Ai Mới Là Người Câu Cá Trước?

Chương 1


2 năm


Một người có biệt danh Gió nam hiểu lòng tôi đã thêm tôi làm bạn trên WeChat.

Tôi nằm trên giường đắp mặt nạ, tự hỏi không biết đây là headhunter phương nào, thế là quay sang vòng bạn bè của anh ta, lướt thấy lại là một khoảng trống, chán nản gửi một dòng chữ “Bạn là ai? Không phải troai đẹp tôi không thêm? “

Gió nam hiểu lòng tôi: “?”

Bên kia gửi qua một bức ảnh.

Bức ảnh chụp phần trên cơ thể mà không để lộ mặt. Nhìn sơ qua đã biết anh ta là một người đàn ông mặc vest đen, dáng người gầy, cổ áo sơ mi trắng rộng mở lộ ra cơ ngực cường tráng cùng xương quai xanh gợi cảm.

Tôi chợt nghĩ đến hai từ: Yuppie*

* young (trẻ), urban (sống ở thành phố), professional (có chuyên môn) và hippie (lại là một cụm từ khá đa nghĩa, trong bối cảnh này nó mang nghĩa của tham vọng, có một chút gì đó nổi loạn) – Google

Biết cách thả thính quá đi, mới vô mà đã phơi hàng rồi

Trái tim tôi hơi rung rinh trước bức ảnh này, liền bật cười gõ một dòng chữ “Như này thì thấy được cái gì?”

Hai phút sau, bên kia gửi một bức ảnh khỏa thân phần trên không bị kiểm duyệt với độ nét cao.

CLM!

Như này ai mà chịu nổi, nóng quá rồi!

Tôi ngứa ngáy phóng to bức ảnh ra, những gì tôi nhìn thấy là một bộ ngực có thân hình ngang ngửa người mẫu, cơ bắp cân đối, đường nét đẹp, làn da mịn màng, trắng đến lung linh.

Thật sự là muốn cưỡi lên cơ bụng này mà.

Tôi che mặt, cười xấu hổ mà muốn mở cờ trong bụng.

Nhưng tôi vẫn chưa mất lí trí.

Làm gì có ai lại đi gửi ảnh khỏa thân? Người này 80% là vua biển chuyên đi cua gái nơi nơi.

Tôi ngán ngẩm trêu trọc anh ta “Anh bao nhiêu tuổi rồi? Lấy vợ chưa?”

Gió nam hiểu lòng tôi: “28, chưa lấy.”

Gió nam hiểu lòng tôi: “Em hỏi làm gì?”

Tôi nhanh chóng trả lời: “Câu cá!”

Gió nam hiểu lòng tôi: “?”

Ai cha, ​​nhầm.

Tôi nhanh chóng rút lại từ “câu cá”, “Troai đẹp cao mét nhiêu?”

Gió nam hiểu lòng tôi: “… Một mét tám mươi lăm.”

Chà chà, khá cao.

Chỉ là không biết mặt mũi trông thế nào.

Tôi: “Anh có đẹp trai không?”

Gió nam hiểu lòng tôi: “Em nghĩ sao?”

Tôi: “Đẹp trai! Chắc chắn là đẹp trai!”

Đi đôi với cái dáng người này tôi cũng phải tưởng tượng ra một khuôn mặt đẹp trai cho anh ấy.

Gió nam hiểu lòng tôi: “Vậy tôi có đủ tư cách để nằm trong danh sách bạn bè của em chưa?”

Tôi cười toe toét, tà dâm không ngừng: “Rồi! Anh nằm trên giường em luôn cũng được!”

Gió nam hiểu lòng tôi: “…”

Không ngờ vua biển mà cũng có lúc phải câm nín

Tôi cười sáng láng hỏi tiếp: “Troai đẹp làm nghề gì?”.

Gió nam hiểu lòng tôi: “Cấp trên của em!”

Hả, gì?

Sếp tôi?

Tôi kinh ngạc ngồi dậy, vẻ mặt lạnh lùng và kiêng kị của Hoắc Sâm lập tức lóe lên trong đầu, nó hoàn toàn không phù hợp với phong cách yuppie hoang dã của người đàn ông này.

Hoắc Sâm sao có thể bị điên đến mức đăng ảnh khỏa thân của chính mình? !

Không chừng anh chàng này là một kẻ nói dối, giả danh lãnh đạo, bảo tôi ngày mai đến văn phòng của anh ta, rồi lừa tiền đây.

Đúng như dự đoán, giây sau đã thấy.

Gió nam hiểu lòng tôi: “Ngày mai đến phòng làm việc của tôi.”

Tôi nhàn nhã nằm xuống, trực tiếp vạch trần sự dối trá của anh ta “Troai đẹp, trò lừa gạt này đã lỗi thời rồi, có thể nghĩ ra cái gì mới hơn không?”

Bên kia im lặng một lúc.

Gió nam hiểu lòng tôi: “Em rất có ý thức phòng chống lừa đảo.”

Tôi giật giật môi “Đó là do anh không hiểu quá rõ về sếp của em thôi.”

Gió nam hiểu lòng tôi: “Sếp của em làm sao?”

Nhắc đến Hoắc Sâm, có rất nhiều mỹ từ để miêu tả về con người này.

Tôi giơ điện thoại lên, khoan khoái gõ một tràng “Khó hầu hạ, phúc hắc, bụng dạ đen tối, đích thị là Diêm Vương sống, hạng người lạnh lùng như vậy tuyệt đối không thể đăng ảnh khỏa thân.”

Gió nam hiểu lòng tôi: “Ha, Diêm Vương sống, em không sợ anh ta xóa sổ em à?”

Tôi: “Xì xì, troai đẹp anh khá hài hước đó, đi lừa gạt người ta thật đáng tiếc mà, sao anh không chuyển sang nghề tướng thanh luôn đi?”

Gió nam hiểu lòng tôi: “Không nói nên lời.”

Tôi: “Còn trẻ mà bị câm sao, thật đáng thương”

Gió nam hiểu lòng tôi: “…”

Thôi toang rồi, thú vị quá đi, không dừng lại được.

Đấu mồm với tên lừa gạt này vui quá đi.

Sáng hôm sau, tôi bị Hoắc Sâm gọi đến văn phòng của anh ta.

Là trưởng phòng nhân sự, việc thỉnh thoảng báo cáo với tổng giám đốc là chuyện bình thường nên lúc đó tôi cũng không coi trọng.

Sau khi Hoắc Sâm hỏi thăm tình hình tuyển dụng gần đây, anh ta lười biếng dựa vào ghế, cười bí hiểm nhìn tôi, “Quản lý Nam trông tôi thế nào? “

Tôi đứng trước bàn làm việc, nhìn khuôn mặt tuấn tú quá mức nhã nhặn lịch sự của anh ta, đánh giá mười phần thành khẩn “Sếp Hoắc đặc biệt điển trai! “

Đặc biệt khiến người ta muốn chiếm làm của riêng.

Tất nhiên, những lời này tôi không dám nói với người trước mặt.

“Ồ.” Hoắc Sâm gật gật đầu, ngón tay đặt ở trên bàn tùy ý lật bút, “Biết tôi năm nay bao nhiêu tuổi không?

Tôi trả lời một cách lịch sự, “28.”

“Chiều cao?”

“Một mét tám mươi lăm.”

Hoắc Sâm đặt bút xuống, cười nửa miệng, “Em biết khá rõ chuyện riêng tư của tôi nhỉ.”

Có thể không biết được sao, mấy người đẹp trong phòng nhân sự ngày nào cũng đồn thổi tin tức của anh, tôi không biết sao được.

Nhưng than là cấp dưới, phải biết nịnh nọt.

Tôi cung kính tâng bốc, “Là một giám đốc nhân sự, tôi biết rõ mọi sếp, đặc biệt là anh.”

“Phải không?” Hoắc Sâm đột nhiên bật cười, dùng đôi mắt đẹp mờ ảo nhìn tôi, “Ngày hôm qua có người nói tôi là Diêm Vương sống, em nghĩ sao?

Trái tim tôi trụy xuống, ngay lập tức giống như có năm tiếng sét đánh vào, sợ hãi rơi xuống đất

Cái quần què gì thế!

Không phải đó chứ!

Gió nam hiểu lòng tôi thực sự là Hoắc Sâm? !

Tôi chết lặng, tròng mắt vô thức liếc nhìn cổ áo sơ mi của anh ta.

Hai bức ảnh gợi cảm ngày hôm qua hiện rõ trong tâm trí, cùng một quả táo Adam gợi cảm, xương quai xanh quyến rũ, nước da trắng lạnh, dáng người bắt mắt …

Khá giống trong tin nhắn …

Tôi kinh hãi nuốt nước bọt, trong đầu nhanh chóng nhớ lại những lời khốn nạn mà mình đã nói ngày hôm qua, lập tức hối hận muốn tự sát ngay tại chỗ.

Trán tôi đột nhiên nhảy dựng lên, suy nghĩ quay cuồng, nhếch mép cắn rứt lương tâm, “Anh Hoắc thật là biết nói đùa, anh thông minh khôn ngoan, lại hoà nhã dễ gần như này sao có thể là Diêm Vương sống được.”

Trước khi bị xuyên thủng, tôi có chết cũng không thể thừa nhân người hôm qua chính là mình.

Nếu không, với tư cách là một giám đốc nhân sự mới được thăng chức, tôi sẽ phải rời khỏi đây trước khi mông kịp nóng.

Hoắc Sâm chăm chăm nhìn vào tôi mà cười, mắt cứ liếc lên liếc xuống khuôn mặt tôi mà không nói gì.

Tôi kinh hãi trước cái nhìn của anh ta, nội tâm có chút hoảng sợ nhưng vẻ mặt vẫn phải tỏ vẻ vô tội.

Nhưng hôm qua tôi chơi high quá rồi, bao nhiêu từ ngữ học được trên đời đều tuôn ra cả, Gió nam hiểu lòng tôi cuối cùng đã trực tiếp bị tôi chặn họng.

Chuyện này … tôi vẫn còn cơ hội cứu vãn không …

Hoắc Sâm khẽ nhướng mày, ngón tay mảnh khảnh gõ lên bàn, giọng nói trầm thấp lạnh lùng, “Khó hầu hạ, phúc hắc, bụng dạ đen tối, đích thị là Diêm Vương sống. Hôm qua không phải quẩn lý Nam đánh giá tôi không tốt sao, Sao hôm nay lại đổi ý rồi?

Tôi giả chết đến cùng, cười khan nói: “Hôm qua? Hôm qua em không hề gặp sếp Hoắc mà!”

Hoắc Sâm lười biếng dẩu môi, cầm điện thoại lên, dùng ngón tay gõ nhẹ vào màn hình vài lần.

Sau đó, WeChat của tôi giống như chảo rán, tiếng bíp điên cuồng vang lên.

Tôi khóc không ra nước mắt, nắm chặt túi quần.

Lần này hết chối cãi rồi.

Một giây tiếp theo, nhạc chuông gọi đến điên cuồng vang lên.

Hoắc Sâm nhìn tôi đầy quan tâm, không ác ý nhắc nhở “Quản lý Nam, điện thoại đổ chuông kìa, sao em không bắt máy?”

Nhạc chuông hối hả vang lên như một lời nhắc nhở vào lúc này.

Tôi sợ đến mức giật cả óc, thần kinh bừng bừng, cầm tay anh ta trên bàn và thành khẩn thừa nhận lỗi lầm của mình.

“Sếp Hoắc! Em xin lỗi! Em thật sự không biết Gió nam hiểu lòng tôi là anh! Nếu biết, em nhất định sẽ coi anh như tổ tiên, làm sao dám đối xử với anh như vậy được.”

Lần đầu tiên trong đời tán tỉnh một người trên mạng, không có mắt nhìn, lại đánh ngay trúng papa sếp tổng.

Cứu! Tôi có thể tiếp tục công việc của mình được nữa không?

“Tổ tiên thì tôi không dám.” Hoắc Sâm cong môi cười khẽ nhếch mi, “Nhưng mà làm cá cũng không sao, chỉ là, không biết ao cá của quản lý Nam lớn cỡ nào?”

Cả hai chân tôi mềm nhũn, gần như muốn khuỵu xuống.

“Ao cá? Không, không, không có, em không có ao cá. Ngày hôm qua đều là em bốc phét cả thôi. Em không phải loại người như vậy.”

Tôi càu mày khóc không ra nước mắt, hình tượng sắc sảo, có năng lực, đẹp đẽ và thực dụng ban đầu của tôi đã tan thành từng mảnh, giờ dù có giải thích thế nào cũng không lấy lại được.

Hoắc Sâm bình tĩnh nhìn tôi một lúc, cuối cùng nhìn xuống bàn tay của tôi đang ấn trên mu bàn tay anh ta.

Tôi cố ý bật ra một nụ cười rất chân chó và nịnh nọt, “Anh Hoắc, hôm qua thật sự là hiểu lầm, một sự hiểu lầm đẹp đẽ. Lúc đầu em còn tưởng rằng anh là tên lừa đảo nên đã không kiểm soát được tâm trí của mình, mong rằng anh đừng tính toán với em. Hơn nữa, anh yên tâm, em sẽ không bao giờ chia sẻ ảnh khỏa thân của anh đâu! “

Câu cuối cùng là một chút đe dọa.

Hoắc Sâm mím môi, giương mắt nhìn tôi đầy ẩn ý ​​”Nhớ lưu ảnh cẩn thận.”

Mặt tôi nóng bừng, luôn cảm thấy lời anh ta nói có chút không rõ ràng nhưng cũng không dám hỏi thêm, chỉ gật đầu lia lịa với nụ cười hối lỗi, “Nhất định, nhất định.”

Hoắc Sâm hất hàm, vươn tay mở văn kiện trước mặt, nhẹ giọng nói: “Được rồi, ra ngoài đi.”

Tôi cúi đầu như được đại xá, bỏ chạy ngay lập tức.

Khi đi thang máy xuống tầng, tôi lấy điện thoại ra xem.

Hoắc Sâm vừa gửi cho tôi hàng chục hai câu lặp đi lặp lại.

“ Không phải troai đẹp tôi không thêm!”

“Tôi đẹp trai em thêm đi!”

“ Không phải troai đẹp tôi không thêm!”

“ Tôi đẹp trai em thêm đi!”



Tôi kìm lại tiếng cười của mình, phải mất một thời gian dài mới bình tĩnh lại được.

Nguồn :Thích ăn dưa 502-Vlog_98 truyenngan.xyz.



Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play