Máy bay hạ cánh ở Paris.

Sở Vân Thanh gọi cho Ân Tranh ngay khi xuống máy bay nhưng không có người trả lời. Anh bước ra khỏi sân bay, tìm số của đạo diễn An gọi đi.

“Cậu hỏi Tiểu Ân à?”

Đạo diễn An ở bên kia rất ồn ào, tiếng nhạc ầm ỹ như muốn đục thủng cái loa: “Hôm nay vai nữ một và nữ hai của chúng tôi đóng máy nên đang đi uống rượu. Tiểu Ân ở đây! Anh tìm cậu ấy có việc thì để tôi gọi cho.”

“Tiểu Ân! Ân Tranh!”

Đạo diễn An kêu to.

Sở Vân Thanh không ngừng bước, cũng không vì lời nói của đạo diễn An mà thả lỏng.

Quả nhiên, đạo diễn An hét lên vài tiếng, sau đó lại có người đáp trả: “Ân Tranh vừa ra ngoài hít thở không khí rồi! Có trợ lý đi theo...”

Trái tim Sở Vân Thanh liền lỡ nhịp, quán bar là nơi có đủ loại tình huống nguy hiểm cẩu huyết trong tiểu thuyết. Anh không tin Ân Tranh đi cho tỉnh rượu thấy cuộc gọi nhỡ của mình mà không gọi lại. Lúc trước anh ở trên máy bay không nghe được, nhưng bây giờ hạ cánh rồi mà vẫn không thể gọi thông.

“Đạo diễn An, các anh đang ở đâu?”

Sở Vân Thanh nhanh chóng đi qua hải quan, vội vàng ra khỏi sân bay: “Cho tôi địa chỉ.”

Đạo diễn An như nhận thấy giọng nói của Sở Vân Thanh căng thẳng và có ý lạnh, mặc dù không đoán ra được nhưng cũng dứt khoát nói cho Sở Vân Thanh biết địa chỉ của quán bar.

Sở Vân Thanh bảo đạo diễn An sai người đi tìm Ân Tranh, nói có việc gấp, đồng thời chạy tới ven đường đón xe đi đến quán bar.

Ngồi vào trong xe trước tiên Sở Vân Thanh gọi cho trợ lý của Ân Tranh, nhưng không có ai trả lời.

Anh nhíu mày, không kịp chiêm ngưỡng cảnh đẹp nước ngoài bên ngoài cửa kính xe, tiếp tục gọi vào di động của Ân Tranh.

Nhiều năm rèn luyện mà vào lúc này anh vẫn cứ đứng ngồi không yên, một nỗi hoảng sợ lo lắng không thể giải thích được dần trối dậy, như thủy triều đen tối và ẩm ướt sẽ nhấn chìm con người xuống.

Cảm giác này rất lạ.

Sở Vân Thanh cau mày, vẻ mặt từ từ tỉnh táo lại, bấm máy điện thoại liên tục không biết mệt mỏi.

Đạo diễn An nhắn tin nói không tìm thấy Ân Tranh, Ân Tranh bảo trợ lý là đi ra ngoài, nhưng lại có người bắt chuyện với trợ lý nên không đi theo. Bây giờ đoàn phim cũng không tìm thấy Ân Tranh.

Sở Vân Thanh tiếp tục quay số điện thoại.

Có thể nói là trời không phụ người có lòng, đi được nửa chặng đường rốt cục Sở Vân Thanh cũng nghe được một tiếng nhấc máy vang lên từ trong điện thoại di động.

Ngay lập tức giọng nói của Ân Tranh được truyền đến rất rõ ràng: “Sở ca?”

Sợi dây căng thẳng trong lòng Sở Vân Thanh cũng được buông lỏng, đang định nói thì chợt nghe thấy một tiếng vang lớn ở đầu bên kia điện thoại, hàng loạt tạp âm vụn vặt rất mạnh truyền đến, rồi tiếng “xẹt xẹt”, điện thoại của Ân Tranh hình như bị đánh văng ra ngoài, còn trượt đi rất xa.

Giọng nói tức giận đầy cảnh giác của Ân Tranh cũng nhỏ đi: “... Đã bảo là không hẹn hò gì mà, lại còn ép mua ép bán sao? Thuốc… thuốc lá gì? Tôi không hút thuốc...”

Tiếng Pháp lộn xộn xen lẫn tiếng Trung.

Ân Tranh như đang cãi nhau với một nhóm người.

Ngay sau đó lại có một tiếng đánh đấm và mắng chửi truyền đến từ đầu dây bên kia.

“Ân Tranh!”

Sở Vân Thanh hét vào điện thoại, nhưng Ân Tranh không nghe thấy.

Quán bar mà đoàn làm phim “Vượt đại dương đến nước Pháp” chọn nằm ở nội thành Paris, đây là thánh địa tắc đường có tiếng.

Sở Vân Thanh xuống xe ở con đường cách quán bar không xa, chạy về phía gần đó.

Anh áp tai vào điện thoại, cẩn thận lắng nghe tiếng nắm đấm nện vào da thịt.

Đột nhiên có một tiếng thở khò khè nặng nề truyền đến, Ân Tranh khàn giọng mắng cái gì đó rồi cuộc gọi liền bị cúp.

Sở Vân Thanh nghe giọng tiếng “tút tút”, lần đầu tiên trong lòng bộc phát cơn tức giận không thể kiềm chế được.

Anh nhanh chóng đi qua những con hẻm tối, tìm kiếm bóng dáng quen thuộc.

Khoảng vài phút sau phía trước truyền đến âm thanh mơ hồ của một trận ẩu đả.

Sở Vân Thanh cúp điện thoại, sắc mặt lạnh lùng, xắn tay áo, tiện tay quơ qua cái thùng rác ở góc đường, nhặt một cái ghế sắt gãy hai chân rồi rẽ vào con hẻm tối lờ mờ bên cạnh.

Âm thanh chát chúa của những chiếc ghế nện xuống đất vang vọng khắp con hẻm tối.

Ánh sáng bên trong mờ tối, các bảng hiệu đèn neon bên ngoài miễn cưỡng chiếu sáng ra hình bóng mấy người đang chồng vào nhau.

Cậu thanh niên bị vây vào giữa tuy đã lung lay sắp đổ nhưng vẫn hung ác đấm vào mặt một tên xông tới, máu trào ra khỏi kẽ răng.

Thanh niên này muốn phá vòng vây chạy đi.

Nhưng người đàn ông bị đánh phản ứng rất nhanh, anh ta rít lên một tiếng, nắm lấy cánh tay của người thanh niên, đẩy cậu vào tường, kéo tóc. - đọc tốt hơn trên app TYT

Người đàn ông phun ra một ngụm máu, quay sang mắng một người khác đứng bên cạnh bằng thứ tiếng Pháp mơ hồ.

Người bên cạnh lấy trong túi ra vài điếu thuốc lá, xé ra xoa rồi bóp miệng người thanh niên nhét vào trong miệng.

“Ân Tranh!”

Sở Vân Thanh lạnh lùng kêu lên một tiếng.

Thanh niên bị kéo tóc ép vào tường sửng sốt toàn thân chấn động, quay đầu thật mạnh qua, khó tin nhìn về phía con hẻm: “Sở, Sở ca...”

Thông qua phản ứng của cậu năm sáu người đàn ông ngoại quốc xăm trổ trên người kia cuối cùng cũng nhận ra người đến không phải là một người khách tình cờ đi ngang qua, mà là “anh hùng cứu mỹ nhân”.

Người đàn ông đang kéo tóc Ân Tranh trông có vẻ dữ tợn, nói bằng thứ tiếng Trung sứt sẹo: “Đừng xen vào việc của người khác!”

Có hai người liếc nhìn nhau, chậm rãi đi về phía Sở Vân Thanh.

Anh rất không thích tình tiết này trong cuốn tiểu thuyết.

Sở Vân Thanh nắm ghế sắt trong tay, mặt không thay đổi nhìn hai người đang tiến tới, lông mày kiếm vốn luôn ôn hòa hơi hạ xuống, cực kỳ sắc bén, khí thế cuồng bạo lập tức tràn ngập trên khuôn mặt anh.

Một giây tiếp theo anh đã giơ cánh tay lên, cầm chiếc ghế đập vào đầu người đi tới.

“Má!”

“Muốn chết à!”

Mấy người đàn ông xăm trổ lập tức lao đến.

“Sở ca!”

Ân Tranh lợi dụng lúc người đang ép mình mất tập trung liền đè đầu anh ta xuống, nhấc đầu gối huých vào người đối phương rồi nhanh chóng né sang một bên, đá về phía người tấn công Sở Vân Thanh.

Vòng vây bị đánh ra một kẽ hở.

“Sở ca, chúng ta đi thôi!”

Ân Tranh nắm tay Sở Vân Thanh, muốn xông ra ngoài.

Nhưng sắc mặt Sở Vân Thanh lại âm u ôm cậu vào trong lòng, ném cái ghế trong tay qua, đồng thời ở phía sau con hẻm chợt có thêm những tiếng bước chân chạy hỗn loạn, sắc mặt Ân Tranh tái nhợt.

“Không cần phải đi.”

Sở Vân Thanh giơ ngón tay lên lau vết máu ở khóe mắt, nói thản nhiên: “Là anh tiêu tiền gọi đến đấy.”

Anh còn chưa kịp nói xong thì một nhóm đàn ông lực lưỡng có khuôn mặt dữ tợn đã tràn vào con hẻm tối.

Nhóm này có khoảng ba bốn mươi người mặc đồng phục, xông vào không nói hai lời liền chặn nắm đấm đánh về phía Sở Vân Thanh, sau đó tất cả mọi người xông lên, chỉ mấy chiêu là đã nhấn chìm tên xăm trổ kia.

Một người đội mũ lưỡi trai đi tới, Sở Vân Thanh lấy ra một tấm thẻ đưa cho anh ta: “Tiền còn lại, đừng đánh chết.”

Thanh toán tiền xong Sở Vân Thanh đỡ Ân Tranh ra ngoài, cậu sửng sốt vài giây mới nhận ra: “Mẹ kiếp, những người này là...”

“Công ty bảo an.”

Sở Vân Thanh đáp.

Trên thực tế thì chuyện anh hùng cứu mỹ nhân không chỉ cần sức lực mà còn cần cả đầu óc.

Sở Vân Thanh vừa nghe tiếng ồn trong điện thoại là đã hiểu ra cho dù mình đi đến đó thì cũng như dâng mỡ miệng mèo, có luyện tán đả mấy năm thì cũng không có nghĩa là có thể đối phó với dân chuyên ẩu đẩ.

Chuyên nghiệp thì cần chuyên gia đến giải quyết.

Trên đường tới đây Sở Vân Thanh đã tra ra một công ty bảo an chuyện lo chuyện đấm đá, tính toán thời gian lộ trình rồi lập tức đặt hàng.

“Em cũng không ngờ...”

Ân Tranh cảm thán.

Sở Vân Thanh liếc nhìn nửa cái đầu lấm máu của cậu thì lửa giận trong lòng khi Ân Tranh tùy ý cúp điện thoại bỗng nhiên như có cái hố làm tiêu tan đi không ít.

Anh buông lỏng tay, hơi hạ thấp người xuống hỏi: “Đau không? Lên đây anh cõng em đi.”

Ân Tranh nằm trên lưng Sở Vân Thanh, đụng vào vết thương làm cậu phải âm thâm hít vào một hơi lạnh, ôm cổ Sở Vân Thanh: “Sở ca, sao đột nhiên anh lại ở đây?”

Sở Vân Thanh khẽ mím đôi môi mỏng, đang định mở miệng lại đột nhiên nhớ tới điều gì, chợt đổi hướng, cõng Ân Tranh đi về phía đường đối diện.

Đối diện có mấy quán bar để đèn sáng mờ, một chiếc ô tô sang trọng màu đen âm thầm đậu bên đường trong luồng ánh sáng mờ ảo.

Sở Vân Thanh chạy thẳng về phía cái xe kia, đi tới phía trước, cửa sổ màu nâu đóng chặt từ từ hạ xuống, lộ ra khuôn mặt tuấn tú lạnh lùng.

Chu Tử Ngôn liếc nhìn ra ngoài cửa sổ xe, vẻ mặt lãnh đạm lộ ý kinh ngạc: “Anh Sở, cậu Ân, trùng hợp quá nhỉ.”

Quả nhiên giống như trong cốt truyện gốc, Chu Tử Ngôn cũng muốn tận mắt chứng kiến kế hoạch của mình thành công.

Sở Vân Thanh nhận thấy thân thể sau lưng lập tức cứng ngắc, nhưng gương mặt tuấn tú lạnh lùng lại không hề thay đổi.

Vẻ mặt anh ta bình tĩnh đến mức không nhìn ra được một chút cảm xúc nào, đôi mắt đen kia rơi vào trên người Chu Tử Ngôn, ngay sau đó anh đột nhiên giơ tay ra bóp cổ Chu Tử Ngôn không hề báo trước!

“A!”

Sắc mặt Chu Tử Ngôn lập tức đỏ ửng lên.

“Anh đang làm gì vậy! Mau buông ra.”

Người tài xế ở hàng ghế trước biến sắc mặt, vô cùng hoảng sợ, nhất thời không dám hành động thiếu suy nghĩ.

Khí chất bình tĩnh và lạnh lùng của Sở Vân Thanh bị quét sạch chỉ trong một hơi thở, thay vào đó là sự lạnh lẽo băng giá đáng sợ.

Anh phớt lờ người lái xe, cúi đầu, bóng đen bao trùm khuôn mặt đột ngột trở nên dữ tợn của Chu Tử Ngôn, đôi mắt trong như đá quý màu đen sáng chói toát ra vẻ lạnh lùng như máy móc.

Ánh mắt thế này Chu Tử Ngôn chỉ mới từng nhìn thấy ở những kẻ giết người máu lạnh vô cảm.

Trên trán anh ta lập tức chảy ra một lớp mồ hôi lạnh.

“Xé mặt với nhau rồi, không cần phải diễn kịch.”

Sở Vân Thanh nói nhỏ, rồi đột nhiên rút tay về.

Chu Tử Ngôn lập tức ngả người ra sau ho khan, miệng thở hổn hển, tài xế run tay mở chai nước đưa cho Chu Tử Ngôn. Chu Tử Ngôn không nhận, ánh mắt âm u nhìn chằm chằm Sở Vân Thanh: “... Anh điên rồi.”

“Ngày công chiếu “Thiên thanh sát” tôi đã định là ngày lật bài ngửa. Tôi không muốn phá vỡ kế hoạch của mình. Nhưng thỉnh thoảng có ngoại lệ cũng không sao.” Ánh mắt Sở Vân Thanh lạnh nhạt: “Ngoài ra thì Chu tổng này, định hướng nghiên cứu của tôi rất rộng, không chỉ là vật lý hóa học, mà còn cả sinh học và y học. Tôi cũng rất tò mò về việc liệu đàn ông có thể thụ thai và có con hay không đấy.”

Ánh mắt Chu Tử Ngôn thay đổi, vẻ tàn nhẫn trên mặt cũng dần nhạt đi.

Anh ta chậm rãi hít vào một hơi, khàn giọng nói: “Tôi xin lỗi. Sau này tôi sẽ không làm gì anh và Ân Tranh nữa.”

Sở Vân Thanh cười khẽ: “Thế là tốt nhất.”

Chu Tử Ngôn lạnh lùng nhìn Sở Vân Thanh, cửa kính xe được kéo lên.

Chiếc xe ô tô sang trọng màu đen nhanh chóng nổ máy phóng đi.

Dưới ánh đèn rực rỡ Sở Vân Thanh nhìn theo chiếc xe rời đi rồi mới cõng Ân Tranh đi về phía cái khách sạn gần nhất.

Gió đêm mát mẻ thổi vào mặt, Ân Tranh vừa nãy đã quên thở cũng dần bình tĩnh trở lại, cậu liếc nhìn Sở Vân Thanh với ánh mắt phức tạp, thấp giọng hỏi: “Sở ca, anh vừa nói đàn ông đang mang thai sao...”

“Thế giới này đầy những điều khác lạ. Chuyện đó cũng chẳng là gì. Theo suy đoán của anh thì có thể trong cơ thể Đào An nên có một hệ thống sinh sản nữ tính phát dục hoàn toàn.”

Sở Vân Thanh giải thích ngắn gọn.

Đối với cái gọi là nam sinh con thật ra anh cũng rất có hứng thú, nhưng anh không phải kẻ cuồng nghiên cứu hủy diệt nhân loại, có thể nói để uy hiếp Chu Tử Ngôn là được chứ anh không làm. Theo quan điểm của anh thì dù Chu Tử Ngôn hay Đào An đều là cặn bã, nhưng đứa trẻ lại vô tội, cho nên anh sẽ không vì chuyện này mà đi vạch trần sự việc hay làm nghiên cứu gì.

Trong cốt truyện ban đầu, khi Ân Tranh nhìn thấy Đào An ôm cái bụng lớn thì cũng chưa từng nghĩ rằng một người đàn ông có thể mang thai, nhưng Chu Tử Ngôn lại không nghĩ vậy.

Bất cứ điều gì có thể gây bất lợi cho vợ con mình anh ta đều sẽ diệt trừ sạch sẽ.

Mặc dù Chu Tử Ngôn đã tạm thời yếu thế rút lui, nhưng loại người co được giãn được thế này mới là đáng sợ nhất. Sau trận đối đầu trực diện tuyên chiến này Sở Vân Thanh cũng có thể tưởng tượng mình sẽ gặp phải sóng gió gì trong những ngày sắp tới.

Nhưng đây chỉ là chuyện sớm hay muộn.

Anh ta không tìm đến Sở Vân Thanh thì Sở Vân Thanh cũng sẽ phải đi tìm anh ta.

“Ý anh là Chu Tử Ngôn làm cho Đào An mang thai? Cái bụng của Đào An không phải do béo...”

Ân Tranh khó mà tiếp nhận nổi, lắp bắp nói: “Cái kia, Sở ca ... Mặc dù hai người bọn họ đều không phải thứ gì tốt đẹp, nhưng anh cũng không thật sự muốn đưa Đào An đến viện nghiên cứu giải phẫu đấy chứ, anh không thể làm chuyện đó được…”

Sở Vân Thanh vào một khách sạn, dùng hộ chiếu thuê phòng, vừa đi lên lầu vừa nghe Ân Tranh nói chuyện, thuận miệng đồng ý.

Nhân viên khách sạn mang đến một hộp thuốc, Sở Vân Thanh thả Ân Tranh xuống sô pha, kéo quần áo lên sát trùng cho cậu, xử lý vết thương.

“Ngồi xuống.”

Ân Tranh thành thật không hề động đậy.

Sau đó, trên mặt trên đầu cậu dán đầy băng dán cá nhân và băng gạc.

Chiếc áo sơ mi màu lục nhạt được vén lên, Ân Tranh nằm trên lưng ghế sô pha, trên vòng eo nhỏ hẹp trắng nõn có vết bầm tím rất to.

Sở Vân Thanh xoa dầu thuốc lên tay mình, thấy cơ bắp Ân Tranh co rút, trong miệng hít vào một hơi.

“Tại sao em lại cúp máy của anh?”

Sở Vân Thanh đột nhiên hỏi.

Lực chú ý của Ân Tranh lập tức chuyển hướng, cẩn thận giải thích: “Em còn tưởng rằng anh đang ở trong nước, sợ anh nghe thấy sốt ruột... Trước khi quay phim anh đã thấy tin nhắn của anh, cho nên không đi vào đoạn đường nhìn thấy đám người Đào An nữa. Em đi cùng người của đoàn phim ... gọi lại cho anh nhưng anh tắt máy rồi...”

Ngón tay thon dài ấm áp của Sở Vân Thanh nắm lấy vòng eo thon nhỏ, lướt qua làn da mịn màng như ngọc, đặt nhẹ trên bụng Ân Tranh.

“Em có biết những điếu thuốc đó là gì không?”

Hơi thở mát lạnh của Sở Vân Thanh chợt đến gần.

Ân Tranh quay đầu, ngơ ngác nhìn anh, chậm rãi gật đầu.

Cậu đã lăn lộn trong giới này khá lâu, có nhiều thứ cậu không muốn biết cũng khó. Chính vì biết nên cậu mới phản kháng quyết liệt như vậy.

Sở Vân Thanh vòng tay ôm Ân Tranh, mái tóc đen như nước quét qua khóe mắt nhuốm máu khi anh cúi xuống.

Anh nhìn Ân Tranh, giơ tay ấn xuống cái đầu dính đầy bụi kia, thì thào nói: “Anh không hi vọng em tha thứ cho anh, nhưng bây giờ anh muốn hôn em.”

Hơi thở gần trong gang tấc như chợt khựng lại.

Ân Tranh nhìn chằm chằm vào mắt Sở Vân Thanh, đột nhiên nở nụ cười, ngẩng đầu hôn anh.



App TYT & Lynn

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play