Âu Yếm Trong Vòng Tay

Chương 5: Là chồng em tới đây


2 năm

trướctiếp

Ngu Hoàn dừng chân lại, tiếp viên hàng không soát vé bên cạnh nhìn tay người đàn ông chỉ đưa vé ra một nửa, lúng túng không biết có nên cầm lấy hay không.

Nhưng vẻ mặt của người đàn ông này lại trầm xuống đáng sợ, giọng nói của anh trở nên vô cùng nghiêm túc: "Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"

"Ai da, bác sĩ nhẹ một chút..." Thẩm Tiêu ngồi xổm sang một bên, căng thẳng nhìn chằm chằm bác sĩ.

"……Bác sĩ?"

"..." Ôn Viễn xua xua tay với bác sĩ, tỏ ý không sao, biết anh đã nghe được đành quay sang nhìn điện thoại di động, bất lực nói: "Em không cẩn thận bị ngã, không phải vấn đề lớn gì cả, không tin lát nữa em sẽ chụp ảnh cho em xem. "

  "..."

Không có câu trả lời, điện thoại vẫn chưa tắt.

“Ngu Hoàn” Ôn Viễn nhẹ giọng gọi.

Ngay cả hành động quấn băng gạc với bác sĩ bên cạnh cũng vô thức chậm lại, như thể đang diễn lại một đoạn phim quay chậm. Thẩm Tiêu che miệng lo lắng, Tiểu Triệu đang giữ chiếc ấm cũ với tiếng   “Lộc cộc lộc cộc” rất lớn ..  Giám đốc Diệp vô tội mà chớp chớp mắt, cảm thấy hơi bối rối trước sự thay đổi đột ngột.

 “Anh biết rồi.”Người đàn ông bên kia cuối cùng cũng lên tiếng, nhưng lại không thể nghe ra bất kỳ cảm xúc nào.

Ôn Viễn thở phào nhẹ nhõm, nhanh chóng nói: "Vậy em cúp máy trước nhé, đang có đồng nghiệp ở đây, anh ngủ ngon."

Cúp điện thoại xong, mọi người trong phòng thở phào nhẹ nhõm.

Ôn Viễn tỉnh táo lại, nhướng mày: "... Mọi người?"

 “…Không có việc gì không có việc gì!” Thẩm Tiêu luống cuống tay chân, ngượng ngùng nhìn Ôn Viễn:“Vừa rồi là điện thoại của anh rể sao? Là em… nói nhiều quá sao?

Ôn Viễn cười kéo cô ấy lên ngồi ở bên cạnh: "Không sao."

Bác sĩ khôi phục tốc độ bình thường, thắt nút gọn gàng: "Được rồi, hai ngày này phải cố gắng cẩn thận."

“Cảm ơn, anh đã vất vả rồi.” Ôn Viễn cảm ơn.

Mọi người bận rộn đã lâu vẫn chưa ăn được ăn gì.

“Căn tin nghỉ làm, trong phòng làm việc vẫn còn một thùng mì ăn liền, được không?” Tiểu Triệu lôi từ trong góc ra các loại mì dưa cải, mì bò, mì khô.

 “Được.” Thẩm Tiêu đói bụng nên vội vàng đáp lời, chạy tới trước cầm lên đưa cho Ôn Viễn “Chị ơi! Chị muốn cái nào? Em làm cho chị.”

"Mì khô."

Quản lý Diệp lại lấy ra giăm bông và bánh quy vẫn chưa hết hạn sử dụng trong ngăn kéo.

Bác sĩ cẩm ô trở lại tòa nhà ký túc xá phía sau.

Sau một thời gian, mùi hương của nhiều loại mì ăn liền quyện vào nhau và tỏa ra khắp văn phòng. Mưa nhẹ hơn một chút, Thẩm Tiêu đẩy rèm nhìn ra ngoài cửa sổ, hít một hơi thật sâu: "Không khí trong rừng ngày mưa thật là trong lành."

“Ừ, không có gì tốt hơn là làm việc ở đây, chắc chắn sẽ kéo dài tuổi thọ.”Quản lý Diệp mỉm cười, nhìn thấy Ôn Viễn đang chụp ảnh chân bị băng bó của cô, gửi một tin nhắn, nói: “Viễn Viẽn, ở nhà không có vấn đề gì chứ ? Có cần gọi mẹ cháu không? "

Ôn Viễn để điện thoại xuống, không biết nên cười hay nên khóc: "Cháu không phải trẻ con ... Mọi người không cần phải nhìn chằm chằm cháu nữa, sáng mai cháu còn muốn ra ngoài chụp thêm vài bức ảnh bình minh."

Nói về ảnh, dưới sự hướng dẫn của Ôn Viễn, hôm nay Thẩm Tiêu chụp được rất nhiều tác phẩm ưng ý. Nhân lúc này đang rảnh rỗi cô ấy liền chạy lên lầu đem máy tính và camera xuống đây, một bên hỏi một bên mở ảnh cho Ôn Viễn xem. Giám đốc Diệp cùng Tiểu Triệu cũng cùng nhau ngồi xuống nhìn.

Ôn Viễn lại bớt thời gian nhìn vào điện thoại của mình, hộp thoại cuối cùng vẫn là ảnh của chính mình, bên kia không có trả lời.

Có lẽ anh đang bật chế độ máy bay.

Sau khi bỏ mì vào nước nóng, mấy người chia nhau phần xúc xích và giăm bông, Thẩm Tiêu và Tiểu Triệu ríu rít nói về những điều thú vị trong ngày hôm nay, không khí thoải mái, ấm áp cùng nhau ngồi bên bàn bàn trà ăn tối.

Thời gian bất giác đã trôi qua nhanh chóng.

Chờ cho đến khi mọi người chuẩn bị thu dọn đồ đạc, đi ngủ.

Thì đột nhiên có một tiếng gõ cửa không nhẹ không nặng nhưng lại có chút đột ngột trong đêm.

 “Bác sĩ đem thuốc đến ư?” Tiểu Triệu đứng dậy, lẩm bẩm đi ra mở cửa, tầm mắt của mọi người cũng tập trung vào cửa.

Cửa vừa mở ra, tiếng mưa bên ngoài đột nhiên vang lên, dưới tấm rèm che mưa,có hai người đàn ông một cao một thấp đứng bên ngoài. Giày da cùng ống quần đã hoàn toàn ướt sũng, áo khoác cũng thấm nước, tóc bết dính vào khuôn mặt, trông khá chật vật.

Người phía trước cao gầy, mặc áo khoác đen, khuôn mặt rất tuấn tú, im lặng đứng đó. Trợ lý đi phía sau đang thu ô lại, nhìn thấy có người ra mở cửa, cậu tiến lên một bước, trên mặt mang theo nụ cười: "Xin chào, đã quấy rầy.Không biết cô Ôn Viễn có ..."

Thấy sếp nhà mình chưa gì đã đột ngột bước vào phòng, dang tay bước hai bước rồi cúi người nhẹ nhàng đỡ lấy cô gái đang nhảy nhót chạy tới.

Tim Ôn Viễn đập nhanh hơn một chút, nơi tay cô chạm vào cũng lạnh lẽo, giống như gương mặt của người đàn ông này vậy, giọng nói của cô khẽ run: "Anh, sao anh lại tới đây? Hôm nay không bay sao?"

Đợi lúc mọi người nhìn thấy, khuôn mặt lạnh như băng của người đàn ông đã khẽ dịu đi, không đủ biến thành gió xuân nhưng giọng nói lại dịu dàng, khẽ nói: "Anh không yên tâm."

 “… Không phải em đã chụp ảnh cho anh xem rồi sao?”  Ôn Viễn lấy tay lau nước trên tóc anh, liền bất ngờ bị anh kéo nhẹ vào trong ngực.

"..." Ôn Viễn hơi hé miệng.

Trụ sở cơ quan quản lý được xây dựng trên núi cao, từ bãi đậu xe đã phải đi bộ, đường núi ban đêm phải đi rất lâu, đèn đường thì không sáng lắm hơn nữa còn có mưa không ngớt ...

Người đàn ông này đến mà không nói với cô một lời.

Cô ngồi xuống sô pha, Ngu Hoàn cũng ngồi xổm xuống cẩn thận nhấc chân phải cô lên.

 “Viễn Viễn, anh không phải là chuyên gia.” Không cách nào phán đoán được vết thương dưới miếng gạc là gì, hay là miếng gạc đó là cố tình ngụy trang để giấu anh..

Những lời tiếp theo Ngu Hoàn không nói ra, nhưng Ôn Viễn vẫn hiểu, cúi đầu có chút chua xót, nói nhỏ: "Em đảm bảo, sau này sẽ không nói dối anh lần nào nữa."

Đại khái là khoảng hai năm trước, lúc ở nước ngoài cô trượt chân ngã bị gãy xương cánh tay trái. Đêm nào cô cũng mặc một chiếc áo khoác thể thao, kéo khóa đến mức cao nhất, che nẹp trên cánh tay và đai quấn quanh cổ, giả vờ như không có chuyện gì gọi điện video cho Ngu Hoàn suốt một tuần.

Lúc trở về nước, khuôn mặt của Ngu Hoàn vẫn rất ấm áp nhưng cô biết rằng anh thực sự rất tức giận, làm cô không giám hồi tưởng một lần nữa.

  ...

Sau khi thương lượng với quản lý Diệp, Trợ lý Từ đi tới, ngồi xuống:“Chị dâu, chị làm chúng tôi sợ rồi.”Sau đó bĩu môi nháy mắt với sếp.

Ôn Viễn ho nhẹ một tiếng, tai hơi đỏ, ánh mắt trầm xuống.

 “Có đau không?” Ngu Hoàn trầm giọng hỏi.

Ôn Viễn bên tai đỏ bừng, nhưng vẫn dịu dàng đáp lại anh: "Đau quá."

Thẩm Tiêu: "..."

Những người khác:"…………"

Nữ nhiếp ảnh gia chân đau mặt không đổi sắc lúc trước là cô sao?

Còn người vừa ăn mì vừa cười toe toét không hề hay biết mình đang bị thương thì sao?

Hầu kết Ngu Hoàn giật giật, động tác trên tay nhẹ nhàng, cúi đầu im lặng. Mãi cho đến khi đích thân anh xác nhận rằng Ôn Viễn không sao, sau đó mới đứng dậy đi tới bắt tay quản lý Diệp, lịch sự gật đầu với Thẩm Tiêu và Tiểu Triệu.

Mọi người đã biết được tiền căn hậu quả từ Trợ lý Từ, cũng biết đấy là ngời đàn ông điện thoại lúc trước. Giám đốc Diệp đã nhờ người đến dọn phòng khác giúp trợ lý Từ..

"Là Tiểu Ngu, phải không? Tôi đã xem ảnh hai đứa trên Weibo của mẹ Viễn Viễn mấy năm trước, mà vừa rồi lại nhất thời quên mất. Mau ngồi xuống đi, đã ăn cơm chưa?"

“Vẫn còn mì gói, là dưa chua hay thịt bò.” Tiểu Triệu một tay nâng thùng mì lên.

 “Thịt bò nhé, cảm ơn.”Ôn Viễn nói thay anh. Dạ dày của Ngu Hoàn không tốt, anh hiếm khi ăn đồ ăn như dưa cải. Tiểu Triệu đáp lại rồi lấy bình để đun sôi nước nóng.

Áo khoác của Ngu Hoàn đã ướt hết nên anh cởi ra đặt ở phía sau ghế sô pha. Bên trong là bộ đồ màu xanh nước biển mà hai người đã thấy vào buổi sáng. Chiếc áo sơ mi hơi ướt dính vào ngực anh.

Ôn Viễn cảm thấy có chút xót xa, âm thầm lau giấy lau trên người anh. Người đàn ông ngồi thẳng lưng, hơi nâng cằm phối hợp.

Giấy trên bàn đã hết sạch, Thẩm Tiêu lại vội vàng đưa một gói mới cho Ôn Viễn, trong lòng cồn cào—

Trời ạ, ai có thể đến cứu cô ấy đây, chẳng lẽ lúc sáng cô ấy đã… nổi lòng tham với anh rể của chị mình hay sao? ? ?

Đánh chết cô ấy đi!

 “Chị Thẩm, bát này đã chuẩn bị xong rồi, chị giúp em dọn lên bàn được không?”Tiểu Triệu đang muốn tiếp tục giúp Từ trợ lý nấu mì, thấy Thẩm Tiêu ngẩn ra, liền kêu cô tới giúp.

 “Ồ… đến rồi.” Thẩm Tiêu cầm hai tay đưa mì bò cho Ngu Hoàn.

 “Cảm ơn.” Ngu Hoàn xoay người nhận lấy.

“Đây là Thẩm Tiêu, bạn đồng hành lần này của em.” Ôn Viễn cười giới thiệu, may mà chị không để bụng chuyện lúc sáng, Thẩm Tiêu thở phào nhẹ nhõm.

 “Không có gì, không cần cảm ơn!” Thẩm Tiêu đặt xuống, ngoan ngoãn ngồi trở lại bên cạnh Ôn Viễn.

Trợ lý Từ cũng nhận lấy mì dưa cải muối của Tiểu Triệu, hai người ngồi xuống ghế sô pha nói chuyện phiếm, cũng may tính tình Thẩm Tiêu vui vẻ, không khí trong phòng làm việc nhanh chóng sôi nổi trở lại.

Ôn Viễn nghe mọi người tán gẫu, bóc miếng xúc xích, dăm bông đang ăn dở trong tay đưa cho Ngu Hoàn đang an tĩnh ăn mì bên cạnh, người đàn ông tự nhiên quay đầu cắn một miếng.

Ôn Viễn lại lột một cái nữa đưa cho anh. Ngu Hoàn ăn sạch sẽ một bát mì thịt bò, lại thuận tay trộn hết bát mì Ôn Viễn không ăn hết vào bát mình.

Trời đã khuya, mọi người đã đi hết. Ngu Hoàn cúi người bế Ôn Viễn lên, lên lầu năm.

Sau khi đóng cửa lại, không gian trong phòng đột nhiên trở nên chật hẹp hơn, quần áo và thiết bị của Ôn Viễn vẫn còn vương vãi trên giường và sàn nhà.

Cô cúi xuống nhặt quần áo trên giường dọn chỗ: “Em còn chưa thu dọn, đợi đã… ui!” Đôi mắt cô dần dần mở to, quay một trận cô đã nằm ngửa trên giường mềm mại.

Giây tiếp theo, cơ thể rắn chắc của người đàn ông đã đè lên, tay anh chống lên hai bên hông, hơi thở ấm áp tiến đến gần.

Ôn Viễn buột miệng: "Chồng, em rất nhớ anh."

Khuôn mặt tuấn tú của Ngu Hoàn sát trong tầm tay, đôi mắt đen sâu thẳm: "Ồ? Tại sao anh lại không cảm nhận được nhỉ?."

Ôn Viễn không có cách nào che giấu, đành phải nhẹ giọng nói, yếu ớt nói: "Là thật đó."

Ngu Hoàn không nói tiếng nào, ngón tay thon dài của anh lướt trên trán, gò má của cô, tiếp đó đầu ngón tay anh chậm rãi luồn vào trong mái tóc đen mượt mà nhẹ nhàng kéo cô vào ngực, cánh tay vòng ôm chặt lấy người cô.

"Để anh ôm."

Một chân đã bước vào cổng lên máy bay, lại vội vã rời sân bay, lao vun vút trên đường tới đây.

Bây giờ, cuối cùng đã thõa mãn rồi.

  ...

Ngu Hoàn từ trong buồng tắm đi ra, Ôn Viễn dở khóc, dở cười cầm chiếc áo sơ mi lấy từ trong cặp công văn của anh.

Bởi vì không biết phải đi đường núi bao lâu, cho nên va ly của Ngu Hoàn và trợ lý Từ đều để hết trên xe, chỉ tùy tiện nhét vài bộ quần áo vào ttrong cặp.

Trên ngực chiếc áo này có in vết son mà cô để lại lúc sáng.

Ngu Hoàn cũng sửng sốt: "Trời tối, lại chọn sai đồ mất rồi."

Lúc đó anh vội vàng đến mức không để ý đến mình đã làm những gì.

Lại thấp giọng nói nhỏ bên tai Ôn Viễn: "Chủ yếu là do nhớ em."

Ôn Viễn trợn mắt, cầm cái ấm lên, một chân nhảy vào phòng tắm. Ngu Hoàn cũng đi theo phía sau.

Ôn Viễn bóp nước rửa tay vào bồn rửa tay, xoa bọt, sau đó đổ nước nóng đều lên bồn rửa sạch, đổ đầy một chậu nước rồi ngâm chiếc áo sơ mi dính nước mưa của Ngu Hoàn: "Coi như chắp vá để khử trùng một chút. Mứt trái cây vẫn chưa sạch nếu không giặt sạch được thì ngày mai chúng ta cứ mặc cái này đi. "

Ngu Hoàn không quan tâm ngày mai sẽ mặc cái gì, nhíu mày, lấy khăn lau sạch sẽ tay cho Ôn Viễn, nói: "Em mau trở về giường nằm đi, anh sẽ tự giặt."

Ôn Viễn không có trở lại giường, mà là ngồi ở bên cạnh bồn tắm, tươi cười nhìn Ngu Haofn giặt sơ mi. Nhìn thấy anh đã được giặt sạch sẽ, chiếc áo ướt dở định treo lên giá khăn thì cô không nhịn được “Phụt” cười, Ôn Viễn ngẩng đầu hỏi: "Chồng à, ngày mai anh muốn cởi trần ra ngoài sao?"

Ngu Hoàn nhướng mày.

Ôn Viễn hướng dẫn anh cắm máy sấy tóc đặt ở chế độ không khí ấm, sau đó khéo léo mở áo sơ mi ra, thổi từ trên xuống dưới. Ngu Hoàn nhìn dáng vẻ nghiêm túc, tập trung của cô lúc này, ánh mắt dịu dàng.

Ôn Viễn sấy thật cẩn thận, ngay cả nếp gấp do rửa tay cũng bị kéo thẳng ra. Thổi cho đến khi áo sơ mi chỉ còn hơi ẩm, mới treo lên móc áo, để Ngu Hoàn treo lên cửa gió của máy điều hòa, hài lòng nhìn nó: "Được rồi, ngày mai anh nhất định có thể mặc được."

 “Được, em mau đi ngủ thôi.” Ngu Hoàn bế cô đặt lại trên giường.

Ôn Viễn nằm ở trên giường uể oải ngáp một cái, mới nhận ra hôm nay thật sự rất mệt. Ngẩng đầu thấy Ngu Hoàn vẫn còn đang tựa vào đầu giường, gửi tin nhắn.

Cô tựa đầu vào cánh tay Ngu Hoàn, anh đưa tay mình ra sau ôm cô vào lòng ngực, vỗ vỗ khe khẽ.

 “Ngày mai anh về Thượng Kinh à?” Ôn Viễn tìm một vị trí thoải mái, nhắm mắt lại, mơ hồ hỏi.

"Không vội, để Tiết Minh Thần tìm cách."

Khóe miệng Ôn Viễn cong lên: "Khi em về, anh ta sẽ làm thịt em mất."

Ngu Hoàn cũng cười, vỗ nhẹ vào lưng cô: "Ngủ đi."

Một lúc sau, Ngu Hoàn cho rằng Ôn Viễn đã ngủ say mới điều chỉnh lại tư thế một chút, vươn tay lấy máy tính từ trong cặp ra, bấm vào tài liệu mà Tiết Minh Thần vừa gửi đến.

Lúc này bên hông lại bị cọ xát một chút, âm thanh ôn nhu mềm nhũn của người đang ngủ bên cạnh: "Vậy ngươi ngày mai anh có thể cùng em đi chụp mặt trời mọc sao?"



Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp