Sự thật chứng minh Ân Tranh nghĩ quá nhiều.

Sau khi Sở Vân Thanh tiễn Viên Mông trở về cũng không có ý kiến gì với việc Ân Tranh dọn giường vào phòng khách, phản ứng của anh rất bình tĩnh.

Để ăn mừng có thêm Sở Vân Thanh và Ân Tranh tham gia buổi tối đạo diễn Trương Phi Phàm cắn răng rút ra một nghìn tệ mời đoàn phim đến một nhà hàng để kéo quan hệ của mọi người đến gần nhau hơn.

Hầu hết các thành viên trong đoàn phim đều là người dưới trướng cũ của Trương Phi Phàm, rất kín miệng, không có chuyện gì lộn xộn.

Huống hồ Sở Vân Thanh và Ân Tranh dù có nghèo túng thế nào thì cũng đều ở đẳng cấp cao hơn so với đoàn làm phim nhỏ này, cho nên cũng không có ai không biết thức thời đi nói chuyện không nên nói, mọi người đều thân thiết nhiệt tình uống rượu, trong bàn cơm rất hài hòa.

Đoàn làm phim sẽ có một buổi thảo luận kịch bản vào sáng hôm sau, vì vậy buổi tối cũng không có kế hoạch gì khác.

Sở Vân Thanh không uống nhiều lắm, trở về phòng tắm rửa rồi đi ngủ sớm.

Anh không phải người sắt, bận rộn mấy ngày nay khiến anh kiệt sức, vừa ngả đầu xuống giường thì ý thức của lập tức rơi vào trạng thái mơ hồ.

Hhoàn toàn tương phản với tiến sĩ Sở là Ân Tranh, cậu lăn lộn trong phòng khách nhỏ, quấn chặt cái mông của mình.

Gần dây cậu vốn đã bị mất ngủ, giờ lại thêm Sở Vân Thanh ngủ ở phòng ngủ bên cạnh nên hết sức lo lắng đề phòng, đè hai lớp chăn lên eo và hông mình, dựa lưng vào tường mà trong lòng vẫn cảm thấy không an toàn. Một đêm mà tỉnh dậy ba bốn lần, toàn mơ thấy Sở Vân Thanh vén chăn bông lên bóp mông mình.

Ân Tranh cảm thấy trước đây mình sẽ không bao giờ chịu đựng việc ấm ức thế này, nhưng bây giờ cậu cũng chỉ có thể chấp nhận.

Sáng hôm sau, một buổi thảo luận về kịch bản được tổ chức trong phòng đạo diễn.

Sở Vân Thanh thần thái sáng láng và Ân Tranh như bị hút sạch năng lượng chiếm cứ hai cái ghế sô pha đơn, ngồi đọc bản thảo đã qua lần sửa đổi thứ hai mà không hề để ý đến nhau.

Ở chiếc ghế đối diện, đạo diễn, biên kịch và nhà sản xuất đang túm tụm thành một đám, chuẩn bị đánh nhau đến nơi.

Ba bên đềy có ý kiến khác nhau về việc sửa đổi kịch bản, mỗi người có ý kiến riêng, mềm không được cứng không xong.

Biên kịch Vương đương nhiên là người hài lòng nhất với kịch bản của mình, không muốn sửa lại lần thứ ba, việc này tốn nhiều thời gian công sức, đồng thời lại có khả năng làm đảo lộn thiết lập nhân vật và logic ban đầu.

So với phim truyền hình thì phim điện ảnh chú trọng đến logic và cốt truyện của từng mắt xích hơn, một khi có vấn đề về tiết tấu thì trình độ của cả bộ phim sẽ giảm đi rất nhiều.

Đạo diễn Trương Phi Phàm là một người theo trường phái nghệ thuật gia điển hình, anh ta rất coi trọng kịch bản, nhưng luôn cảm thấy có gì đó thiếu sót trong đó nên vẫn muốn suy nghĩ tìm cách thay đổi nó.

Tất nhiên là nhà sản xuất hy vọng rằng kịch bản có thể bỏ đi một số đoạn nhạy cảm khó hiểu, đồng thời nâng cao khả năng kiếm tiền.

Gần dây xét duyệt rất kỹ, Trương Phi Phàm không phải là một đạo diễn lớn có người chống lưng phía sau, đừng để bỏ tiền ra làm xong phim nhưng lại vì mấy chỗ nhạy cảm mà thậm chí còn không thể vượt qua khâu thẩm định, không được phát hành.

Ba bên giằng co liên tục, gân cổ cãi nhau đỏ cả mặt.

Lúc đầu Sở Vân Thanh còn định nghe, nhưng về sau phát hiện tiếng ồn càng ngày càng không có gì hay hô nên không để ý đến chuyện bên ngoài, bắt đầu đọc kịch bản.

Thành thật mà nói thì kịch bản của “Thiên thanh sát” thực sự không tệ.

Đây không phải là phim “mỳ ăn liền”, cũng không được tính là một bộ phim nghệ thuật, nhân vật chính của nó thậm chí còn không phải là một nhân vật chính diện làm người khác ưa thích.

Nhưng điều mà kịch bản này muốn nói đến có phần khác biệt so với hầu hết các bộ phim về thời Dân Quốc hoặc phim kháng Nhật trên thị trường hiện nay.

Nhân vật chính của “Thiên thanh sát” cũng chính là vai Sở Vân Thanh sẽ diễn, anh ta là một kẻ buôn người dưới thời Dân Quốc, tên là Nguyên Thanh.

Nạn buôn người đã tồn tại từ thời cổ đại rồi đạt đến đỉnh cao vào cuối triều đại nhà Thanh và thời Dân Quốc do thời cuộc hỗn loạn.

Nguyên Thanh sinh ra ở một thung lũng trong lòng núi nghèo, năm anh sáu tuổi bị bọn buôn người nhắm đến vì có ngoại hình xuất chúng, lừa bán anh. Những kẻ buôn người đã bán Nguyên Thanh cho một cặp vợ chồng trẻ ở thành phố.

Đôi vợ chồng trẻ này được học hành cao, không có con cái nên đối xử rất tốt với Nguyên Thanh.

Nhưng khoảng thời gian tươi đẹp đó chẳng kéo dài được bao lâu, người cha nuôi trẻ tuổi của Nguyên Thanh đã bị quân hiến binh bắn chết trên đường phố trong một cuộc tuần hành phản đối. Mẹ nuôi của anh bị thương, phải uống rất nhiều thuốc.

Lúc này Nguyên Thanhmới mười mấy tuổi, được dạy dỗ rất tốt, da dẻ mềm mại, không được nhận làm việc trong những cửa hàng trên bến tàu, anh ta không có cách nào, đành phải đi ăn xin.

Trong thời đại người chết đói khắp nơi đó thì không có người nào có đồ dư thừa để cho Nguyên Thanh, chỉ có một số gia đình giàu có không quan tâm thì thỉnh thoảng sẽ có lòng tốt bố thí cho anh ta một ít.

Vì ngoại hình đẹp và khả năng ăn nói dễ nghe nên Nguyên Thanh thường lui tới một vài gia đình giàu có trong thành phố. Nhưng cũng chính vì vẻ ngoài đẹp đẽ đó mà Nguyên Thanh bị một người đàn ông lớn tuổi trong một gia đình để mắt tới.

Ông ta nhận Nguyên Thanh làm người sai vặt, chữa bệnh cho mẹ nuôi của Nguyên Thanh, anh ta đã từng coi ông già là đại ân nhân của mình.

Nhưng vào một đêm bình thường của mấy năm sau, ông lão đó đột nhiên ra tay với Nguyên Thanh. Nguyên Thanh chống cự rồi bỏ chạy, lỡ tay giết chết ông ta.

Chính vào lúc này câu chuyện của bộ phim mới bắt đầu.

Mạng người đầu tiên chết trong tay Nguyên Thanh.

Mạng người là một sự tồn tại hoàn toàn khác trong tâm trí con người. Người ta có thể giết gà ngỗng, giết trâu giết cừu mà không có quá nhiều gánh nặng tâm lý, nhưng giết người thì khác.

Noạn thời gian đó Nguyên Thanh vừa đè nén vừa điên cuồng, trước mắt thỉnh thoảng sẽ xuất hiện ảo giác về ông lão đó.

Anh ta trốn đến một thị trấn nhỏ, nhưng không ngờ lại gặp những kẻ buôn người đã bắt cóc mình trước đó.

Anh ta như phát điên, giết cả kẻ buôn người, đồng thời thừa kế tài sản của đối phương lúc đó là mấy đứa trẻ mới chỉ vài tuổi.

Anh ta ngồi trong căn nhà tồi tàn, dột nát khắp nơi, thẫn thờ nhìn những đứa trẻ gầy còm đói khát, nhìn như vậy suốt cả đêm.

Trong một thế giới như thế này nếu anh ta thả chúng đi thì chẳng khác nào đưa chúng vào chỗ chết. Mà bản thân Nguyên Thanh cũng chỉ là một thiếu niên choai choai mười mấy tuổi, không thể nuôi nhiều miệng ăn như vậy. Những đứa trẻ này cũng còn quá nhỏ hoàn toàn không nhớ rõ nhà của mình ở ở đâu, chúng có nhà cũng không có cách về.

Cuối cùng Nguyên Thanh đã quyết định bán chúng đi.

Anh ta vượt qua bao khó khăn, nguy hiểm đưa chúng đến thành phố lớn, phải mất một thời gian dài mới chọn được những cặp bố mẹ tốt bụng.

Quá trình này quá khó khăn, trong số đó đã có một số đứa trẻ chết vì đói, một số không thể chịu nổi nên bỏ đi, một số bị những kẻ buôn người khác bắt đi. Nguyên Thanh liều mạng đến đầu rơi máu chảy cũng không đoạt lại được, ngược lại còn bị dạy cho một bài học, bị đánh cho què chân.

Khi bán hết đám trẻ em đi rồi anh ta chợt nhận ra mình đã mười tám tuổi, nhưng mười tám tuổi rồi mà anh ta lại không có phương tiện gì để kiếm sống.

Trong những năm qua anh ta đã tiếp xúc với nhiều kẻ buôn người thuộc đủ mọi thể loại. Có những kẻ sắp chết đói buộc phải đi con đường này, cũng có những kẻ vì đồng tiền mà bỏ cả lương tâm.

Người ta vẫn nói người đáng ghét ắt có chỗ đáng thương, nhưng Nguyên Thanh cho rằng câu nói này rất lưu manh. Anh ta không đáng thương, cũng không tha thứ cho kẻ buôn người nào, kể cả chính mình.

Nhưng anh ta tự nhận mình khác với những kẻ buôn người khác.

Anh ta không vô lương tâm như những kẻ buôn người kia, chỉ cần đưa tiền thì cái gì cũng làm, không coi trẻ em là con người mà hoàn toàn coi chúng như một món hàng hái ra tiền.

Anh ta bắt đầu nảy ra một ý tưởng, cho rằng mình có thể cứu những đứa trẻ đó.

Vì vậy Nguyên Thanh bắt đầu mua trẻ em từ những kẻ buôn người khác.

Đây là một hành động vô cùng ngu xuẩn trong mắt mọi người.

Không ai lại bán một đứa trẻ tốt lành cho người cùng nghề, những kẻ đồng ý bán cho Nguyên Thanh đều chỉ bán đám trẻ ngu dại hoặc bị tàn tật.

Nguyên Thanh cũng không chê.

Anh ta dạy những đứa trẻ này đọc sách biết chữ, bán được thì sẽ bán cho những gia đình tốt, còn nếu không thể bán thì mang về một ngôi làng nhỏ để làm ruộng. Ăn không đủ no mặc không đủ ấm, ăn bữa nay lo bữa mai, cuộc sống của Nguyên Thanh là một mớ hỗn độn. Nhưng anh ta rất vừa lòng thỏa ý.

Cho đến khi anh ta nhìn thấy xác chết của một đứa trẻ mình đã bán.

Trên đời này ít người tốt vốn ít, lấy đâu ra người tốt thực sự?

Nguyên Thanh quấn một chiếc chiếu rơm chôn đứa trẻ đó.

Mà họa phúc không đi cùng nhau, anh ta gặp phải cảnh quân đội Nhật Bản tàn sát tại một ngôi làng nhỏ.

Những kẻ buôn người lợi dụng chỗ trống nhảy vào, chúng liên kết với nhau để làm Nguyên Thanh bị câm, thấy dáng dấp anh ta không tệ liền bán cho nơi bán thuốc phiện làm kẻ tiêu khiển.

Nguyên Thanh trốn thoát nhưng vô vọng, lại còn bị tra tấn.

Anh ta ở lại trong nơi bán thuốc phiện cho đến năm hai mươi tuổi, gặp được nam hai do Ân Tranh đóng, là quân phiệt Đỗ Minh Diệu.

Đỗ Minh Diệu nhìn trúng anh ta, đưa anh ta ra khỏi nơi bán thuốc phiện, cưng chiều anh ta, yêu thương anh ta, đối xử với anh ta tốt đến cực điểm.

Nhưng điều này cũng dẫn anh ta đến một vực thẳm sâu hơn, đối phương dạy anh ta hút thuốc phiện.

Đỗ Minh Diệu đã kiểm soát Nguyên Thanh bằng sự chiều chuộng và thuốc phiện, biến anh ta trở thành một tình báo viên, hay đúng hơn là một gián điệp.

Quá khứ của Nguyên Thanh đều tan tành, ở bên cạnh Đỗ Minh Diệu anh ta bắt đầu trưởng thành theo cách dị dạng. Anh ta đã đánh cắp vô số thông tin tình báo, giết vô số người, cho đến một ngày Đỗ Minh Diệu cử người đến giết anh ta. - đọc truyện trên app TYT

Anh ta bỏ trốn trong tuyệt vọng rồi được một nhà nông bình thường giải cứu.

Con gái của nhà nông đó đã giúp anh ta bỏ thuốc lá, Nguyên Thanh bắt đầu thuyết phục bản thân từ bỏ quá khứ và yêu cô gái. Tuy nhiên, vào ngày cưới lại có một cánh quân hiến binh Nhật Bản xông vào.

Tất cả mọi người đều chết, ánh lửa ngút trời.

Nguyên Thanh tỉnh táo trở lại.

Lần đầu tiên anh ta cảm thấy mình tỉnh táo như vậy.

Anh ta sống sót rời khỏi làng trong ba năm.

Khi xuất hiện trở lại thì anh ta đã trở thành “kẻ phản bội” trong miệng người khác, tiếp tay cho người Nhật làm những việc táng tận lương tâm.

Anh ta lăn lộn trong thế giới đầy biến động này, lang thang kiếm sống bên bờ vực mối nguy của những lưỡi kiếm, bán mọi thứ có thể bán được, cuối cùng, trong một trận chiến anh ta đã bày mưu làm nổ tung đoàn tàu của tổng tư lệnh Nhật Bản, đảo ngược cuộc chiến cực kỳ quan trọng với Hoa Hạ.

Sau chiến tranh anh ta không chết mà lên toà án quân sự.

Đối diện anh ta là những lời mắng chửi anh ta phản bội tổ quốc, người xử tử anh ta lại là đứa trẻ đã ở bên anh ta lâu nhất.

Đứa trẻ rút súng bắn, Nguyên Thanh không giải thích bất kỳ điều gì.

Tiếng súng vang lên.

Anh ta sống hoang đường một đời, cuối cùng cũng kết thúc.

Đề tài của bộ phim này có phần khá nhạy cảm, cốt truyện bị nghi ngờ là minh oan cho những kẻ phản bội, cũng xen lẫn với những câu chuyện đồng tính luyến ái. Các nhà đầu tư lớn không dám đặt cược, cả đoàn làm phim chắp vá lung tung, nghèo muốn chết.

Nhà sản xuất vẫn nể tình bên giám chế mới đồng ý nhận bộ phim này. Có quá nhiều chủ đề nhạy cảm, nếu không cẩn thận thì bộ phim này có thể sẽ lỗ vốn hoàn toàn.

Nhưng Sở Vân Thanh lại thích bộ phim này.

Những cuộc thảo luận kịch bản tranh cãi liên tục suốt hai ngày, đến ngày thứ ba giám chế đến, đá đạo diễn, đấm nhà sản xuất, đấu khẩu với biên kịch, khiến cả ba bên đều phải thành thật trở lại.

Bản thảo cuối cùng của kịch bản cũng không khác nhiều so với phiên bản đầu tiên.

Trương Phi Phàm không quá lo lắng về việc kỹ năng diễn xuất của Sở Vân Thanh có phù hợp với Nguyên Thanh từ giai đoạn mười mấy tuổi đến ba bốn mươi tuổi không, vì vậy mấy ngày nay anh ta đã dốc sức mở một lớp học riêng để dạy cho bình hoa di động Ân Tranh, đi sâu phân tích nhân vật của Đỗ Minh Diệu.

Sở Vân Thanh đi theo nghe mấy lần, rất bội phục năng lực dạy dỗ của Trương Phi Sơn. Bản thân tiến sĩ Sở là người có thể tự làm mọi thứ, nhưng không biết cách dạy người khác.

Vì vậy, anh đánh giá rất cao những người có thể làm giáo viên cho người khác.

Thời gian trôi qua nhanh chóng.

Các thành viên của đoàn làm phim nhanh chóng có mặt đầy đủ, sau khi khai máy liền ngắt kết nối mạng, chỉ thiếu mỗi nước nộp điện thoại di động là chưa làm.

Nhiều vai phụ vào đoàn vừa nhìn thấy Sở Vân Thanh và Ân Tranh thì đều cao hứng, tưởng như mình đang nằm mơ. Sau khi xác nhận tin tức thì họ lại không khỏi cảm thán đoàn làm phim thật sự thực sự rất kín miệng, căn bản không có ai biết tin tức về việc Sở Vân Thanh và Ân Tranh gia nhập đoàn phim.

Sở Vân Thanh quay phim ở một thị trấn nhỏ hoàn toàn khép kín, không để ý tới chuyện bên ngoài, suýt nữa đã quên mất nhân vật chính của quyển tiểu thuyết ngớ ngẩn này là Đào An.

Còn Đào An thì luôn quan sát Ân Tranh rất chặt.


App TYT & Lynn

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play