Chạng vạng tối, cơn sốt của Ân Tranh giảm bớt, tình trạng cơ thể cũng bình phục, bên ngoài trông không có gì khác thường, Sở Vân Thanh xuống lầu tiễn cậu rời đi.

Buổi sáng chuyện Ân Tranh đến đây đã lọt vào tầm mắt của rất nhiều người, nếu không rời đi trước khi trời tối thì sẽ phiền phức lắm.

Ân Tranh hạ sốt rốt cuộc cũng lấy lại được sự tỉnh táo, vẻ mặt lạnh lùng giữ khoảng cách, đối mặt với Sở Vân Thanh ngoài cười nhưng trong không cười cười, ai có mắt cũng biết bọn họ đàm phán thất bại. Mối quan hệ tồi tệ đến mức có thể đánh nhau ngay tại chỗ.

“Hôm nay đã làm phiền thầy Sở, tạm biệt.”

Ân Tranh phất tay lấy lệ, không thèm nhìn Sở Vân Thanh, lên xe, nhấn ga phóng đi, phun khói xả thẳng vào mặt Sở Vân Thanh.

Sở Vân Thanh cũng không thèm để ý phản ứng của Ân Tranh .

Khi xem lại tình tiết của tiểu thuyết gốc thì anh cũng đã phân tích đại khái tính cách con người Ân Tranh.

Ân Tranh có ngoại hình lanh lợi rực rỡ, thuộc loại đẹp theo kiểu hiếu chiến, có độ nhận biết cao, nhìn thoáng qua là sẽ nhớ, rất khó quên.

Hơn nữa tính cách của cậu cũng rực rỡ ngang tàng, giống như ánh nắng chói chang giữa buổi ban trưa, dù có đứng ở đâu thì cũng chói lóa thu hút ánh mắt của người khác, là điển hình của một ngôi sao tài năng.

Ân Tranh ra mắt vào năm mười sáu tuổi, một lần là nổi ngay, tuổi nhỏ thành danh có ảnh hưởng lớn khó có thể tưởng tượng được đối với bản thân cậu.

Một mặt thì cậu có tài năng tốt, mười năm nay luôn có được cả trăm nghìn fan hâm mộ sùng bái, được người đại diện dỗ dành, khiến cậu sinh ra tính khí kiêu ngạo tùy hứng.

Mặt khác, vì vào giới giải trí quá sớm, nổi tiếng quá sớm nên cậu đã bị đủ thứ xấu xí bẩn thỉu trong làng giải trí làm cho vẩn đục từ trước khi trưởng thành. Đầu óc của chàng trai trẻ rất nhạy cảm, khi gặp sự tấn công từ thế giới bên ngoài thì theo bản năng cậu sẽ dựng lên những chiếc gai nhọn để bảo vệ mình.

Bởi vậy Ân Tranh gây ấn tượng cho hầu hết mọi người là một người lạnh lùng kiêu ngạo, hay cáu gắt, có bệnh ngôi sao.

Nhưng đó chỉ là bề ngoài.

Sau một lúc thăm dò và phân tích tình tiết Sở Vân Thanh tin rằng Ân Tranh thực ra là một thiếu niên nhạy cảm, rụt rè và có phần ngây thơ.

Cậu được người ta cung phụng đưa lên quá cao nên lần này bị ngã cũng rất đau đớn.

Nhưng Ân Tranh không vì vậy mà gục ngã, ngược lại còn tích cực tìm kiếm sự thay đổi, trái tim kiên định, dũng cảm, mạnh mẽ hơn rất nhiều thần tượng không chịu nổi một đòn, quan trọng nhất là cậu biết tự mình hiểu lấy mình.

Đối mặt với việc Sở Vân Thanh ngủ với mình thì biểu hiện của Ân Tranh rất mâu thuẫn, vừa cứng rắn vừa yếu ớt, sau những biểu hiện có vẻ ôn hòa lại hơi thần kinh của Sở Vân Thanh thì lại lộ ra vẻ mềm hóa và nghi ngờ.

Điều này cho thấy cậu rất nhạy cảm với cảm xúc của mọi người, đã hơi rung động trước cái thiện và cái ác của Sở Vân Thanh, ở một mức độ nào đó thì cũng có phần ngây thơ ngốc nghếch dễ bị lừa gạt.

Điều này cũng thể hiện rõ ràng trong cốt truyện ban đầu, Ân Tranh rất dễ tin người.

Trong trường hợp này, việc Sở Vân Thanh đồng ý tùy theo cậu, kéo cậu lên cũng vì đang lợi dụng sự ngây thơ của cậu.

Sở Vân Thanh biết rằng dù Ân Tranh còn đang ngây thơ hay lúc cơn sốt hạ xuống sự tỉnh táo đã chiếm ưu thế thì cậu cũng csẽ không từ chối sự giúp đỡ của anh.

Vì ậu muốn vực dậy, còn đây là cơ hội tốt nhất của cậu vào lúc này.

Sau khi tiễn Ân Tranh về Sở Vân Thanh quay lại phòng làm việc gọi điện thoại cho đạo diễn kia.

Đạo diễn này họ Trương và tên của anh ấy là Trương Phi Phàm.

Khi nghe nói Sở Vân Thanh muốn tham gia bộ phim này đạo diễn Trương mừng rỡ vô cùng, không ngừng cười: “Không sao, không sao! Đã lâu rồi anh Sở không nhận phim, tôi cũng không có nhiều hy vọng lắm. Bây giờ thế này là cái bánh rơi từ trên trời xuống rồi, không phải chỉ đưa thêm người vào đoàn thôi sao, không có vấn đề gì, người mới cũng được, hầu hết diễn viên trong đoàn phim cũng toàn là người mới, vừa vặn chỉ dẫn cả thể…”

“Không phải người mới.”

Sở Vân Thanh trầm giọng cười, hoàn toàn khác với lúc đối mặt với Ân Tranh: “chắc là anh cũng biết Ân Tranh nhỉ, cậu ấy vừa chấm dứt hợp đồng với công ty Giải trí Hãn Hải. Cậu ấy có quan hệ khá tốt với cố vấn của tôi. Hôm nay đến tìm tôi, tôi nhìn thì thấy cũng tài năng nên muốn đưa cậu ấy theo.”

Đạo diễn Trương kinh ngạc: “Ân Tranh à?”

Giọng điệu anh ta hơi ngập ngừng: “Anh Sở, không phải tôi không nể mặt anh, mà là lương của Ân Tranh cao ngất ngưởng. Bây giờ cậu ấy lại còn dính vào scandal nữa, đoàn phim của tôi có muốn mời cũng sợ là không đủ khả năng...”

Sở Vân Thanh cười đáp: “Đạo diễn Trương, đừng căng thẳng, tôi và Ân Tranh đồng ý đóng bộ phim này không cần cát-sê.”

“Không cần cát-xê sao?”

Sở Vân Thanh nói: “Đúng vậy. Nhưng tôi hy vọng khi quay bộ phim này đạo diễn Trương có thể quan tâm nhiều hơn đến Ân Tranh, nhờ anh dạy dỗ và trau dồi kỹ năng diễn xuất cho cậu ấy. Không nói dối đạo diễn Trương, tôi chọn bộ phim này một là vì rất thích kịch bản, hai là vì thích khả năng đào tạo diễn viên của đạo diễn Trương. Chỉ cần đạo diễn Trương không bận tâm đến những tin tức gần đây là được ...”

Đạo diễn Trương cầm điện thoại mà suýt tưởng mình đang mơ.

Anh ta nhanh chóng cân nhắc cái được cái mất trong lòng, sau đó cắn răng đưa ra quyết định, cười nói: “Đây là lòng tin của thầy Sở với tôi. Được rồi, nếu đã là người anh coi trọng thì tôi nhất định sẽ đào tạo cho tốt!”

Sở Vân Thanh: “Cảm ơn anh Trương. Nhưng tôi hy vọng chuyện này được giữ bí mật để tránh những rắc rối không đáng có.”

“Không sao, anh Sở, tôi rất kín miệng.” Đạo diễn Trương đồng ý rất dứt khoát.

Mặc dù tuôn chuyện này ra là một loại mánh lới quảng cáo, có thể thu hút sự chú ý của các bên. Nhưng nhìn chung thì hại nhiều hơn lợi, đạo diễn Trương thích quay phim trong yên lặng hơn là quay phim trong cảnh sóng gió, nếu không thì nhiều năm như thế cũng sẽ không mãi mãi không nóng không lạnh như bây giờ, chỉ thích quay phim kín, ngăn cách sự quấy rầy từ bên ngoài.

Trương Phi Phàm danh tiếng không tệ trong ngành này, không phải là người lật lọng, vì vậy vấn đề này coi như đã được giải quyết.

Cả hai trao đổi thêm vài câu xác nhận hai người sẽ vào đoàn sau một tuần snữa thì cúp máy.

Sau khi giải quyết xong việc Sở Vân Thanh lại lấy số của Ân Tranh ra, gửi tin nhắn thông báo cho cậu.

Đương nhiên Ân Tranh không trả lời.

Sở Vân Thanh cũng không quan tâm, sau bữa tối anh ngồi lại bàn, bắt đầu đọc toàn bộ kịch bản Trương Phi Phàm gửi cho.

Anh quyết định tận dụng một tuần trước khi vào đoàn để học cách sử dụng buff diễn xuất trên cơ thể nguyên thân, cố gắng phấn đấu đạt mức tiêu chuẩn.

Ngoài ra, anh cũng kiểm tra số tiền gửi trong thẻ của nguyên thân, giữa việc đi đóng phim để kiếm tiền và tiếp tục phát triển sự nghiệp y tế của mình thì anh hơi do dự một lúc, sau đó lựa chọn khởi nghiệp mở công ty.

Để thay đổi số phận của Ân Tranh mà chỉ dạy Ân Tranh diễn xuất thôi là chưa đủ.

Địa vị Tổng giám đốc của Chu Tử Ngôn rõ ràng là cao hơn nhiều so với một ngôi sao bình thường, dưới sự tấn công của quyền lực và tiền bạc thì tài năng diễn xuất và sự nổi tiếng cũng không thể chống đỡ nổi.

Chuyện Sở Vân Thanh giúp Ân Tranh được lan truyền thì nhất định sẽ khiến Chu Tử Ngôn giận chó đánh mèo.

Cho dù vì Ân Tranh hay là vì chính mình thì Sở Vân Thanh cũng muốn có năng lực đối phó Chu Tử Ngôn.

Mà chuyện thành lập công ty không hề khó đối với Sở Vân Thanh, anh đã từng dựng nghiệp bằng hai bàn tay trắng, thích làm ra một số phát minh, có rất nhiều kinh nghiệm, chỉ bắt đầu từ con số không mà thôi cũng không tính là gì.

Nhớ lại một số sáng chế lúc rảnh rỗi anh làm ra lúc trước Sở Vân Thanh lại bật máy tính lên, gọi vài cuộc điện thoại.

Một tuần sau đó Sở Vân Thanh hoàn toàn bận rộn như một con quay, thành lập công ty, xin cấp bằng sáng chế, dành thời gian đi ra nước ngoài một chuyến.

Khoảng thời gian này Ân Tranh cũng không tìm anh, mà anh cũng không có thời gian để liên hệ với cậu. Cho đến trước ngày vào đoàn, khi ngồi trên máy bay hai người mới gặp mặt lần thứ hai.

Ân Tranh lẻ loi một mình.

Cậu vừa chấm dứt hợp đồng với công ty Giải trí Hãn Hải, phải trả một số tiền lớn bồi thường vi phạm hợp đồng, người đại diện rời đi, trợ lý cũng không thuê được, chỉ xách một chiếc vali nhỏ lên máy bay, trước khi cất cánh liền ngồi vào chỗ của mình chơi điện thoại di động.

Khi Sở Vân Thanh nhìn thấy cậu thì còn có người đại diện Viên Mông đi bên cạnh đang thấp giọng thì thào, giọng điệu đầy vẻ oán hận: “Tôi nói này, anh cũng quá tùy tiện rồi. Tôi biết có lúc vì vai diễn cái gì anh cũng không để ý, nhưng việc lớn như vậy mà anh cũng vẫn tùy tiện, chúng ta làm bạn nhiều năm mà chỉ có mình tôi phải nhịn anh thôi...”

Viên Mông đang tức giận trách tội anh, trong giọng điệu nghe rất nóng nảy.

Từ quan điểm của một người đại diện thì anh ta hoàn toàn không muốn để Sở Vân Thanh dính vào vũng bùn của Ân Tranh, đi đóng một bộ phim nhỏ không có lương, chỉ yêu cầu đạo diễn hướng dẫn Ân Tranh. Cùng với tai tiếng có quy tắc ngầm với một trợ lý gần đây và cái danh đồng tính luyến ái của Ân Tranh, Viên Mông rất rõ nếu tin tức được lan truyền thì sẽ như thế nào.

Nhưng dưới góc nhìn của một người bạn thì Viên Mông đã đọc kịch bản và phải thừa nhận rằng vai nam chính này quả thực khác với tất cả những vai diễn trước đây của Sở Vân Thanh, đây là cơ hội để anh tìm kiếm đột phá trong diễn xuất. - đọc truyện trên app TYT

Sở Vân Thanh luôn rất cố chấp với sự phát triển và rèn luyện kỹ năng diễn xuất của mình.

Tuy với thân phận của Sở Vân Thanh vẫn sẽ có được rất nhiều nhân vật tốt, có thể tùy ý chọn lựa, nhưng ảnh đế như Sở Vân Thanh cũng có nhược điểm. Hầu hết những nhân vật anh từng đóng đều là những vai phản diện, có vẻ ngoài ấm áp nhưng tâm lý thì không bình thường, không phải là anh chưa từng đóng những vai khác, nhưng những vai diễn từng đoạt giải và tương đối nổi bật đều là những vai như vậy.

Hình tượng trên màn ảnh của anh khá cố định, hầu hết các đạo diễn cũng chỉ thích anh tiếp tục đóng những vai như vậy, vì vậy hầu hết kịch bản được gửi đến cũng là một loại như vậy.

Sở Vân Thanh muốn phá bỏ tình hình này, tìm kiếm sự thay đổi là chuyện bình thường.

Hơn nữa anh ta cũng không thể dễ dàng thay đổi quyết định của Sở Vân Thanh.

Viên Mông cam chịu thở dài, tìm chỗ ngồi, đang định ngồi xuống tiếp tục nói chuyện thì quay đầu lại đã thấy Sở Vân Thanh đi qua chỗ ngồi của họ, bước về phía trước.

Sở Vân Thanh dừng lại sau lưng Ân Tranh, liếc nhìn màn hình điện thoại của cậu.

Ân Tranh đang dùng Weibo.

Xu hướng trên mạng gần như là một chiều, toàn bộ cư dân mạng đều điên cuồng chửi bới Ân Tranh, đủ loại lời lẽ ác độc tràn ngập màn hình.

Các tài khoản Marketing và một số ngôi sao tuyến mười tám cũng đăng lại, ám chỉ nhân phẩm Ân Tranh không tốt, quấy rối các sao nam, có người cũng tranh thủ dẫm lên Ân Tranh để tỏ ra vô tội, gây dựng hình tượng.

Ân Tranh cúi đầu xem những bình luận kia, ngón tay lướt qua màn hình run lên vì tức giận.

“Không muốn xem thì đừng xem.”

Sở Vân Thanh cầm lấy di động của Ân Tranh, dứt khoát tắt máy, lấy sim ra, ném cho Ân Tranh: “Sim đưa cho cậu, tôi giữ điện thoại.”

Dường như Ân Tranh không ngờ rằng Sở Vân Thanh sẽ đi cùng chuyến bay với mình, lại còn bị cướp mất điện thoại di động, sững sờ một lúc mới kịp phản ứng, cậu liếc nhìn xung quanh, khi thấy không có người chú ý thì mới kìm nén cơn giận nói: “Mắc mớ gì tới anh? Đưa điện thoại cho tôi, anh làm vậy là vi phạm quyền riêng tư cá nhân đấy, anh có biết không?”

Nói rồi đưa tay ra định giành lại.

Sở Vân Thanh nhét điện thoại vào trong túi, nắm lấy tay Ân Tranh, ấn lại, giọng điệu bình thản có thêm vài phần nghiêm túc: “Bây giờ chúng ta sẽ vào đoàn, phải tập trung diễn xuất. Đừng để ý tới những chuyện này. Cậu không mang theo người đại diện và trợ lý, mấy ngày này có chuyện gì thì tìm Viên Mông.”

Ân Tranh không hiểu trong đầu Sở Vân Thanh đang chứa cái gì.

Cậu cảm giác vừa đụng đến người này là mình lại giống như quả pháo bị châm ngòi, sắp nổ tung.

“Anh có bệnh à?”

Ân Tranh nói thấp giọng, nghiến răng nghiến lợi: “Anh dựa vào cái gì mà quản tôi? Đừng tưởng rằng tôi đồng ý đến đoàn phim là thỏa hiệp với anh. Nếu anh lại dám làm gì tôi, tôi sẽ…”

“Ừ, cậu sẽ thiến tôi.”

Sở Vân Thanh vỗ đầu Ân Tranh: “Quầng thâm nặng quá, ngủ một giấc đi.”

Nói xong không để ý đến phản ứng của Ân Tranh đã xoay người rời đi, ngồi trở lại chỗ của mình.

Sau khi ngồi vào chỗ Sở Vân Thanh lại nghiêng đầu nói vài câu với Viên Mông, sau đó cúi đầu lật xem kịch bản, vẻ mặt như thường. Viên Mông thì lại nhìn thăm dò, ánh mắt có vẻ là lạ.

Ân Tranh nhìn về phía sau thì đã tức giận chỉ muốn nhảy dựng lên đánh chết Sở Vân Thanh.

Nhưng cậu không có hành động gì.

Cậu ngồi sững sờ tại chỗ mấy phút, phát hiện Sở Vân Thanh không nhìn mình nữa thì mới mới từ từ thả lỏng người ngồi trên ghế, vẻ mặt phức tạp ngẩn ngơ mất một lúc mới mệt mỏi nhắm mắt lại.

Bị vu oan, đóng băng sự nghiệp, dính bê bối, chấm dứt hợp đồng...

Người đại diện rời đi, công ty từ bỏ, truyền thông hắt nước bẩn.

Trong khoảng thời gian này Ân Tranh đang chìm sâu chưa từng có, mọi thứ trong cuộc sống dường như đều tràn ngập ác ý với cậu.

Cậu không dám nghĩ đến những điều này vì sợ rằng sức lực vất vả lắm mới tích lũy được cuối cùng sẽ hoàn toàn sụp đổ dưới những cú tấn công điên cuồng này. Cậu mất ngủ đã lâu, không ai quan tâm đến cậu, chỉ có một người duy nhất ra tay giúp đỡ cậu thì lại là một tên biến thái.

Ân Tranh mơ màng suy nghĩ, nghiêng đầu ngủ thiếp đi.

Không lâu sau khi máy bay cất cánh.

Sở Vân Thanh nhận Ân Tranh đã yên tĩnh lại, anh suy nghĩ một lát rồi bỏ kịch bản xuống, đi tới, quả nhiên thấy Ân Tranh đang nhíu mày, ngủ không yên giấc.

Cậu đã gầy đi nhiều so với một tuần trước, cả người phờ phạc tiều tụy.

Sở Vân Thanh cầm lấy cái chăn ở bên cạnh đắp lên người cậu, thấp giọng nhờ tiếp viên hàng không bưng một ly sữa nóng đến đặt ở trên bàn của Ân Tranh, khi cậu tỉnh lại sữa còn ấm là vừa.

Sở Vân Thanh không biết đến cảm giác xót xa là gì.

Nhưng dáng vẻ của Ân Tranh khiến anh cảm thấy không vui.

Viên Mông ở phía sau quan sát một loạt hoạt động của anh, trong lòng kinh ngạc: “Này, cho tới bây giờ anh vẫn độc thân lẽ nào lại vì...”

“Đừng nghĩ lung tung.”

Sở Vân Thanh liếc anh ta, nhưng cũng không giải thích nhiều.

Mặc dù làm bạn với nguyên thân nhiều năm nhưng Viên Mông cũng không biết nhiều về người này, ít nhất là không biết thế giới nội tâm của vị ảnh đế này thế nào thì Viên Mông cũng không rõ ràng lắm.

Trước khi máy bay hạ cánh Ân Tranh đã tỉnh dậy, nhìn thấy chăn và sữa ở nhiệt độ thích hợp thì dường như cũng không nghĩ nhiều lắm, uống xong sữa liền ngồi nhìn ra cửa sổ.

Bộ phim của Trương Phi Phàm có tên là “Thiên thanh sát”, lấy bối cảnh là thời kỳ Chiến tranh chống Nhật ở Trung Hoa Dân Quốc.

Địa điểm quay chính mà đoàn phim chọn là một thị trấn nhỏ ở phía nam, các tòa nhà thời Trung Hoa Dân Quốc được bảo tồn khá tốt, bên cạnh đó còn có phủ đệ của một vị quân phiệt, mang đậm dấu ấn thời đại.

Bối cảnh bộ phim này chủ yếu diễn ra ở Thượng Hải, nhưng sợ rằng họ không thể trả phí vào đó quay, vì vậy chỉ có thể giải quyết theo cách tốt nhất là đến thị trấn nhỏ này để quay phim.

Tuy kiến trúc của thị trấn nhỏ này không đẹp bằng ở Thượng Hải nhưng được cái là quang cảnh vốn có không tệ, không có nhiều khách du lịch, gần đó còn có một trung tâm phim ảnh nhỏ chuyên cung cấp cho việc quay phim về thời Dân Quốc. Đối với Trương Phi Phàm thì đây đã là một sự lựa chọn hoàn hảo để có được phim chất lượng cao mà giá cả lại thấp.

Lúc Sở Vân Thanh và Ân Tranh đến thì gần như toàn bộ thành viên của đoàn phim đều đã tới đông đủ.

Đoàn phim sẽ bắt đầu quay sau năm ngày nữa, sở dĩ Sở Vân Thanh chọn vào đoàn bây giờ là muốn đưa Ân Tranh đi tham gia buổi nghiên cứu kịch bản trong mấy ngày nay, đồng thời nhờ Trương Phi Phàm dạy riêng cho Ân Tranh, anh cũng lặng lẽ đi theo nghe lén một chút.

Dù sao thì nguyên thân cũng là ảnh đế, trí nhớ trong đầu lại hoàn chỉnh, mấy ngày nay Sở Vân Thanh đã có một ít tự tin với việc diễn xuất.

Nhưng tưởng tượng và thực tế luôn khác nhau, hơn nữa nguyên thân cũng chưa từng thử qua loại vai này, cho nên Sở Vân Thanh cũng không thể xem nhẹ.

Nếu đã quyết tâm làm việc gì thì phải dốc toàn lực. Từ trước đến nay Sở Vân Thanh vẫn luôn là một người như vậy.

Phòng khách sạn tồi tàn của đoàn phim “Thiên thanh sát” là một căn nhà trọ thuê dài hạn, kinh phí hạn hẹp, vốn dĩ chỉ để trống một căn phòng cho Sở Vân Thanh, nhưng bây giờ Ân Tranh lại đến đây mà không còn trống gian phòng nào khác, bản thân đạo diễn Trương Phi Phàm cũng đang chen chúc cùng một chỗ với biên kịch.

Vì vậy đạo diễn Trương quyết định thay chiếc giường lớn hoàng trong phòng Sở Vân Thanh thành hai giường đơn rồi nhét Ân Tranh vào trong.

Trong phòng ngủ, Ân Tranh nhìn hai cái giường đơn đáng thương cách nhau chưa đến một mét thì sắc mặt trầm như nước.

Sở Vân Thanh đi ra ngoài tiễn Viên Mông.

Viên Mông chỉ gặp mặt đoàn phim một lần, sắp xếp trợ lý cho Sở Vân Thanh rồi không ở lại.

Trước khi Sở Vân Thanh ra khỏi phòng thì liếc nhìn Ân Tranh đang phờ phạc ở bên trong, nói: “Cậu đi tắm trước đi.”

Ngừng một chút, nhớ lại thói quen thích sạch sẽ của mình anh lại nói: “Tắm sạch đi nhé.”

Sau đó cánh cửa phòng liền đóng sầm lại.

Ân Tranh quay đầu nhìn chằm chằm cửa, sắc mặt đỏ xanh rồi lại xanh đỏ, giống như đèn giao thông hình người.

Mấy phút sau.

Ân Tranh cởi áo khoác, xắn tay áo lôi giường đơn đi vào phòng khách nhỏ, ai lại muốn ở chung phòng với cái gã làm sưng cúc hoa của mình chứ?


App TYT & Lynn

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play