Ai Mới Là Người Câu Cá Trước?

Chương 4


1 năm


Tôi đứng lên, vươn tay ôm lấy cánh tay của anh, ịu dàng nhìn Giang Lưu “Vậy chị đi trước, gặp lại sau.”

Vừa lên xe, Hoắc Sâm liền khôn lỏi hỏi “Lấy anh ra cản số đào hoa hả?”

Tôi cười âm hỉm nhìn anh “Anh không phải bạn trai giả của em à, mượn anh một chút thì có gì sai?”

“Còn tức giận?” Hoắc Sâm cong ngón trỏ gãi gãi má tôi, cười khẽ, “Nếu không ra tay, làm sao có thể cho em biết, anh không quan tâm đến gia cảnh nhà em, chỉ cần anh thích em, vậy đủ rồi.”

Ai cũng có thể nói những lời ngọt ngào, nhưng những hành động thiết thực của việc nhìn xa trông rộng mới là thú vị nhất.

Bốn mắt chạm nhau, ánh mắt vướng víu nóng như lửa đốt tim, cào xé phổi.

Trái tim tôi rung rinh, nghiêng người hôn lên môi anh.

Hoắc Sâm quá dã man, như kiểu 800 năm không được hôn gái, hôn tôi một cách dữ dội gần như khiến tôi nghẹt thở.

Hôn xong, tai tôi vừa đỏ vừa nóng bừng.

Đúng là một số chuyện không thể tin được, tôi thế mà vừa rồi là người chủ động? !

Có chút xấu hổ.

Nhưng lại rất ngọt ngào.

Lần đầu tiên, Hoắc tiên sinh theo tôi lên lầu.

Sau khi mở cửa, tôi chặn anh ở bên ngoài, cười trêu chọc, “Anh Hoắc muốn làm gì? Lén đột nhập nhà ở hả?”

Hoắc Sâm một tay chống cửa cười xấu xa, “Không phải nói đẹp trai liền có thể nằm trên giường sao?”

Chặn tôi bằng lời nói của tôi.

Tôi khoanh tay, mỉm cười nhìn khuôn mặt thanh tú đẹp như tranh của anh, “Nói em nghe thử ưu điểm của việc làm bạn gái của anh là gì đi?”

Hoắc Sâm cười ép tôi vào cửa, ánh mắt dịu dàng, nhẹ giọng nói: “Em sẽ có rất nhiều tiền tha hồ tiêu xài, còn có một người bạn trai tôn trọng em, chiều chuộng em, yêu thương em hết đời.”

“Nghe có vẻ rất hấp dẫn đấy.” Tôi vươn tay móc thắt lưng anh cười, “Còn gì nữa không?

“Còn nữa …” Hoắc Sâm cúi đầu nhếch mép, hơi thở ấm áp phả vào lỗ tai, giọng nói từ tính bí mật khó hiểu, “Cái này nói không được, em phải tự mình trải nghiệm.”

Tôi sự hiểu biết sâu sắc của mình, tôi biết anh ang nói gì, ngay lập tức đỏ mặt “Anh lưu manh!”

Hoắc Sâm hôn lên đỉnh tóc tôi, từ trong ngực nở một nụ cười nhỏ, ủ rũ “Hừm, anh chỉ lưu manh với em thôi.”

Sau này, lúc tôi đang chơi trò chơi trên KTV, Tang Nhã vô tình thốt ra, nói tôi đã phải lòng Hoắc Sâm từ rất lâu rồi.

Tôi che miệng cười xấu hổ, liếc nhìn cậu ấy. Người đàn ông ngồi chéo đối diện tôi cười khẽ, đôi mắt nóng bỏng nhìm chằm chằm như muốn thiêu đốt tôi.

Trong xe tối mờ, tôi bị nụ hôn của Hoắc Sâm làm cho ngây người.

Giọng nói khàn khàn đầy kiêu hãnh rơi vào tai tôi “Che giấu khá giỏi đấy chứ? Em bắt đầu có cảm tình với anh từ khi nào vậy?”

Tôi kiên quyết nói không có.

Kết quả là khi về đến nhà, giọng tôi khàn đặc, không ngừng xin tha.

“Rất sớm! Lúc vào công ty đã bắt đầu rồi!”

Hoắc Sâm cúi đầu hài lòng “Ồ, hóa ra bà Hoắc thích tôi từ lâu rồi. Thảo nào cuộc họp thường niên của công ty năm nào cũng tham gia diễn.”

Là ai câu ai!

Tôi khó chịu cắn vào vai anh “Đó là nhiệm vụ của em mà, bộ phận nhân sự mỗi năm đều có hai tiết mục, cho nên em không có dụ dỗ anh!”

Hoắc Sâm cười hôn lên trán của tôi “Được được, em không dụ dỗ, là anh tự động cắn câu.”

Hết!

Nguồn :Thích ăn dưa 502- Vlog_98 truyenngang.xyz

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play