Âu Yếm Trong Vòng Tay

Chương 6: Trừng phạt


2 năm

trướctiếp

Ngu Hoàn sửng sốt một chút, ngón tay dừng ở trên màn hình.

Thời gian như trôi về chiều hôm ấy dưới tán cây ngô đồng trong trường, nhịp tim nặng trĩu, anh cố gắng lấy lại bình tĩnh, nhưng vì lời thú nhận mà lo lắng đến mức nín thở.

Cô gái đối diện mặc áo sơ mi, quần jean bình thường nhưng lại giống như tiên nữ với giọng nói dịu dàng, tinh nghịch và sốt sắng hỏi: "Vậy thì từ nay về sau anh đi chụp bình minh cùng em nhé?"

Ngu Hoàn nghe thấy câu trả lời của bản thân lúc trẻ mà không do dự đáp lại: "Anh sẽ."

Nắng hè chói chang làm chói mắt, không khí tràn ngập mùi kem ngọt ngào. Cô gái cười và nói:

"Vậy thì em đồng ý với anh."

  ...

Khi còn trẻ, anh không biết giá trị của những lời hứa, nhiều năm bận rộn với công ty khiến bản thân dần bỏ bê việc đồng hành cùng người bên cạnh.

Ngu Hoàn đưa tay vén tóc người con gái đang ngủ yên bên cạnh, nhẹ nhàng vuốt những sợi tóc lòa xòa trên trán, trong lòng cảm thấy hối hận và áy náy: "Được."

Ngày hôm sau, Thẩm Tiêu vốn thích ngủ muộn nhưng không còn cách nào khác, đành phải dậy sớm ngáp một cái rồi đi xuống lầu, cô ấy còn tưởng mình là người đầu tiên, nhưng đột nhiên dừng lại.

Bên ngoài cửa kính của sảnh tầng 1 kê hai chiếc ghế cạnh nhau, người phụ nữ ngồi tựa lưng, trùm chăn, chân phải gác lên chiếc ghế dài, loay hoay với chiếc máy ảnh trong người. Bên cạnh cô là một người đàn ông cao lớn đang cầm cốc giữ nhiệt.

Mưa vẫn từ trên trời đổ xuống, những ổ gà lại càng lầy lội và khó đi hơn.

Thẩm Tiêu đi đến gần, đẩy cửa gió lờn liền thổi vào, ló nửa đầu ra.

Viễn kinh ngạc quay đầu lại cười: "Buổi sáng tốt lành, em tỉnh rồi sao?"

"Chị Viễn Viễn, chị đến sớm như vậy."

Ôn Viễn khẽ thở dài: "Chị muốn ra ngoài chụp cảnh mặt trời mọc, nhưng mưa lại không ngớt, bất quá từ góc độ này cũng chụp được mấy tấm hình đẹp. Mau lại đây xem thử."

Ôn Viễn để chân xuống, đưa ghế đẩu cho Thẩm Tiêu. Nhắc đến chuyện này, Thẩm Tiêu liền trở nên hứng thú, kéo áo khoác bánh mì lên, ngồi xuống bên cạnh cô nghiêng người nhìn vào máy ảnh.

Hai người đang trò chuyện. Ngu Hoàn đứng dậy, nhỏ giọng nói: "Vào bên trong nói chuyện đi, đã bên ngoài đã hai giờ rồi, cẩn thận bị cảm lạnh."

Vừa dứt lời, Thẩm Tiêu không nhịn được quay đầu hắt xì một cái, ngượng ngùng dụi mũi. Ôn Viễn ném chăn cho cô ấy, nắm tay Ngu Hoàn đứng dậy, đi về văn phòng.

Khoảng nửa tiếng sau, trợ lý Từ vội vàng đẩy cửa bước vào, vừa nhìn thấy vợ chồng ông chủ đã ở đó, cậu vỗ trán: "Đáng lẽ có chị dâu ở đây, mà sao em còn vội dậy sớm hẳn một tiếng! "

Ôn Viễn cười: "Nói như bình thường tôi áp bức cậu lắm."

Tiểu Từ tiến lại gần "hehe" một tiếng, rồi báo cáo với Ngu Hoàn: "Tối hôm qua Tiểu Triệu nói rằng nếu trời vẫn mưa, cậu ấy sẽ đến căn tin lấy đồ ăn sáng tới đây, chúng ta chỉ cần đợi trong văn phòng."

Vừa dứt lời, cậu chàng đã xuất hiện trên tay cầm đầy đồ ăn, đầu đội mũ, trên áo khoác vẫn còn dính nước: "Yo, mọi người đều dậy sớm như vậy!"

Bữa sáng ở căng tin rất đơn giản, mỗi người một hộp cơm, mở ra thì có hai cái bánh bao, một nắm dưa chua, một quả trứng luộc nước trà và một chén cháo đậu đỏ.

"Tôi gói thêm hai hộp cơm chiên trứng. Nếu ai ăn không đủ, liền tới lấy." Tiểu Triệu đặt mọi thứ lên bàn trà, cầm khăn của quản lý Diệp treo trên giá lau đầu.

Giám đốc Diệp đến đây sau bữa sáng, thấy họ đã ăn xong, bà ấy liền xin lỗi: "Xin lỗi mọi người, ở đây không có gì ngon.."

Thẩm Tiêu xua tay: "Đã rất tốt rồi! Lúc tôi và chị Viễn Viễn ngồi xổm trong cuộc di cư vĩ đại của động vật ở châu Phi, không biết mỗi ngày chúng tôi cho vào miệng thứ gì ..."

Ôn Viễn cảm giác được Ngu Hoàn đang nhìn mình, vội vàng ngăn Thẩm Tiêu sợ cô ấy lại tiếp tục nói: "Làm gì phóng đại như thế, thịt nướng em ăn không ngon? Thanh Nhiên còn không nấu trà sữa cho em uống sao?"

Hà Thanh Nhiên, Phùng Thu Ba, ÔnViễn là bạn cùng phòng thời đại học. Sau đó, Phùng Thu Ba và Ôn Viễn tiếp tục học chương trình sau đại học,  Hà Thanh Nhiên đi du học nước Mỹ cũng nhận chức làm cho một tạp chí địa lý Trung Quốc ở nước ngoài . Cũng nhờ cô ấy mà Thẩm Tiêu gặp được Ôn Viễn.

 “Nói như vậy, nhưng dù sao thì… ừm.” Một miếng thịt được nhét vào miệng Thẩm Tiêu.

Ôn Viễn mặt không chút cảm xúc: "Ngoan ngoãn ăn cơm đi."

Ngu Hoàn nhét ống hút vào trong cốc nhựa đựng cháo, đưa cho Ôn Viễn, cũng không lên tiếng.

Quản lý Diệp thở dài nói: "Này, một cô gái trẻ như cháu làm nhiếp ảnh gia thực sự rất vất vả. Chưa kể nguy hiểm, còn khó có khi được ở nhà. Về sau mang thai đứa nhỏ thì biết làm thế nào, lúc sinh ra cũng khó lòng chăm sóc đi. Tiểu Ngu ngày thường chắc hẳn cũng phải lo lắng không ít đi? "

Ôn Viễn: "..."

Cô liếc nhìn Ngu Hoàn, thấy đối phương im lặng một lúc, mới nhẹ giọng nói: "Lo lắng."

Ôn Viễn: "..."

Nhưng cô lại nghe anh nói: "Nhưng công việc của tôi còn có vấn đề lớn hơn, may mà Viễn Viễn đã không chê còn công việc của cô ấy tôi nên ủng hộ nhiều hơn."

 “Thực xin lỗi, Viễn Viễn.”Đầu Ôn Viễn được nhẹ nhàng vuốt ve, ánh mắt đối phương quá thâm trầm.

 “… Chà.” Ôn Uyển mũi chua xót, cúi đầu cười nhẹ.

Cảm giác ủy khuất đến không báo trước, nhưng có thể dễ dàng tan biến nhanh chóng chỉ vì một hành động hoặc một câu nói.

  ***

Lúc ngồi trên xe trở về.

Thẩm Tiêu định bay về Hải Kinh vào ban đêm, sau đó lại bất ngờ gặp một người bạn ở đây nên Tiểu Từ lại đưa cô ấy về khách sạn đã đặt hôm trước.

Thẩm Tiêu xuống xe: "Chị Viễn Viễn, vậy em đi trước, hẹn gặp lại!"

 “Được rồi, tự mình chú ý an toàn.” Ôn Viễn đáp.

"Ở bên ngoài còn không sao, trong thành phố có gì nguy hiểm chứ?" Thẩm Tiêu cười vẫy tay với hai người kia: "Tạm biệt anh rể! Tạm biệt Từ trợ lý!"

Thẩm Tiêu rời đi, Ngu Hoàn liền trực tiếp đi đến sân bay và bắt chuyến bay gần nhất trở về Thượng Kinh. Sau khi đưa Ôn Viễn về nhà, Ngu Hoàn và Tiểu Từ đi thẳng đến công ty.

Ôn Viễn ném một ít quần áo bẩn của hai người vào máy giặt, một ít nhờ nhân viên tiệm giặt là đến lấy. Cô và Ngu Hoàn không quen có người ngoài ở nhà, cũng không thuê bảo mẫu ở chung. Ôn Viễn thu dọn đồ đạc cá nhân của hai người xong, quét dọn sạch sẽ từ phòng ngủ đến phòng khách, sau đó tự mình đi siêu thị mua đồ ăn, không đến bốn giờ đã bắt đầu vào bếp, đợi đến lúc canh gà đã ninh nhừ, khác các món ăn phụ cũng chín. Đồ ăn tren đĩa đã sắp xếp gọn gàng thì điện thoại bên ngoài reo lên

Lúc rời đi Ngu Hoàn có nói, nếu không có vấn đề gì cấp bách anh sẽ về nhà sớm ăn cơm.

Ôn Viễn lau tay, chạy ra nghe máy: "Xin chào?Hai người bắt đầu về chưa?"

 “… Chị dâu.” Tiểu Từ xấu hổ nói“Dự án đã bị gỡ xuống. Anh Tiết sẽ tổ chức một cuộc họp cấp cao tạm thời. Hiện tại sếp vẫn còn đang ở trong phòng họp nên có thể không thể trở về ăn tối được. "

Ôn Viễn sửng sốt một chút, sau đó nhanh chóng nói: "Được rồi, trước hết cứ làm việc đi."

 “Chị dâu đó, em tới đây đón người.” Tiểu Từ vội vàng.

Ôn Viễn đặt điện thoại xuống, nhìn lại ánh đèn trong phòng bếp, khẽ thở dài, dùng đầu ngón tay gõ vào màn hình, ngâm nga: "Quên đi, vì tay nghề của tôi, tôi để lại cho cậu một bát."

Ôn Viễn gói tất cả các món ăn đã chuẩn bị vào hộp rồi cho vào tủ lạnh. Riêng cô, chỉ canh gà với cơm là đủ.

Sau khi dọn dẹp xong, Ôn Viễn đổ đầy một bát canh gà lớn, tự mình cầm cái một cái đùi gà, để dành một phần cho Ngu Hoàn, sau đó đổ đầy một nửa bát cơm nhỏ, cắt một đĩa hoa quả, mang vào phòng nhỏ xem phim. Cô chọn một bộ phim hoạt hình, giảm đèn, ngồi thoải mái ở vừa xem vừa ăn một mình.

Ngày hôm sau tỉnh lại, phát hiện Ngu Hoàn vẫn chưa trở lại, buổi trưa liền gọi cho Ôn Viễn giúp anh thu dọn hành lý, buổi chiều bảo Tiểu Từ đến lấy rồi đi công tác.

Trong hai ngày này, Ôn Viễn đã phân loại các bức ảnh chụp công viên rừng Huy thành, chọn ra một phần và chỉnh sửa. Thẩm Tiêu cũng gửi phần của mình sang, Ôn Viễn đã liên lạc cho Giám đốc Diêp để báo cáo công tác.

Lúc cô đang làm việc, tôi bất ngờ nhận được cuộc gọi từ bạn tốt: "Viễn Viễn, cậu đã trở lại Thượng Kinh rồi sao?"

  ...

Trong quán cà phê nhỏ ở Thượng Kinh, hai người phụ nữ vừa kết thúc một lớp yoga, gọi món salad bí ngô nướng mật ong và một món trà chiều. Ngồi trên ban công nhìn Tứ hợp viện và nhìn những cây bạch quả trong sân.

Gọi cho Ôn Viễn là một người bạn cùng phòng thời đại học khác của cô-Phùng Thu Ba. Chuyên ngành sau đại học của Phùng Thu Ba thiên về bình luận về các tác phẩm nghệ thuật. Hiện đang làm việc trong một nhà xuất bản, cô ấy thường được xuất hiện trên nhiều tài khoản công khai nổi tiếng khác nhau trên tập mới nhất, thường được biết đến với nghệ danh - "Feng Sloth-Phùng con lười".

Nói về lý do tại sao cô ấy chọn nghệ danh này, Thu Ba giải thích rằng vì cô ấy thường không thể không phàn nàn về các bộ phim truyền hình do các lưu lượng hay ngôi sao hàng đầu đóng vì sợ bị bạo lực mạng.

 “Ngày hôm qua mình nghe Thanh Nhiên và Thẩm Tiêu nói cậu đã trở lại Thượng Kinh, lần này liền bị mình bắt cóc rồi nhé.” Mái tóc xoăn màu hạt dẻ của Phùng Thu Ba óng ánh trong ánh mặt trời, cô ấy uống một hớp trà trái cây, nhếch môi cười: "Lần này cậu có thể ở lại bao lâu? Để mình nói cho cậu biết, chiến đội của anh chàng Ngôn Cảnh đã lâu không được nghỉ, nên không thể đi cùng mình." Nói xong, môi dưới bĩu ra.

 “Chúng ta giống nhau, Ngu Hoàn cũng đi công tác rồi.” Ôn Viễn nhìn một con chim ác bay lên cành, cúi đầu mổ thân cây, cái đuôi dài hếch lên, ánh mắt nhìn theo nó rơi xuống đất, thở dài: " Bây giờ mình cũng đã phát biết mỗi lần mình ra ngoài chụp ảnh, anh ấy đều căng thẳng như thế nào, nhưng lúc mình trở về Thượng Kinh thì mỗi đêm đều ngủ quên mất, có đêm còn không chờ được lời chúc ngủ ngon."

Phùng Thu Ba nhanh mồm nhanh miệng, có thâm ý thay người, lập tức có phần căm hận: "Còn không thèm nói lời chúc ngủ ngon? Thật ghê tởm! Đàn ông thế này, ai biết bên ngoài đang lêu lổng cái gì."

Ôn Viễn: "Ồ, anh ấy vẫn là ở bên ngoài kiếm tiền."

Phùng Thu Ba: "..."

Phùng Thu Ba: "Vậy thì đừng để anh ấy phải nhớ lâu. Ngu tổng khi nào thì trở lại?"

"Nghe nói là đêm nay."

"Để mình nói cậu, đêm nay cậu cứ về nhà mẹ đẻ, để cho Ngu tổng đích thân tới cửa đón cậu đi."

Ôn Viễn không biết nên cười hay nên khóc: "Phùng nữ sĩ, gần đây cậu xem chương trình truyền hình máu chó gì? Độc dược sâu như vậy? Nhà mình không có ai, ba mẹ mình còn đang ở resort của Ngu Hoàn đi nghỉ dưỡng một tháng. "

"Ồ, còn vui đến quên trời quên đất."

Ôn Viễn thở dài.

Phùng Thu Ba vỗ vai cô, trịnh trọng nói: "Không sao đâu, tỷ muội tốt đây sẽ làm nơi nương tựa cho cậu. Như vậy, tối nay cậu đến nhà mình, yên tâm mình hứa sẽ cho Ngu tổng sống lại 'gian khổ' giống năm đó chặn cửa đám cưới. "

Ôn Viễn không nhịn được cười, chỉ là trên người vừa luyện tập, chỉ mặc bộ quần áo yoga màu đen bình thường, nhưng làn da của cô trắng như ngọc, khi cười cả khuôn mặt không trang điểm như tỏa sáng, thu hút những vị khách xung quanh.

Cô đặt chiếc nĩa mỏng xuống, vén tóc sau tai bằng những ngón tay trắng nõn thon dài, cái cổ thon dài, hơi ngả người ra sau rồi dựa lưng vào ghế: "Nếu mà quay một bộ phim truyền hình dài tập như thế này chắc chắn sẽ bị chỉ trích. ”Đôi môi đỏ mọng cong lên thật quyến rũ, nhìn thẳng đôi mắt Phùng Thu Ba

"Trong trường hợp này, nên có một cách trừng phạt tốt hơn."

"Bằng cách nào?"

Ôn Viễn chớp chớp mắt: "Phạt anh ấy ngủ không được ngon."

Phùng Thu Ba: "..."

"Đi thôi bạn ơi, cùng mình đi chọn chiến bào nào."





Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp