Âu Yếm Trong Vòng Tay

Chương 2: Trở lại làm việc


2 năm

trướctiếp

Ôn Viễn và Thẩm Tiêu bắt xe đến Công viên Rừng ở Huy thành để gặp giám đốc Diệp và đồng sự của cô ấy Tiểu Triệu.

Giám đốc Diệp năm nay đã ngoài 40, tóc búi cao tỉ mỉ phía sau đầu, bên trong mặc một chiếc váy nghiêm chỉnh, khoác bên ngoài áo khoác đen, dưới eo đeo thắt lưng mỏng màu nâu. Trước đây cô ấy đã hợp tác với mẹ của Ôn Viễn, quan hệ riêng tư cũng không tệ, bây giờ Ôn Viễn vì giao tình của mẹ cũng không thể từ chối được mà chạy đến đây một chuyến,

Còn Tiểu Triệu bên ngoài trông giống như một nam sinh viên vừa tốt nghiệp đại học, cắt tóc ngắn, mặc một chiếc áo khoác màu cam đơn giản trông có vẻ hơi cũ, khóa kéo lên sát cần cổ thon dài.

Vừa xuống xe, Giám đốc Diệp đã nhiệt tình đưa họ đến văn phòng uống trà. Ôn Viễn đã hơn mười năm không đến đây, dọc theo đường đi trong trí nhớ của cô đã không còn một chút kí ức nào. Con đường được lát đá nhẵn nhịu, rừng cây hai bên bậc thềm rất dày, có thể thấy nếu là vào mùa hè, sẽ rất tươi tốt và mát mẻ, nhưng trong thời tiết lạnh lẽo của mùa đông này lại thật ảm đảm.

Thẩm Tiêu là lần đầu tiên đến Huy thành nên hết sức hào hứng nhìn khắp xung quanh.

Phòng làm việc nằm ở trên cao, khi lên dốc giám đốc Diệp nhìn túi thiết bị cồng kềnh mà Ôn Viễn mang theo, liền đưa tay ra giúp đỡ: "Viễn Viễn, có nặng hay không? Sao mà lại gầy như thế chứ? Bỏ xuống, chúng ta cùng nhau khiêng đi Tiểu Triệu mau tới giúp Tiểu Viễn một tay! "

 “Không cần đâu ạ, cháu đã quen rồi.” Ôn Viễn cười nhẹ từ chối rồi nhanh chóng bước đi “Loại túi đựng thiết bị này trông thì rất cồng kềnh nhưng thực ra rất nhẹ, trên lưng cũng có thiết kế giảm trọng lượng, kéo đi xách lại rất thuận tiện. "

Thẩm Tiêu cũng ôm chặt ba lô như một đứa bé, không muốn người khác đụng vào. Tiểu Triệu bĩu môi và thu tay lại.

“Thì ra là như vậy.”Quản lý Diệp nhìn dáng vẻ mảnh mai mảnh mai của thiếu nữ, không khỏi nghĩ đến một người khác, trong lòng hoài niệm nói:“Tôi nhớ lúc trước mẹ cháu tới chụp ảnh có mang theo Nguyên giáo sư. Đi được một lúc thì giáo sư Nguyên đi theo không kịp, ông ấy đành phải ngồi đó đợi mẹ cháu quay. "

Ôn Viễn lắc đầu: "Đó đều là chủ ý của ba cháu. Ông ấy quanh năm cũng ra đồng chạy, thể lực không kém mẹ cháu chút nào, nếu không đi lại cũng lười quá." 

Đây là lần đầu tiên quản lý Diệp nghe đến chuyện này, cô ta sửng sốt một chút, sau đó che miệng cười: "Giáo sư Nguyên trông như một học giả, tôi thật sự không ngờ ông ấy sẽ làm chuyện như vậy."

Mẹ của Ôn Viễn là Ôn Du cũng là một nhiếp ảnh gia dã ngoại còn cha của cô, Nguyên Vãn là giáo sư Khoa Nhân học tại Đại học A. Cả hai người đều thường xuyên vắng nhà. Lúc Ôn Viễn còn nhỏ, cô thường được gửi ở nhà của ông bà ngoại, cùng chơi chung với cô còn có em họ Tô Oanh Thời. Đến lúc lớn lên thích cùng mẹ ra ngoài chụp ảnh, xách balo theo ba đi lấy nước, chuyện màn trời chiếu đất là hết sức bình thường.

“Còn Tiểu Ngu nhà cháu thì sao? Thể lực của cậu ấy có tốt bằng giáo sư Nguyên không? Ngày thường có đi cùng cháu ra ngoài chụp ảnh không?" Giám đốc Diệp dường như có vô số câu muốn hỏi, rồi lại tự tự nói: "Tính đi tính lại, hai người cũng đã cưới nhau năm năm rồi? Cháu vẫn chưa tính chuyện sinh một đứa bé sao?”

Ôn Viễn càng nghe đầu cô càng lớn, đang lo lắng không biết nên trả lời như thế nào, Thẩm Tiêu đã nhanh chóng cắt lời.

"Cái ... cái gì? Chị Viễn Viễn, chị đã kết hôn rồi sao?!" Cô gái nhỏ kinh ngạc mở to mắt, vì sợ lạnh nên vẫn quấn chặt bộ đồ bánh mì dày cộp, hơn nữa trên lưng còn mang thiết bị không nhìn thấy tay, chân thoạt nhìn có chút vụng về.

 “Sao vậy, Thanh Nhiên không có nói cho em biết sao?” Ôn Viễn đi chậm lại nửa bước, chậm chậm đi phía sau cùng với Thẩm Tiêu.

Thẩm Tiêu vẫn còn chưa tỉnh táo lại, lẩm bẩm: "Trời ạ, một người phụ nữ xinh đẹp như chị đã kết hôn từ rất sớm..."

Ôn Viễn cười cười: "Kỳ thực cũng không phải là sớm..."

Thẩm Tiêu không để ý đến. Không phải cô ấy nói quá chứ trong suy nghĩ của cô ấy, một mỹ nhân cấp bậc thần thánh như Ôn Viễn chính là đi qua ngàn hoa, lá cũng không dính thân...

Chị ấy quá đẹp! ! !

Đến cuối cùng không biết phải là người nam nhân ưu tú như thế nào mới có thể xứng với chị Viễn Viễn? Nói tóm lại, ở trong mắt Thẩm Tiêu, tuyệt đối không thể là một người vô danh tiểu tốt được...

Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, cô ấy quen Ôn Viễn hơn một năm, cũng chưa từng nghe cô nhắc tới chồng mình ... Bạn bè nhiếp ảnh thường ngày tụ tập nói chuyện, cô ấy cũ g không bao giờ nói đến, điều này khiến cô ấy cho rằng là Ôn Viễn vẫn luôn là người độc thân.Điều này có nghĩa là ... mối quan hệ giữa hai người không tốt? Tình cảm vợ chồng không hòa hợp, hẳn là do người đàn ông đó! Chị Viễn Viễn bây giờ phát hiện ra bản thân mình giao phó không đúng, người đàn ông kia cuối cùng cũng lộ mặt thật, ở nhà anh ta đối xử không tốt với chị Viễn Viễn, bên ngoài cũng không quan tâm……

Thẩm Tiêu cảm thấy mình sắp khóc rồi, khịt mũi, lấy điện thoại ra, gửi một tin nhắn cho một người bạn khác. Đó là Hà Thanh Nhiên, bạn cùng phòng thời đại học của Ôn Viễn, lúc học nghiên cứu sinh ở Mỹ đã gặp Thẩm Nhiên, cô ấy cũng là người giới thiệu Thẩm Nhiên cho Ôn Viễn.

 [Chị Thanh Nhiên, chị có biết chị Viễn Viễn đã kết hôn không? 】

Một lúc sau, điện thoại phát ra tiếng bíp——

[Chị biết, có chuyện gì vậy? Chị đã quên nói với em sao? 】

[Năm đó hai nguồ tốt nghiệp đại học đã kết hôn! Làm cho Đại học A một phen chấn động】

 [Để chị tìm cho em xem những bức ảnh chụp cảnh đám cưới. 】

Thẩm Tiêu nhìn điện thoại chằm chằm, thậm chí quên đi về phía trước.

Cho đến khi hộp thoại hiện lên một bức ảnh khác.

Trên bãi cỏ xanh mướt, xung quanh là những bông hoa màu hồng nhạt, một người đàn ông cao gầy mặc bộ vest trắng thắt nơ đang nhẹ nhàng hết sức trân trọng mà trao nhẫn lên tay trái của cô dâu xinh đẹp Ôn Viễn đang mặc một chiếc váy lụa đuôi cá trắng muốt.

Chỉ có một mặt bên, không nhìn được rõ bộ dạng.

Nhưng dường như mọi thứ đã trở thành  phông nền, chỉ còn lại hai người họ trên thế giới này.

[Ngu tổng tài làm cảm động chết tôi rồi, rõ ràng anh ấy không khóc, cô dâu cũng không khóc, nhưng tất cả chúng tôi có mặt ở đó đều khóc. 】

[Chị vẫn còn nhớ rất rõ khung cảnh lúc đó. 】

 [Mẹ ơi, không dám nghĩ tới nữa, nếu không càng nghĩ thì chắc con sẽ không thể kết hôn mất! 】

Thẩm Tiêu dụi dụi mắt, nhìn kĩ người đàn ông này thật sự rất đẹp trai và phong nhã, thỏa mãn mọi tưởng tượng của cô về nửa kia của Ôn Viễn.

Nhưng tại sao cô ấy lại cảm thấy ... bóng dáng này quen thuộc đến khó hiểu?

 “Thẩm Tiêu! Nhanh lên.” Ôn Viễn đứng từ trên cao gọi cô ấy, lúc này Thẩm Tiêu mới nhận ra mình đã bị tụt lại khá xa, phản ứng nhanh chóng đem điện thoại di động cất đi, đeo trên lưng một cái túi lớn, vội vàng đuổi theo.

 “Cẩn thận, mặt đất trơn.” Ôn Viễn nhẹ nhàng nắm lấy tay cô ấy.

Cô gái nhỏ đỏ mặt.

Thời tiết ở phía nam cuối tháng 12 đã rất lạnh, hơn nữa nhiệt độ trong rừng cũng thấp hơn, bậc đá có chút tối và ẩm ướt, lúc Ôn Viễn và Thẩm Tiêu bước vào văn phòng với liền hực bật điều hòa và máy sưởi điện lên, cảm thấy từ tứ chi đến thân thể mới dần dần sống lại lên, thở ra một hơi dài cho hết hơi lạnh trong bụng.

“Tiểu Triệu, rót trà nóng đi để bọn họ xua tan cái lạnh một chút.”Quản lý Diệp vừa đưa hai người đến ghế sô pha da màu đen vừa dặn dò, “Đừng cởi áo khoác, mặc dù chúng ta đang ở phía nam, nhưng thời tiết lại ẩm ướt, lạnh lẽo, nếu không có lò sưởi, sống sót lại càng khó hơn ".

Bà ấy năm nay đã gần năm mươi, khi leo xuống bậc đá dài cũng không thở khó khăn như một thanh niên bình thường, nhìn đã biết là quen với việc đi lại này rồi.

Phòng làm việc của toàn bộ văn phòng quản lý không lớn, trang trí cũng rất cũ kỹ, ngay cả ghế sô pha cũng là loại cổ điển bình thường nhất. Bức tường trắng bị bong tróc, đóng đinh bản đồ thế giới, bản đồ Trung Quốc, phương án bảo tồn toàn bộ diện tích rừng.

Ôn Viễn nhấp vài ngụm trà nóng, liền cảm thấy dễ chịu hơn. Ánh mắt của cô bị vách tường thu hút, không khỏi bưng chén trà đứng trước kế hoạch bảo vệ rừng. Hình vẽ rất cũ, được dán cùng thời với bản đồ thế giới bên cạnh. Ở góc dưới bên phải hình vẽ ghi tổng năm quy hoạch là 30 năm, quy hoạch ngắn hạn, trung hạn và dài hạn mỗi năm là 10 năm, năm cuối cùng cũng là 3 năm trước.

Điện thoại trong túi bắt đầu rung lên, Ôn Viễn nhìn xuống thì thấy là Ngu Hoàn.

 [Viễn Viễn, tối nay anh phải bay gấp về Thượng Kinh lúc mười giờ. Phòng khách sạn cũng đã được nâng cấp thành phòng hạng sang dành cho em và đồng nghiệp của em. Bữa sáng và bữa trà chiều được phục vụ riêng, em hẳn là sẽ thích】

Ôn Viễn mỉm cười.

【 hèn mọn Tiểu Từ: Nữ thần, chị cũng ở trong khách sạn sao! Chao ôi, Oolong này ồn ào quá! 】

【 hèn mọn Tiểu Từ: Ông chủ yêu cầu tôi hỏi phòng tốt nhất trong khách sạn đó là tầng hành chính. Chỉ cần khi chị quay lại báo tên ở quầy lễ tân là được. Em để lại thẻ, chị và đồng nghiệp có thể ở lại vài ngày , đừng lo lắng. 】

【 ngạo kiều na na: Trợ lý Từ à, không chỉ cho ông chủ phải ăn mì, mà còn còn để nữ thần của chúng ta ở trong phòng căn đơn sơ, cậu xong đời rồi nên chủ động từ chức đi thôi! 】

【 hèn mọn Tiểu Từ: Tôi không biết! ! ! Sếp cũng đâu có ý kiến gì đâu! ! ! 】

【 ngạo kiều na na: Chậc chậc. 】

【 tham ăn tiểu vương: Chậc chậc. 】

【 vô địch mỗi ngày: Chậc chậc. 】

【 bát phương hồ nước: Chậc chậc. 】

 [Nước ấm: Đây là công việc kinh doanh chính thức của tôi, tôi có thể tự chi trả. Làm thế nào mà còn phải đi đường vòng? 】

【 hèn mọn Tiểu Từ: Nữ thần, chị có thể đi vòng qua em...Bọn em cống hiến hết sức vì sếp tóc trên đầu cũng sắp hói hết rồi! ! 】

Ôn Viễn tắt nhóm chat đi, mở lại WeChat. Ngón tay đơ cứng của cô từ từ nhấp vào biểu tượng cảm xúc mèo "tốt hơn là OK".

Suy nghĩ một chút, cô bật cười nhẹ giọng dùng tin nhắn thoại"Anh trở về Thương Kinh trong thời gian này sẽ không phải rời đi nữa? Chờ em về nhà nhé."

Ngu Hoàn nhanh chóng đáp lại.

【Được】

Sau đó lại gửi đến tin nhắn thứ hai:

【phải cẩn thận. 】

Không còn?

  Ôn Viễn chu miệng, cất điện thoại ngồi trở lại ghế sô pha.

Ngồi đối diện với hai người, quản lý Diệp thấy Ôn Viễn đang nhìn vào bản quy hoạch liền đơn giản giới thiệu: "Khi công viên mới mở, tỉnh rất coi trọng nó. Người ta nói rằng muốn xây dựng một công viên quốc gia trong tương lai, vì vậy một nhóm từ Viện Quy hoạch đã được đặc biệt mời đến thăm địa điểm. Họp đánh giá chuyên gia đã được tổ chức nhiều lần, có rất nhiều văn bản viết về các khu bảo tồn trọng điểm và vùng đệm được đánh dấu trên bản đồ, thậm chí rất nhiều khu vực lân cận. cư dân đã chuyển đi nơi khác."

 “Thật sự là rất nỗ lực, nhưng đáng tiếc là em còn chưa được đến dây chơi.” Thẩm Tiêu lẩm bẩm.

Quản lý Diệp mỉm cười:“Không chỉ cô, mà ngay cả cư dân của thành phố này cũng có thể chưa từng nghe nói đến nơi này.” Bà ấy thở dài:“Về sau không biết vì lí do gì, công việc tiếp theo của công viên không đủ đáp ứng nhu cầu. Việc xây dựng cơ sở hạ tầng chưa theo kịp, một số du khách đến thấy đường chưa được sửa chữa tốt, trời mưa thì lầy lội bùn đất, xa quá lại không có xe buýt công cộng hoặc xe buýt du lịch có thể đi thẳng đến đây, dân làng xung quanh thì chuyển đi hết dẫn đến không tìm được chỗ ăn ở  ... Nói tóm lại, danh tiếng ở đây càng ngày càng kém, càng ngày càng ít người đến."

 “Thời kỳ quy hoạch đã hết hạn ba năm rồi, sao không mời đội thiết kế lại?” Ôn Viễn hỏi.

Trước khi giám đốc Diệp nói, Tiểu Triệu bên cạnh cô đã tự cười nhạo mình, Giám đốc Diệp lườm anh ta một cái sau đó sai anh ta đặt lò sưởi điện trước mặt hai cô gái và trả lời: "Đây không phải là chỗ chúng tôi có thể làm chủ. Nhưng đã làm việc ở đây gần cả đời, tôi không muốn trơ mắt đứng nhìn công viên rừng này biến thành một ngọn núi hoang vu, vì vậy chúng tôi muốn nhờ mẹ của cháu nghĩ biện pháp. Ngày nay giới trẻ rất thích Internet nên có lẽ chúng ta sẽ chụp được những bức ảnh đẹp, nếu có ảnh thì treo lên trang web chính thức hoặc đăng lên một số nền tảng, có thể sẽ thu hút được nhiều người hơn ”.

 “Điều quan trọng nhất là thu hút các nhà tài trợ!” Tiểu Triệu xen vào.

 “Tài trợ làm sao có thể đến ngay khi cậu vừa nói, người trẻ tuổi không hiểu chuyện.” Quản lý Diệp vỗ vai anh ta một cái“Cậu cũng uống trà nóng đi! Lát nữa còn phải đưa nhóm người Viễn Viễn ra ngoài một chút, an toàn bọn họ tôi sẽ giao cho cậu có được không? ”Tiểu Triệu che tay, đáng thương ngồi xuống, liếc mắt nhìn Ôn Viễn, hình như không tin hai cô gái nhỏ thanh tú có thể được chụp ảnh bom tấn gì.

Ôn Viễn trên mặt cười nhẹ, trong lòng cô đã biết có bao nhiêu ý tưởng liền liếc nhìn Thẩm Tiêu.

Là những nhiếp ảnh gia dã ngoại, họ đã ngồi xổm và chụp ảnh rất nhiều vườn quốc gia trên thế giới, muốn chụp được một bức ảnh đẹp thì điều kiện tự nhiên là rất cần thiết. Lều được dựng trong vài tuần, chỉ để chờ thời gian và địa điểm thích hợp.

Ánh nắng ban mai nhuộm vàng mặt hồ, tuyết rơi trên cành thông, một con sói xám ngoảnh mặt, nai sừng tấm nhảy giữa những tán cây vàng lung linh ...

Những khoảnh khắc đẹp khó có được.

Cần nhiều thời gian và kiên nhẫn hơn.

Sau khi rời khỏi văn phòng, Thẩm Tiêu đến gần Ôn Viễn thở dài, "Chị ơi, tối nay chúng ta có thể trở về được không?"

 “Không biết, cứ nỗ lực lên đi.”Ôn Viễn ngẩng đầu, bầu trời đầy sương mù, đêm nay sẽ không mưa.

Cô vẫn có một chuyện lớn còn chưa sắp xếp được đâu.









Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp