.

Hôm đó Hoắc Sâm gửi cho tôi một tin nhắn yêu cầu tôi đến văn phòng của anh ta.

Lúc tôi bước vào, anh ta đang đứng trước cửa sổ kính trong suốt từ trần đến sàn trả lời điện thoại.

Trời buổi trưa nắng, anh ta mặc áo sơ mi, quần tây đen, dáng người thanh mảnh đứng trong ánh đèn càng làm toát lên vẻ ấm áp nhàn nhạt của mùa xuân.

Tôi bị cuốn hút, mê man nhìn anh ta một chút.

Đến khi anh ta cúp điện thoại chuẩn bị quay lại, tôi mới nhanh chóng thu hồi ánh mắt, nở một nụ cười chuyên nghiệp “Sếp Hoắc.”

Hoắc Sâm chỉ vào sô pha “Ngày mốt, em có rảnh không? Cùng tôi đi gặp ba mẹ.”

Giọng điệu bình anh ta bình thường như thể anh ta đang nói về thời tiết hôm nay thế nào vậy.

Nụ cười trên môi tôi chợt tắt ngúm vì ngạc nhiên.

Mấy nhà giàu thưởng qua loa vậy á hả?

Vốn tưởng rằng bản thân chỉ cần chụp hai tấm hình tình cảm để lừa ba mẹ anh ta thôi, không ngờ anh ta thật sự đưa bạn gái giả của mình đi gặp bố mẹ?!

Gan thật! Cũng không thèm sợ chủ tịch phát hiện được sẽ giết anh ta hay sao!

Hoắc Sâm rót một chén trà đặt ở trước mặt tôi, nhướng mày cười tủm tỉm nói: “Sao thế? Không dám à?”

Tôi nhất thời không chịu thua, tinh thần hiếu thắng dâng cao, lập tức gấp gáp nói: “Có gì mà không dám!”

Ngày hôm sau, Hoắc Sâm đưa tôi đến trung tâm thương mại mua quà.

Nhìn những món hàng hiệu xa xỉ chói mắt, tôi đau đầu hỏi: “Mẹ anh thích gì?”.

“ Em mua gì bà ấy cũng thích” Hoắc Sâm một tay đút túi, lan man trả lời.

Nguồn : Thích ăn dưa 502- Vlog_98 truyenngan.xyz



Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play