Răng môi giao hòa.

Sở Vân Thanh bị cắn, khóe miệng chảy ra một vết máu nhỏ.

Ngón tay nóng bỏng của anh xẹt qua mặt Ân Tranh, ngón cái áp lên cằm Ân Tranh ấn mạnh xuống, thấy đầu lưỡi ẩm ướt không kìm được mà lộ ra, cảm giác ẩm ướt non mềm ngon miệng và tiếng thở gấp khe khẽ.

“Sở ca...”

Ân Tranh mấp máy môi, đáy mắt hơi ửng đỏ đầy xấu hổ.

“Ừm.”

Sở Vân Thanh lơ đãng trả lời, cúi đầu, rồi lại hé đôi môi mỏng ra xông vào trong.

Anh cẩn thận tránh vết thương trên người Ân Tranh, hơi nâng eo cậu lên, đè người xuống sô pha.

Nụ hôn chuyển dần từ nhẹ nhàng, lưu luyến sang mãnh liệt dữ dội, như muốn giải phóng tất cả lửa giận và sự nóng nảy đang kìm nén trong xương cốt.

Áo sơ mi của Sở Vân Thanh bị túm nhăn nhúm lại, sô pha phát ra tiếng động khe khẽ.

Ngón tay Ân Tranh đột nhiên siết chặt, sau khi bóng đen trên đầu rời đi cậu bỗng quay đầu đi.

Cậu tựa trán vào lưng ghế sô pha, nâng cánh tay yếu ớt lên lau khóe môi, cảm giác hơi ngức từ sâu trong cổ họng được dịu dàng đối xử dường như chảy vào đến tận tim, tê dại không thể thở nổi.

Nhưng sau nụ hôn là cảm giác run rẩy, cả người bị cạy mở ra.

“Em không tắm được, để anh lấy nước lau người cho em.”

Sở Vân Thanh đưa tay lên lau sạch vết nước trên môi Ân Tranh, giọng nói luôn dịu dàng lạnh nhạt giờ lại mang theo cảm giác khàn khàn đầy lười biếng, trầm thấp gợi cảm, tràn đầy từ tính.

Tim Ân Tranh đập như trống trận, cũng không biết nên nói gì.

Sở Vân Thanh cũng không trông mong cậu sẽ nói gì.

Anh đứng dậy khỏi sô pha, lấy bình thuốc lau qua loa mấy vết thương nhỏ trên người mình, sau đó bước vào phòng tắm bắt đầu lấy nước.

Anh đứng dựa vào cửa phòng tắm, khi ngẩng đầu nhìn lên thì nhìn thấy người đàn ông trong gương.

Sở Vân Thanh chưa bao giờ thấy chính mình như thế này.

Gương mặt thân quen có nét trưởng thành, điển trai nhưng lộ ra cảm giác có tính xâm lược mãnh liệt. Khóe mắt có vết xước nhuốm máu, đôi môi hơi sưng lên, khiến cảm giác có tính xâm lược này bị lột bỏ đi một lớp dục vọng ôn như mà quyến rũ.

Áo sơ mi xộc xệch, dính bụi đất và máu, mái tóc đen lòa xòa quanh tai, che hờ đuôi lông mày, khiến cả người anh ta toát lên vẻ cường thế đầy tính công kích, khác hẳn với hình tượng ôn hòa cấm dục trước đây.

Sở Vân Thanh khẽ cau mày, giơ tay cài lại cúc áo, điều chỉnh cảm xúc, khôi phục dáng vẻ trước đây.

“Sở ca.”

Cửa phòng tắm đột nhiên bị đẩy ra, Ân Tranh bước vào, vành tai ửng đỏ vẫn chưa phai đi: “Em không bị thương nặng, đám người kia chắc là được thuê, mục đích không phải là đánh em... để em tự lau mình.”

Sở Vân Thanh nhìn dáng vẻ luống cuống tay chân của cậu lộ vẻ ngượng ngùng.

Phát hiện này khiến Sở Vân Thanh hơi kinh ngạc, nhưng anh cũng cảm thấy không được tự nhiên, nhiệt độ không khí trong phòng tắm này dường như đang tăng lên. Anh cúi xuống thử nước trong bồn tắm, rút khăn sạch đặt lên giá: “Nhiệt độ nước vừa phải, lau cẩn thận nhé.”

“Được.”

Nghe Ân Tranh thành thật đồng ý Sở Vân Thanh mới xoay người rời khỏi phòng tắm, đi ra phòng khách thu dọn đồ đạc, nhân tiện gọi một bữa ăn.

Trong phòng tắm truyền đến tiếng nước rất nhỏ.

Sở Vân Thanh lấy điện thoại di động ra, đi tới ban công gọi điện thoại, xử lý chuyện tiếp theo.

Anh gọi điện trước cho đạo diễn An, xin nghỉ vài ngày cho Ân Tranh với lý do là cậu bị bọn côn đồ trên phố chặn tống tiền. “Vượt đại dương đến nước Pháp” là một bộ phim có tính văn nghệ, không có cảnh quay hành động lớn nào, chắc Ân Tranh nghỉ mấy ngày là có thể bình phục.

Đến cuộc gọi thứ hai thì anh liên lạc với công ty bảo an, công ty bảo an đã đưa những người đàn ông xăm trổ kia đến đồn cảnh sát, cảnh sát Paris lục ra thứ tương tự như những điếu thuốc kia trên người họ, nhưng bởi vì số lượng không nhiều mà việc kiểm soát của nước Pháp với thứ này cũng lỏng lẻo nên họ chỉ bị phạt tiền tạm giam.

Sở Vân Thanh không hài lòng với kết quả này, vì vậy anh liền đóng phí hội viên năm với công ty bảo an để đảm bảo rằng họ sẽ được công ty này chú ý quan sát trong ít nhất một năm tới.

Sau đó anh lại gọi cho Viên Mông, giải thích ngắn gọn những chuyện đã xảy ra.

“Mẹ kiếp, Chu Tử Ngôn và Đào An là chó điên à? Ân Tranh nợ bọn họ cái gì mà để bọn họ đuổi theo cắn mãi vậy?”

Viên Mông tức giận chửi ầm lên: “Bọn họ đang muốn hủy hoại hoàn toàn Ân Tranh... Có tiền thì muốn làm gì thì làm đấy à? Đúng là hai thằng khốn nạn!”

Sở Vân Thanh nhìn cảnh đêm Paris rực rỡ ánh đèn, nói thản nhiên: “Những thứ anh điều tra trước kia và video, ảnh chụp trong hộp thư của tôi, giờ anh sắp xếp lại rồi gửi kèm theo thư luật sư của studio, đăng hết lên.”

“Cuối cùng anh cũng muốn hành động à... Được, không thành vấn đề.”

Viên Mông dứt khoát đồng ý, trong lòng có hơi lo lắng: “Ân Tranh không sao chứ? Có muốn tôi xin đoàn phim cho nghỉ phép một thời gian không? Phim gần quay xong rồi, chỉ còn mấy cảnh quay thôi, chỉ còn lại phần diễn của cậu ấy và nam chính nữa...”

“Tôi xin nghỉ rồi.”

Sở Vân Thanh nói: “Hơn nữa, nửa tháng sau tổ chức họp báo, với những chuyện này thì cũng phải lộ mặt ra cho bên ngoài nhìn.”

Cúp điện thoại xong Viên Mông ở trong nước lập tức đi chuẩn bị.

Sau khi thu xếp làm rõ chuyện quy tắc ngầm của Ân Tranh cuối cùng Sở Vân Thanh cũng gửi thông báo cho công ty Khoa học kỹ thuật Vân Sinh để tổ chức một cuộc họp video.

Vào giữa đêm ở Paris là buổi sáng sớm ở trong nước, đám người nghiện công việc của công ty Khoa học kỹ thuật Vân Sinh đã bắt đầu làm việc từ lâu, tất cả đều tinh thần sáng láng tham gia buổi họp online.

Sở Vân Thanh vào phòng máy tính, không nói nhiều lời thừa, chỉ nói giản lược ba loại kỹ thuật công nghệ mới đã được nghiên cứu và chuẩn bị từ lâu, công bố cho đại chúng.

Ba loại kỹ thuật này được Sở Vân Thanh chuẩn bị kỹ càng sau khi điều tra về tập đoàn Chu Thị.

Trong thế giới nguyên bản của Sở Vân Thanh nền văn minh khoa học kỹ thuật rất phát triển, nhưng ngay cả trong trường hợp như vậy mà Sở Vân Thanh xuất thân nghèo khó cũng vẫn có thể coi là một trong những nhà khoa học trẻ nhất của thời đại mình, có thể tưởng tượng trình độ thiên tài của anh như thế nào.

Với kinh nghiệm sống chưa đầy ba mươi năm của anh thành tích của anh đã bao gồm các lĩnh vực không giới hạn ở y học, sinh học, vật lý, v.v. mà còn có thành tích cao cấp bậc S trong nghiên cứu về lực tinh thần, gần được như những nhà khoa học truyền kỳ làm ra các phát minh tuyệt đỉnh vì văn minh nhân loại.

Mà chuyện làm anh bị chỉ trích nhiều nhất là hoàn toàn khác với những nhà khoa học bình thường đó, mạch não của anh hơi kỳ lạ.

Anh quá tùy tính, lại không cho rằng nghiên cứu khoa học là một việc rất quan trọng trong cuộc đời mình.

Khi anh dành hết tâm trí để nghiên cứu thì sẽ cực kỳ tập trung, nhưng khi anh đã rút lui thì sẽ không còn lưu luyến gì nữa.

Sở Vân Thanh còn nhớ mình đã bị nhiều phương tiện truyền thông quốc tế lớn chỉ trích, dù có công thành danh toại cũng không thoát khỏi cái danh ngu dốt thô bỉ, là một kẻ đạo đức giả, không có tinh thần khoa học, chỉ dùng khoa học làm công cụ.

Nhưng Sở Vân Thanh cũng không quan tâm.

Trong mắt anh thì khoa học đúng là cần được tôn trọng, nhưng khoa học kỹ thuật cũng cần trở thành một công cụ.

Bởi vì các công cụ mới là người bạn tốt nhất để hỗ trợ con người, giống như bây giờ ba công nghệ mà anh đưa ra không quá phát đạt, nhưng cũng đủ để giúp anh ta đánh bại Chu thị.

Tập đoàn Chu Thị chủ yếu kinh doanh các sản phẩm điện tử, điện thoại di động, máy tính và một số sản phẩm thông minh cao cấp.

Chu thị đã nắm bắt cơ hội vào những năm 1990, nắm bắt làn sóng phát triển của Internet và các sản phẩm điện tử, đầu tư vào một viện nghiên cứu, phát triển các hệ thống và chip cao cấp trong nước, chiếm lĩnh toàn bộ thị trường nội địa, trở thành công ty dẫn đầu ngành.

Nhưng chuyện kinh doanh của gia tộc càng ngày càng lớn, Chu thị phát triển cho tới hôm nay cũng có không ít vấn đề.

Quan trọng nhất là vấn đề kỹ thuật.

Nhiều viện nghiên cứu của Chu Thị trong vài năm liên tiếp đã không công bố được thành quả kỹ thuật nào có thể xem được. Về mặt này thì sự phát triển của nước ngoài đã vượt xa trong nước. Hiện giờ thị trường trong nước trông không có vấn đề gì, sóng yên biển lặng, nhưng thực ra những người thực sự hiểu chuyện cũng đã bắt đầu sốt ruột.

Tất cả những gì Sở Vân Thanh phải làm là ném những viên đá trong tay mình xuống mặt hồ có vẻ phẳng lặng này.

Chỉ cần công khai ba công nghệ này thì Sở Vân Thanh hoàn toàn không cần phải làm gì nhiều, hậu thuẫn lớn nhất của Chu Tử Ngôn cũng có thể bị giảm đi một nửa.

Để giải quyết vấn đề thì phải giải quyết từ gốc.

Chỗ dựa của Đào An là Chu Tử Ngôn, chỗ dựa của Chu Tử Ngôn là họ Chu. Rút củi dưới đáy nồi, không có quyền thế thì Đào An và Chu Tử Ngôn cũng không có cách nào để xoay người làm lại. - đọc tốt hơn trên app TYT

Sau khi cuộc họp online kết thúc thì ở Paris trời cũng đã sáng.

Sở Vân Thanh đã hack một đường dây liên lạc, nói chuyện tình cảm giữa Chu Tử Ngôn và Đào An cho mẹ của Chu Tử Ngôn biết, không đề cập đến việc Đào An mang thai sinh con.

Dựa theo thời gian bây giờ thì Đào An sẽ sinh con trong hai ngày này.

Trong cốt truyện gốc, ban đầu người nhà Chu Tử Ngôn, đặc biệt là người mẹ mạnh mẽ sở hữu một phần cổ phần của Chu thị của anh ta, không hề quan tâm đến sự tồn tại của Đào An, họ nghĩ rằng Chu Tử Ngôn chỉ đang chơi bời với một ngôi sao, chẳng đáng là gì.

Sau này, Đào An trở nên nổi tiếng dần hòa nhập vào nhà họ Chu, thêm đứa con ruột của Chu Tử Ngôn nên được người nhà họ Chu miễn cưỡng chấp nhận.

Bây giờ Sở Vân Thanh rất xảo quyệt, anh cố ý lôi chuyện này ra nói cho nhà họ Chu trước, hơn nữa còn đính kèm giấy đăng ký kết hôn ở nước ngoài của Chu Tử Ngôn và Đào An để chứng tỏ không phải họ chỉ đang chơi bời.

Sở Vân Thanh đã chuẩn bị sẵn những rắc rối bên trong và bên ngoài, trong gia đình và sự nghiệp cho Chu Tử Ngôn và Đào An rất rõ ràng.

Anh có một số nguyên tắc có vẻ cứng đầu và khá kỳ lạ, anh sẽ không gửi Đào An và đứa trẻ đến viện nghiên cứu, nhưng cũng không bao giờ mềm lòng trong việc đối phó với họ.

Mà thủ đoạn của anh nhất định phải chính thức và hợp pháp, hoàn toàn phù hợp với tiêu chí xây dựng xã hội chủ nghĩa hài hòa.

Sau khi đi tắm rửa trong phòng tắm trong Sở Vân Thanh đi ra ngoài, nhìn thấy một ly sữa lạnh và bữa tối được đặt trong phòng bếp nhỏ.

Anh đoán tối hôm qua Ân Tranh thấy anh bận nên không gọi.

Uống xong ly sữa Sở Vân Thanh lại gọi một bữa sáng mới, sau đó nhẹ nhàng mở cửa bước vào phòng ngủ.

Ân Tranh đang ngủ trên chiếc giường lớn mềm mại, rèm cửa màu lam sẫm che đi ánh sáng buổi sớm, trong phòng tối om, máy điều hòa không khí lặng lẽ thổi hơi lạnh, bắp chân thon dài của cậu lộ ra từ dưới chăn bông, đầu vùi vào trong gối, ngủ ngon lành.

Sở Vân Thanh đi tới, nắm lấy cổ chân trắng nõn định nhét vào trong chăn bông, nhưng Ân Tranh lại đột nhiên co ngón chân, chân yếu ớt đạp nhẹ một cú, đá vào giữa hai chân Sở Vân Thanh.

“...Sở ca?”

Ân Tranh không có cảm giác gì, ngơ ngác mở mắt ra.

Con ngươi đen của Sở Vân Thanh dừng lại một giây trên mặt cậu rồi mới thả chân cậu ra: “Dậy ăn cơm đi, ăn xong thì đi bệnh viện kiểm tra.”

“Ừm.”

Ân Tranh dụi mắt đứng dậy đi rửa mặt, Sở Vân Thanh đi ra ngoài mở cửa nhận đồ ăn.

Bữa sáng vừa dọn lên bàn Sở Vân Thanh đã nhìn thấy Ân Tranh đến gần, mang theo mùi thơm bạc hà mát lạnh: “Sở ca, em đánh răng rồi... có thể hôn một nụ hôn chào buổi sáng không?

Đôi mắt anh hơi nheo lại, chứa sương sớm và ánh ban mai, mây mù và màu đen hắc ám trong mắt anh từ từ tan biến như tuyết tan dưới ánh mặt trời.

Chỉ còn lại sự trong trẻo như đá quý, sáng lấp lánh rạng rỡ.

“Hôm qua anh nói những lời đó không phải chỉ nói suông.”

Sở Vân Thanh liếc cậu: “Anh không hi vọng em tha thứ cho anh. Đừng khuất phục cảm xúc và dục vọng nhất thời, anh giúp em không phải muốn làm em tha thứ hay động lòng nhất thời. Em có thể từ từ suy nghĩ, anh có thể chờ em bao lâu cũng được.”

Ân Tranh giật mình.

Sở Vân Thanh nghiêng đầu đến gần má cậu hôn một nụ hôn nhẹ nhàng ngắn ngủi.

Ân Tranh lấy lại tinh thần, muốn nói gì đó, nhưng lại không biết mở miệng như thế nào. Hai người ngồi xuống bắt đầu dùng bữa giống như mọi khi ở nhà hoặc ở đoàn phim, bình thản như thường. Chỉ có điều bầu không khí giữa họ dường như đã có thêm gì đó.

Bên này Sở Vân Thanh tạm thời xin nghỉ phép để ở bên giúp Ân Tranh hồi phục vết thương, còn trong nước vừa rạng sáng đã hỗn loạn nháo nhào cả lên.

“Tin tức mới kim chủ của Đào An là người khác. Tổng giám đốc Chu thị từng ngủ lại ở chỗ của Đào An nhiều lần!”

“Phòng làm việc của Sở Vân Thanh đăng một lá thư luật sư nói rằng Ân Tranh bị gài bẫy, bằng chứng có đầy đủ, muốn kiện ngôi sao mới nổi Đào An ra tòa!”

“Người đại diện của Ân Tranh và người nhà Đào An ra mặt, nói Ân Tranh cư xử với Đào An rất bình thường, không có chuyện quấy rối tình dục!”

“Đào An phản chủ, không quan tâm đạo nghĩa, cắn ngược lại chủ chỉ vì muốn lên đài?”

Tốc độ lan truyền chuyện xấu trên mạng rất nhanh, Chu Tử Ngôn không ngờ Sở Vân Thanh sẽ hành động kiên quyết như vậy, trực tiếp xé rách mặt mũi, muốn khiêu chiến với anh ta.

Nhưng anh ta không biết lúc này nhà họ Chu sắp can thiệp vào nên rất tin tưởng, sắp xếp người đi đè tin tức xuống.

Đào An ngồi bên cạnh nhìn thấy chứng cứ trên mạng, rất nhiều người ra mặt làm chứng, còn có cả ảnh và video quay cảnh tiếp xúc riêng tư của Ân Tranh và Đào An, tất cả đều là cảnh tượng và góc quay khác với những cảnh vu khống Ân Tranh trước đây. So sánh hai bên chứng cứ với nhau thì người bình thường cũng có thể thấy được những tấm ảnh trước đây đều là mượn cớ ăn vạ.

Nội tâm Đào An rất lúng túng, cậu ta nhớ rõ mình đã xóa những bức ảnh đó rồi, làm sao bây giờ lại xuất hiện lại?

Bụng cậu ta đã to, trong lòng lo lắng, đột nhiên cảm giác thấy có cơn đau.

“Tử Ngôn!”

Đào An nắm cánh tay Chu Tử Ngôn, vẻ mặt đau khổ.

“An An ... Em sao vậy An An? Đau dạ bụng à... Chẳng lẽ em sắp sinh rồi sao?”

Chu Tử Ngôn lập tức ôm Đào An, họ vẫn luôn ở trong bệnh viện khi gần đến ngày dự sinh. Chu Tử Ngôn mồ hôi nhễ nhại, lập tức bấm chuông gọi bác sĩ: “Nhịn một tí nhé An An, bác sĩ sẽ tới ngay!”

Các bác sĩ và y tá nhanh chóng đến, quang cảnh hỗn loạn, sau đó Đào An đã được đẩy vào phòng sinh.

Chu Tử Ngôn đứng bên ngoài vừa hoảng hốt vừa mừng rỡ, khuôn mặt lạnh lùng cũng vặn vẹo.

Đúng lúc này điện thoại di động trong túi anh ta chợt vang lên, trên màn hình hiện lên một chữ thật to.

“Mẹ.”



App TYT & Lynn

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play