Trên thuyền này có một địa chủ giàu có tới từ Lang Châu, tên là Ngưu Đại Đỉnh, lần này tới thành Hồi Sương là vì muốn chúc thọ thân nương cữu*. 



*Thân nương cữu: cậu ruột.











Sợ đường dài phiền chán nên hắn đã cố ý mướn một thuyết thư tiên sinh đi theo để kể chuyện đọc sách, nào là đao quang kiếm ảnh nào là huyết vũ tinh phong, càng nghe càng cảm thấy mong mỏi võ lâm, càng khát vọng có thể kết giao bằn hữu với các nhân sĩ trên giang hồ.







" Ngưu lão gia." Tiểu nhị trên thuyền cười tươi nói: " Có một vị đại hiệp lên thuyền hơi chậm nên không có khách phòng để ở, không biết ngài có thể hay không-"



" Có có có!" Ngưu Đại Đỉnh vừa nghe đến hai chữ "đại hiệp" thì mắt đã sáng như đuốc, mang giày vào rồi vội vàng đi ra ngoài. " Không biết hiện giờ vị đại hiệp kia đang ở đâu?"



.

...













" Chính là vị này." Tiểu nhị lập tức đưa tay chỉ vào A Lục.



Ngưu Đại Đỉnh nhìn theo hướng hắn chỉ, chỉ thấy một người đang vác kim ti đại hoàn đao đứng ở đầu thuyền, thân cao bảy thước uy phong lẫm lẫm, sau lưng là ánh tà dương kéo dài vạn trượng, giống như là trời giáng kỳ binh. 







Nhất thời mừng đến phát khóc, có một đại thần tôn quý như vậy đến đây, đừng nói là một gian phòng hảo hạng, cho dù là muốn mười gian tám gian thì tất nhiên cũng sẽ có.



Vì vậy A Lục còn chưa hiểu rốt cuộc chuyện gì xảy ra thì đã bị một đám người cười tươi như hoa chạy tới, tiền hô hậu ủng mời vào một gian khách phòng, trên bàn đã bày biện sẵn tám đĩa trái cây thật lớn, trên giường chất đầy gối chăn cẩm tú tơ lụa, thậm chí còn có màn giường hương thơm ngào ngạt.



" Đại hiệp có hài lòng không?" Đáy mắt Ngưu Đại Đỉnh đầy trông mong hỏi.



A Lục ngồi trên giường lớn xa hoa kia, đưa tay vỗ vỗ bờ vai của hắn: " Vị huynh đài này, ngươi thật là trượng nghĩa nha!" So với gian phòng nhở xíu bụi bặm đổ nát vừa nãy thì quả thật là trên trời dưới đất.



Ngưu Đại Đỉnh cười hắc hắc, nghĩ rằng mình phảng phất cũng trở thành một phần tử trong chốn giang hồ rồi, thậm chí ngay cả sống lưng cũng duỗi thẳng hơn một chút.



Trong gian phòng đổ nát dưới đáy thuyền, Tiêu Lan nằm trên tấm phản cứng rắn, nhắm mắt dưỡng thần.



Cửa phòng bị đẩy ra một khe hở nhỏ, rồi tiếng bước chân nhẹ nhàng truyền đến, nhưng lại không nhìn thấy bóng người. 







Chỉ khi dịch chuyển đường nhìn đi xuống vài phần thì mới có thể ngang tầm với một đôi mắt -- một đôi mắt mang đầy quỷ dị và tang thương không hề tương xứng với thân hình nhỏ gầy của hắn.



Đó là một Chu Nho.



" Sao ngươi lại tới đây?" Tiêu Lan hỏi, ngữ điệu không gợn sóng không sợ hãi.



Chu Nho nói: " Cô cô sai ta tới đây bảo hộ Thiếu chủ."



" Bảo hộ ta?" Tiêu Lan khinh thường xì một tiếng, từ chối cho ý kiến.



Chu Nho lại hỏi: " Người Thiếu chủ muốn bắt hiện giờ ở đâu?"



Tiêu Lan đáp: " Chạy rồi."



Chu Nho nhíu mày: " Chạy?"



" Không sao." Tiêu Lan nhắm mắt lại: " Tới thành Hồi Sương rồi tìm cũng không muộn."



Chu Nho do dự nói: " Nhưng Thiếu chủ lấy gì để khẳng định rằng hắn nhất định sẽ tới thành Hồi Sương?"



Tiêu Lan cũng không trả lời câu hỏi của Chu Nho.



Thấy tâm tình của y không tốt, Chu Nho cũng thức thời không hỏi thêm gì nữa, xoay người luồn qua khe cửa ra khỏi phòng.



Chờ tiếng bước chân khe khẽ càng lúc càng xa, Tiêu Lan mới buông lỏng nắm tay nãy giờ vẫn luôn siết chặt, chỗ ấn đường một mảnh ám trầm.





Một tháng sau, thành Hồi Sương.



" Nhị đương gia." Lâm Tiêu vừa từ bên ngoài trở về, trong tay cầm rượu thịt, còn có một giỏ trúc đựng đầy bánh ngọt, trên bề mặt bánh bơ xốp giòn còn dán hạch đào và tùng đào, nói là trong thành có một lão gia nhà giàu mừng thọ, dân chúng chỉ cần đi ngang qua phủ trạch đều sẽ được gia đinh đưa tặng một giỏ trúc đựng bánh chúc thọ.



Lục Truy nói: "Có thu được tung tích của A Lục hay không?"



"Khắp nơi trong thành cũng không thấy ký hiệu của hắn lưu lại." Lâm Uy nói, "Chắc là vẫn chưa tới."



Lục Truy gật đầu, vặn eo một cái bước ra khỏi nhuyễn tháp, định đi tới bàn ăn bánh ngọt.



"Nhưng chuyện này cũng có chút kỳ quái." Lâm Uy lại nói, "A Lục đi theo đường thủy, theo lý mà nói thì phải nhanh hơn chúng ta mới đúng, vì sao đến bây giờ vẫn chưa có tin tức gì?"





Lục Truy hỏi: "Ngươi lo lắng Tiêu Lan sẽ gây bất lợi cho hắn sao?"



Lâm Uy do dự một chút rồi gật đầu.



Lục Truy tiện tay cầm một khối bánh ngọt, lại hỏi: "Nhiều năm như vậy, ngươi có từng nghĩ tới chuyện ném A Lục ra khỏi Triêu Mộ Nhai không?"



Lâm Uy không cần suy nghĩ đã trả lời ngay lập tức: "Chuyện thường." Ngày nào cũng ồn ào ầm ĩ không cách nào chịu nổi...đau não vô cùng. Không phải chỉ là muốn ném đi đâu, mà thậm chí còn muốn khâu miệng hắn lại trước khi ném nữa, nếu không tương lai biến thành quỷ rồi vẫn còn muốn đứng đầu giường mình tiếp tục lải nhải, ai mà chịu cho được.



Lục Truy cười nói: "Nhưng nhiều năm như vậy, ngươi cũng chưa từng thật sự đem hắn ném ra ngoài a, ngược lại còn bị hắn sai này sai nọ. Cho nên mới nói có vài người trời sinh đã có số mệnh tốt, có muốn đố kị cũng không được."

. . .



Lão gia muốn mừng thọ trong thành Hồi Sương này họ Lý, có một ngoại sanh* ở Lang Châu tên là Ngưu Đại Đỉnh, nghe nói người này có cả nghìn thửa ruộng vườn, giàu nứt đố đổ vách.



*Ngoại sanh: cháu bên ngoại.



Nhưng chỉ còn ba ngày nữa là đến ngày đãi yến mừng thọ rồi mà vẫn chưa thấy bóng dáng vị thân thích này đâu. 



Phái gia đinh ngày ngày tới cửa thành rướn cổ ngóng trông cũng không thấy có xe ngựa đi tới, vì vậy trong lòng khó tránh khỏi lo lắng, nghìn vạn lần đừng nói là trên đường đi đã xảy ra chuyện gì a.







Lý lão phu nhân than thở, đã dặn là trên đường đi không nên quá rêu rao rồi, phải khiêm tốn một chút.



 Y phục gấm vóc lụa là, bụng phệ như phụ nhân mang thai, còn kéo theo mười mấy hòm gỗ lim đựng vàng bạc tơ lụa, bọn kiếp phỉ không cướp hắn thì còn cướp ai.









"Hắt xì!" Ngưu Đại Đỉnh bị nhắc hắt xì một cái, tươi cười đầy mặt nói với A Lục, "Hiền đệ, ngươi xem, đây chính là thành Hồi Sương a."



A Lục vác đại đao trên vai, giạng hai chân đứng trước cửa thành, xung quanh là một vòng gia đinh, khí phái phi phàm uy phong lẫm lẫm.



Tiêu Lan: ". . ."



"Đi!" A Lục đưa tay ôm bờ vai của y, hào sảng nói, "Chúng ta vào thành!"



Tiêu Lan xoa xoa huyệt Thái Dương, bị hắn kéo thất tha thất thểu, cũng thật sự không thể nào hiểu nổi, vì sao chỉ sau một chuyến đi thuyền thôi mà người này không những được ở phòng hảo hạng, hơn nữa cư nhiên còn có thể nhận một địa chủ giàu nứt đố đổ vách làm đại ca.



A Lục nghênh ngang đi vào thành, thầm nghĩ quả nhiên cha đối xử với mình thật là tốt. Lần này không chỉ an bài mỗi bữa ăn đều có rượu có thịt, mà còn có y phục may bằng tơ lụa để mặc. 







Về tới Lý phủ lại càng hoa cả mắt, thấy vật trang trí nạm vàng khảm ngọc trong khách phòng thì cái gì cũng muốn trộm, âu yếm sờ soạng chúng suốt nửa ngày, cuối cùng vẫn lưu luyến trả về chỗ cũ, đáy lòng tràn ngập tiếc nuối.

Sau nửa đêm, một cơn mưa tuyết nhẹ nhàng bay trong không gian êm ả.



A Lục nhảy xuống tường viện, đứng ngoài cửa phòng vui sướng đè thấp giọng nói: "Cha!"



Lâm Uy mở cửa ra, ngáp dài nói: "Con a, cha ngươi ở phòng đối diện kìa."



". . ." A Lục bất mãn, "Vì sao lại là ngươi ngủ phòng chính?!"



"Bởi vì phòng bên cạnh này càng an tĩnh hơn." Lục Truy khoác y phục đi xuống bậc thang, "Tại sao lại vào thành trễ như vậy?"



"Nào nào, cha con ta vào nhà nói tiếp." A Lục đẩy đẩy bờ vai của hắn, "Ngoài này lạnh."



"Nhìn vẻ mặt của ngươi vui vẻ như vậy, tám phần mười là có chuyện tốt đúng không?" Lâm Uy cũng theo vào.



A Lục ôm trà nóng, vẻ mặt dương dương tự đắc đem tất cả mọi chuyện xảy ra trên đường đi nói đại thể một lần.



 Nhóm người Ngưu Đại Đỉnh lần này xuống thuyền ở bến sông Duyên Hà, để đến thành Hồi Sương, như những lần trước đó thì tất nhiên hắn sẽ đi quan đạo*, nhưng lần này đã có đại hiệp võ lâm đi theo, tất nhiên muốn kiêu ngạo thế nào thì sẽ kiêu ngạo thế đó, đi sơn đạo* chưa tính, còn muốn đi vòng vào các con đường nhỏ hẻo lánh, nào là núi thẳm đồng hoang nào là cây khô cỏ úa, thổ phỉ không xuất hiện cũng thật có lỗi với những sơn trại và vùng đất đổ nát bét nhè mà nhóm người này vừa đi qua.







*Quan đạo: những con đường lớn được chính phủ xây dựng để phục vụ dân chúng và quan lại ở xa thuận tiện đi về.



*Sơn đạo: đường núi.



"Cho nên cả đoạn đường này đều đều là ngươi giúp hắn đánh sơn tặc?" Lục Truy hỏi.



A Lục gật đầu: "Cũng không thể nói là sơn tặc, những chuyện nhỏ linh tinh lông gà vỏ tỏi cứ nối tiếp nhau hết việc này đến việc kia, cho nên tới hôm nay mới có thể vào thành."



"Ngươi có thể làm ra loại chuyện này cũng không quá ngạc nhiên." Lâm Uy vỗ vỗ bờ vai của hắn, "Nhưng ngươi có từng nghĩ xem vì sao Tiêu Lan cư nhiên vẫn đồng ý đi theo ngươi hay không? Chuyện này không giống với tính tình của y chút nào."



"Này thì ta không biết." A Lục nhức đầu, "Ta cũng đang buồn bực đây."



"Phái người đi thăm dò gốc gác của Lý viên ngoại trong thành này đi." Lục Truy phân phó, "Cẩn thận đừng để đả thảo kinh xà."









"Dạ." Lâm Uy gật đầu.



"Về phần ngươi. " Lục Truy nhìn A Lục, "Tiếp tục đi theo Tiêu Lan, nếu những ngày tới có nữ nhân tìm y thì cho dù chỉ là ngáng chân để hỏi đường cũng cần phải nói cho ta biết."



"Yên tâm." A Lục vỗ ngực, "Cứ tin tưởng ở ta!"



"Ngày mai Lý viên ngoại mừng thọ, chắc bên trong Lý phủ sẽ rất loạn." Lâm Uy nói, "Có cần ta lẻn vào xem không?"



Lục Truy gật đầu: "Ừ."



Sáng sớm hôm sau, lúc trời còn chưa sáng rõ thì tiếng pháo đã vang lên khắp thành, qua gần nửa canh giờ mới ngừng lại, khói đen khiến màn sương lành lạnh đầu đông cũng mang theo mùi lưu hoàng thoang thoảng.



Bên trong Lý phủ tấp nập đầu người, tiền thính đông đúc đến gần như không thể dịch chuyển bước chân, hạ lễ thu được chất đầy ba phòng thương khố, bên ngoài vẫn còn đủ thứ lễ vật xếp thành hàng dài chờ được chuyển vào. A Lục ngồi xổm trên nóc nhà, nói: "Chậc chậc, nhiều bạc như vậy a."









"Sao vậy, muốn cướp hả?" Tiêu Lan hỏi.



"Ngươi mới muốn cướp." A Lục nuốt một ngụm nước bọt, kéo đường nhìn từ trên đống vàng bạc bên dưới kia tới mặt Tiêu Lan, "Cha ta nói, phải làm người tốt."



Tiêu Lan nói: "Người cha này của ngươi nghe có vẻ không tệ đó."



A Lục lập tức cảnh giác nói: "Không tệ cũng không thể cho ngươi." Đó là cha ta.



Tiêu Lan: ". . ."



"Ngươi định đến nơi nào tìm họ Lục kia?" A Lục lại hỏi.



Tiêu Lan lắc đầu: "Ta đã nói rồi, chuyện cha ngươi mất tích không liên quan gì đến họ Lục kia, tìm được hắn cũng vô dụng thôi."



"Vậy ta cũng phải ngay mặt hỏi hắn mới biết." A Lục nói, "Nếu không ta cũng không an tâm."



Tiêu Lan ngả người về phía sau nằm trên nóc nhà, ngẩn người nhìn mây bay.



"Nói a, ngươi định sẽ đến nơi nào tìm họ Lục kia?" A Lục lại hỏi một lần nữa, giống như không nghe được câu trả lời thì sẽ không bỏ qua.





Tiêu Lan lại nói: "Ta tìm hắn làm chi."



A Lục buồn bực: "Hả?" .



Tiêu Lan nhắm mắt lại: "Nếu dám nói thêm câu nữa, ta sẽ làm thịt ngươi." Hãy vào webtruyenonline.com để đọc truyện nhanh hơn!



"Không được." A Lục mạnh mẽ kéo y dậy, cả giận nói, "Ngươi đã lừa gạt ta theo ngươi tới thành Hồi Sương xa xôi này, rồi giờ lại không muốn giúp ta đi tìm cha ta sao?"



Tiêu Lan diện vô biểu tình giơ lên một quyền, đem hắn đánh bay khỏi nóc nhà.



A Lục hấp hối ghé vào góc tường, suýt nữa phun ra một búng máu.



Quân tử báo thù mười năm chưa muộn, mình đánh không lại cũng không sao, tương lai tìm cha báo thù, cũng như vậy thôi.



Lâm Uy lặng yên không tiếng động rơi xuống nóc nhà, nhìn đại trạch Lý gia cách đó không xa. Trong phủ người đến người đi, như là hạng người nào cũng có, rất khó để có thể phát hiện ra rốt cuộc là chỗ nào khác thường. Nhưng nếu chỉ là lễ mừng thọ lão gia bình thường thì không thể giải thích được lý do vì sao Tiêu Lan lại nguyện ý theo Ngưu Đại Đỉnh vào ở trong tòa nhà này.









Sau chính ngọ, bầu trời nổi gió lên, dân chúng đang đi lại trên đường đều vội vàng kéo chặt áo choàng nhanh chóng chạy về nhà. Một "tiểu hài tử" mặc thành cục bông, khom lưng chạy tới một bức tường phía sau Lý phủ, nhìn quanh quất một hồi không thấy có người chú ý tới mình, bất chợt phi thân nhảy lên, linh hoạt bay qua tường viện rơi vào trong phủ.



Lâm Uy sờ sờ cằm, cũng âm thầm đi theo.



Chạng vạng tối, Lục Truy nhíu mày: "Chu Nho?" .



"Phải." Lâm Uy nói, "Từ bức tường phía sau nhảy vào Lý phủ, dường như rất quen thuộc với Tiêu Lan. Nhưng vì sợ khoảng cách quá gần sẽ bị phát hiện nên ta cũng không nghe được rốt cuộc bọn họ đang nói với nhau chuyện gì." .



"Chu Nho a. . ." Lục Truy thở dài: "Xem ra ta thật sự đã rời xa giang hồ lâu lắm rồi."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play