Anh khẽ cúi đầu, vừa vặn đối mặt với đôi mắt phượng đỏ rực đầy giận dữ kia.
Sở Vân Thanh mặt không thay đổi thả Ân Tranh vào trong nước, xoay người rời đi.
Nhưng vừa quay người, còn chưa kịp đi tới cửa phòng tắm thì phía sau liền vang lên một tiếng vang thật lớn, Sở Vân Thanh nghiêng đầu giơ tay lên, nắm chặt quả đấm đánh về phía mình.
Nước bắn tung tóe, một cái chân trắng nõn không hề thương tiếc đá tới, đá thật mạnh vào giữa eo và bụng của Sở Vân Thanh.
Mặc dù dáng người Ân Tranh gầy gò, nhưng nói thế nào cũng là đàn ông, vừa đá một cú này xong thì trên eo Sở Vân Thanh lập tức tím xanh.
Nhưng thay vì trốn tránh anh lại nắm lấy cái chân kia, tiến lên một bước, trực tiếp đè Ân Tranh vào tường.
Ân Tranh liều mạng giãy dụa.
Khuôn mặt vì phẫn nộ mà càng trở nên đẹp đẽ quyến rũ kinh người đang gần trong gang tấc, đôi môi bị cắn sưng đỏ run lên vì tức giận: “Đồ chết dẫm Sở Vân Thanh! Ông đây thiến anh!”
Nghe được lời đe dọa khiến dưới bụng mát lạnh này Sở Vân Thanh cũng không có phản ứng nhiều. Anh thậm chí còn không nghĩ đến việc giải thích bất cứ điều gì. Đúng là anh đã ngủ với người ta, mặc dù trước đó đau đầu chóng mặt có hơi kỳ quái, nhưng đây không phải là cái cớ để thoái thác trách nhiệm.
Hơn nữa anh cũng không muốn kiếm cớ để lừa dối Ân Tranh.
“Cậu muốn thiến tôi? “
Sở Vân Thanh hỏi.
Ân Tranh trừng mắt nhìn anh, lồng ngực phập phồng kịch liệt, tức giận vô cùng nở nụ cười lạnh: “Không phải lần đầu tiên anh làm chuyện này đúng không? Một tên biến thái như anh nên bị thiến...”
Sở Vân Thanh: “Được. Tôi đồng ý.”
Bầu không khí căng thẳng ngột ngạt vô cùng.
Nụ cười lạnh trên miệng Ân Tranh chợt cứng đờ không thể giải thích được: “Đồng ý? Anh đồng ý cái gì?”
Sắc mặt cậu đột nhiên trở nên ngây dại, sững sờ một hồi: “Anh đồng ý để tôi thiến anh sao?”
“Ừm.”
Sở Vân Thanh thừa dịp cậu đang sững sờ liền vặn mở vòi hoa sen trên tường, rửa sạch chất lỏng và vết tích trên người, giọng khàn khàn: “Cậu có thể thiến tôi, cũng có thể đánh tôi, hận tôi, nhưng chỉ có thể làm được sau khi cậu đã học xong kỹ năng diễn xuất. Cậu rất có tài năng nhưng chưa học có hệ thống và không có người hướng dẫn. Tâm tư của cậu lại quá nặng nềm nếu muốn diễn xuất tốt thì đừng quá chú ý đến thế giới bên ngoài.”
Ánh mắt Ân Tranh kinh ngạc, phức tạp và tràn ngập nghi hoặc.
Một người đàn ông khi nói rằng anh ta đồng ý cho thiến mình rất nhẹ nhàng đúng là một câu chuyện viển vông. Ân Tranh nhất thời hoài nghi mình vẫn chưa tỉnh lại, rất có thể là đang nằm mơ.
Cậu nhìn chằm chằm vào Sở Vân Thanh, như muốn phân biệt xem Sở Vân Thanh đang suy nghĩ gì.
“Chớ suy nghĩ quá nhiều.”
Sở Vân Thanh cúi đầu kỳ cọ tắm rửa cho cậu: “Sai lầm của tôi thì tôi phải trả giá.”
Ân Tranh cảm thấy sửng sốt không thể giải thích được trước thái độ bình tĩnh đến mức biến thái của Sở Vân Thanh, nhất thời không biết nên nói cái gì, quên cả việc ngăn cản Sở Vân Thanh cọ người mình.
Trên thực tế thì hành động tắm cho Ân Tranh của Sở Vân Thanh cũng giống như anh đang tắm rửa cho chó mèo, không thể khơi dậy cảm giác mập mờ và phản cảm của Ân Tranh.
Còn Ân Tranh tự nhận mình là một người đàn ông, nên không có chuyện bị người ta lợi dụng sờ mó.
Sở Vân Thanh cưỡng bức cậu khiến cậu căm hận và muốn trả thù, không có bao nhiêu cảnh giác. Ở trạng thái bình thường không hôn mê thì cậu đã học Tán Đả thừa sức đánh gục một người đàn ông ba mươi lăm tuổi, cho nên trong thâm tâm cũng cảm thấy mình không cần cảnh giác.
“Cậu tự rửa bên trong đi.”
Sở Vân Thanh thả Ân Tranh ra rồi rời khỏi phạm vi vòi hoa sen.
Thực tế chứng mình Sở Vân Thanh đoán trước rất chuẩn, ngay khi giọng nói của Sở Vân Thanh vang lên thì Ân Tranh cũng tung một cước qua, chỉ hơi chậm một chút là đã đá trúng.
“Cút!”
Ân Tranh cầm chai sữa tắm ném qua.
Sở Vân Thanh nhanh tay nhanh mắt kéo cửa phòng tắm chặn lại, bịch một tiếng, anh thuận theo đó đi ra ngoài luôn mà vẫn an toàn.
Trong nhà tắm vang lên tiếng “loảng xoảng” một hồi, có lẽ mọi thứ có thể đập vỡ đều bị cậu đập vỡ hết rồi.
Chờ một lát sau thì bên trong đã yên tĩnh trở lại, ngoại trừ tiếng nước chảy ào ào, Sở Vân Thanh ra khỏi cửa phòng tắm, dọn dẹp phòng ngủ.
Quần áo lộn xộn, ga trải giường bẩn thỉu.
Khi Sở Vân Thanh còn sống là người sống độc thân nhiều năm, làm việc nhà được max điểm, nhanh chóng dọn dẹp phòng hôi thối không chịu nổi của mình.
Bây giờ mùa xuân, vạn vật khôi phục, khí hậu ấm áp, anh mở cửa sổ đón gió, chợt nhận ra có một vài bóng người đang chụp lén bên ngoài biệt thự, chắc hẳn là paparazzi.
Gần đây nguyên thân vướng phải scandal, là tiểu tam trong vụ scandal đó. Tuy rằng theo ký ức của nguyên thân thì anh và ảnh hậu kia chỉ là bạn bè bình thường, nhưng giới truyền thông rất có khả năng biên soạn ra những tin đồn thất thiệt. ảnh hậu kia không biết là cố ý hay vô tình mà lại không thừa nhận cũng không đưa ra tuyên bố phủ nhận.
Cảm xúc của nguyên thân đang trên bờ vực sụp đổ, anh không có sức để ý tới, mặc kệ cho họ thích làm gì thì làm.
“Rầm!”
Cửa phòng tắm bị đá văng ra.
Sở Vân Thanh đóng cửa sổ, giơ tay đóng rèm cửa, lúc xoay người lại thấy Ân Tranh đã quấn trên người một chiếc khăn tắm, ngẩng cổ đứng trên sàn như con gà chọi, môi mím chặt, dáng vẻ nổi giận phừng phừng, hung hăng vênh váo.
Đương nhiên nếu dấu vết trên người cậu không quá chói mắt thì có lẽ khí thế sẽ mạnh hơn một chút.
“Coi như tôi bị chó cắn đi ảnh đế Sở.”
Ân Tranh nói giọng lạnh lùng: “Tôi không muốn gặp lại anh nữa. Anh đừng hòng uy hiếp tôi. Tốt nhất anh nên cẩn thận, đừng có mà ra tay với người khác nữa. Đừng tưởng rằng tôi không dám tiết lộ chuyện này ra. Tình hình tôi bây giờ thế nào thì anh cũng biết đấy, tôi giờ chân đất không sợ kẻ mang giày, cùng lắm thì chúng ta cùng chết.”
Sau khi tắm xong cậu đã bình tĩnh lại từ cơn giận và khiếp sợ trước đó.
Ấn tượng ban đầu của cậu đối với Sở Vân Thanh cũng giống như bên ngoài, ôn hòa nhã nhặn, phong thái quân tử, là một đàn anh rất chu đáo. Nhưng hiện giờ cậu chỉ thấy Sở Vân Thanh đạo đức giả, đê hèn, biến thái.
Cậu không muốn dính dáng gì đến tên biến thái này nữa.
Ân Tranh cúi người xuống nhặt quần áo.
Sở Vân Thanh nhìn cậu: “Bên ngoài có phóng viên, ôi khuyên cậu tốt hơn hết là đừng rời đi bây giờ.”
Động tác mặc quần áo của Ân Tranh chợt dừng lại.
Cậu bước ra khỏi nhà Sở Vân Thanh bây giờ trông rõ ràng là mới làm xong chuyện kia, có thể tưởng tượng được hậu quả sẽ thế nào.
“Không có cửa sau sao?”
Ân Tranh nhìn anh chằm chằm: “Anh không có xe nào ở bãi đậu mà giới truyền thông không theo dõi được à?”
“Không có.”
Sở Vân Thanh mở cửa phòng để quần áo, lấy ra một bộ quần áo ngày thường ném cho Ân Tranh: “Mặc vào trước đi. Nghe nói bộ phim “Triều Đại Yên” cậu đang quay đã đổi nam chính rồi à? Yan Wudi, bạn không. Cậu không thích hợp với nhân vật Yến Võ Đế này, đổi cũng tốt..”
Ân Tranh nắm lấy bộ quần áo kia, chỉ muốn vồ tới xé xác Sở Vân Thanh: “Anh có biết nói tiếng người không vậy! Tôi không thích hợp thì ai hợp? Đào An thích hợp sao?”
Hai chân cậu hơi mềm, cả người run lên vì tức giận, ngồi trên giường thay quần áo: “Thằng tiểu nhân vong ân phụ nghĩa kia sao, dám đâm một nhát dao vào lưng tôi, chết tiệt… ông đây xui xẻo tám kiếp mới gặp một thằng khốn nạn như vậy!”
Đang nguyền rủa thì cậu đột nhiên ngẩng đầu, ánh mắt như dao đâm vào Sở Vân Thanh. - đọc truyện trên app TYT
“Tôi không phải người đồng tính.”
Cậu nói: “Anh ngủ với tôi… vì nghĩ tôi rất dễ dãi phải không? Tôi không thích đàn ông ... kể cả tôi co thích thì không phải cứ đồng tính là sẽ dễ dãi. Nhưng anh đúng là đồ cặn bã. Sở Vân Thanh, đã đánh thuốc người ta rồi mà còn làm bộ quân tử, có thấy buồn nôn không?”
Như có công tắc đột ngột được bật lên, Ân Tranh bắt đầu mỉa mai, châm chọc, chửi bới, chào hỏi một lượt mười tám đời tổ tông nhà Sở Vân Thanh.
Sở Vân Thanh mở tủ lạnh nhỏ trong phòng ngủ, lấy ra một miếng dán hạ nhiệt, xé ra, dán lên trán Ân Tranh.
Ân Tranh đang mắng cực kỳ tập trung, hoàn toàn không để ý việc Sở Vân Thanh đến gần mình, cho đến khi bị anh đè xuống giường, trán phát lạnh mới phản ứng lại: “Anh muốn làm gì!”
“Cậu bị sốt.”
Sở Vân Thanh kéo chăn đắp trên người cậu.
Ân Tranh ngừng mắng, đưa tay sờ lên má thì tay liền run lên vì quá nóng.
“Tôi sẽ nấu một ít cháo, cậu uống thuốc hạ sốt xong rồi nói tiếp.”
Sở Vân Thanh đứng dậy, đi ra ngoài hai bước rồi như nhớ tới cái gì đó, lấy ra một cái chìa khóa từ ngoài phòng khách đặt trên bàn đầu giường: “Chìa khóa dự phòng của phòng ngủ chính, cậu khóa cửa rồi ngủ ở chỗ này một giấc, cậu không mở cửa thì tôi sẽ không vào được.”
Ân Tranh quay đầu nhìn về phía chiếc chìa khóa kia cười lạnh: “Ai biết có phải thật hay không. Anh còn có khả năng khiến người khác tin tưởng sao?
Sở Vân Thanh bỏ qua lời nói châm biếm của cậu, đi ra ngoài đóng cửa lại, vào bếp nấu cháo.
Nguyên thân đã đóng cửa không ra ngoài hơn một tuần lễ, trong tủ lạnh cũng không có nhiều nguyên liệu nấu ăn, nhưng hộp đồ ăn mua về thì lại chất thành đống rác.
Sở Vân Thanh thái một ít thịt gà sợi, nấu một bát cháo, lấy thuốc hạ sốt và chống viêm ra rồi bưng lên lầu.
Cửa không khóa, Ân Tranh đang tựa vào đầu giường xem kịch bản
Thấy vậy khóe miệng Sở Vân Thanh hơi nhếch lên vì gian kế đã thành... một nụ cười nhạt không thể thấy rõ.
Ân Tranh đang đọc kịch bản anh tìm ra rồi cố ý để trên bàn cạnh giường trong khi thu dọn phòng ngủ.
Đối với việc diễn xuất cho dù Sở Vân Thanh đã tích hợp ký ức của nguyên thân nhưng cũng không thể đạt được trình độ ảnh đế trong một sớm một chiều, cho nên anh không có kế hoạch dạy Ân Tranh diễn xuất.
Ân Tranh có tài diễn xuất, lại có linh tính, chỉ cần chỉ dẫn một chút là sẽ thông suốt.
Đó là lý do tại sao ngay khi vừa tiếp xúc với Ân Tranh nguyên thân đã nảy sinh lòng ghen ghét, muốn tiêu diệt đàn em có khả năng đuổi kịp rồi vượt mặt mình.
Mà lý do vì sao Ân Tranh luôn bị gọi là bình hoa lưu lượng thì đúng như những gì Sở Vân Thanh đã nói trước đó, chính là vì cậu không có xuất thân chính quy, chưa từng được học thật sự, được dạy dỗ chu đáo, vừa vào nghề đã làm mai một hết thiên phú, đi theo con đường sai lầm. Thứ hai là Ân Tranh làm một thần tượng lưu lượng dựa vào ngoại hình, dựa vào tiếng tăm nhiều hơn là thực lực, cho nên cậu quá chú ý đến những đánh giá bên ngoài, quá nhạy cảm với mọi tin đồn hay đánh giá, tâm tư quá phức tạp, không thể tập trung học kỹ năng diễn xuất.
Nhưng Ân Tranh thực sự không hề ngốc.
Lúc này, cậu đã nhận ra những khuyết điểm và cảnh khó xử của bản thân nên mới tìm đến nguyên thân để tìm kiếm sự đột phá và trưởng thành.
Nhưng cậu lại không ngờ nguyên thân đã hoàn toàn đẩy mình xuống vực sâu tan xương nát thịt.
Mặc dù Sở Vân Thanh không tự tin lắm về việc đích thân dạy diễn xuất, nhưng anh cũng không có ý định bỏ mặc cho Ân Tranh rời đi như vậy. Nếu mình không thể tự dạy thì nhờ người có khả năng dạy cho cậu.
Trong ký ức của nguyên thân trong giai đoạn suy sụp này thực ra không phải anh hoàn toàn không có hợp đồng đóng phim. Có rất nhiều đạo diễn lớn bị thu hút bởi khả năng diễn xuất của vai diễn trước đó nên vẫn mời anh tham gia vào những bộ phim mới của họ.
Trong số những đạo diễn lớn này cũng có một đạo diễn ít tên tuổi chen vào.
Vị đạo diễn cấp thấp này chuyên về các thể loại phim văn học nghệ thuật theo con đường ngách, dù có bán chạy hay không thì cũng cố gắng mang đi giành giải thưởng, nhưng tiếc là hết lần này đến lần khác đềutrượt.
Kịch bản mà Ân Tranh đang đọc là do vị đạo diễn này gửi tới.
Sở dĩ Sở Vân Thanh lựa chọn kịch bản này là bởi vì trong cốt truyện có nói đến bộ phim này sẽ đoạt giải thưởng vào cuối năm, nguyên nhân thứ hai là vì đạo diễn này tuy địa vị nhỏ nhưng trình độ của lại không hề nhỏ, thậm chí còn cao hơn một đạo diễn mới không đủ nhanh nhạy hay một đạo diễn lớn nhưng tính khí nóng nảy. Đạo diễn này không chỉ có kinh nghiệm mà còn có thể đào tạo diễn viên, tính cách thì nhẹ nhàng, thích hướng dẫn và cực kỳ kiên nhẫn. Anh ta là một người rất có trách nhiệm và tập trung vào công việc.
Anh ta có kinh nghiệm và tài năng của một đạo diễn lớn, cũng đối xử tốt với những người mới, rất vui vẻ khi phát hiện ra những viên ngọc thô. Sở Vân Thanh thoáng xem xét lại trí nhớ của mình rồi lập tức chọn người này làm thầy dạy cho Ân Tranh.
Thêm vào đó, giai đoạn đầu bộ phim này không đủ kinh phí, chưa quảng bá rộng rãi, không đủ sức mua dàn diễn viên tên tuổi nên việc quay phim hoàn toàn được giấu kín, tất cả diễn viên đều do đạo diễn kéo về, rất phù hợp với tình hình hiện tại của Ân Tranh.
“Thấy có hứng thú chứ?”
Sở Vân Thanh bước vào đặt cháo và thuốc xuống.
Ân Tranh ngẩng đầu, dường như lúc này mới nhận ra Sở Vân Thanh đi vào, lúng túng đặt kịch bản xuống: “Xin lỗi, tôi không cố ý đụng vào đồ của anh... Kịch bản này viết rất tốt.”
Sở Vân Thanh nhìn ánh mắt dao động của Ân Tranh, dáng vẻ luống cuống tay chân thì đột nhiên muốn cười.
“Không giương nanh múa vuốt mắng tôi nữa à?”
Sở Vân Thanh cười nói: “Ăn cơm trước đi. Tôi xin lỗi chuyện ngày hôm nay, chuyện tôi hứa để cho cậu thiến cũng không phải nói đùa, nói hùa cho cậu vui. Làm sai chính là làm sai, tôi nên trả giá đắt. Chỉ là bây giờ pháp luật cũng không xét xử cho việc đàn ông bị cưỡng bức. Cậu cũng là người của công chúng, làm ầm ỹ thì không tốt.”
Anh kéo ghế ngồi xuống: “Tôi nhận hình phạt riêng của cậu. Hơn nữa, cậu có thích kịch bản này không? Tôi sẽ giới thiệu cho cậu đóng vai nam hai.”
Ân Tranh thực sự kinh ngạc.
Cậu cảm thấy có thể là Sở Vân Thanh mắc bệnh thần kinh gì đó.
Tuy rằng những chuyện phải trả giá hay là bồi thường đều là bình thường, nhưng từ trong miệng Sở Vân Thanh nói ra thì lại có cảm giác bệnh hoạn không thể giải thích được.
Ân Tranh có thể cứng rắn với kẻ hiếp dâm mình, nhưng lại nhát gan khi đối mặt với bệnh nhân tâm thần.
Nhưng cậu vẫn nắm bắt được mấu chốt trong câu nói vừa rồi của Sở Vân Thanh: “Anh tiến cử tôi đi diễn sao?”
Khóe miệng chợt nở một nụ cười chua xót và lạnh lùng: “Ảnh đế Sở không ra cửa nên e rằng không biết thanh danh của tôi đã thối lắm rồi, nào là đồng tính luyến ái, dùng quy tắc ngầm, súc sinh, rác rưởi ngành giải trí... Đều là mấy cái mác mới được gắn cho tôi đấy. Tôi bị đóng băng sự nghiệp rồi.”
“Còn nữa, chính anh cũng nói... tôi diễn quá tệ.”
Ân Tranh cụp mắt xuống, không hề biết mình đã bị dắt mũi dẫn đi.
Sở Vân Thanh ngồi trên ghế thái độ rất thản nhiên, nhẹ giọng nói: “Ồ, đừng hiểu lầm. Tôi chỉ thông báo cho cậu, không phải hỏi ý kiến của cậu, một tuần sau tôi sẽ vào đoàn cùng cậu, không có cát-xê, không internet, không liên lạc, lương, làm việc chỉ vì đam mê, hãy chuẩn bị tâm lý cho tốt đi. Được rồi, ăn cháo đi.”
Ân Tranh: “…”
Ăn cái rắm ấy!
Chết tiệt, ông thiến anh ngay bây giờ luôn đấy!
Mặc kệ Ân Tranh đang tức giận Sở Vân Thanh vẫn bình tĩnh đi xuống lầu, nấu cho mình hai tô mì lớn, ăn hết sạch.
Lên giường và bị đánh đều là công việc tốn thể lực.
App TYT & Lynn
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT