Chu Tử Ngôn bắt máy, đã nghe thấy giọng nói dịu dàng bình tĩnh của mẹ Chu vang lên trong điện thoại: “Tử Ngôn, ba ngày sau cậu của con tổ chức sinh nhật. Con vẫn nhớ đấy chứ? Nếu chuyện bên nước Pháp không vội, con về đây trước đi, xin nghỉ hai ngày, Chu Thị vẫn chưa sập được.”

Chu Tử Ngôn giấu diếm chuyện cùng ra nước ngoài rồi kết hôn sinh con với Đào An vô cùng kín tiếng. Giọng nói của mẹ Chu vẫn giống hệt ngày thường. Vì vậy anh ta cũng chỉ hơi nghi ngờ đôi chút, rồi tỏ ra bình thường nói: “Chuyện của công ty cũng sắp xong rồi, con sẽ trở về mà mẹ.”

“Ừ, được.”

Mẹ Chu đáp lại với giọng mềm mại, lại dặn dò Chủ Tử Ngôn mấy câu kêu anh ta chú ý sức khỏe, làm việc cũng cần nghỉ ngơi, sau đó cúp điện thoại.

Tuy rằng cuộc điện thoại này gọi tới quá mức trùng hợp, nhưng Chu Tử Ngôn lại không hề nghi ngờ nhiều.

Dù sao Đào An là một người đàn ông. Dưới tình huống bình thường, đàn ông sinh con sẽ khác với phụ nữ. Cho dù giả thuyết ban đầu của tác giả cuốn tiểu thuyết có huyền huyễn đến mức nào đi chăng nữa, cũng chưa từng nghĩ tới việc để đàn ông có thể sinh tự nhiên. Vì vậy, bệnh viện đã chuẩn bị tốt việc sinh mổ.

Chỉ tốn mấy giờ đồng hồ, Đào An và đứa bé đã được đẩy ra khỏi phòng sinh.

“Chúc mừng anh, anh Chu! Ba và đứa trẻ đều bình an!”

Bác sĩ thu bao lì xì, mặt mày vui sướng.

“Cảm ơn.” Chu Tử Ngôn nói có lệ một câu, đã gấp không chờ nổi đi vào thăm Đào an cùng đứa bé.

Sắc mặt Đào An tái nhợt, suy yếu nằm ở trên giường. Đứa bé nhỏ xinh đỏ hồng, được đặt ở bên cạnh cậu ta.

Vẻ mặt Chu Tử Ngôn thay đổi, hơi thở khắp người đều trở nên dịu dàng. Anh ta cúi đầu hôn lên vầng trán ướt đẫm mồ hôi của Đào An: “Vất vả cho em rồi, An An, nghỉ ngơi cho tốt, không cần bận tâm đến những chuyện bên ngoài, còn có anh mà”

“Vâng.”

Đào An dịu dàng ngoan ngoãn, khẽ đáp lại.

Tuy rằng, trong lòng cậu ta vẫn cảm thấy lo lắng về những tin tức nhìn thấy trước đó. Nhưng cậu ta cũng không để lộ nhiều những cảm xúc này ở trước mặt Chu Tử Ngôn.

Khoảng thời gian sau đó, Chu Tử Ngôn làm bạn với Đào An tĩnh dưỡng trong viện, ân cần săn sóc cậu ta.

Thời gian dưỡng bệnh của việc sinh mổ cần ít nhất một tháng. Đào An là đàn ông có cơ thể khỏe mạnh, hơn nữa còn dùng đủ loại dược liệu đắt đỏ quý hiếm trên người. Chẳng đến hai ngày, vết thương trên da đã gần như khép lại. Bác sĩ suy đoán khoảng hai ba mươi ngày nữa sẽ có thể hoàn toàn bình phục.

Vào ngày thứ ba, Chu Tử Ngôn nói với Đào An rằng mình muốn bay về nước tham dự sinh nhật của cậu. Đào An thấy biểu hiện của anh ta vẫn bình thường thì không mấy để ý. Thân phận của Chu Tử Ngôn đã quyết định anh ta không thể lúc nào cũng ở bên cạnh mình, cùng nhau vượt qua thời gian một tháng này.

Nhưng Đào An hoàn toàn không nghĩ tới, ngày hôm sau Chu Tử Ngôn vừa mới rời khỏi. Một vị khách không mời mà đến đã tới gõ mở cửa phòng bệnh của mình.

“Cậu Đào, đã lâu không gặp.”

Một người phụ nữ với tư thái ung dung, khí chất nổi bật tự nhiên bước vào phòng bệnh. Quen thuộc đến mức như thể bà ta đang dạo chơi vườn hoa nhà mình.

Khoảnh khắc Đào An trông thấy mẹ Chu, trong lòng đã giật thót.

Người có thể tìm đến bệnh viện tư nhân này, thì chắc chắn chuyện giữa hai người họ đã bại lộ. Chỉ có điều, không biết Chu Tử Ngôn có biết hay không.

Đào An hốt hoảng một giây, nhưng ngay sau đó cậu ta nghĩ tới đứa con của chính mình. Mọi chuyện đã định sẵn kết cục, họ cũng kết hôn còn có cả con nữa. Dù mẹ Chu ném cho cậu ta năm triệu tệ kêu mình lăn, thì cũng không thay đổi được bất cứ điều gì.

Đào An nghĩ như vậy, lập tức bĩnh tĩnh trở lại.

Cậu ta nhanh chóng bình ổn lại cảm xúc, nở một nụ cười yếu ớt ôn hòa: “Bác gái, đã lâu không gặp. Cơ thể cháu không tiện nên làm chậm trễ rồi.”

Mẹ Chu có đường nét khuôn mặt hơi sắc bén, vừa nhìn đã có thể nhận ra khí chất của người phụ nữ mạnh mẽ khi còn trẻ.

Bà ta thờ ơ liếc nhìn Đào An, sau đó đi tới bên cạnh chiếc nôi. Mẹ Chu rũ mắt nhìn thoáng qua đứa trẻ, biểu cảm trên mặt dịu đi rất nhiều: “Đã đặt tên cho đứa trẻ hay chưa? Tên là gì thế?”

Dường như bà ta không quá ngạc nhiên hay tò mò với chuyện đàn ông sinh con. Nhưng Đào An nghĩ cũng biết, trước khi mẹ Chu tới đây, nhất định đã điều tra kỹ càng về mình rồi, nên tất nhiên cũng biết chuyện đứa trẻ.

“Đặt rồi, tên là Chu Minh Cẩn.”

Đào An cũng nhìn về phía đứa trẻ với vẻ mặt từ ái, nhưng đuôi mắt lại chú ý tới phản ứng của mẹ Chu.

Trông dáng vẻ của mẹ Chu, thậm chí không hề ngạc nhiên trước chuyện đàn ông sinh con. Bà ta cũng tỏ ra rất thích đứa trẻ này, có vẻ nhà họ Chu sẽ không phản đối cậu ta gả vào đâu nhỉ.

“Họ Chu à?”

Mẹ Chu nghe vậy nụ cười càng thêm rõ nét.

Bà ta khom lưng cẩn thận bế đứa bé lên. Đứa trẻ mơ màng mở mắt ra, y a vươn nắm tay nhỏ múa may. Mẹ Chu ôm đứa bé rồi vỗ về, đuôi mắt hơi liếc nhìn Đào An, hiền từ cười nói: “Xem ra đây là con của Tử Ngôn rồi...”

Trên mặt Đào An hiện lên đôi chút ngượng ngùng: “Đúng vậy, bác gái...”

Mẹ Chu cười nói: “Nếu đã là con của Tử Ngôn, vậ thì khoảng thời gian này đã làm phiền cậu Đào chăm sóc rồi. Tôi sẽ đưa đứa bé trở về, ngày khác cậu Đào tới cửa, tôi nhất định sẽ bảo Tử Ngôn tự mình cám ơn cậu.”

Nụ cười của Đào An cứng đờ: “Bác gái, cháu không hiểu ý của bác lắm. Đây là con của cháu... là đứa bé của cháu và Tử Ngôn.”

Ánh mắt mẹ Chu thâm thúy: “Cậu Đào, thật ra tôi vẫn luôn là bà mẹ rất sáng suốt. Tử Ngôn thích đàn ông hay phụ nữ, đó là tự do của nó, tôi sẽ không can thiệp. Trong mắt tôi, việc yêu đồng tính hay khác giới không hề có sự phân chia như sang hèn. Nhưng tôi sẽ không cho phéo Tử Ngôn yêu một kẻ ngoan độc xảo trá, không có đạo đức. Cậu có hiểu không hả cậu Đào?’

Ánh mắt Đào An thay đổi, lập tức nhận ra vấn đề nằm ở đâu. Cậu ta ra sức biện giải: “Bác gái, những chuyện trên mạng đều là đổn thổi, là Ân Tranh làm cháu...”

“Tử Ngôn đã giúp cậu xử lý giấy gọi của luật sư rồi.”

Nhưng mẹ Chu không muốn nói lời thừa thãi với cậu ta nữa.

Khi bà ta còn trẻ, cũng đã từng lăn lộn trong giới kinh doanh, hạ gục vô số cáo già gian tà xảo quyệt. Trước mặt mẹ Chu, loại mặt hàng như Đào An này hoàn toàn không thể gạt được bà ta. Thật ra ngay cả Chu Tử Ngôn cũng biết cậu ta đang bôi nhọ Ân Tranh. Nhưng mọi người đều biết, Tổng giám đốc yêu đương mù quáng đã ba năm. Chu Tử Ngôn phải lòng Đào An, tất nhiên nhìn đâu cũng thấy tốt.

“Mấy ngày nay, Công ty Khoa học kỹ thuật Vân Sinh đã đưa ra mấy hạng mục kỹ thuật mới, gây ra ảnh hưởng rất lớn với Chu Thị. Lần này Tử Ngôn trở về, e rằng sẽ phải dốc lòng cho công việc, không rảnh phân tâm.”

Giọng điệu của mẹ Chu chứa đựng ý tứ cảnh cáo mơ hồ: “Nếu không phải là chuyện của cậu, thì làm sao Công ty Khoa học kỹ thuật Vân Sinh sẽ ra tay đối phó với Chu Thị chứ? Cậu Đào, đứng trên lập trường của một người mẹ mà nói, tôi đã làm rất chu đáo rồi. Tôi có thể đưa cậu tới nước Mỹ, sắp xếp một vài mối quan hệ cho cậu, giúp cậu tham gia giới giải trí bên ngoài. Thế giới bên ngoài muôn màu muôn vẻ.”

Vẻ mặt Đào An nhẫn nhịn, uất ức yếu ớt nhìn mẹ Chu: “Cháu sẽ không chia tay với Tử Ngôn...”

Mẹ Chu nhìn biểu cảm của cậu ta, cười lạnh lùng: “Tôi thấy cậu thật sự đóng phim quá nhiều rồi.”

“Bác gái, cháu thật sự yêu Tử Ngôn, xin bác... Đào An đỡ cơ thể muốn giãy dụa đứng xuống giường.

Mẹ Chu không nói hai lời, lập tức gọi hai y tá có cơ thể vạm vỡ vào trong. Một tay ấn Đào An trở lại trên giường, ngăn vết thương của cậu ta bị vỡ ra.

“Cậu vừa mới mổ xong, cẩn thận một chút. Kẻo lại nói tôi làm hại cậu, chọc cho hai mẹ con tôi và Tử Ngôn trở mặt thành thù.” Mẹ Chu cười lạnh nhạt, mặc kệ tiếng la hét run rẩy của Đào An, ôm đứa trẻ xoay người đi ra ngoài.

Nhưng trước khi đi đến cửa phòng bệnh, Chu Tử Ngôn đã thở hổn hển xông vào.

Chu Tử Ngôn cau mày nhìn thoáng qua mẹ Chu, lướt nhanh đến bên cạnh Đào An: “An An! Hai người các anh... cút ra!”

Anh ta vung tay đẩy hai người y tá kia ra, ôm lấy Đào An. Cậu ta giống như bị dọa sợ, sắc mặt trắng bệch cúi đầu ôm chặt lấy Chu Tử Ngôn.

“Mẹ ơi, mẹ không nên đến nơi này.”

Chu Tử Ngôn an ủi Đào An một chút, quay đầu nhìn về phía mẹ Chu, đôi mắt giăng đầy tơ máu.

Anh ta trở về nước không thấy mẹ Chu đâu, thì lập tức phát hiện ra sự việc không thích hợp. Vì vậy lập tức lên máy bay tư nhân chạy vội tới đây, may mà không tính là muộn.

Sắc mặt mẹ Chu trở nên lạnh lẽo: “Tử Ngôn, con lại nói chuyện như vậy với mẹ à? Đào An đã cho con uống canh mê hồn gì thế? Con lại nhất quyết phải ở bên cậu ta? Nếu như nhân phẩm của cậu ta tốt thì cũng thôi đi, nhưng không phải tất cả chuyện bên ngoài hay của công ty đều do cậu ta gây nên ư? Đầu óc con có bị ngốc không thế, còn phân không rõ tốt xấu?”

Đào An nghe thấy mẹ Chu nói vậy, ánh mắt tối sầm lại, đáy lòng cười chế giễu.

Những chuyện đó đều bắt nguồn từ cậu ta, nhưng cậu ta có cầu xin Chu Tử Ngôn làm như nào không? Anh ta nhắm vào Sở Vân Thanh và Ân Tranh, còn kêu người nhét ma túy cho Ân Tranh. Những việc này đều là ý tưởng do anh ta tự nghĩ ra, tự mình vui vẻ đi làm. Nếu như nhân phẩm cậu ta tồi tệ, thì con trai bà ta lại làm ra nhiều chuyện cực đoan tàn nhẫn như vậy, lại có thể là thứ tốt đẹp đến đâu?

“An An vô tội, cậu ấy chỉ quá sợ hãi, nhất thời phạm sai mà thôi.”

Chu Tử Ngôn kiên định nói: “Con người không phải thánh hiền, ai mà chẳng có lúc sai lầm chứ? Lẽ nào vì một lỗi lầm nho nhỏ trong quá khứ, đã phủ nhận tất cả về An An sao?”

Mẹ Chu nghe xong mà cảm thấy hơi ghê tởm, tức quá bật cười: “Nói như vậy con còn muốn mẹ phát hiện ra những phẩm chất tốt đẹp của nó, tha thứ cho cậu ta ư? Được, được lắm... Nếu như vậy, con hãy đưa Đào An và đứa trẻ cùng mẹ về nhà đi.”

Mẹ Chu nhìn thấy vẻ mặt Chu Tử Ngôn hiện lên do dự, bà ta lạnh nhạt nói: “Sao thế? Sợ mẹ tra tấn hai ba con họ hả? Mẹ con cũng không có trái tim độc ác như vậy đâu.”

Chu Tử Ngôn quan sát sắc mặt mẹ mình, nhưng không nhìn ra được điều gì.

Tuy nhiên mẹ Chu đã tìm đến tận đây, tránh cũng không thoát. Hơn nữa, theo kế hoạch của Chu Tử Ngôn, vốn đã định để Đào An tiến vào nhà họ Chu. Bây giờ, mặc dù không phải thời điểm lý tưởng, nhưng chỉ cần anh ta đưa Đào An bước vào cửa nhà, dần dần âm thầm thay đổi, có lẽ cuối cùng mẹ có thể chấp nhận.

Quả nhiên, Chu Tử Ngôn yêu đương mù quáng ba năm, hoàn toàn chẳng hiểu gì về kịch bản mẹ chồng nàng dâu. Vì vậy anh ta hơi nghiền ngẫm lời đề nghị của mẹ Chu, cuối cùng vẫn đồng ý.

Tuy rằng Đào An có hơi lo lắng thấp thỏm, nhưng cậu ta tin rằng mình lại không phải là đám phụ nữ yếu đuối nơi hậu viện thâm sâu. Mặc kệ gặp phải chuyện gì, cậu ta cũng đều có thể đối phó được, vì thế cũng ỡm ờ đáp ứng.

Cứ như vậy, Đào An ở lại Paris tĩnh dưỡng một tuần, sau đó ngồi máy bay tư nhân của Chu Tử Ngôn về nước, tiến vào nhà họ Trạch. Trong khoảng thời gian này, mẹ Chu vẫn luôn ở phòng bệnh chăm sóc đứa trẻ. Tuy rằng bà ta vẫn tỏ ra mặt lạnh mày nặng với Đào An, nhưng cũng không cố ý nhắm vào.

Kể từ đó, ban đầu Chu Tử Ngôn còn hơi lo lắng, cuối cùng cũng buông lỏng không ít. Anh ta càng thêm tin tưởng mẹ mình và Đào An có thể chung sống hòa bình.

Nhưng cũng đúng như những gì mẹ Chu đã nói, sau khi về nước, Chu Tử Ngôn lập tức trở nên bận rộn. Mỗi ngày chỉ ước có thể ở lại công ty, mười ngày nửa tháng cũng không về nhà lấy một lần.

Mà Đào An nằm trên giường nghỉ ngơi, hành động không tiện. Người nhà họ Chu từ trên xuống dưới đều tỏ ra vô cùng lạnh nhạt, làm lơ cậu ta. Cậu ta muốn tìm một người để tâm sự cũng không có, gửi tin nhắn cho Chu Tử Ngôn, thì phải mãi đến khuya anh ta mới trả lời.

Bạo lực lạnh đối với người thường mà nói đã cực kỳ khó chịu, huống chi là người vừa mới sinh con xong, bản thân lại vốn là người có tâm tư nhạy cảm đa nghi. - đọc tốt hơn trên app TYT

Không bao lâu, tính tình Đào An trở nên nóng nảy, cảm giác chính mình sắp bị nghẹn đến phát điên rồi.

Ngày đầu tiên cậu ta có thể xuống giường lập tức rời khỏi nhà họ Chu, đi tham gia một buổi quay thử, tính toán cho tương lai sau này của mình.

Nhưng cậu ta còn chưa đi tới nơi quay thử, thì đã bị đám phóng viên không biết từ đâu chui ra chặn lại.

Rất nhiều câu hỏi chất vấn ập tới trước mặt cậu ta. Đào An cố nhịn hết lần này đến lần khác, cuối cùng sau khi một vị phóng viên hỏi rằng “Có phải cậu hãm hại Ân Tranh là bởi vì ghen ghét đúng không?”, cậu ta không kìm chế được nước đập máy quay của người nọ.

Ngay đêm đó, chuyện này lập tức lên hot search, Đào An cũng bởi vì miệng vết thương chảy máu mà vào lại bệnh viện.

Anh Sở người gọi điện thoại nặc danh thông báo cho paparazzi che giấu công danh. Nếu để anh tới tính, thì vết thương Đào An bị chảy máu vẫn còn kém xa so với lần trước Ân Tranh bị đánh.

Đây chỉ có thể coi như một chút lãi.

Phòng làm việc của Sở Vân Thanh mở cuộc họp báo ngay sau hôm sự việc này xảy ra, đã chậm hơn một tuần so với dự định. Nhưng tin tức này vẫn thu hút các phóng viên truyền thông, lại chỉ đưa tin càng nhiều hơn.

“... Bên trên chính là chân tướng của sự việc.”

Viên Mông bình thản đọc xong bản thảo trước một vùng ánh đèn nhấp nháy: “Đối với hành vi nghệ sĩ Đào An nhắm vào Ân Tranh nghệ sĩ thuộc phòng làm việc của chúng tôi. Nửa tháng trước phòng làm việc đã gửi văn bản của luật sư. Nhưng không biết vì lý do gì, mà giấy gọi của luật sư lại bị Tập đoàn Chu Thị sử dụng thủ đoạn đè xuống.”

Nhóm truyền thông bên dưới nghe thấy có liên quan đến Tập đoàn Chu Thị thì hai mắt sáng lên, nháy mắt hào hứng kích động.

Đây là đang chỉ thẳng mà!

Chẳng lẽ phòng làm việc của Sở Vân Thanh muốn trở mặt với Chu Thik? Đây hoàn toàn không phải là cùng một cấp bậc!

Viên Mông nói: “Nhưng phòng làm việc của Sở Vân Thanh sẽ không từ bỏ như vậy. Danh dự của nghệ sĩ vô cùng quan trọng, nếu cần thiết chúng tôi cũng sẽ không ngại áp dụng biện pháp tố tụng, kiện cậu Đào ra tòa.”

Ôi trời ơi!

Thưa kiện… làm căng như vậy cơ à?

Đèn flash lập tức bao trùm lấy mắt Sở Vân Thanh cùng Ân Tranh. Có phóng viên đã kích động đến mức muốn đứng lên hỏi.

Mà bọn họ cũng không chờ lâu lắm, sau khi Viên Mông nói xong, Sở Vân Thanh và Ân Tranh vẫn im lặng ngồi bên cạnh, cuối cùng cũng khẽ dựng thẳng sống lưng, tiến vào giai đoạn hỏi đáp các vấn đề.

“Xin hỏi anh Ân Tranh, tại sao Đào An sẽ bôi nhọ anh vậy? Là cậu ta ghen ghét thành tính hay là cậu thật sự bị anh hết đánh lại chửi trong quá trình làm trợ lý cho anh, nên mới sinh ra tâm lý trả thù thế?”

“Tôi không hiểu mạch não của Đào An, nhưng tôi chưa từng đánh chửi trợ lý của mình. Tôi cho rằng lúc trước phòng làm việc công bố những chứng cứ kia, cũng như người đại diện và công ty quản lý trước kia của tôi lên tiếng, đã đủ để chứng minh sự trong sạch của tôi. Mà trước đó tại sao họ lại sửa miệng, ủng hộ Đào An, bây giờ quay lại vả mặt, tôi đề nghị anh đi tìm hiểu Tập đoàn Chu Thị một chút.”

Ân Tranh cũng rất có kinh nghiệm đối đáp với phóng viên, trả lời khéo léo nhưng vẫn giữ được sự kiên định.

“Xin hỏi ảnh đế Sở, anh đã ký kết hợp đồng với Ân Tranh là vì yêu mến người tài, hay là còn ẩn tình khác nữa? Đã từng có người nhìn thấy Ân Tranh ra vào nơi ở của anh, còn ở đó rất lâu, anh giải thích như thế nào?”

Sở Vân Thanh thản nhiên nói: “Ân Tranh là một diễn viên rất có tiềm lực. Tôi đề nghị những ai thắc mắc về vấn đề này, thì ngày 31 tháng 7 hãy đến rạp chiếu phim, xem bộ điện ảnh “Thiên Thanh Sát” do tôi đóng vai chính. Ân Tranh diễn Đỗ Minh Diệu nam phụ, kỹ thuật diễn rất tốt.”

“Ngoài ra, chúng tôi là mối quan hệ cá nhân bình thường.”

Đúng, chính là kiểu quan hệ bình thường sẽ hôn chào buổi sáng mỗi ngày.

Sở Vân Thanh cảm thấy bản thân trả lời vô cùng hoàn hảo, thẳng thắn và chân thành. Hơn nữa, còn tiết kiệm được một khoản phí tuyền truyền, quảng cáo, có thể nói là ví dụ điển hình của kiểu người cần kiệm chăm lo gia đình.

Bình luận dưới phòng phát sóng trực tiếp của buổi họp báo: “... Hardcore Amway!”

Từng bóng người đứng lên, ai nấy đều tỏ ra bình tĩnh hoặc hỏi lướt qua những vấn đề sắc bén.

Cuộc họp báo diễn ra vô cùng suôn sẻ, vẻ mặt Viên Mông cũng ngày càng giãn ra.

Nhưng anh ta thả lỏng hơi sớm.

Ngay lúc cuộc họp báo sắp tiến vào hồi kết, thì một người phóng viên đột nhiên đứng lên.

Cô ta không nói gì, mà mở loa ngoài của di động, đặt ngay cạnh míc. Trong di động vang lên giọng nói yếu ớt khàn khàn, xen lẫn tiếng khóc nức nở run rẩy.

“Ân Tranh, tôi là Đào An.”

Giọng nói này vừa vang lên, vẻ mặt Ân Tranh lập tức sa sầm.

Viên Mông đột nhiên đứng lên, định bước tới ngăn lại. Nhưng Sở Vân Thanh lại giữ anh ta lại, đồng thời ngón tay lặng lẽ buông xuống dưới bàn, chạm vào mu bàn tay của Ân Tranh tỏ ý an ủi.

“Chuyện lúc trước... là tôi bị ma xui quỷ khiến. Tôi đang ngồi ngay tại hiện trường của buổi họp báo, chỉ nhớ tới dáng vẻ anh la hét mắng chửi tôi, bắt tôi dầm mưa to đi cách đó ba mươi cây số để mua đồ, không nhớ tới sự quan tâm săn sóc của anh... Không có anh tôi cũng không thể tiến vào giới giải trí, có được sự nổi tiếng như bây giờ, là anh đã ban cho tôi cuộc sống mới...”

“Ân Tranh, anh Tranh... thật xin lỗi, thật sự rất xin lỗi... tôi sai rồi!”

Giọng của Đào An vô cùng ăn năn chân thành: “Tôi không nên nói ra những lời mập mờ đó, lúc anh phải chịu công kích tôi không nên nhát gan không dám đứng ra làm sáng tỏ... Tôi là một kẻ hèn nhát, là tiểu nhân... Anh Tranh, tôi xin anh hãy tha thứ cho tôi, thật xin lỗi...”

Giọng nói của Đào An vang vọng khắp hội trường trống trải.

Tất cả mọi người đưa mắt nhìn nhau.

Phóng viên cầm di động kia đột nhiên lên tiếng, nhìn chằm chằm vào Ân Tranh rồi nói: “Anh Ân, cậu Đào đã liên hệ với tòa soạn chúng tôi, đồng ý tự mình đến xin lỗi anh, tùy anh đánh mắng. Nhưng bây giờ cậu ta đang nằm viện, cậu ta cũng bị suy sụp sức khỏe bởi rất nhiều chuyện trước kia, nên không thể tới đây.”

“Tôi biết hành vi không hề sáng suốt và nhát gan của cậu Đào lúc trước đã gậy ra rắc rối lớn cho anh. Nhưng là nhân vật của công chúng, vốn sinh hoạt dưới ống kính phóng đại cùng ánh đèn, hẳn nên chuẩn bị tốt tâm lý về đủ loại scandal. Bây giờ cuộc xống của anh không hề chịu bất cứ thương tổn gì, vì vậy xin anh có thể bớt chút thời gian, tới bệnh viện thăm người trợ lý cũ của mình được không?”

Sắc mặt Ân Tranh tái xanh, tức đến mức lồng ngực phập phồng.

Ánh mắt của Sở Thanh Vân cũng hoàn toàn trở nên lạnh lùng.

Bất kể là Đào An hay là vị phóng viên này, đều không hề trực tiếp nêu ra muốn Ân Tranh tha thứ cho cậu ta. Nhưng Đào An hạ thấp tư thái để xin lỗi như vậy, lại nằm viện giả bộ đáng thương nhưng không hề hèn mọn cầu xin tha thứ.

Sở Thanh Vân không cần mở điện thoại ra, thì cũng có thể tượng tưởng được bình luận của buổi phát sóng trực tiếp cuộc họp báo này sẽ viết những gì.

Chẳng có gì ngoài “ai mà chẳng có lúc sai lầm”, “Cậu ta đã xin lỗi rồi, cũng không có chuyện gì to tát, hãy tha thứ cho cậu ta đi”, “Không thể vì một lỗi lầm đã phủ nhận một con người được”, “Phạm tội thì vẫn còn cơ hội để sửa chữa, Đào An lại không làm ra những chuyện táng tận lương tâm gì, ép người quá đáng như vậy làm gì cơ chứ?”...

Dư luận đàn áp, ấn đầu bắt tha thứ.

Một khi Ân Tranh bị tức đến nóng nảy, hoặc không muốn tha thứ cho Đào An. Vậy thì những kẻ qua đường thánh mẫu đầu óc không rõ ràng kia chắc chắn sẽ lại muốn anti cậu.

Bầu không khí một mảnh yên tĩnh loáng thoáng vang lên tiếng khóc áy náy đầy áp lực của Đào An.

Dưới hoàn cảnh quỷ dị như vậy, Sở Thanh Vân ngồi thẳng lưng, nhấc tay gõ míc.

Anh khẽ cụp mí mắt xuống, giọng nói lạnh nhạt nói: “Cậu Đào, không biết cậu đã từng nghe qua một từ gọi là ‘bạch liên hoa’? Tôi cho rằng, cậu có thể coi là người xuất sắc nhất trong số đó, một tiêu bản sống.”

“Ngoài ra... người tài mới đáng được tha thứ, cậu không xứng.”

Mọi người: “!”

Anh Sở, ngàn lần không ngờ tới dưới lớp da đoan trang quân tử của canh, lại là một trái tim nóng nảy như vậy?



App TYT & Lynn

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play