Sáng ngày thứ hai chưa đến tám giờ Sở Vân Thanh đã rời khỏi khách sạn, đến công ty Khoa học kỹ thuật Vân Sinh gặp nhóm nghiên cứu, cùng lái xe đến Viện nghiên cứu Đế đô.

Trên đường đi Sở Vân Thanh gọi điện thoại cho Viên Mông, nhờ anh ta đến đón Ân Tranh ở khách sạn để dọn nhà.

Viên Mông sửng sốt: “Này, anh định sống chung với Ân Tranh thật sao? Chẳng lẽ anh thật sự có suy nghĩ đó với Ân Tranh à? Theo tư liệu điều tra thì đúng là Ân Tranh không thích đàn ông đâu, thời cấp ba còn yêu hoa khôi trường đấy! Anh tuyệt đối đừng phạm sai lầm!”

Sở Vân Thanh nhướng mày: “Từng yêu đương với hoa khôi trường à?”

Viên Mông bất lực: “Đây không phải là trọng điểm, trọng điểm là Ân Tranh không thích đàn ông, cho dù anh có ngủ được với cậu ấy, dùng ân tình hay tình bạn để khiến cậu ấy ở bên cạnh mình thì cuối cùng loại quan hệ này cũng sẽ không lâu dài, có khi cậu ấy vẫn còn hận anh, một lúc nào đấy sẽ giẫm cho anh một cú đấy...”

“Anh nói đúng.”

Viên Mông bị Sở Vân Thanh cắt ngang.

Viên Mông sửng sốt, rồi lại vui vẻ, nghĩ thầm chẳng lẽ cuối cùng Sở Vân Thanh đã thôi đóng vai tổng tài bá đạo, biết nghe ý kiến của mình rồi sao?

Nhưng niềm vui của anh ta chỉ kéo dài trong một giây ngắn ngủi, ngay sau đó giọng nói lạnh nhạt bình tĩnh của Sở Vân Thanh lại vang lên trên điện thoại: “Những lo lắng này là đúng. Đã vậy thì chỉ có thể nhờ anh dọn ra ngoài, để Ân Tranh dọn vào phòng ngủ thứ hai thôi.”

Viên Mông: “...”

Không vào phòng ngủ thứ hai thì vào đâu? Hóa ra anh còn muốn ở chung một phòng ngủ chính với Ân Tranh sao? Muốn ngủ chung một cái giường à?

Cứu mạng!

Trong lòng Viên Mông cực kỳ nóng nảy, còn chưa kịp nói gì thì đã có một âm báo máy bận vang lên từ trong loa.

Anh ta nhìn chằm chằm vào điện thoại mất vài giây, sau đó chậm rãi xoa mặt mình.

Nhưng dù nóng nảy thế nào thì tên nào trả lương tên đó là đại gia.

Viên Mông ôm đống ngọt bùi cay đắng trong bụng, lái xe đến khách sạn mấy người Sở Vân Thanh đang ở tạm thời, đưa Ân Tranh vừa mới ngủ dậy đến nhà thuê dọn hành lý, rồi cùng đi tới chung cư cao cấp ở ngoại ô của Sở Vân Thành.

Căn hộ cao cấp này có an ninh tốt, tính bảo mật tuyệt vời, sau khi Sở Vân Thanh mua thì thỉnh thoảng sẽ đến ở một thời gian ngắn, bởi vì cách xa trung tâm thành phố nên anh không coi đây là nơi ở cố định.

Nhưng lần này hiển nhiên không giống thế.

Ân Tranh và Viên Mông lái xe gần hai tiếng, sau khi vào cửa thì việc dọn nhà gần như đã xong xuôi, Viên Mông đưa cho Ân Tranh chìa khóa, dọn đồ giúp cậu.

“Đồ của cậu chỉ có bằng này à?”

Viên Mông xắn tay áo mở mấy cái thùng các tông lớn, vẻ mặt đầy kinh ngạc.

Là một ngôi sao mà chỉ có bấy nhiều quần áo và phụ kiện thì đúng là hơi ít.

Ân Tranh đã biết Viên Mông từ trước nhưng không biết rõ lắm, sau này họ sẽ phải quen dần với nhau, nên cậu cũng không giấu giếm mà cười nói: “Mấy ngày nay tôi thiếu tiền nên bán đồ cũ đi, tôi cũng không quan tâm lắm, chỉ để lại một ít đủ mặc là được rồi.”

Viên Mông dùng động tác xếp đồ nghiêm túc nhìn Ân Tranh.

Đây là lần đầu tiên hai người nghiêm túc ở cùng một chỗ, Viên Mông đột nhiên phát hiện ra anh chàng diễn viên này có vẻ rất khác so với những gì mình tưởng tượng.

Sau khi dọn dẹp xong Viên Mông gọi đồ ăn ngoài, vừa ăn vừa trò chuyện với Ân Tranh về đoàn làm phim.

Sau khi ăn xong anh ta lấy ra một tờ hợp đồng đưa cho Ân Tranh.

“Sở Vân Thanh nói muốn ký hợp đồng với cậu. Cậu xem hợp đồng đi, xem có ý kiến gì không.”

Viên Mông vừa thu dọn rác vừa nói.

Ân Tranh nghiêm túc hẳn lên, lau tay, mở bản hợp đồng ra, chỉ liếc mắt một cái liền sửng sốt, ánh mắt cậu trở nên phức tạp: “Hợp đồng này... là ký theo hợp đồng cấp A của những công ty khác sao?”

Không đợi Viên Mông lên tiếng cậu đã mỉm cười: “Danh tiếng của tôi bây giờ đã giảm mạnh, không đáng đầu tư thế này. Tôi có thể đoán được đây là ý của Sở ca. Mặc dù tôi cũng tự tin rằng mình có thể nổi tiếng trở lại, nhưng tôi không muốn Sở ca gánh chịu mạo hiểm như vậy. Một khi nội dung của hợp đồng này được lan truyền thì bên ngoài ...”

Ân Tranh không nói tiếp.

Nhưng Viên Mông đã ở trong giới này lâu như vậy, cho nên đương nhiên hiểu được ý của Ân Tranh.

Với những điều kiện hậu hĩnh như thế này mà lại đi ký hợp đồng với một nghệ sĩ bị đóng băng sự nghiệp rơi vào đáy cốc, dính một đống scandal thì chắc chắn sẽ bị coi có giao dịch ngầm. Ông chủ Sở Vân Thanh và đương sự Ân Tranh đều sẽ bị chửi mắng.

Ân Tranh có thể không sợ mình càng “đen” hơn, nhưng nhất định Sở Vân Thanh sẽ bị ảnh hưởng rất nhiều.

Tuy nhiên đối mặt với điều kiện như vậy mà Ân Tranh vẫn có thể nhịn mà nghĩ cho Sở Vân Thanh thì không thể không nói người này quả thực giống như những gì Sở Vân Thanh đã nói, rất đáng giá.

Nội tâm Viên Môngvốn đang nặng trĩu vì những phiền phức của Ân Tranh cũng nhẹ nhõm hơn.

Anh ta cười: “Đừng lo lắng chuyện đó, chỉ có ba người chúng ta biết về bản hợp đồng này, hơn nữa cậu không biết năng lực của anh ấy sao, trông thì có vẻ không đứng đắn, nhưng mọi việc anh ấy làm đều có cơ sở hết.”

“Nếu cậu thấy hợp đồng này không có vấn đề gì thì cứ ký đi. Từ nay về sau cậu sẽ là nghệ sĩ thứ hai của phòng làm việc Sở Vân Thanh. Chúng tôi nhất định sẽ hỗ trợ tài nguyên cho cậu.”

Viên Mông nói xong thì lấy ra một cây bút, đưa tới trước mặt Ân Tranh.

Trên mặt Ân Tranh thoáng hiện vẻ giãy dụa xoắn xuýt.

Cậu biết chính xác hợp đồng này đại diện cho điều gì.

Nhất thời tim cậu như bị thứ gì chèn vào chợt vừa chua xót vừa căng tức. Bất giác khuôn mặt tuấn tú đẹp như tranh vẽ của Sở Vân Thanh chợt lóe lên trong đầu, cùng với đôi mắt thâm thúy lại vô cùng tập trung khi nhìn cậu.

Ân Tranh chậm rãi thở ra, cầm bút lên, ký tên vào bản hợp đồng.

“Hoan nghênh cậu gia nhập với chúng tôi.”

Viên Mông mỉm cười đưa tay ra.

Vẻ mặt Ân Tranh thả lỏng, giơ tay ra bắt tay với Viên Mông, cong mắt cười: “Sau này làm phiền Sở ca và anh Viên quan tâm.”

Sau khi ký kết hợp đồng xong xuôi Viên Mông để lại vài kịch bản mà Sở Vân Thanh đã chọn cho Ân Tranh rồi vội vàng quay trở lại phòng làm việc.

Đã hơn chín giờ tối.

Sở Vân Thanh xong việc của Viện nghiên cứu và công ty Khoa học kỹ thuật Vân Sinh thì bắt taxi trở về chung cư, vừa vào cửa đã ngửi thấy mùi thức ăn thơm phức, nóng hổi.

Sở Vân Thanh kinh ngạc bước vào phòng bếp.

Vừa mở cửa đã có một mùi cay xộc thẳng vào mặt khiến người ta nhức cả mắt.

Người đứng trước cái chảo nghe thấy động tĩnh quay đầu lại, đôi mắt phượng xinh đẹp đỏ bừng hơi nheo lại, hai má ướt át cũng hơi hồng, khiến Sở Vân Thanh không hiểu sao lại nhớ tới hình ảnh dáng vẻ mờ mịt của Ân Tranh khi còn đang mê man sau cuộc yêu.

“Sở ca, em đang nấu cơm, anh đi ra ngoài đi, cẩn thận bị sặc.”

Ân Tranh quay đầu qua một bên ho khan hai tiếng rồi tiếp tục nấu cơm.

Cậu biết Sở Vân Thanh thích ăn đồ ăn Tứ Xuyên, mà vừa vặn là cậu cũng ăn được cho nên liền nghĩ đến việc trút bỏ cảm xúc cao hứng kỳ lạ trong lòng bằng cách làm một bữa ăn ngon.

Máy hút khói trên đầu vang tiếng “ù ù”, trên thớt chất đầy các loại đồ ăn đã sơ chế, xoong chảo chất thành đống trên bàn bồn rửa, trong bồn còn có một cái nồi đầy dầu mỡ đang ngâm.

Trong không gian nhỏ bé này là cảnh tượng khí thế ngất trời, lập tức khiến căn hộ trống trải bỗng trở nên đầy hơi người.

“Không bị sặc, rất thơm.”

Sở Vân Thanh lấy khăn giấy trên bàn ăn đi tới lau mồ hôi trên đầu Ân Tranh, xắn tay áo muốn giúp, liếc nhìn đồ trong nồi: “Thịt thỏ cay à?”

“Ừ. Em thấy trong tiệc mừng công đóng máy anh có gắp thêm mấy miếng, chắc là anh thích ăn à…”

Ân Tranh nói xong liền cầm đũa gắp một miếng đưa tới bên miệng Sở Vân Thanh.

Sở Vân Thanh vô thức mở miệng, vừa ngẩng đầu liền thấy Ân Tranh đang nhìn mình với vẻ ngượng ngùng: “Vị được không Sở ca?”

Sở Vân Thanh chậm rãi cắn miếng thịt thỏ trên đũa, làm bộ như không nhìn thấy cổ tay đang hơi run của Ân Tranh, lấy một cái đĩa sạch sẽ: “Ăn rất vừa miệng, chín rồi, đổ ra đi.”

“À! Được.”

Ân Tranh vội vàng tắt lửa, nhấc chảo đổ đồ ăn ra.

Nguyên liệu cho bữa ăn này được Ân Tranh mua lúc buổi chiều lang thang trong khu phố để làm quen hoàn cảnh, cuối cùng làm được bốn món, cộng thêm một món canh, tất cả đều đỏ chói, sắc hương vị đều đủ.

Sở Vân Thanh nếm thử từng món một, cảm thấy còn ngon hơn nhiều so với món cay Tứ Xuyên của nhà hàng trong bữa tiệc đóng máy kia.

“Không ngờ em biết nấu ăn.”

Sở Vân Thanh nhớ tới chuyện này hoàn toàn không có nhắc tới trong cốt truyện nguyên bản. - đọc tốt hơn trên app TYT

Ân Tranh gắp một miếng cá hấp, nói với vẻ không để ý lắm: “Em không thích ăn ở ngoài lắm, cho nên chỉ có thể tự học làm cho mình ăn thôi. Đúng rồi, Sở ca, về sau lúc nào em sẽ rảnh rỗi ở nhà thì ăn ở nhà đi. Em thấy đồ ăn bán gần đây không ngon lắm, may mà siêu thị cũng khá gần.”

Sở Vân Thanh lại ăn thêm một bát cơm, ngẫm lại vẫn từ chối lời đề nghị hấp dẫn của Ân Tranh: “Sắp tới em phải quay phim rất bận, lúc nào cũng ăn cay thì cũng không tốt. Mấy ngày nữa anh sẽ học nấu ăn.”

Miếng cá nấu rơi lại vào bát Ân Tranh.

Ân Tranh không hiểu sao chợt giật cổ áo đẫm mồ hôi, đang định nói thì Sở Vân Thanh đột nhiên đổi đề tài: “Viên Mông đưa cho em mấy kịch bản em thấy sao? Có thích không?”

Suy nghĩ của Ân Tranh lập tức bị kéo đi, cậu nghiêm túc trả lời: “Đưa cho em rồi, hôm nay em ở nhà đọc, toàn là những kịch bản hay, nhưng em muốn thử phim “Vượt đại dương đến nước Pháp”. Em rất ngưỡng mộ đạo diễn An, tuy bộ phim này là một bộ phim hơi nghệ thuật theo ngách nhỏ nhưng chắc là sẽ có tác dụng rèn giũa kỹ năng diễn xuất của em.”

“Đạo diễn An quả thật không tệ.”

Sở Vân Thanh nhớ lại bộ phim “Vượt đại dương đến nước Pháp”, nói: “Nhưng bộ phim này chuẩn bị bấm máy rồi, nam chính đã được xác định, nếu nhận thì chỉ có thể là vai nam hai, phần lớn thời gian sẽ quay ở nước ngoài. Nếu em muốn đi thì để Viên Mông liên hệ với đạo diễn An cho em đi thử vai.”

“Em biết rồi Sở ca.”

Ân Tranh gật đầu.

Sau bữa tối Sở Vân Thanh phụ trách rửa bát, Ân Tranh ngồi trong phòng khách đọc kịch bản, nhân tiện gọi cho Viên Mông để sắp xếp thời gian thử vai.

Ân Tranh không còn như xưa nên buổi thử vai diễn ra rất suôn sẻ.

Cậu chỉ ở trong căn hộ bốn năm ngày là phim “Vượt đại dương đến nước Pháp” đã khởi quay, Ân Tranh đi theo đoàn làm phim bay đến Paris, bắt đầu quay phim.

Sở Vân Thanh tiễn Ân Tranh đi, tạm thời không có kế hoạch tiếp tục quay thêm phim điện ảnh hay phim truyền hình nào nữa.

Sau khi giải quyết xong phim “Thiên thanh sát” Sở Vân Thanh lại chuyên tâm vào nghiên cứu khoa học, thay bộ âu phục ra, mặc áo khoác phòng thí nghiệm vào, ở liền trong viện nghiên cứu một tuần lễ.

Anh cũng có về căn hộ mấy lần.

Nhưng căn hộ trống trải không có một ai thực sự quá quạnh quẽ, Sở Vân Thanh vốn luôn độc thân đột nhiên lại thấy không quen nên cũng không ở lâu.

Lần quay phim này của Ân Tranh không hoàn toàn khép kín, nhưng vai diễn của cậu rất nặng nên thỉnh thoảng Sở Vân Thanh mới nhận được tin nhắn của cậu.

Hầu hết trong số đó là những bức ảnh, cảnh đường phố Paris, những người nước ngoài tóc vàng hoe, những bữa cơm hộp sang trọng của đoàn làm phim, còn có cả cảnh đạo diễn An cáu kỉnh mắng chửi người.

Sở Vân Thanh nhìn hết từng tấm ảnh, rồi lưu vào điện thoại.

Mọi việc đều rất bình lặng.

Bình lặng đến mức Sở Vân Thanh nhất thời quên mất Đào An và Chu Tử Ngôn.

Cho đến một ngày Sở Vân Thanh vừa kết thúc thí nghiệm, mở điện thoại lên thì nhìn thấy tin nhắn của Ân Tranh: “Sở ca, anh nhìn xem người trong ảnh này có giống Đào An không? Người bên cạnh nhìn giống tổng giám đốc Chu thị nhỉ.”

Kéo xuống là một bức ảnh.

Ảnh chụp tuy cách khá xa nhưng vẫn thấy rõ cảnh Đào An mặc quần áo rộng ôm bụng bầu và Chu Tử Ngôn dịu dàng như tuyết tan, có vẻ rất cưng chiều.

Hai người đi cạnh nhau, theo sau là hai vệ sĩ, có mấy bóng người đằng sau che đi.

Trái tim Sở Vân Thanh chợt lỡ nhịp.

Anh đột nhiên nhớ ra một phần của cốt truyện ban đầu...

Khi Ân Tranh bỏ trốn ra nước ngoài đã chụp được một bức ảnh thân mật của Đào An đang dưỡng thai và Chu Tử Ngôn, để trả thù nên cậu định bán nó cho giới truyền thông trong nước, nhưng Chu Tử Ngôn phát hiện ra nên đánh ngược trở lại, gán cho Ân Tranh danh nghiện ma túy và tàng trữ ma túy, hoàn toàn hủy hoại cậu.

Trong đoạn cốt truyện này Ân Tranh đã bị vệ sĩ của Chu Tử Ngôn để ý thấy khi đang chụp ảnh, vì vậy Chu Tử Ngôn lập tức ra tay, khống chế Ân Tranh trong một thời gian rất ngắn, vu oan thành công.

Nhịp tim Sở Vân Thanh lại đập nhanh hơn.

Anh không biết liệu kịch bản vốn đã bị thay đổi từ lâu có bị đảo ngược về chỗ cũ hay không, anh sẽ không đặt cược. Không hề do dự Sở Vân Thanh lập tức gọi cho Ân Tranh.

“Bíp, bíp, bíp...”

Trong điện thoại truyền đến âm báo bận.

Không ai nghe.

Trên trán Sở Vân Thanh lập tức chảy ra một tầng mồ hôi mỏng.

Anh nhanh chóng cởi áo khoác phòng thí nghiệm ra, cầm áo khoác chạy ra ngoài, đồng thời gửi lời nhắn cho Ân Tranh: “Đừng rời khỏi đoàn làm phim, cẩn thận Chu Tử Ngôn và Đào An.”

Lên taxi rồi Sở Vân Thanh lại gọi cho Viên Mông: “Viên Mông, đưa visa và hộ chiếu của tôi đến sân bay cho tôi ngay lập tức.”

Viên Mông sững sờ: “Vội vàng như vậy à? Anh ra nước ngoài làm gì? Chờ đã ... không phải anh định đi đến nước Pháp gặp Ân Tranh đấy chứ? Anh nổi điên cái gì vậy? Sao đột nhiên nghĩ đến chuyện này? Cậu ấy cũng sắp trở về rồi, vanh không thể đợi được à...”

Sở Vân Thanh nhanh chóng đặt vé máy bay gần nhất, buột miệng nói: “Không chờ được.”

Viên Mông: “Sao? Có chuyện gì à...”

Sở Vân Thanh tựa vào thành ghế, giơ tay tháo cái kính gọng vàng xuống.

Tim anh đập như sấm, răng khẽ cắn chặt, lặp lại vào trong điện thoại: “Không đợi được, em ấy cần tôi.”

“...Tôi cũng muốn gặp em ấy.”



App TYT & Lynn

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play