Âu Yếm Trong Vòng Tay

Chương 3: Trời sắp mưa


2 năm

trướctiếp

“Chị Viễn chú ý dưới chân, đoạn đường này thường không có khách du lịch tới, việc dọn dẹp vệ sinh cũng bị bỏ qua.” Tiểu Triệu dẫn đầu đi phía trước, vừa nhắc nhở:“Mấy ngày nay ngoài trời mưa to, trên đất mọc rêu đi không cẩn thận rất dễ bị ngã”.

Ngọn núi phía bắc rợp bóng mát, không chỉ có rêu ướt mọc trên bậc đá, mấy ngày trước còn có nước đọng ở những ổ gà không bằng phẳng, xung quanh bốc lên mùi tảo nhưng không phải là mùi tươi mát của dưỡng khí thực vật mà lại có chút tanh.

Ôn Viễn mặc một chiếc áo lông vũ ở ngoài, cùng với quần bó và đi ủng chống trượt, bước nhẹ lên một tảng đá cao bên đường, nhìn xuống vách núi, nhẹ giọng nói: "Tôi đã xem tin tức, hình như là một số sân bay đã ngừng bay? "

"Đó không phải Huy thành chúng ta, mà là Kim thành của tỉnh bên cạnh, lượng mưa quá lớn máy bay phải hạ cánh trong hai ngày, chủ yếu là vì có một chiếc máy bay quay lại rồi phải hạ cánh khẩn cấp ngay sau khi cất cánh. Thật đáng sợ."

Ôn Viễn "ừm" một tiếng, quay đầu lại nói: "Thẩm Tiêu, cẩn thận một chút đừng để quần áo bị dính bẩn."

Thẩm Tiêu vẻ mặt cay đắng, loạng choạng đi tới, cô vẫn phải dùng hai tay giữ các góc của áo khoác bánh mì để tránh dính bẩn.

Tiêu Triệu lại hỏi: "Cô thật sự không muốn tôi xách ba lô giúp sao?"

"không cần, tôi không sao."

Thẩm Tiêu cũng được coi là một nhiếp ảnh gia lão làng đã có thâm niên vài năm trong nghề, hôm nay cô ấy thực sự đã mắc phải sai lầm lớn trong lúc chọn đồ. Vốn dĩ nghe nói sẽ đi công viên rừng trong thành phố, tưởng tượng đây sẽ là một điểm thu hút khách du lịch với con đường bằng phẳng, cơ sở vật chất đầy đủ, điều kiện tiếp đón chuyên nghiệp như công viên rừng Thượng Kinh nên mang áo bông đi, ai ngờ lại đến nơi thâm sơn cùng cốc này.

Cô ấy khó chịu! Cô ấy ghét!

Cuối cùng cũng tìm được cơ hội để hợp tác với chị Viễn, nhưng bây giờ bản thân lại trở thành một gánh nặng nữa chứ, thậm chí còn bị cậu bé ngớ ngẩn ở đây coi thường!

Các nhiếp ảnh gia thường ngại để người khác đụng thiết bị của mình, trong cái túi nhỏ nhỏ kia lại chứa cả một gia tài, không cẩn thận xê dịch, sai sót chỗ nào là một lời khó nói hết. Tương tự như vậy, những người có kinh nghiệm sẽ không dễ dàng giúp đỡ các nhiếp ảnh gia cầm thiết bị nếu không quen biết.

Tiểu Triệu rõ ràng là một người nhiệt tình, bị cô ấy từ chối liền cho rằng cô ỷ thế cậy mạnh.

Cậu ta nhìn lại người phụ nữ bên cạnh mình, mặc dù biết cô ấy đã kết hôn nhưng cậu ta vẫn không thể kiềm chế được bí mật nhìn lén khuôn mặt cô, sau đó khẽ đỏ mặt.

Lần đầu gặp mặt, cậu ta đã nghĩ rằng một cô gái xinh đẹp như vậy sao có thể là một nhiếp ảnh gia dã ngoại. Nhưng bây giờ nhìn thấy sự cố gắng trong lòng mọi cảm xúc đã thay đổi rất nhiều.

Thân hình mảnh mai của cô dường như chứa đựng đầy sức mạnh. Cô đang mang một túi thiết bị khổng lồ, nhưng cô vẫn đi bộ một cách nhanh chóng và không kêu mệt chút nào. Mặt cô dù không trang điểm nhưng vẫn trắng đến mức không ai có thể phát hiện ra khuyết điểm . Tiểu Triệu cuối cùng đã biết cái gì gọi là mặt mày như họa, thiên sinh lệ chất.

“Tiểu Triệu, cậu thường ở nơi nào?"

Nghe thấy câu hỏi nhẹ nhàng của Ôn Viễn, Tiêu Triệu nhanh chóng trả lời: "Phía sau tòa nhà văn phòng mọi người vừa tới, có một khu ký túc xá để ở, còn có một nhà ăn. Lát nữa đến buổi trưa chúng ta liền tới đó ăn cơm." Gãi gãi đầu, cậu ta cảm thấy có chút xấu hổ:" Chỉ là mùi vị đồ ăn có chút khó nuốt, ở đây cũng không thể tìm được cơm hộp... "

Ai ngờ Ôn Viễn kinh ngạc thở dài: "Tôi có thể phụ trách đồ ăn, trên lưng còn mang theo cả bánh quy nén."

Ngay cả Thẩm Tiêu cũng kinh ngạc gật đầu: "Thật tốt!"

Lần này, đến lượt Tiểu Triệu sững sờ. Từ từ, cậu ta đã hoàn toàn thay đổi quyết định, thậm chí còn nhìn Thẩm Tiêu với vẻ tôn trọng hơn nói: "Không sao đâu! Nhất định không sao! Quản lý Diệp muốn tôi mua một ít đồ ăn từ thành phố về trước. Nhưng chắc chắn sẽ rất lạnh, dọc đường đi dù có nóng đến đâu thì cũng sẽ bị lạnh đi, bà ấy chỉ sợ rằng hai người sẽ không quen ”.

Ôn Viễn cúi đầu thắt lại dây giày, khóe môi cong lên: “Không cần chú ý nhiều như vậy.”

Thẩm Tiêu thở hồng hộc đi theo, rồi mới nhét túi thiết bị vào bụi cỏ bên cạnh, cởi mũ áo khoác ra, nới lỏng cổ áo, khuôn mặt ửng hồng, lau mồ hôi mịn trên trán: "Chị, em thấy góc này không tồi, có thể lấy được cảnh của hồ nước? "

"Ừm."

Thấy Thẩm Tiêu đã mở túi và bắt đầu sắp đặt thiết bị, Tiểu Triệu cũng tò mò đi tới xem. Ôn Viễn đi sang một bên, gọi điện thoại.

Sau hơn mười giây, Ôn Viễn vừa muốn cúp máy thì điện thoại lại đột nhiên kết nối!

 “… Xin chào?Ngu Hoàn.” Ôn Viễn gọi.

"Chị dâu! Là em. Ông chủ đang họp nen đưa điện thoại vào bảo em cầm. Có chuyện gì vậy cứ nói, em sẽ chuyển lời lại?" Giọng của Trợ lý Từ đặc biệt vang lên qua điện thoại.

Ôn Viễn hơi thất vọng, lắc đầu nói tiếp: "Tôi nghĩ hôm nay thời tiết không tốt, gần đây phía nam lại thường có mưa to gió lớn. Cậu nhớ theo dõi dự báo thời tiết, nếu trời mưa to, buổi tối đừng để Ngu Hoàn đi ra ngoài. "

"Chuyện này, em hiểu rồi, trong thành phố bây giờ đang nắng lắm! Chị đang ở ngoại thành sao? Bên đó trời mưa to lắm ư?"

 “Tôi ở Công viên rừng, vẫn chưa mưa, nhưng tôi nghĩ đêm nay khả năng cao sẽ có.” Ôn Viễn từ nhỏ đã cùng Ôn Du và đội nhiếp ảnh đi du lịch nam bắc nên ít nhiều cũng có kin nghiệm.

"Chị dâu đừng lo lắng! Em cũng đã xem tin tức từ Kim Thành, lát nữa sẽ bàn bạc với ông chủ. Nguyên nhân chính là sáng mai sẽ có một cuộc đấu thầu rất quan trọng. Anh Tiết nói vấn đề khó giải quyết nên cần ông chủ quay trở lại, nếu không chị còn đang ở bên này sếp Tổng cũng sẽ không vội vàng trở về. "

“Được rồi, cẩn thận chú ý an toàn."

Ôn Viễn cúp điện thoại, không cần phải lo lắng chuyện bên đó nữa. Tiểu Từ làm việc ổn trọng, cô vẫn là tương đối yên tâm.

Viên đá trong lòng được đặt xuống, cô bắt đầu tập trung vào công việc đang làm, cùng Thẩm Tiêu đi tới bàn bạc ý kiến.

Ở chỗ này hai người đã quay rất nhiều cảnh, lúc đang thu dọn đồ đạc, chuẩn bị lên đường, điện thoại di động của Ôn Viễn lại vang lên.

 “Viễn Viễn.” Là giọng của Ngu Hoàn.

Ôn Viễn mỉm cười, một tay đặt túi thiết bị lên, một tay cầm điện thoại đi về phía trước.

"Họp xong chưa?"

 “Vừa mới kết thúc.”Ngu Hoàn bước ra khỏi cửa phòng họp, gật đầu với một vị quản lý muốn đi tới chào hỏi, ra hiệu anh đang bận, quay người đi không có ý cúp máy: “Thời tiết xấu, em về thành phố sớm đi, trời tối đường núi không dễ đi.. "

 “Anh còn không yên tâm về em sao?” Giọng điệu của Ôn Viễn có chút nhanh, nghịch ngợm nhảy về phía trước hai bước, điều này đã thu hút ánh mắt kinh ngạc của Tiểu Triệu và Thẩm Tiêu:“Dã ngoại trong tự nhiên em còn không sợ, huống chi là công viên? Em đã hỏi thăm rồi, ở văn phòng quản lý có ký túc xá, nếu muộn quá thì bọn em sẽ ở lại qua đêm, nếu kết thúc sớm sẽ lập tức về khách sạn, tuyệt đối sẽ không đi ban đêm trên đường núi. ”

Ngu Hoàn vui vẻ cười cười, nhẹ giọng nói: "Ừm, Viễn Viễn nhà chúng ta là lợi hại nhất."

Mặt Ôn Viễn hơi đỏ lên, nghiêng đầu nhìn thấy ánh mắt tò mò của hai người kia, mới ho nhẹ một tiếng: "Được rồi, những chuyện nên dặn dò em đã nói với Tiểu Từ rồi, anh ở nhà phải ngoan có được không?"

“Được, anh sẽ nghe lời của phu nhân nhất."

“Được rồi, anh mau đi làm việc đi mà!!” Ôn Viễn xoa xoa lỗ tai nóng rực không chịu nổi, nhỏ giọng lẩm bẩm:“Em cúp máy trước đây, tạm biệt.”

"Hẹn gặp lại em ở nhà, Viễn Viễn."

Giọng nói trầm ấm của Ngu Hoàn như còn văng vẳng bên tai, Ôn Viễn đột nhiên cảm thấy nhớ nhà.

Cô đặt điện thoại xuống, hít thở thật sâu.

Bắt đầu làm việc.

Họ không đi quá xa, đi một lúc liền quay trở lại căng tin của văn phòng quản lý để ăn trưa. Giám đốc Diệp cũng đi cùng, trong suốt lúc ăn bà ấy cứ nhìn hình trên máy khen ngợi liên tục, đồng thời gọi những đồng nghiệp khác cùng đến xem.

Ôn Viễn và Thẩm Tiêu được khen đủ các thể loại nào là "Mã Lương", "Hoa Đà" và "Messi" biết chụp ảnh.

Sau khi no căng bụng, cả hai vội vã chào tạm biệt đám đông nhiệt tình, lại cõng thiết bị trên lưng đi cùng với Tiểu Triệu. Lần này, mọi người đi đi đến bờ hồ bên cạnh, nghe quản lý Diệp nói có một giáo sư của một trường đại học đã đưa sinh viên đến để điều tra và nói rằng hồ này thực sự rất thích hợp cho sự sinh tồn của những con thiên nga hoang dã. Nếu có thể thu hút sự quan tâm của chính quyền và biến khu vực này thành công viên nước, nó không chỉ đóng vai trò quan trọng trong việc bảo vệ đàn thiên nga hoang dã mà còn là điểm nhấn thu hút khách du lịch.

Diện tích của công viên rừng này thực sự rất lớn, bởi vì khu vực họ đi bộ chưa mở cửa cho công chúng nên xe không thể vào được, tất cả đều dựa vào đi bộ. Sau khi đi bộ khoảng một giờ, mới đi đến bờ hồ.

Mặt hồ không hề bị đóng băng, nhưng cây cối xung quanh đã biến thành màu vàng nâu khô cằn, rêu gần bờ là nặng nhất, mặt hồ dao động nổi lên từng lớp màu xanh đậm, Thần Tiêu bị kéo lùi lại mấy bước, vạt áo dính một vệt ố màu vàng.

Cô ấy đảo mắt, nhìn chằm chằm vào chàng trai.

 “Cô… cô đang nhìn cái gì đó?” Tiểu Triệu cảnh giác che lại quần áo.

"Này, Triệu sư đệ, cậu đứng không ở đó xem không có việc gì làm hay chúng ta thay áo khoác đi? Quần áo của tôi lớn, cậu nhất định có thể mặc vừa." Thẩm Tiếu chạy tới nắm lấy cánh tay người kia, "Được, được, được không?" "

Bên kia, Ôn Viễn đã nâng máy ảnh một cách hiệu quả và chụp thử một vài tấm ảnh. Sau đó cô khéo léo dựng chân máy ba chân, thay thấu kính kính góc rộng và một bộ lọc làm mờ. Ống kính góc rộng có thể làm cho hồ nước trông rộng hơn và hấp dẫn hơn. Khả năng chống sốc và chức năng của kính lọc chủ yếu là chụp mặt hồ giống như gương.

Thẩm Tiêu còn nhớ rõ tác phẩm nổi tiếng của Ôn Viễn là nhóm ảnh "Rừng cây và nước chết" được chụp ở vùng đất không người Nam Phi, những bức ảnh đã gây ra ảnh hưởng lớn sau khi được đưa triển lãm vào năm đó. Tạo hình rất nghệ thuật cùng với mặt nước Trái ngược hoàn toàn với màu đen cháy xém và lớp gỗ chết chóc mang hơi thở của cái chết, rõ ràng nó đang ở hai thế giới nhưng dường như lại phản chiếu cuộc sống của nhau.

Thẩm Tiêu vẫn còn giữ cuốn album triển lãm năm đó, khi đó cô ấy còn chưa vào nghề, chỉ là một tên gà mờ, cũng không nói được một lời với Ôn Viễn. Mãi đến khi cả hai quen biết, cô ấy mới trịnh trọng giới thiệu album và nhờ Ôn Viễn ký tặng.

Cô ấy thực sự thích nước và gỗ do Ôn Viễn chụp vô cùng! Lần này nghe nói cô sẽ đến công viên rừng chụp ảnh, hẳn là không thể tách rời hai yếu tố này cho nên cô ấy lập tức dính như sam, hy vọng có thể học được chút gì đó khi ở gần cô.

 “Nhanh lên, nhanh lên, anh trai Tiểu Triệu, anh trai Tiểu Triệu, làm ơn!” Thẩm Tiêu không kịp chờ đợi, ánh mắt không ngừng nhìn động tác của Ôn Viễn, trong tay cầm áo khoác của Tiểu Triệu, ước gì cậu ta có thể cởi ra.

Tiểu Triệu bị cô gái bên cạnh năn nỉ, không có biện pháp vì vậy đành phải cởi quần áo của mình ra mặc bộ đồ bánh mì khổng lồ của Thẩm Tiêu, và ngồi xổm bên hồ như một con sâu bướm.

Chợt cảm thấy má mình ươn ướt, cậu chạm vào và nhanh chóng ngẩng đầu lên.

Có vẻ như trời sắp mưa?







Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp