Âu Yếm Trong Vòng Tay

Chương 4: Có rắn


2 năm

trướctiếp

 “Mau mau đặt xuống dưới được rồi.”Ôn Viễn tự tin nói.

Thẩm Tiêu vẫn luôn đi theo sự dẫn dắt của Ôn Viễn, điều này khiến Tiểu Triệu bắt đầu nghi ngờ không biết bả thân có đang bị ảo giác không.

Hai cô gái chăm chú làm việc, Ôn Viễn để tóc đen buộc đuôi ngựa, lúc cô liếc mắt cúi đầu nhìn máy ảnh vừa tập trung lại chuyên nghiệp mang tới khí thế người ngoài chớ quấy rầy. Thẩm Tiêu thỉnh thoảng sẽ nhờ cô xem ảnh của mình, sau khi đặt máy ảnh xuống, Ôn Viễn đột nhiên trở lại bộ dạng thường ngày, giọng nói nhẹ nhàng kiên nhẫn.

Mặt trời dần dần tối sầm lại, Ôn Viễn háo hức chờ thời khắc hoàng hôn buông xuống mặt hồ, Thẩm Tiêu bên cạnh cũng vô cùng mong chờ. Vì vậy, hai người dứt khoát nhờ Tiểu Triệu liên hệ trước với Giám đốc Diệp, để trống một ký túc xá cho hai người ở lại qua đêm, không cần phải vội vàng trở về thành phố. Sau khi Tiểu Triệu gọi điện thoại sắp xếp xong xuôi, nhìn thấy hai người đang đổi kính lọc, không khỏi cất lời hỏi: "Chị Viễn, chị đang làm gì vậy?"

"Ống kính Gradient, cân bằng tỷ lệ quang sai của hình ảnh."

Tiểu Triệu nói "ồ" một cách khó hiểu, tiếp tục ngồi bó gối như một con sâu bướm.

Nhìn thấy cậu ta đáng thương như thế, Thẩm Tiêu đành giải thích ngắn gọn: "Cậu chỉ cần biết là dùng mấy thứ đó chụp hoàng hô sẽ đẹp hơn!"

"Rõ rồi!"

 “Phốc.” Thẩm Tiêu bị anh làm cho bật cười, cũng cảm thấy người này không quá đáng ghét nữa, lúc nãy codn hảo tâm cho mình mượn quần áo nên cô ấy liền hào phóng đưa máy ảnh cho cậu ta:“Này cậu có muốn nhìn một chút không?”

 “Tôi?” Tiểu Triệu vội vàng xua tay, cậu học đại học theo chương trình vừa học vừa làm, sau khi tốt nghiệp cậu đến đây làm việc, còn chưa từng đụng đến máy ảnh lần nào.

"Muốn thử thì cứ thử đi! Tôi sẽ dạy cho cậu!"

Tiểu Trịêu không lay chuyển được cô ấy cẩn thận cầm lấy máy ảnh, cảm thấy vật nặng trong tay rất có giá trị, sợ rơi xuống đất nên một cử động nhỏ cũng không dám. Thẩm Tiêu đến gần chỉ cậu ta cách nhìn vào khung ngắm và cách bấm nút chụp. Tiểu Triệu dần thấy thích thú, liền cầm máy quay hỏi đông hỏi tây một hồi.

Ôn Viễn liếc nhìn hai người bọn họ, một mình đi tới gần hồ nước, cúi người xuống, đặt máy ảnh gần như nằm ngang với mặt hồ để thử góc độ.

Cô đã cẩn thận chú ý đến đôi chân của mình để tránh bị trượt. Nhưng khi cô đang nhìn hồ nước từ máy ảnh bỗng nhiên nhìn đến hình ảnh trong nước gợn “Rầm”, lại “Ừng ực ừng ực” bốc lên một chuỗi bọt nước, sau đó rất nhanh chóng, các gợn sóng bị rẽ sang hai bên trái phải, một bóng dáng dài ngoằn ngoèo dần hiện ra. Ôn Viễn cảm thấy trong lòng ớn lạnh, đang định lùi lại thì nhìn thấy một con rắn nước màu nâu xám "vù vù" lên khỏi mặt nước!

Ôn Viễn trong lòng âm thầm gào thét, cô vừa chống chân thì vô tình vấp phải một hòn đá, kinh hãi nhìn chằm chằm con rắn thấy nó không có dừng lại, tiếp tục bò từ chỗ mình vào bụi cỏ bên cạnh.

 “Chị Viễn Viễn!” Thẩm Tiêu nghe thấy tiếng động lạ, bọn họ vội vàng chạy tới, kéo cô lên, quan tâm hỏi:“Xảy ra chuyện gì vậy?”

Tim Ôn Viễn đập rất nhanh, cô đã từng chụp ảnh sư tử và hổ ở cự ly gần còn dám dùng đèn pin đuổi sói, nhưng cô không thể chịu nổi những sinh vật không có chân hoặc có nhiều chân. Khi còn nhỏ, vì mặt đất phủ đầy hoa dương giống sâu bướm, nên cô cố kiễng chân trong khe hở, khóc lóc không chịu bước đi, nhất quyết phải chờ người bế qua ...

Tất nhiên, cô ấy sẽ không nói cho ai biết về lý do và quá khứ, vì vậy cô bình tĩnh vuốt tóc nói “Không sao chỉ là vô tình bị trượt chân thôi."

 “Để em giúp chị ngồi sang bên cạnh!”Tiểu Triệu sức lớn đỡ Ôn Viễn ngồi trên phiến đá. Ôn Viễn cố ý tránh ra bãi cỏ nơi con rắn vừa chui vào.

Lúc này, cô vẫn còn bàng hoàng nên không thấy đau gì cả, chỉ xua tay ra hiệu không sao.

Họ cùng đợi cho đến khi hoàng hôn buông xuống là buổi chụp kết thúc, sau đó họ thu dọn đồ đạc vội vã trở về trong bóng đêm. Lúc này, Ôn Viễn mới nhận thấy mắt cá chân phải đau âm ỉ, càng đi càng đau. Cuối cùng cô cũng dừng lại, lấy băng keo y tế trong túi ra, quấn quanh mắt cá chân vài lần để giảm cơn đau.

 “Chị Viễn Viễn, chị bị thương sao?!”Thẩm Tiêu khó chịu vì không phát hiện ra sớm hơn nên ngồi xổm xuống, kiểm tra kỹ càng chân cô để chắc chắn phần xương không bị thương, cô ấy mới yên tâm.

“Để em cõng chị.” Tiểu Triệu chỉ vào vai mình, có chút xấu hổ nhưng giọng điệu rất nghiêm túc: “Tôi rất khỏe đó chị yên tâm”

Ôn Viễn chậm rãi chuyển động mắt cá chân vài cái, cau mày, chậm rãi nói: "Loại đường này, nếu cõng thêm người dễ gặp nguy hiểm. Làm ơn giúp tôi tìm một nhánh cây thì hơn."

Một tay cầm cành cây, một tay có Thẩm Tiêu đỡ lấy, phía trước có Tiểu Triệu mở đường, nên mọi người chậm rãi đi đến văn phòng quản lý. Đi được nửa đường, trên bầu trời bỗng vang lên tiếng sấm vang như nghẹt thở, từng hạt mưa lộp bộp rơi trên lá càng lúc càng gấp gáp, càng lúc càng lớn. Tiểu Triệu lấy ra một chiếc ô trong túi xách của mình, che cho hai người đang đi sau.

 “Cậu cầm lấy!” Thẩm Tiêu muốn cầm nhưng lại có chút xấu hổ.

"Không sao, tôi có mũ! Cô đang đỡ chị Viễn không tiện, còn cần phải quan sát đường cẩn thận." Tiểu Triệu đội mũ áo khoác lên đầu, mưa ướt cả mặt, nhưng tay lại bướng bỉnh.

 “Cậu cũng phải cẩn thận.”Thẩm Tiêu không yên tâm đi một đoạn lại quay đầu nhìn.

Sau hơn một tiếng đồng hồ, cuối cùng một mấy người cũng chật vật đi tới văn phòng quản lý.

Quản lý Diệp đã đợi họ rất lâu, nhìn thấy cảnh này thì vô cùng sửng sốt, vội vàng tiến lên: "Viễn Viễn, cháu bị sao vậy?!"

"Cháu chỉ không cẩn thận ngã một cái, không phải vấn đề gì lớn..." Ôn Viễn không quen được chăm sóc như bệnh nhân ở bên ngoài, xoa xoa bùn đất dính trên đế giày ở cửa, cười cười: “Nhưng thật ra vất vả Tiểu Triệu.”

 “Không có gì mà!” Cậu trai gãi gãi đầu.

"Người cũng ướt hết rồi, ký túc xá đã thu dọn xong mau lên lầu tắm rửa trước!"

Quản lý Diệp bố trí cho họ hai phòng nghỉ ngơi, không phải ở khu ký túc xá nhân viên ở phía sau, mà là ở tầng năm tầng cao nhất của tòa nhà văn phòng, dành cho lãnh đạo và chuyên viên tới kiểm tra.

Bây giờ không cần đi ra ngoài, Ôn Viễn cùng hai người lấy chìa khóa, vì không có thang máy nên chỉ có thể chậm rãi nhảy lên.

Về đến cửa phòng, Thẩm Tiêu không yên lòng mà để Ôn Viễn ở một mình: "Chị Viễn Viễn, chị có muốn em ở cùng không?"

"Không sao đâu, có chuyện gì cần chị sẽ gọi cho em."

"Vậy được rồi, em ở ngay bên cạnh, có chuyện gì nhất định chị phải gọi đó!"

Ôn Viễn gật đầu, mở khóa, một chân nhảy vào phòng.

Túi đựng thiết bị không thấm nước, ngoài máy ảnh và ống kính, cô còn mang theo một bộ quần áo. Cô trải quần áo sạch sẽ trên giường, nghe thấy tiếng mưa gõ ngoài cửa sổ, cô đứng lên, đưa tay nhìn ra ngoài, tòa nhà văn phòng có đèn đường, vẽ ra rõ hình dáng của từng hạt mưa.

Rất dồn dập nhưng cũng không phải là một vấn đề lớn.

 “Máy bay bình thường có thể cất cánh không thành vấn đề.” Ôn Viễn lẩm bẩm liếc mắt nhìn điện thoại.

Tám giờ ba mươi.

"Nên đến sân bay sớm."

Ôn Viễn yên tâm, cầm quần áo trên giường đi vào phòng tắm.

Căn phòng trông thì cũ kỹ, nhưng vòi sen vẫn còn mạnh, nước to và nóng, nước tạt vào người, xua tan cái lạnh khắp cơ thể.Thể lực của cô vốn dĩ đã khá tốt, lau khô tóc liền đi ra, khuôn mặt cô ấy lại đỏ bừng bừng, nếu không phải chân đang lặc thì chính là bộ dạng sức sống mười phần.

Ôn Viễn ngồi trên giường, lấy từ trong cặp ra cuốn sổ nhỏ đang mang theo, đã viết được hơn một nửa, trên mỗi trang cũng không có nhiều chữ, nhưng chỉ cần cô ra ngoài làm việc, liền theo thói quen viết vài chữ. Cô mở sách sang trang mới, đặt lên đùi, nghĩ ngợi lung tung, cầm bút viết:

 [Ngày 27 tháng 12, thời tiết: mưa, tâm trạng: ok]

 [Địa điểm quay phim: Công viên rừng Huy thành, đồng hành: Thẩm Tiêu]

 [Có những con rắn nước trong hồ, khiến người ta sợ đến chết khiếp, thậm chí còn làm mình bị thương. 】

 [Một chút nhớ nhà, một chút nhớ Ngu Hoàn】

 “Chị Viễn Viễn, chị chuẩn bị xong chưa?” Thẩm Tiêu gõ cửa.

 “Đây.” Ôn Viễn đóng sách lại, cất vào trong túi rồi nhảy ra mở cửa.

Thẩm Tiêu vừa định nói, đột nhiên quay sang bên cạnh hắt xì một cái, xoa xoa mũi, giọng nói có chút khàn: "Quản lý Diệp vừa gọi điện cho em, nói bác sĩ bệnh xá của phòng y tá đến đây, nói chúng ta có tiện không đi tới đó, bọn họ đang ngồi dưới văn phòng"

“Chúng ta trực tiếp đi xuống đi.”

Đồ đạc và quần áo ướt của Ôn Viễn vẫn còn vương vãi trong phòng, Thẩm Tiêu cũng vậy, không tiện cho người ngoài nhìn thấy. Hai người khóa cửa lại, Thẩm Tiêu đỡ Ôn Viễn đi xuống phòng làm việc.

Tiểu Triệu cũng đã thay quần áo sạch sẽ quay lại và mỉm cười với hai người.

 “Tình cờ ở đây tôi có uống trà gừng đường nâu, hiệu quả chắc cũng tương tự. Trước tiên để mỗi người uống một bát.” Giám đốc Diệp đưa chiếc cốc đang bốc khói.

 “Cảm ơn quản lý Diệp!” Thẩm Tiêu vội vàng đưa cô qua, áp chiếc cốc vào mặt như cứu mạng.

 “Cô bị cảm lạnh sao?” Tiểu Triệu hỏi.

Sau khi Thẩm Tiêu nói, giọng nói khàn khàn liền lộ ra: "Có một chút."

“Tôi mang thuốc đến đây, tối nay uống, sau đó ngủ một đem ngon giấc chắc là có thể giảm bớt.” Bác sĩ mở hộp sơ cứu ra, ra hiệu cho Ôn Viễn ngồi vào sô pha.

 “Tiểu Triệu, cậu cũng kiểm tra một chút.” Quản lý Diệp nói.

"Tôi không có vấn đề gì! Tôi da giày thịt béo khi còn nhỏ vẫn luôn tắm mưa trong sân nhưng chưa bao giờ bị ốm."

 “Chậc chậc, cậu là người lớn như vậy, còn sợ uống thuốc.” Thẩm Tiêu khàn giọng chậm rãi nói.

"... Ai sợ? Cô đang nói ai..."

“Được rồi, được rồi, Tiểu Triệu nếu không sao, cậu có thể đi đun một nồi nước nóng không!” Quản lý Diệp đau đầu xua tay.

 “Làm phiền rồi.” Ôn Viễn xỏ dép xuống đất, dưới bắp chân thon thả trắng nõn, mắt cá chân phải sưng đỏ gần như gấp đôi, trông có chút đáng sợ.

Thẩm Tiêu hít vào một hơi khí lạnh, dừng lại giữa chừng, lại cầm tờ giấy xì mũi.

Ôn Viễn nhìn như bình thường, yên lặng để cho bác sĩ tiêm thuốc.

Đồng hồ văn phòng điểm 9 giờ rưỡi.

Điện thoại rung lên.

Ôn Viễn từ trong túi lấy ra, liếc mắt một cái, là Trợ lý Từ.

 “Xin chào.” Cô quay mặt sang một bên, nhẹ giọng nói.

 “Chị dâu, buổi tối muộn cuộc họp mới kết thúc, bọn em đang qua cửa kiểm tra an ninh.”Giọng Tiểu Từ có chút thở dốc, vừa nói vừa bước nhanh: “Ông chủ vẫn đang trả lời điện thoại của anh Tiết, liền để em nói với chị một tiếng. Hiện tại trời mưa không lớn, máy bay có thể cất cánh bình thường, chị đừng lo lắng. Ông chủ nói đến Thượng Kinh tương đối trễ, chị đi ngủ trước đi, anh ấy sẽ gọi lại cho chị. "

"Được rồi, vậy hai người đã ăn tối chưa?"

"Này, không hề ... Ông chủ?"

Lời nói của Tiểu Từ nói bị cắt ngang, và điện thoại di động của cậu cũng đã bị lấy mất.

 “Em đã trở về thành phố chưa?” Một giọng nói trầm ấm, từ tính vang lên.

Ngu Hoàn còn chưa nói tiếp, đầu dây bên kia đã mơ hồ vang lên giọng nói của Tiết Minh Thần: "Cậu đang nói nhảm nhí gì vậy? Tôi không ở trong thành phố sao? Cậu nghĩ mọi người có thể chạy quanh công ty như cậu hay sao?!"

Khóe miệng Ôn Viễn co giật, nhất thời không nói lời nào, tiếng thở dốc của người đàn ông đã gần trong tầm tay.

"Viễn Viễn?"

“Em đây.” Ôn Viễn rốt cục lên tiếng.

  "..."

  "..."

"………………!"

"Ngu! Hoàn! Cậu! Không! Thể ! Bất quá cũng chia..."

Đầu bên kia, tiếng gầm của Tiết Minh Thần ngày càng nhỏ, dường như đã ném điện thoại di động cho người khác rồi.

Âm thanh xung quanh trở nên yên tĩnh hơn nhiều, nhưng thông báo thúc giục hành khách lên máy bay lại vang lên.

Ôn Viễn tăng tốc nói:“Đêm nay em không về thành phố, tối nay em sẽ ở lại văn phòng quản lý.”Thở dài:“Căn phòng nâng cấp không có gì.”

 “Ừ.”Ngu Hoàn dường như đang tìm vé, dừng lại hai giây, lại hỏi:“Điều kiện ổn cả chứ em?

"Tốt lắm! Vừa mới xây xong ... rít!"

Sau khi xoa thuốc xong, cô sợ ban đêm lại cọ vào nên quấn thêm một lớp băng gạc, kéo chặt hơn một chút, Ôn Viễn đang tập trung vào điện thoại nên bất ngờ đau đớn kêu lên.

Có một sự im lặng vào khoảnh khắc này.

"Viễn Viễn, sao vậy em?"



Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp