Lục Truy thử nói: " Tám phần mười là....vẫn đang nhìn?"
Tiêu Lan chợt nghiêng người sang bên cạnh một cái.
Một thanh kim ti đại hoàn đao mang theo khí thế vạn quân lôi đình từ phía sau ầm ầm bổ tới, may mắn là Lục Truy tập võ nhiều năm nên mới kịp thời tránh được, nhưng suýt chút nữa cũng bị gọt mất lỗ tai.
Sau một tiếng "Rầm" rõ to vang lên, bàn gỗ bị chém thành hai nửa. Thực khách xung quanh sợ hãi tột độ, lại đang trong cảnh tối lửa tắt đèn nên cũng không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, chỉ thấy một người giơ đao chém loạn khắp nơi, nhất thời nháo nhào rối cả lên, la hét inh ỏi bỏ chạy lên thuyền.
Lục Truy bị người chen lấn lảo đảo lùi về phía sau hai bước, còn chưa kịp đứng vững thì lại bị người nào đó không rõ kéo lấy cánh tay, ùng ục vác lên vai như vác bao gạo rồi lập tức xoay người bỏ chạy.
...
Tiêu Lan biến sắc, đẩy đoàn người trước mặt ra vọt theo: " Đứng lại!"
Tráng hán vác kim hoàn đao kia hét lên một tiếng, giơ đại đao ngăn trước mặt y, không thanh minh gì đã lập tức vung lên chém, vừa chém miệng vừa hét, cũng không biết đang hét cái gì.
Tiêu Lan cũng không rãnh dây dưa với hắn, nghiêng người né tránh lưỡi đao, trong tay ám quang chợt lóe, roi sắt Ô Kim Tiên giống như độc xà quấn lên cổ đối phương, đáy mắt mang theo sát khí nồng đậm: " Lá gan không nhỏ, dám cướp người trong tay ta."
Lúc này bến tàu đã vắng vẻ trống trơn, không có thực khách, cũng không biết Lục Truy đã bị bắt đi đâu, chỉ còn lại vài chiếc đèn lồng giập vỡ lăn lóc trên bờ cát, dấy lên những ngọn lửa rời rạc ngắn ngủi.
"Ta...khụ khụ." Kim hoàn tráng hán kia dẫm loạn hai chân, như là đã sắp tắt thở đến nơi, khó khăn lắm mới nghẹn ra một câu: " Ta...cha...."
Tiêu Lan nới lỏng lực tay một chút.
Kim hoàn tráng hán ngã nhào trên mặt đất, sắc mặt trắng bệch thở dốc mấy hơi mới tìm lại chút khí lực.
"Cha ngươi cái gì?" Tiêu Lan hỏi.
Kim hoàn tráng hán hơi thở mong manh nói: " Ta tới đây là vì muốn tìm cha ta."
Tiêu Lan nói: " Cha ngươi?"
Kim hoàn tráng hán đứng dậy, giơ đao huơ huơ chúng quanh, hỏi: " Những người khác đâu?"
Tiêu Lan nhíu mày.
Xung quanh tối đen vắng lặng, chỉ có ông trăng và một bầu trời sao.
Một lát sau, kim hoàn tráng hán bi phẫn nói: " Ngươi giấu họ Lục kia ở nơi nào rồi?!"
Tiêu Lan hỏi: " Lục Truy là cha ngươi?"
Kim hoàn tráng hán rống giận: " Hắn con mẹ nói là cha ngươi ấy!"
Tiêu Lan : "...."
Kim hoàn tráng hán hung hăng nhổ một ngụm nước miếng, nói: " Từ hôm nay trở đi ta phải đi theo ngươi."
Tiêu Lan nói: " Ngươi theo ta làm chi?"
" Đừng mơ chạy khỏi ta." Cũng không biết kim hoàn tráng hán móc từ đâu ra một sợi dây thừng màu đỏ thô ráp, lấy một đầu cột vào cổ tay mình, một đầu còn lại nỗ lực trói Tiêu Lan, vừa làm vừa không ngừng lẩm bẩm: " Ngươi và họ Lục kia nhất định là người cùng hội, ta bắt ngươi đi tìm hắn đổi cha ta."
Tiêu Lan lùi về phía sau hai bước, cảm thấy người này rất có thể là người điên.
" Mau tới đây!" Kim hoàn tráng hán giật giật sợi dây thừng màu đỏ trong tay, đùng đùng gọi y.
Người chèo thuyền ở phía sau đang hét gọi khách nhân trở lại, nói thuyền sẽ lập tức rời bến, mời khách nhân nhanh chóng trở về, nếu không thuyền cũng sẽ không đợi nữa.
Tiêu Lan cũng không có tâm tình cùng kẻ lỗ mãng trước mặt này dây dưa gì thêm, dự định vào sâu trong thành Định Hải tìm người.
Kim hoàn tráng hán như tiểu thê tử chầm chậm đi theo phía sau lưng y, như là quyết tâm muốn cùng y dính vào một chỗ.
"Ngươi tên là gì?" Tiêu Lan hỏi.
Kim hoàn tráng hán nói: " Vũ Lưu Thương."
Tiêu Lan bị cái tên này làm chấn động một cái, lát sau mới nói: " Tên rất hay."
Kim hoàn tráng hán vác đao trên vai, lôi kéo y làm quen: " Ta đánh không lại ngươi, hay là ngươi đi nói với họ Lục kia một chút, trả cha ta về lại cho ta đi. Mọi người xưa nay không oán ngày sau không thù, hơn nữa cha ta cũng không có khuôn mặt xinh đẹp, bán vào kĩ viện cũng không được bao nhiêu tiền."
Khóe miệng Tiêu Lan nhếch lên: " Ngươi đúng là một ....nhi tử hiếu thuận."
Kim hoàn tráng hán cười hắc hắc: " Quá khen quá khen."
" Hắn cướp cha ngươi khi nào?" Tiêu Lan tiếp tục hỏi.
" Khoảng mấy tháng trước." Kim hoàn tráng hán nói: " Cha ta nói muốn ra ngoài mua rượu, sau đó không biết thế nào mà biến mất vô ảnh vô tung. Ta tìm mấy người trên giang hồ hỏi thăm tin tức, lúc đó có không ít môn phái trên giang hồ cũng bị trộm, còn có người mất cả thị thiếp và lão nương nữa, bởi vậy chắc chắn cha ta cũng bị họ Lục kia trộm rồi."
Tiêu Lan trầm mặc.
Đoạn thời gian trước vì muốn tạo phiền toái cho Lục Truy nên y đã phái người làm rất nhiều chuyện trộm cắp mèo mả gà đồng, nhưng không nhớ rõ trong số đó còn có cả cha của người này.
Kim hoàn tráng hán vẫn còn đang lải nhải không ngừng, Tiêu Lan đau đầu nhức óc, bước nhanh về phía trước bỏ hắn lại phía sau.
Ở một tiểu viện nhỏ trong thành Định Hải, Lục Truy đang bưng một chén cơm, vừa ăn vừa nhìn quanh quất, bên cạnh có một thanh niên nam tử khoảng chừng hai mươi tuổi, là tiểu nhị làm tạp vụ ở Sơn Hải Cư, cũng là thuộc hạ ở Triêu Mộ Nhai trước đây, tên là Lâm Uy, khinh công vô cùng tốt.
" Đa tạ." Sau khi ăn cơm xong, Lục Truy lại pha cho mình một bầu trà.
"Nhị chưởng quỹ khách khí rồi." Lâm Uy giúp hắn ngã chén trà ra.
" Ngươi cứ gọi ta là Nhị đương gia như lúc trước còn ở Triêu Mộ Nhai đi." Lục Truy cười nói: " Rời khỏi Sơn Hải Cư, cũng không còn là chưởng quỹ của tửu lâu nữa, có lẽ ngươi cũng không thấy tự nhiên khi gọi ta là chưởng quỹ."
Lâm Uy nói: " Đại đương gia nhận được tin tức nên phái ta tới thành này trước đợi, ngựa cũng đã chuẩn bị sẵn sàng rồi, bất cứ lúc nào cũng có thể trở về vương thành."
Lục Truy lại lắc đầu: " Nói với đại ca, tam thời ta không thể trở về được."
" Không trở về?" Lâm Uy không hiểu: " Vậy Nhị đương gia muốn đi đâu?"
Lục Truy nói: " Thành Hồi Sương."
Lâm Uy nhíu mày: " Nhưng...."
"Sau khi về tới vương thành ngươi hãy chuyển cáo đại ca, ta sẽ hành động cẩn thận." Lục Truy vỗ vỗ bờ vai của hắn: " Chuyến này mọi người vất vả rồi."
Lâm Uy lắc đầu: " Đại đương gia còn phân phó thuộc hạ, nếu Nhị đương gia không chịu trở về thì chúng ta cũng không cần phải trở về nữa, ở lại đây nhiều người cũng có thể chiếu ứng Nhị đương gia."
Lục Truy thở dài: " Đây là việc riêng tư của ta, cần gì phải liên lụy các ngươi."
" Đã đến Triêu Mộ Nhai rồi thì tất cả mọi người đều là huynh đệ tốt, sao có thể nói là liên lụy được." Lâm Uy nói: " Nhị đương gia định lúc nào lên đường?"
"A Lục đâu?" Lục Truy hỏi.
Vừa dứt lời thì trên đầu tường có một người rầm rầm nhảy xuống.
Lâm Uy nhanh chóng lắc mình né tránh.
Kim hoàn tráng hán giang rộng hai tay, cao hứng bừng bừng vọt thẳng tới.
Lục Truy rút kiếm ra khỏi vỏ, dí vào ngực hắn.
Nụ cười trên mặt A Lục chợt cứng đờ, ai oán nói: " Cha."
Lục Truy nói: " Ngồi xuống."
A Lục nói: " Họ Tiêu kia đang ở khách điếm Văn Đào trong thành, cách nơi này ba dãy phố."
Lục Truy gật đầu: " Làm không tệ."
" Ngươi cư nhiên có thể từ trong tay y thoát thân." Lâm Uy đưa cho A Lục một chén trà nóng: " Có bản lĩnh hơn rồi."
" Đương nhiên, ta làm theo những gì cha ta dạy trong thư mà." A Lục cao hứng bừng bừng: " Đầu tiên là--"
" Dừng lại dừng lại!" Lâm Uy đau răng: " Là cha ngươi, cũng không phải là cha ta."
Lục Truy chậm rãi uống trà.
" Ngươi giống ta mà, dù sao cũng đều không có cha, nhận cùng một người làm cha thì đã sao." A Lục thân thiết giúp Lục Truy châm thêm nước sôi vào bầu trà: " Đúng không, cha."
Lâm Uy: "...."
Kim hoàn tráng hán này trước đây là một thổ phỉ trong núi Thương Mang, sau đó không biết sống chết chạy tới đòi cướp Triêu Mộ Nhai làm sơn trại, bị Lục Truy dẫn người ngăn chặn ở đường lên núi.
Thấy đối phương cư nhiên lại là một thư sinh mặt mày sáng sủa sạch sẽ, vì vậy khó tránh khỏi kiêu ngạo điên cuồng cười một phen, vừa mở miệng cũng là những lời nói ngông cuồng: " Nếu ngươi có thể ngăn được gia gia ta, gia gia liền nhận ngươi làm cha!"
Qua khoảng một nén nhang sau, hắn chính thức có thêm một người cha.
...
Vũ Lưu Thương là một cái tên rất hay, nhưng nhìn cái mặt to bự râu ria xồm xoàm, cùng với đôi mắt chuông đồng lồi như mắt trâu của hắn, Lục Truy thật sự không thể gọi ba chữ này ra miệng được, vì vậy vẫn gọi hắn là A Lục.
" Mê dược căn bản vô dụng " . A Lục đặt kim hoàn đại đao lên bàn, nói: " Ta bị họ Tiêu kia cưỡng chế đuổi đi đó."
Lâm Uy nói: " Hiện tại ngươi đã biết mình có bao nhiêu đáng ghét rồi chứ?"
A Lục nghe vậy phẫn nộ cáo trang: " Cha! Ngươi xem hắn nói kia!"
Lục Truy xoa xoa huyệt thái dương, nói: " Nói tiếp."
" Ta cứ dựa theo những gì trong thư nói mà làm thôi." A Lục nói: " Quấn lấy y không ngừng nói muốn tìm cha, lôi đủ thứ chuyện lông gà vỏ tỏi trên trời dưới đất ra kể lể, y đuổi ta đi."
" Trên đường có thể có người nào đi theo không?" Lục Truy hỏi.
" Không có." A Lục nói: " Ta ngồi xổm trước cửa khách điếm Văn Đào hồi lâu, sau đó lại chạy tới cửa sau ngồi xổm thêm một hồi lâu nữa, còn chạy lui chạy tới nhà hơn mười hộ nhân gia trong thành giả bộ tìm người, thấy phía sau đều không có người theo đuôi nên mới lén lút chạy tới đây."
Lâm Uy gật đầu: " Không tệ, lần này đúng là cơ trí hơn thật."
" Tiếp theo chúng ta phải đi đâu?" A Lục hỏi.
Lục Truy nói: " Thành Hồi Sương."
A Lục thẳng thắn hỏi: " Đó là nơi nào, không biết."
Lục Truy cười cười, rót cho hắn một chén trà nóng: " Là một thành nhỏ ở Giang Nam, có điều ngươi không thể đi theo chúng ta tới đó được."
A Lục buồn bực nói: " Vậy ta phải đi cùng ai tới đó?"
Lục Truy vươn ra một ngón tay ngoắc ngoắc hắn.
A Lục hăng hái bừng bừng kề sát vào.
...
Sáng sớm hôm sau, khách điếm Văn Đào.
Tiêu Lan vừa ra khỏi cửa đã thấy một người đang ngồi xổm trên bậc thang phía đối diện, hai tay ôm một thanh kim ti đại hoàn đao, hai mắt như chuông đồng.
A Lục nói: " Ta muốn cha ta!"
Tiêu Lan nhìn như không thấy, diện vô biểu tình rời đi.
A Lục theo sát phía sau lưng y, biết rõ người này võ công cao cường, mình không phải đối thủ của y nên rất thức thời giữ khoảng cách khoảng chừng một trượng, cũng không nói lải nhải nữa mà chỉ đi theo, giống như là quyết tâm muốn tìm cha.
Tiêu Lan cũng không có tâm tình dây dưa với hắn, y không quen cuộc sống ở thành Định Hải này, dân chúng ở đây lại vừa lộn xộn vừa hỗn tạp, mỗi ngày đều có thương thuyền ra vào bến tàu, muốn tìm người thật sự không phải là chuyện dễ, chỉ có thể dựa vào vận khí.
Mà sự thật chứng minh, vận khí của y lần này thật sự không được tốt lắm.
Chạng vạng ba ngày sau, Tiêu Lan ngồi trong một quán ăn ven bờ sông, uống rượu một mình.
A Lục bất chợt nói: " Thì ra ngươi thật sự không có mang họ Lục kia đi giấu nha."
Tiêu Lan liếc hắn một cái, nói: "Chuyện này mà ngươi cũng có thể nhìn ra, bội phục!"
A Lục khiêm tốn nói: "Quá khen quá khen."
Tiêu Lan hỏi: "Ngươi còn muốn tìm cha ngươi nữa không?"
A Lục nói: "Đương nhiên là muốn."
"Ngươi đánh mất cha ở nơi nào thì cứ tới nơi đó mà tìm đi." Tiêu Lan rót đầy chén rượu, ngửa đầu uống một hơi cạn sạch: "Đừng đi theo ta nữa, cũng đừng tiếp tục tìm họ Lục kia, chuyện cha ngươi mất tích không liên quan gì đến hắn."
"Tại sao ta phải tin ngươi." A Lục lầm bầm.
Tiêu Lan thả lên bàn một thỏi bạc, đứng dậy nhảy lên một chiếc thuyền sắp rời bến.
A Lục nhanh chóng đuổi theo.
Tiêu Lan : "...."
"Hai vị khách nhân." Tiểu nhị trên thuyền hơi khó xử nói: "Thật không khéo, chúng ta chỉ còn lại một gian khách phòng duy nhất mà thôi."
Tiêu Lan nhàn nhạt nói: "Ta không biết hắn."
A Lục nói: "Biết mà!"
Tiêu Lan rút chìa khóa trong tay tiểu nhị ra, khom lưng đi vào khoang thuyền.
A Lục nói: "Ta có thể ngủ dưới sàn."
Tiêu Lan loảng xoảng loảng xoảng đóng sầm cửa lại.
A Lục xoa xoa lỗ mũi suýt nữa bị đập nát, xoay người hỏi tiểu nhị: "Thuyền này sẽ đi tới đâu?"
Tiểu nhị đáp: "Thành Hồi Sương."
A Lục thô lỗ nói: "Còn khách phòng nào không?"
Tiểu nhị nhìn vẻ mặt như hung thần ác sát và thanh kim ti đại hoàn đao trong tay hắn, vội vã gật đầu: "Có có có, phòng hảo hạng!"