Tửu lâu tốt nhất trong vương thành, có tên là Sơn Hải Cư.
Lấy ngụ ý thứ nhất là món ăn được dọn lên bàn đều là sơn trân hải vị, thứ hai là khách nhân khắp sơn nam hải bắc tới đây đều sẽ được mở rộng cửa đón chào, ngụ ý tốt, chưởng quỹ lại càng tốt.
Tuổi vừa qua hai mươi, bạch y ngọc phiến nho nhã ôn hòa, đầy bụng kinh luân ăn nói không tầm thường, còn được lão thiên gia ưu ái sinh ra với tướng mạo tốt, trong đôi mắt hoa đào kia thời thời khắc khắc đều mang ý cười.
Một người như vậy ngồi sau quầy hàng, đâu cần lo lắng gì đến chuyện không làm ăn được. Đừng nói ngày thường, cho dù là lúc giữa trưa ngày hè oi bức thì nhà khách tửu lâu cũng ồn ào ầm ĩ tiếng người.
Trừ thực khách ra còn có thêm bảy tám tọa kiệu chuyên biệt dành cho các bà mối, y phục xanh đỏ tím vàng, vẻ mặt tươi như đóa hoa. Dù sao cô nương trong thành này muốn gả vào Sơn Hải Cư cũng không hề ít, mà Lục chưởng quỹ lại chỉ có một, bị người khác đoạt trước thì không thể được.
...
" Nhị chưởng quỹ nhà ta đi xa nhà rồi." Tiểu nhị cười trừ nói: " Không ở trong tửu lâu đâu."
Bà mối tất nhiên là sẽ không tin, mỗi lần đều là một lý do này, nghe nhiều lần quá hai tai cũng có vết chai, che mất rồi. Vì vậy vung khăn mùi xoa, cười đến cả gương mặt tràn đầy nếp nhăn: " Mau mau đi nói với Lục chưởng quỹ, bức họa ta cũng mang đến rồi, lần này là tiểu thư nhà Vương gia nha, đẹp hơn tiên nữ."
Lời này vừa ra, những bà mối còn lại cũng tranh nhau chen lấn tới, rất sợ xếp phía sau sẽ thiệt thòi, tranh cuốn trong tay tung tung chỉa về một chỗ, suýt nữa đâm mù con mắt tiểu nhị.
" Chư vị, chư vị!" Tiểu nhị nhanh chóng né tránh, mặt mày đau khổ xé cổ họng gào lên: " Mọi người đừng ồn ào nữa, yên lặng một chút, Nhị chưởng quỹ nhà ta thật sự không có ở đây a!"
" Không ở đây, vậy đi đâu rồi?" Bà mối hỏi.
Tiểu nhị thành thành thật thật nói: " Đi thu sổ sách rồi, ở thành Tân Thủy."
Vừa dứt lời thì đã nghe cửa phòng "rầm" một tiếng bị một lực mạnh đẩy ra, một người lảo đảo bước vào, tuy đang là giữa hè nóng bức nhưng trên người lại quấn một chiếc áo choàng da lông, vài sợi tóc đen bị mồ hôi làm ướt dán sát bên tai, càng lộ ra vẻ mặt tái nhợt.
" Nhị chưởng quỹ!" Tiểu nhị cả kinh thất sắc, vội vàng xông tới đỡ lấy hắn.
" Ai yo~~~~~!" Bà mối cũng chấn kinh không nhẹ: " Chưởng quỹ bị làm sao vậy?"
Lòng bàn tay truyền đến một trận nóng ấm, tiểu nhị sửng sốt, ngẩng đầu vừa muốn mở miệng thì lại bị người nhẹ nhàng nhéo cánh tay một cái.
" Không sao." Lục Truy miễn cưỡng cười cười, nói: " Trên đường đi nhiễm phong hàn, cảm lạnh một chút, ngủ một giấc sẽ không có việc gì."
Thấy hắn cũng đã bộ dạng này rồi, không thích hợp để làm mai cho lắm, vì vậy các bà mối không thể làm gì khác hơn là trơ mắt nhìn tiểu nhị dìu hắn đi khuất, nhịn không được lại cảm khái, vẫn là phải cưới tức phụ đi a, nếu không mỗi lần ra khỏi nhà ngay cả một người nhắc nhở mặc thêm y phục cũng không có, ngày hôm nay cũng đâu đến nỗi bị cảm lạnh, ngày mai nhất định phải tới làm mai tiếp mới được.
Dưới chân Lục Truy nhẹ hẫng như dẫm lên thảm bông, toàn bộ thân hình đều phải dựa vào người khác mới có thể gắng gượng trở về phòng ngủ. Vừa bước vào cửa, tiểu nhị đã nức nở nói: " Ta lập tức đi tìm đại phu!"
" Không cần đâu." Lục Truy ngồi xuống ghế, giọng nói khô khốc: " Giúp ta lấy chút băng vải và kim sang dược là được rồi."
" Nhưng mà...." Tiểu nhị nhìn máu tươi đầy trên tay mình: " Vậy, ta đi mời Đại chưởng quỹ về đây."
" Cũng đừng nói cho đại ca biết." Lục Truy cởϊ áσ choàng bỏ sang một bên, bộ y phục may bằng vải gấm màu trắng đã nhuộm đỏ hơn phân nửa, trên cánh tay trái có một vết thương cực kì dữ tợn, da thịt lẫn lộn, vừa nhìn đã thấy trong lòng run sợ.
Tiểu nhị sốt ruột giậm chân, xoay người chạy đi lấy thuốc cho hắn.
Lục Truy cắn chặt bố khăn trong miệng, dùng kéo từ từ cắt ống tay áo ra, không bao lâu sau trên đầu trên trán đã đầy mồ hôi lạnh. Vì vậy cười khổ lắc đầu, xem ra hai năm nay đã quen được sống trong an nhàn suиɠ sướиɠ rồi, chỉ một vết thương nhỏ thế này cũng chịu không nổi nữa.
Sau khi xử lý miệng vết thương xong, Lục Truy lại bảo tiểu nhị đem y phục và đồ dùng dính máu lui sau viện đốt đi, sàn gỗ dưới chân cũng phải lau qua lau lại ba lần, mãi đến khi trong phòng không còn chút mùi máu tanh nào nữa mới thôi.
" Nhưng Nhị chưởng quỹ treo một cánh tay như vậy, nếu Đại chưởng quỹ nhìn thấy làm sao có thể không hỏi được." Tiểu nhị dè dặt nhắc nhở.
" Bị ngã trên núi, bị xe ngựa đụng phải, lý do luôn có rất nhiều, huống chi thời gian này trong cung có quá nhiều chuyện, đại ca chưa chắc sẽ đến Sơn Hải Cư." Lục Truy tiện tay ném cho hắn một thỏi bạc: " Hôm nay ngươi vất vả rồi."
" Sao Nhị chưởng quỹ lại nói như vậy." Tiểu nhị nói: " Vậy ngài nghỉ ngơi trước đi, ta đi làm việc đây."
Lục Truy ngả người về phía sau tựa vào gối mềm, tiếp tục nghĩ về chuyện bị tập kích lần này. Đang yên đang lành di chuyển trên đường, đột nhiên lại có một người xa lạ từ bên đường lao ra, võ công quỷ dị tà môn, luôn miệng nói muốn đoạt lại thánh nữ, không đợi hắn kịp giải thích đã giơ đao chém lung tung, tới tận bây giờ vẫn không hiểu nổi rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Từ lúc tới Triêu Mộ Nhai tìm nơi nương tựa đến nay, tính ra cũng đã rời xa giang hồ được vài năm, lần này chỉ là cưỡi lừa tới thành Tân Thủy thu sổ sách mà thôi, còn thánh cô thánh nữ gì đó căn bản là chưa từng gặp bao giờ.
Đúng là tai bay vạ gió mà, Lục Truy xoa xoa sau gáy.
Người trong võ lâm bây giờ thật đúng là coi thường đạo lý a.
Nhưng chuyện coi thường đạo lý hơn nữa còn đang chờ hắn phía sau.
Suốt mấy tháng kể từ sau ngày đó, Sơn Hải Cư thường xuyên thu được chiến thư - đòi hắn trả lại linh vị tổ tiên, đòi lại bảo vật trấn giáo, đòi lại bảo kiếm, đòi nồi nấu lẩu, thậm chỉ có chưởng môn của một môn phái nào đó đánh mất thị thiếp, cũng nổi giận đùng đùng viết một phong thư, hơn mười trang, cực kì dài.
Lục Truy: "...."
Tiểu nhị: "...."
Lục Truy nhìn xấp thư đang nằm trên bàn, đầu lại ẩn ẩn đau. Mặc dù những người này ngại mặt mũi đại ca và Ôn đại nhân nên vẫn chưa xông vào tửu lâu làm loạn, nhưng qua nội dung bức thư cũng có thể nhìn ra được sự phẫn nộ trong đó, cứ tiếp tục như vậy cũng không phải là kế lâu dài. Mà quan trọng hơn nữa là mấy năm qua mình vẫn luôn an phận sống ở Sơn Hải Cư, làm sao sẽ chạy tới một môn phái ở tận tây bắc trộm cái chảo xào rau của nhà ai đó được???
" Đại chưởng quỹ tới." Tiểu nhị hạ giọng, dùng giọng mũi nói ra mấy chữ.
Lục Truy hoàn hồn, nhanh chóng đem xấp thư kia nhét vào trong ngăn kéo.
Đại chưởng quỹ của Sơn Hải Cư tên là Triệu Việt, mấy năm trước Lục Truy bị tập kích ở Giang Nam, may mắn là có hắn ra tay cứu giúp mới giữ lại được tính mạng, thường ngày hai người đều lấy huynh đệ để xưng hô với nhau.
" Đại ca." Lục Truy cười đứng dậy: " Sao hôm nay lại rãnh rỗi đến Sơn Hải Cư vậy?"
Triệu Việt cầm một phong thư để lên bàn.
Lục Truy: "...."
Triệu Việt vừa mở miệng liền hỏi: " Ngươi trộm lão nương của chưởng môn phái Hành Sơn sao?"
Lão nương: mẹ già =.=.
Lục Truy: "...."
Lục Truy nói: " Ta không có."
" Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?" Triệu Việt kéo ghế ngồi xuống chỗ đối diện hắn.
Thấy không thể gạt được nữa, Lục Truy không thể làm gì khác hơn là đem mọi chuyện kể đại khái lại một lần.
" Hồ đồ, vì sao không nói cho ta biết sớm một chút?" Triệu Việt có chút hờn giận.
" Ta đã phái người đi thăm dò rồi." Lục Truy nói: " Chẳng qua là vẫn chưa thu được hồi âm, định lúc nào có được chút manh mối rồi nói cho đại ca biết cũng không muộn."
" Rõ ràng là có người giả mạo ngươi đi khắp nơi gây chuyện thị phi." Triệu Việt nói: " Có thể nào là do kẻ thù của ngươi năm đó gây ra hay không?"
Lục Truy gật đầu: " Tám chín phần mười là vậy."
" Chuyển về nhà ở đi." Triệu Việt nói: " Trong tửu lâu này kẻ đến người đi, không an toàn."
Lục Truy lại thở dài: " Nếu thật sự là y, ân oán nhiều năm trước chung quy cũng phải kết thúc. Chuyện này đại ca cũng đừng nhúng tay vào nữa, cứ để ta tự mình giải quyết đi."
Triệu Việt nhìn hắn một lúc, nói: " Cũng được, nhưng nếu có gì cần ta hỗ trợ thì cứ việc mở miệng, người của Triêu Mộ Nhai, không thể để người ngoài khi dễ được."
Lục Truy cười cười: " Đa tạ."
Ba ngày sau lúc xế chiều.
Bởi vì bệnh trầm kha trong thân thể vẫn chưa khỏi hẳn, nên vào thời gian này mỗi ngày Lục Truy đều phải ngâm mình trong nước thuốc trị thương, mùi thuốc nhàn nhạt tản ra khắp phòng, ánh mặt trời ấm áp chiếu lên vai, tiếng rao hàng và tiếng người cười nói trên đường vọng vào ô cửa sổ, hiển lộ thời thế an bình hòa thuận.
Bệnh trầm kha: những bệnh thâm căn cố đế rất khó trị dứt điểm.
Từ cửa phòng truyền tới một tiếng động thật nhỏ.
Hai tay Lục Truy chợt nắm chặt, rồi rất nhanh lại buông ra.
Một thanh chủy thủ lạnh lẽo kề vào yết hầu, ngay sau đó chính là một tiếng cười khẽ: "Biệt lai vô dạng a, Minh Ngọc công tử."
Lục Truy chậm rãi mở mắt ra.
Một nam tử thân hình cao lớn, tóc đen tùy ý buộc sau đầu, khóe môi cong cong mang theo ý cười, nhưng đáy mắt lại lộ ra một cỗ âm lãnh tàn nhẫn, thậm chí còn bao hàm ý tứ gϊếŧ chóc khát máu.
Lục Truy cũng nói: " Biệt lai vô dạng."
Tiêu Lan bỗng nhiên cúi người kề sát vào, gần như cùng hắn chóp mũi kề chóp mũi. Lưỡi đao trong tay vừa nghiêng một cái, chỉ trong khoảnh khắc đã lưu lại trên phần cổ trắng nõn của Lục Truy một đạo vết máu.
Chất lỏng nóng hổi chậm rãi trượt xuống dọc theo lồng ngực xícɦ ɭõa, hòa vào dòng nước ấm áp còn tỏa ra hơi nước trong dục đũng.
Lục Truy cũng không phản kháng.
" Ngươi thật đúng là không sợ chết a." Tiêu Lan đưa tay siết lấy cổ hắn, ánh mắt như đang thưởng thức con mồi: " Không thay tên cũng chẳng đổi họ, cứ công khai như vậy tới vương thành mở tửu lâu, sợ ta không tìm được ngươi lắm sao?"
Vết thương đao kiếm cộng thêm lực siết mạnh gần như muốn bóp vỡ khớp xương, trước mắt Lục Truy có chút biến thành màu đen, nửa ngày sau mới khó nhọc nói: " Cũng không thể trốn tránh cả đời."
" Xem ra ngươi tin chắc rằng lúc này ta sẽ không gϊếŧ ngươi." Tiêu Lan buông tay ra, nặng nề đẩy hắn về trong dục đũng.
Lục Truy ôm cổ thở dốc.
"Nhưng có một chuyện, e là ngươi nghĩ sai rồi, ta không gϊếŧ ngươi cũng không phải bởi vì Hồng Liên Trản." Tiêu Lan cười nhạt: "Nếu ân oán năm xưa có thể một đao chấm dứt, làm sao có thể không làm thất vọng hơn mười oan hồn trên đỉnh Phục Hồn Lĩnh của ta."
Lĩnh ở đây chỉ dãy núi, dãy Phục Hồn hiểu như dãy Trường Sơn của mình a.
Lục Truy nói: " Trước khi gϊếŧ ta, hay là làm một cuộc giao dịch đi, được không?"
Tiêu Lan quan sát hắn: " Ngươi lại muốn giở trò gì?"
" Ta đích xác không biết Hồng Liên Trản ở nơi nào." Lục Truy nói: " Nhưng hơn mười ngày trước ta đã gặp một người ở vương thành, hình như là....Đào phu nhân năm đó."
Vẻ mặt Tiêu Lan cứng đờ trong nháy mắt.
" Chỉ là dung mạo có hơi giống mà thôi." Lục Truy nói: " Nhưng nếu mọi người đều đang ở vương thành, ngươi không ngại có thể đi xem, nếu là phải thì mọi người đều vui mừng, nếu không phải cũng sẽ không có tổn thất gì, cùng lắm là đi một chuyến công dã tràng mà thôi."
Tiêu Lan siết chặt nắm tay, khớp xương mơ hồ vang lên răng rắc.
" Ta sẽ không đem chuyện này ra hồ ngôn loạn ngữ." Lục Truy nói: " Cửa hiệu mua bán dầu ngũ cốc ở thành bắc, cách nơi này không tính xa, hiện tại chắc vẫn chưa đóng cửa."
Tiêu Lan xoay người bước về phía cửa.
Lục Truy lại nói: " Chờ một chút đã!"
Tiêu Lan: "....."
Lục Truy đề nghị: " Tốt nhất ngươi nên nhảy cửa sổ."
Tiêu Lan nhíu mày.
Lục Truy kiên nhẫn giải thích: " Bên ngoài có người, ngươi không đi được đâu."
Tiêu Lan thầm lắc đầu, đưa tay giật cửa phòng mở ra. Đừng nói chỉ là một Sơn Hải Cư nho nhỏ này, cho dù có là đại điện của Thiên Vương lão tử thì y cũng sẽ không đem người nào để vào trong mắt.
Trên hành lang quả thực đầy người là người.
Tiêu Lan: "...."
Mười mấy bà mối ăn mặc xanh đỏ lụa là chen chúc nhau, thân hình đà đẫy vẻ mặt tươi cười, đôi môi đỏ chót như vừa mới ăn thịt người sống xong, đồng loạt vung vẫy quạt tròn và khăn thêu: " Vị công tử này, có phải là thân thích của Lục chưởng quỹ không nha?"
Một cỗ mùi phấn son nồng nặc tốc thẳng vào mặt, như là muốn nhấn chìm người.
Tiêu Lan quyết đoán lùi vào phòng Lục Truy, loảng xoảng loảng xoảng khóa cửa lại.